Xuân Sắc Như Thế


Tuyết, lặng lẽ rơi xuống, trong thiên địa, hoàn toàn yên tĩnh.

Một chiếc xe ngựa bốn ngựa kéo chậm rãi dừng lại ngoài cửa lớn của Vân phủ, Lưu Huyên Thần bước xuống xe ngựa, nhìn bốn phía xung quanh, vạn nhà đang say giấc, duy chỉ có Vân phủ còn đèn đuốc sáng trưng.
Người trông cửa sợ tới mức không dám ngước lên nhìn, cung kính mà đưa vị cô gia tôn quý của Vân phủ này vào trong phủ, Đỗ Tử Bân cưỡi ngựa theo sau cũng đã tới, cùng đi theo tới hướng phòng khách.
Trong phòng khách, vợ chồng Vân viên ngoại kinh hoảng bất an nhìn một người con gái đang ngồi bên bàn uống từng ngụm lớn trà nóng, mặc một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, mặc quần dài ống hẹp, trên chân là một đôi giày da đế thấp, mái tóc dài ngang vai, trên mắt còn có thứ gì đó trong suốt.

Cô gái này chiều nay vào Vân phủ, có quen người trông cửa, có quen Trúc Thanh, gọi bọn họ là cha mẹ, đối với tất cả mọi thứ trong phủ đều rất quen thuộc, khi nói chuyện giọng điệu và vẻ mặt lại giống hệt Ánh Lục trước khi tự sát, thế nhưng sao con bé lại thành thế này được?
Chẳng lẽ là Ánh Lục chuyển thế đầu thai? Nhưng Ánh Lục cũng mới đi nhiều nhất là ba tháng, có nhanh như vậy không? Lưu Huyên Thần cởi chiếc nón che trên đầu xuống, giao cho thị vệ phía sau, nhấc chân bước vào trong phòng.
Vợ chồng Vân viên ngoại câu nệ đứng dậy thi lễ, hắn lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ không cần lên tiếng.

Hắn nhíu mày, quan sát tỉ mỉ người con gái ngồi bên bàn.
Không sai, là Uyển Bạch, là cùng một người đã nhìn thấy trong quả cầu thủy tinh, nhưng lại không phải là Uyển Bạch thực sự.

Lưu Huyên Thần thất vọng thở dài, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra.


Uyển Bạch không có vẻ mặt ngây thơ thế này, Uyển Bạch không cong môi như vậy, Uyển Bạch ăn gì cũng rất nho nhã, Uyển Bạch cười rất nhẹ, trong mắt Uyển Bạch luôn có nét điềm tĩnh, tự tin.

Người con gái này nơi chốn đều lộ ra một nét tùy hứng và yếu ớt.
“Cô ấy là Vân Ánh Lục thực sự.” Lưu Huyên Thần nói chắc chắc.
Cơ Uyển Bạch nghe thấy có người nói chuyện, kinh ngạc ngẩng đầu, phát giác trong phòng có thêm hai người đàn ông, đầu tiên cô nhìn thấy là Đỗ Tử Bân, gương mặt cô cứng đờ, sau đó là đỏ bừng, “Đỗ…đại ca!” Cô có chút không tự nhiên đứng dậy chào.
Đỗ Tử Bân sửng sốt, hắn đã nhìn ra từ hành động của cô gái xa lạ này dấu vết giống như đã từng quen biết, “Ánh Lục?”
Cơ Uyển Bạch ngượng ngùng cười, “Đã lâu không gặp, huynh dường như có chút mệt mỏi, việc ở bộ Hình bề bộn lắm sao?”
Kì lạ, Ánh Lục lại biết quan tâm tới người khác, nói chuyện lại khách khí như vậy? Đỗ Tử Bân nhất thời không kịp phản ứng, kinh ngạc chớp mắt, “Ừ, cô…” Đỗ Tử Bân nhìn Lưu Huyên Thần dò hỏi.
Cơ Uyển Bạch theo tầm mắt hắn nhìn sang, nhíu đôi mày thanh tú, “Phụ thân, vị công tử này là?”
“Ta là phu quân của Vân Ánh Lục!” Lưu Huyên Thần ngăn lời trước khi Vân viên ngoại mở miệng nói.

Hắn không muốn trước mặt Vân Ánh Lục thực sự lộ ra thân phận thật của mình, cố ý đổi “Trẫm” thành “Ta”.
“Ồ, nhanh như vậy cô ấy đã thành thân rồi.” Cơ Uyển Bạch đón nhận thật sự thản nhiên, không hề thấy kinh ngạc.
“Cô ở bên kia sống có tốt không?” Lưu Huyên Thần lạnh lùng hỏi, vén áo bào lên ngồi xuống.

Cơ Uyển Bạch đẩy đẩy kính mắt, “Anh có biết tôi là ai? Cũng biết tôi từ đâu đến?”
Lưu Huyên Thần gật gật đầu, “Tất cả mọi chuyện về thê tử của ta, ta đều biết rõ.”
“Anh không cảm thấy kỳ quái?”
“Không, ở trong mắt ta, thê tử của ta là người con gái mà ta yêu, cô ấy đến từ đâu không quan trọng.”
Cơ Uyển Bạch bĩu môi, nói thầm: “Khẩu khí của anh giống hệt Vu Bất Phàm.”
“Cô sống không tốt?”
Cơ Uyển Bạch u buồn thở dài, “Tốt, chỉ là…chỉ là… Quên đi, tôi không muốn nhắc tới anh ta, anh ta rất đáng ghét, sau này tôi không bao giờ cần để ý đến anh ta nữa.”
Đỗ Tử Bân thở phào, đây hoàn toàn là khẩu khí của Vân Ánh Lục, rất tùy hứng, tính tình mà nóng lên, là không màng tới hậu quả, cứ thế lao về phía trước.
“Cô trở về là muốn đổi lại thân thể với thê tử của ta sao?” Lưu Huyên Thần nhướn mày.

Vợ chồng Vân viên ngoại liếc nhau, hoàng thượng đang nói mơ sao?
Cơ Uyển Bạch lắc đầu, “Thân thể không quan trọng, tôi trở về chỉ là muốn gặp cha mẹ một lần thôi.

Đối với tôi mà nói, thân thể này so với thân thể thực sự của tôi giống nhau, tôi thích, tôi quen rồi, không muốn đổi lại.” Hơn nữa cũng không biết đổi như thế nào đâu, sau khi đổi lại, Vu Bất Phàm còn có thể thích cô không?

Ôi, không nên nghĩ tới tên xấu xa đó nữa, đầu đau quá.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Uyển Bạch đau đớn nhăn lại.
“Vậy ý của cô là cô chuẩn bị trở về sao?” Giọng nói của Lưu Huyên Thần có hơi bối rối.
“Tôi không biết.” Cơ Uyển Bạch bất lực cúi mắt nhìn xuống.
“Nếu cô muốn trở về, cô có biện pháp không?” Cơ Uyển Bạch khe khẽ gật gật đầu.
“Đỗ Thượng thư, ” Lưu Huyên Thần đột nhiên xoay người, sắc mặt nghiêm trọng, “Bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa Vân phủ, không cho phép bất kỳ người nào lộ ra tin tức Cơ tiểu thư trở về.” Một khi hoàng hậu trở về, nghe nói có thể trở lại thế giới trước đây của nàng, vậy tương đương là gắn lại cho nàng hai cánh.
Không, không, hắn không nên mạo hiểm như vậy.
Đỗ Tử Bân không hiểu trong hồ lô của hoàng thượng đang bán thuốc gì*, chỉ gật gật đầu.
*Một câu thành ngữ, ý chỉ không biết đối phương đang làm gì.
Lại nói tiếp, thật là kỳ quái, là vì khuôn mặt Ánh Lục thay đổi, hay là vì gì khác, khi Ánh Lục hắn để ý hơn mười năm, chân thực đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không có chút cảm giác gì, ngược lại còn nhớ tới hoàng hậu, trong lòng đau đớn từng trận.

Tình cảm, hóa ra là có thể thay đổi.
“Anh đang nói ai, lộ ra thì sao? Đúng rồi, cô ấy đâu?” Cơ Uyển Bạch phát giác đã nói chuyện hồi lâu, vẫn không thấy Cơ Uyển Bạch đích thực đã hoán đổi thân xác với cô.
Trong đại sảnh đột nhiên trở nên im lặng.
Một hồi lâu, Lưu Huyên Thần mới nghẹn giọng nói: “Nàng vừa đi ra ngoài khám bệnh cho bệnh nhân.”
Cơ Uyển Bạch gật gật đầu, “Cô ấy là bác sĩ ưu tú nhất trong khoa phụ sản bệnh viện, y thuật vô cùng, vô cùng giỏi, khi tôi bị bệnh, rất nhiều người bệnh đã được cô ấy chữa khỏi đều tới thăm tôi, hoa chất đầy cả phòng bệnh.”

“Đương nhiên, nàng là niềm tự hào của ta.” Lưu Huyên Thần mỉm cười.

Lúc rạng sáng, đoàn người trong Vân phủ tiễn Lưu Huyên Thần xuất phủ.
Nhìn vợ chồng Vân viên ngoại đôi mày nhíu chặt, Lưu Huyên Thần cũng không nói gì thêm, tin rằng Vân Ánh Lục đích thực sẽ nói sự tình từ đầu chí cuối cho bọn họ nghe.
Tuyết, từng bông thật nhỏ, nhẹ nhàng bay xuống.
Trên nóc xe ngựa đọng lại một tầng tuyết thật dày, vệt bánh xe vừa đi qua cũng bị tuyết che khuất.

Đỗ Tử Bân im lặng đứng bên xe ngựa.

“Đỗ Thượng thư, trẫm cám ơn sự quan tâm của khanh, nhưng Uyển Bạch thực sự không có người nào có thể thay thế, cho dù là hình dáng ban đầu của nàng, nhưng không phải thì vẫn là không phải.” Hắn nhìn thấy Cơ Uyển Bạch, cũng chỉ giống như nhìn thấy một cô gái bình thường khác, làm sao giống hoàng hậu của hắn, mỗi khi nhăn mày, mỗi khi cười đều làm cho hắn xao động.
“Hoàng thượng…” Đỗ Tử Bân muốn an ủi hoàng thượng vài câu, nhưng hắn biết, nói gì cũng đều vô ích, trong lòng hoàng thượng đã quá rõ ràng, nhưng hoàng thượng chỉ không chịu đối mặt với sự thật hoàng hậu đã qua đời.
“Hoàng hậu với tất cả mọi người luôn giữ chữ tín, chẳng lẽ chỉ lừa gạt mỗi mình trẫm sao? Trẫm không tin, Đỗ Thượng thư, kỳ thật không tìm thấy hoàng hậu cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, không có tin tức, thì là tin tốt, không phải sao?” Lưu Huyên Thần cong cong khóe môi.
Đỗ Tử Bân cười khổ, bước lên vén mành xe lên, “Hoàng thượng, lên xe đi! Sắp tới giờ lâm triều rồi.”
“Được!” Lưu Huyên Thần quay đầu lại nhìn xung quanh Vân phủ, xòe tay đón một bông tuyết mỏng tựa một chiếc lông chim, gật gật đầu.

Uyển Bạch, thời tiết lạnh như vậy, nàng vẫn chỉ mặc đồ mùa thu, có lạnh không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui