Xuân Sắc Như Thế

Trời giao trọng trách cho người nào, trước hết phải để người đó lao khổ tâm tứ, mệt nhọc thể xác, chịu đói chịu khát[1]… Vân Ánh Lục nhìn không chớp mắt đốm sang lập lòe trên bức rèm trước mặt, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này.

[1] Lời dạy của Mạnh Tử.

Dù giỏi hay dốt sử chỉ cần là người Trung Quốc, nhất định đều nghe danh Từ Hi thái hậu triều Thanh, tuy là loại bán nước hại dân nhưng không thể không công nhận bà ta là người buông rèm nhiếp chính nổi tiếng nhất trong mấy nghìn năm lịch sử Trung Hoa. Không rõ lịch sử có ghi lại không, nhưng triều Ngụy này cũng có một vị hoàng hậu đảm nhiệm vị trí giám quốc như vậy.

Vân Ánh Lục nhúc nhắc đôi chân tê cứng, lén nhìn văn võ bá quan ngoài điện. Hay nhân lúc họ còn chưa vào chầu, cô tháo mũ phượng xuống một lúc nhỉ?

“Nương nương, thượng triều thôi!” Còn chưa giơ tay lên đầu, La công công đã cúi người khẽ bẩm bên tai cô.

“Được, được!” Cô vội ngồi thẳng người lên, hai tay đặt trên đầu gối, mắt hướng thẳng về phía trước.

“Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!” Triều thần ba quỳ chín lạy, bất kể già trẻ, đồng thanh hô vang.

Vân Ánh Lục có chút hoảng sợ, theo bản năng cô sờ vào trong ống tay áo, nhẹ nhàng rút ra phong thư đã mở sẵn.

“Uyển Bạch!

Tha thứ cho trẫm ra đi mà không từ biệt. Trẫm đã ngồi thật lâu bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, trẫm muốn hôn nàng nhưng lại sợ nàng tỉnh giấc, ánh mắt của nàng sẽ khóa chặt trẫm ở nơi này.

Uyển Bạch, giờ khắc này trẫm đang rất rối loạn, không sao định tâm an trí mà xử lý quốc sự, cũng không biết phải đối mặt thế nào với những chuyện vừa qua. Trẫm không vứt bỏ, cũng không muốn trốn tránh, nhưng trẫm cần tĩnh tâm ở một nơi thật xa, không bị ai quấy rầy, để suy nghĩ tỏ tường về mọi chuyện. Nếu trẫm ở lại hoàng cung, ngày ngày nhìn thấy thái hậu, hữu thừa tướng, Tấn Hiên, trái tim trẫm sẽ như bị xé nát, đau đớn vô cùng. Hai mươi sáu năm qua, nhiều lúc nhìn thấy Mạn Lăng và Tấn Hiên vui vẻ bên nhau, trẫm từng trộm mong mình là cốt nhục của hữu thừa tướng thì tốt biết bao! Thế nhưng khi nguyện vọng thành hiện thực, trẫm lại nhận ra chuyện này không những không tốt mà còn vô cùng tàn khốc. Những chuyện trước và sau đó hẳn nàng đều đã biết rõ. Trẫm sớm đã đoán ra mình không phải là cốt nhục của thái hậu, nhưng mỗi lần trẫm bóng gió đề cập đến chuyện ấy, thái hậu lại nghiêm khắc răn dạy trẫm không được nhắc đến. Vì thế trẫm mới để mặc cho Tề vương tự tung tự tác, muốn mượn tay Tề vương để tháo gỡ nỗi nghi hoặc bao năm trong lòng. Chỉ là trẫm thực không thể tin đó chính là sự thật! Trẫm không kinh hãi màn trộm long tráo phụng nghe được trong điện Yến Hội mà chỉ thấy tan nát cõi lòng, thời khắc đó trẫm thấy mình chẳng khác nào một nhành cỏ nhỏ nhoi không nơi nương tựa, run rẩy tìm kiếm tình thương trong trời đất đại hoang. Điều đả kích lớn nhất đối với trẫm chính là vì mục đích của thái hậu, hữu thừa tướng đã đang tâm đưa trẫm vào cung, hủy hoại khuôn mặt của Tấn Hiên. Tấn Hiên nhất định đã biết rõ mọi chuyện từ lâu, thế nên bao năm nay huynh ấy mới cự tuyệt Mạn Lăng, không để ý tới hiếu tâm, không để ý tới tình huynh đệ, không để ý tới tính toán của thái hậu, một mực rời xa Đông Dương lưu lạc ở bên ngoài. May mà có nàng tác thành, hai người họ rốt cuộc mới được loan phụng sum vầy, đây chính là chuyện mà vui duy nhất trong lòng trẫm.

Thái hậu đã làm những gì, hữu thừa tướng đã làm những gì, trẫm không có cách nào truy cứu đến cùng bởi họ đều là thân quyến của trẫm, chỉ là không rõ “thân” đến mức nào thôi? Trong lòng ngực trẫm hiện giờ là một khối băng nặng trĩu, trẫm thật sự không chống đỡ nổi, Uyển Bạch, trẫm thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi. Lòng trẫm tan hoang và buốt giá.

Hiện tại bách tính nước Ngụy đều đã biết trẫm là hoàng thượng giả, trẫm còn tiếp tục ngồi trên ngôi vị hoàng đế nữa sao? Nhưng dù thế nào, trẫm cũng không muốn thoái vị nhường ngôi cho Tề vương dù hắn chính là cốt nhục chính thống của tiên hoàng, bởi điều trẫm trăn trở không phải là đế vị mà là bách tính nước Ngụy, là giang sơn xã tắc. Một khi đăng cơ lên ngôi, Tề vương nhất định sẽ không nương tay với thái hậu, hữu thừa tướng, nguyên soái và các vị đại thần ủng hộ trẫm, khi đó, hoàng cung sẽ lại chìm trong nạn binh đao. Trẫm không thể che mắt bịt tai trước những điều đó nhưng cũng không thể tiếp tục xử lý triều chính được nữa.

Uyển Bạch, trẫm chỉ có thể tin tưởng ở nàng. Trong những ngày tháng trẫm rời xa, nàng hãy thay trẫm cai quản giang sơn được không? Nàng không phải là một cô nương bình thường, nàng đến từ một ngàn năm sau, học vấn uyên bác, cách nhìn sâu xa, dũng khí quật cường của nàng tất thảy đều vượt xa nam tử, nàng hoàn toàn có thể thay trẫm giám quốc trong những ngày tháng khốn khó này. Uyển Bạch, giang sơn này trẫm nhờ cả vào nàng. Đến khi nào suy nghĩ thông suốt, trẫm nhất định sẽ hồi cung cùng câu trả lời cho thế nhân.

Uyển Bạch, thật có lỗi với nàng, sau này trẫm nhất định sẽ đền bù cho nàng.


Huyên Thần vội vã!”

Sáng sớm ngày tân hôn thứ ba, hoàng đế Ngụy triều Lưu Huyên Thần đã để lại phong thư cùng một đạo thánh chỉ bổ nhiệm Vân hoàng hậu buông rèm giám quốc, rồi dẫn theo bốn thị vệ, âm thầm rời khỏi hoàng cung. Đi về hướng nào tạm thời vẫn chưa rõ.

Phong thư và đạo thánh chỉ, Vân Ánh Lục đọc đi đọc lại không dưới mười mấy lần.

Lưu Huyên Thần nói cô từ tương lai đến đây nên hoàn toàn có năng lực thanh anh giám quốc. Năng lực lý giải vấn đề của Lưu Huyên Thần có sao không vậy? Chàng không biết giao quốc gia cho một bác sĩ phụ khoa như cô sẽ như thế nào sao?

Lúc này, cô mới hiểu lời thì thầm “giúp trẫm!” của Huyên Thần hóa ra là có thâm ý này. Chàng đã nung nấu ý định bỏ đi từ lúc đó sao?

Chàng nói sau này nhất định sẽ đền bù cho cô, hy vọng cả hai còn có cơ hội này! Vân Ánh Lục biết giờ phút này tâm trạng chàng hoảng hốt rối loạn ra sao. Cũng biết trái tim chàng đóng băng lạnh giá thế nào, thôi thì, vợ chồng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cô cắn răng chấp nhận trọng trách Huyên Thần để lại.

Chỉ trong mấy ngày, thân phận của cô đã thăng hẳn ba cấp, từ thái y đến hoàng hậu, từ hoàng hậu đến giám quốc. Cô đành xắn tay xử lý thay Huyên Thần mấy chuyện rối rắm trước mắt vậy!

Vân Ánh Lục cất phong thư vào tay áo, lo lắng quét mắt quan sát văn võ bá quan qua lớp rèm mờ ảo. Trời ơi, biết chữa từ đâu đây?

“Khụ, khụ…” Vân Ánh Lục hắng giọng ra hiệu, tiếng thì thầm bàn tán phía dưới lập tức ngừng bặt, văn võ bá quan người nào người nấy nghểnh cổ vươn đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai ẩn hiện sau rèm châu.

Bọn họ đã có diễm phúc được tận mắt trông thấy phong thái ung dung, tài hùng biện hùng hồn của tân hoàng hậu trong buổi đại hôn. Nhưng thật không ngờ, chỉ sau một ngày hoàng hậu đã thay hoàng đế Lưu Huyên Thần giám quốc trị nước.

Nữ nhân giám quốc thay chồng? Đúng là chuyện cười cho thiên hạ!

Đám triều thần khinh thường muốn tỏ thái độ, nhưng trông thấy vẻ mặt trầm như nước của Ngu hữu thừa tướng và Ngu nguyên soái, chẳng ai dám ho he tiếng nào. Một quốc gia, chỉ cần nắm chặt binh quyền và tiền tài là căn cơ vững chắc.

Đứng trong hàng ngũ đại thần, Đỗ Tử Bân lo lắng nhíu mày. Ánh Lục, nàng có khỏe không?

“Hoàng thượng tạm thời rời cung nghỉ ngơi, những ngày này ta sẽ thay người trực ban”. Tân hoàng hậu rốt cuộc cũng lên tiếng, lời vừa thốt ra đã khiến cằm các đại thần thiếu chút nữa rớt xuống đất.

“Mọi người ắt hẳn đều biết ta là một thái y, hoàn toàn mù mờ việc trị quốc an bang. Nhưng theo suy nghĩ của ta, việc trị quốc cũng không khác biệt gì chuyện chẩn mạch trị bệnh là mấy. Khi không có bệnh tật ốm đau chúng ta bồi bổ sức khỏe, khi trong người khó chịu chúng ta sẽ khám bệnh kê đơn. Được rồi, các vị đại nhân, hôm nay các vị thấy có chỗ nào không thoải mái không?”


Các đại thần kinh ngạc nhìn nhau, bọn họ có nghe lầm không đây?

Đỗ Tử Bân cắn môi nhịn cười, Ánh Lục đúng là ba câu không rời nghề chính.

“Nương nương, không thể nói có chỗ nào không thoải mái”, La công công cuống đến độ mồ hôi úa ra như tắm, thấp giọng khẽ nhắc, “mà là có việc thì mau tấu, không có việc bãi triều”.

Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Ý tứ cũng có khác gì nhau đâu!”

La công công bất lực nhắm mắt. Không khác gì sao? Khác nhiều ấy chứ!

Thượng thư bộ Hộ khó khăn lắm mới thuyết phục được bản thân bước lên trước bẩm tấu. “Nương nương, gần đây thần kiểm kê quốc khố thì phát hiện thấy ngân khố sụt giảm nhiều so với cùng thời điểm này năm ngoái”.

“Lý do là gì? Là không thu được thuế sao?” Vân Ánh Lục tra hỏi.

“Hiện giờ dân chúng mới đang vào vụ thu, theo lệ chưa thể thu thuế, thuế vụ xuân vừa rồi theo sổ sách cũng hoàn toàn đầy đủ, thần cũng không rõ vấn đề rốt cuộc là vì sao?”

Vân Ánh Lục nhíu mày một lúc rồi đáp. “Khanh kiểm tra lại lần nữa xem sao, nếu nguồn thu vẫn đầy đủ mà ngân khố lại sụt giảm thì há không phải là do chi nhiều hơn thu sao?”

Thượng thư bộ Hộ kinh ngạc ngẩng đầu, không thể ngờ một lời của hoàng hậu đã hóa giải ngay thắc mắc của ông ta. “Nương nương nhắc nhở rất phải, mùa hè năm nay hạn hán nặng, triều đình không ít lần phải mở quốc khố kho lương để cứu trợ dân lành, lại thêm chiến sự ở biên cảnh Bắc triều cũng ngốn một khoản chi phí không ít cho bộ Binh, những khoản chi này là khoản phát sinh nên ngân khố giảm sút là chuyện bình thường”.

“Được rồi, sau khi tan triều khanh hãy đem tất cả sổ sách chi tiêu đến cho ta xem”.

“Nương nương, ngân khố giảm sút, kì thu thuế sắp tới hãy còn xa, thần đề nghị triều đình cắt giảm chi tiêu trong một thời gian phòng khi có việc gấp cần đến tiền tài”.

“Được, khanh cứ đưa ra phương án cắt giảm chi tiêu cùng sổ sách thu chi cho ta”.

Thượng thư bộ Hộ lui về hàng, các trọng thần vừa rồi còn bĩu môi khinh thường nay không khỏi cúi đầu tâm phục khẩu phục.


“Nương nương”, một người sải chân bước ra từ hàng ngũ võ quan, “tối hôm trước, hoàng thượng có nói Tề vương tạm thời quay về vương phủ, câu trả lời sẽ công bố sau. Xin hỏi nương nương, hiện giờ câu trả lời đã có hay chưa?”

“Người này là ai vậy?” Vân Ánh Lục hỏi nhỏ La công công.

“Con trai của tổng quản phủ Tề vương, hiện giờ đang nhậm chức ở bộ Công ạ”. La công công khẽ bẩm.

Vân Ánh Lục gật đầu, fan cuồng của Tề vương gia muốn thay chủ đòi lại công bằng đây mà.

“Theo đạo lý, Tề vương gia tối hôm trước mưu quyền soán vị, tội đáng chém đầu. Nhưng cân nhắc hắn cũng có nỗi khổ trong lòng, nên ta tạm tha cho!”

“Nương nương…” Ngu hữu thừa tướng cả kinh trợn mắt, đây không phải là thả hổ về rừng sao? “Việc này phải chờ hoàng thượng định đoạt”.

Vân Ánh Lục mỉm cười trấn an. “Không hề gì, hoàng thượng đã trao quyền giám quốc, việc này ta có thể tự quyết được”.

Kì tả thừa tướng đã bị cách chức đuổi về quê, tàn binh bại tướng cũng đều bị bắt giữ, Tề vương đã bị chặt hết vây cánh thì còn có thể làm gì đây? Huyên Thần đã từng nói với cô, phải nhìn con cá quẫy đuôi nhảy lên thì mới có thể biết được mực nước nông sâu thế nào. Để Tề vương ủ mưu trong phủ thì chi bằng để gã ra ngoài khua chiêng múa trống như một tên hề còn hơn.

“Lời nương nương nói là thật sao?” Fan cuồng ngoác miệng cười đến tận mang tai.

“Vua không nói chơi, à không, ta tuyệt đối không nuốt lời. Được rồi, còn việc gì nữa không?” Vân Ánh Lục chỉnh lại mũ phượng, ông trời ơi, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Nương nương, vậy ngày mai Tề vương có thể vào triều không?” Võ quan hỏi thêm câu nữa.

“Hoan nghênh hắn tới!” Vân Ánh Lục lảo đảo đứng lên, “Không còn việc gì thì mau bãi triều!”

Bá quan không theo hàng lối chỉnh tề ra ngoài điện như mọi khi mà vừa đi vừa ngoái đầu lại với hy vọng được diện kiến dung nhan tân hoàng hậu.

“La công công, mau giúp ta!” Vân Ánh Lục vội tháo mũ phượng xuống, mệt mỏi thở hắt ra, La công công vội chạy đến đỡ lấy.

“Phù, phù…” Vân Ánh Lục xoay người đi ra hậu đường, “Rốt cuộc cũng có thể thở được rồi, chúng ta mau quay về tẩm cung nghỉ ngơi thôi”.

“Nương nương…” La công công ý tứ liếc mắt xuống đống tấu chương dưới bàn, “Người còn phải phê tấu chương nữa ạ”.

Vân Ánh Lục quay đầu lại, vừa trông thấy tấu chương xếp cao như núi, thiếu chút nữa ngã lăn ngất xỉu. Lưu hoàng thượng, chàng bỏ đi tiêu dao, có biết ta khổ sở thế nào không?

Cô mệt mỏi buông thõng vai, chán chường đi về hướng ngự thư phòng.


Vừa đi tới cửa sổ, cô đã thấy bên ngoài ngự thư phòng có ba người đang đứng chờ sẵn, còn bên cánh cửa thông với hậu cung, cung nữ phi tần đang chen chúc láo nháo ầm ĩ.

Vân Ánh Lục chớp mắt hoài nghi đám nữ nhân hậu cung lại muốn mở hội nghị sao?

“Ngu hữu thừa tướng, Ngu nguyên soái, Đỗ thượng thư!” Vân Ánh Lục gật đầu với ba người, trông thấy cả ba không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào mũ phượng trong tay La công công, cô mím môi, vờ như không để ý.

“Nương nương, hoàng hậu nương nương!” Cửa bên kia, phi tần mĩ nữ ai ai cũng đang mặt mày ủ ê, thì thào gọi cô.

“Ba vị chờ một chút!” Cô nói rồi bước nhanh sang bên kia.

Cánh cửa này giống như ranh giới vô hình, ngoại trừ hoàng hậu, thái hậu ra tất cả cung nhân đều không được bước qua.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng thật sự bỏ đi rồi sao?” Chúng phi tần hoảng hốt hỏi Vân Ánh Lục. Tuy bọn họ không được hưởng hoàng ân sủng ái như cô, nhưng hoàng thượng ở đây, bọn họ còn có chỗ dựa dẫm, ngồi không hưởng phúc; hoàng thượng ra đi thì bọn họ khác nào lá rụng trong ngự hoa viên, chẳng mấy chốc mà chìm trong quên lãng.

Vân Ánh Lục dịu dàng vỗ về đám phi tần, cung nữ. “Hoàng thượng chỉ tạm thời ra ngoài nghỉ ngơi vài ngày thôi, người sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu”.

Chúng phi tần bán tín bán nghi, ảm đạm hỏi. “Thật vậy sao?”

Đương nhiên là thật rồi, các vị nương nương mau hồi cung nghỉ ngơi đi, sau bữa tối, các vị ghé đến phòng giảng kinh một lát, tôi sẽ giải thích rõ mọi sự, còn giờ tôi có việc phải làm rồi. Mọi người nhìn xem, ba vị đại nhân còn đang đứng chờ kia kìa!”

Chúng phi tần bất đắc dĩ gật đầu rồi ủ rũ rời đi. Vân Ánh Lục thở phào một tiếng rồi xoay người về lại ngự thư phòng.

Cả bốn người cùng ngồi xuống theo cấp bậc quân thần. Tuy trên thực tế Vân Ánh Lục là con dâu của hữu thừa tướng, là em dâu của Ngu Tấn Hiên, là tiểu muội thanh mai trúc mã của Đỗ Tử Bân, nhưng hiện giờ trên danh nghĩa cô là hoàng hậu Ngụy quốc nên phải ngồi ở vị trí chủ tử.

“Trước khi bỏ đi, hoàng thượng người có nói gì không?” Mới qua hai ngày, Ngu hữu thừa tướng đã gầy sọp tới mức má nhô cao, bọng mắt cũng xuất hiện.

Vân Ánh Lục lơ đãng ngắm nhìn cây bút son Huyên Thần vẫn dùng để phê tấu chương trên bàn, khe khẽ trả lời. “Hoàng thượng hiện chỉ muốn được tĩnh tâm một thời gian. Hữu thừa tướng không cần nghĩ ngợi nhiều quá, chuyện cũng đã xảy ra rồi, không ai có thể thay đổi được, còn nếu đã không thay được thì phải kiên cường đi tiếp, điều người không yên lòng nhất chính là giang sơn xã tắc, còn với những chuyện khác, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất”.

Ngu hữu thừa tướng mắt đục mờ lệ, rưng rưng lên tiếng. “Lão thần hiểu ý nương nương. Nương nương, người cũng đừng lo lắng quá, lão thần còn sống ngày nào nhất định sẽ tận lực gánh đỡ giang sơn nước Ngụy giúp người”.

“Chính vì biết rõ như vậy, nên hoàng thượng mới dám để tôi thay người giám quốc đấy”. Vân Ánh Lục mỉm cười dịu dàng rồi quay đầu nhìn về phía Ngu Tấn Hiên, “Ngu nguyên soái, khanh vừa mới hồi kinh sao đã vội vàng lên triều làm gì? Phu nhân của khanh có khỏe không?”

Ngu Tấn Hiên ôn nhu trả lời, “Đa tạ nương nương, phu nhân của thần vẫn khỏe. Ngày mai nàng ấy sẽ vào cung tấn kiến nương nương”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui