Xuân Sắc Nhập Tửu


Yến Cửu Phi được Lục Tri Niên dùng ngân châm châm hơn mười ngày, làm giác hơi * hơn mười lần, rốt cuộc vào sáng sớm hôm nào đó, hắn mới thấy người mình bắt đầu tốt lên.
Hắn lệ rơi đầy mặt, kích động không thôi, ôm chân Lục Tri Niên khóc hơn nửa canh giờ.

Vừa muốn nhận cha, vừa muốn dập đầu khiến cho Lục thần y sợ tới mức mỗi ngày thấy hắn đều đi đường vòng.
Giang Vũ Nhi rời khỏi Lãm Nguyệt Phong đã nhiều ngày, tiểu sư đệ của nàng liền tìm tới đây.

Nàng không thấy sư huynh theo tới liền tóm lấy tiểu sư đệ mà véo mặt, xoa đầu một phen.

Nói rằng chờ lúc sư huynh tới liền không thể véo cũng không thể xoa nhẹ.
“ Sư huynh lại chọc đệ tức giận rồi đúng không?” Giang Vũ Nhi nhéo nhéo mặt tiểu sư đệ, cười nói “ Tại sao huynh ấy không cùng đệ tới đây?”
Tiểu sư đệ tức giận nói: “ Đệ tới tìm sư tỷ, tại sao phải cùng hắn tới chứ?!”
Giang Vũ Nhi: “ Được được, vậy chúng ta chạy nhanh thôi, đừng để hắn tìm được.”
Tiểu sư đệ: “ Nhưng mà….

nếu huynh ấy không tìm thấy chúng ta, rồi lạc đường thì phải làm sao đây?”
Giang Vũ Nhi: “ Mặc kệ huynh ấy lạc đường, tốt nhất là nửa đường bị chó tha đi, như vậy bên tai đều sẽ thanh tịnh.”
Tiểu sư đệ đỏ hốc mắt “ Đệ không muốn sư huynh bị chó tha đi đâu….”
Sư huynh vội vàng từ chỗ tối nhảy ra, ôm tiểu sư đệ, mắng Giang Vũ Nhi “ Muội mới bị chó ngậm đi! Muội hù dọa đệ ấy làm gì hả?!”
Lông mày Giang Vũ Nhi khẽ nhướn lên, tiểu sư đệ vừa quay đầu liền gào với sư huynh “ Không được mắng sư tỷ!”
“ Được, được, được” sư huynh liên tục gật đầu “ Không mắng, không mắng, đệ đừng tức giận nữa mà….”
Ba người bọn họ liền ở lại Lưu Vân sơn trang mấy ngày, buổi tối đầu tiên ở, phòng sư huynh đệ hai người họ luôn truyền ra tiếng “Ư ư a a” không ngừng vang vọng.


Đến ngày thứ hai, vị sư huynh đã bị tiểu sư đệ đuổi ra khỏi phòng.
Lạc Tầm Phong đi qua như gặp được bạn cũ.
Hắn cũng bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra ngoài, chỉ vì ban đêm hai người làm, trong lúc tình nồng giao triền, Thẩm Chỉ Ngọc lại chỉ muốn làm một lần rồi ngủ.

Trong lòng Lạc Tầm Phong khí nóng không ngừng tăng, nhịn không được lại đè người ra thở hổn hển làm tới hơn nửa đêm.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau vừa tỉnh đã bị Thẩm Chỉ Ngọc đuổi ra ngoài cửa.
Lạc Tầm Phong mặt ủ mày chau, không biết nên dỗ Thẩm Chỉ Ngọc như thế nào cho tốt.

Lại thấy sư huynh của Giang Vũ Nhi vẫn khí định thần nhàn, ung dung không hoảng loạn chút nào.
Lạc Tầm Phong hiếu kì nói: “ Lý huynh…Không lo lắng sao?”
Lý huynh thản nhiên nói: “ Ta đều đã có cách.”
Lạc Tầm Phong: “ Cách gì?”
Lý huynh xua tay “ Không thể nói, không thể nói.”
Lạc Tầm Phong đành phải không hỏi nữa, đi ra ngoài viện, nhớ tới muốn đi gọi bọn hắn tới ăn sáng, lại quay lại.
Sau đó, hắn liền thấy, sư huynh của Giang Vũ Nhi móc một cái ván giặt đồ ở phía sau lưng ra, đặt ở cửa phòng rồi quỳ xuông hô: “ Tiểu Diệp, ta sai rồi, đệ mở cửa đi được không? Về sau, ta không dám nữa, đệ đừng tức giận mà…”
Lạc Tầm Phong: “….”
——————-
Cả ngày nay, Thẩm Chỉ Ngọc đều không thèm phản ứng Lạc Tầm Phong, buổi tối thường đóng cửa số rất sớm rồi đi ngủ, Lạc Tầm Phong lại vẫn cứ chặn ở cửa không chịu đi.
Thẩm Chỉ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn “ Ta muốn ngủ.”

Lạc Tầm Phong: “ Chăn trong phòng ta….”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngươi tự về nha môn ngủ đi.”
Lạc Tầm Phong: “….”
Thẩm Chỉ Ngọc lại muốn đóng cửa, Lạc Tầm Phong vội vàng nhảy vào, tự mình đóng cửa lại.
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngươi….”
Lạc Tầm Phong khom lưng ôm y lên, đặt lên giường “ Ngươi đã giận một ngày rồi, đừng tức giận nữa.”
Thẩm Chỉ Ngọc ôm chăn quay người đi.
Lạc Tầm Phong khẽ cắn môi, nói: “ Về sau ngươi nói một lần thì là một lần, ta đều nghe ngươi hết.”
Thẩm Chỉ Ngọc xoay người lại “ Thật không?”
Trong lòng Lạc Tầm Phong đầy uất ức “ Thật mà.”
Thẩm Chỉ Ngọc lại nói: “ Còn một việc nữa.”
Lạc Tầm Phong: “ Chuyện gì?”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngày mai ngươi đi xuống sau núi bồi ta đi.

Đừng để sư phụ ta biết.”
Độc trên đùi Thẩm Chỉ Ngọc gần như đã lọc hết, nhưng đã nhiều năm y không đi lại rồi, nên giờ hai chân vô lực, Lục Tri Niên nói phải hoạt động nhiều một chút.

Vì vậy, Mục Trì làm hai cái quải trượng cho y, cứ cách hai ngày một lần lại đẩy y ra sau núi rồi mang xe lăn đi, kêu y tự mình chống quải trượng trở về.
Lạc Tầm Phong vốn dĩ không nỡ nhưng Lục Tri Niên nói hoạt động như vậy rất tốt, nên hắn không ngăn mà chỉ chờ Thẩm Chỉ Ngọc thở phì phò từ sau núi trở về, lại đau lòng, lau mồ hôi cho y.
Lạc Tầm Phong vốn muốn bồi Thẩm Chỉ Ngọc cả một đường trở về nhưng ngày đầu tiên bọn họ còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Chỉ ngọc đã nói mệt mỏi, không nói một lời mà chỉ nhìn hắn.


Lạc Tầm Phong không chịu được đành phải cõng y về.
Sau đó Lạc Tầm Phong liền không dám bồi y nữa, chỉ có thể cào tâm cào phổi chờ y về.
“ Nhưng mà…” Lạc Tầm Phong do dự nói “ Mục tiền bối cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Chỉ nghỉ một ngày.”
Lạc Tầm Phong còn đang do dự.
Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ta mệt.”
Lạc Tầm Phong: “ Được.”
——————————————
Ngày hôm sau, Mục Trì theo thường lệ đẩy Thẩm Chỉ Ngọc tới sau núi rồi mang xe lăn chậm rì rì đi.
Thẩm Chỉ Ngọc đợi một lát, Lạc Tầm Phong liền trộm tới.
“ Hạt dẻ nướng?” Thẩm Chỉ Ngọc ngửi được mùi thơm.
Lạc Tầm Phong móc một bao hạt dẻ nướng từ trong ngực ra “ Đợt lát nữa phải ăn cơm nên ăn ít thôi.”
Bọn họ cùng nhau trở về, Thẩm Chỉ Ngọc ghé vào trên lưng Lạc Tầm Phong ăn hạt dẻ, thỉnh thoảng lại đưa một hạt tới miệng Lạc Tầm Phong.
Sau đó, bọn họ đang đi thì thấy Mục Trì ở giữa đường.
Hôm đó, Lạc Tầm Phong bị Mục Trì đuổi đánh khắp viện “ Tâm nhãn nhiều quá đúng không, còn dám gạt ta! Nó lười biếng nên ngươi cũng chiều theo nó, này có thể tốt hơn sao?!”
Thẩm Chỉ Ngọc ngồi một bên yên lặng ăn hạt dẻ nướng.
Về sau, Thẩm Chỉ Ngọc vẫn thường xuyên tức giận.

Lạc Tầm Phong nói nghe y, một lần là một lần, tuyệt không nuốt lời.

Nhưng một lần lại làm rất lâu, thường làm tới hơn nửa đêm, khiến cho Thẩm Chỉ Ngọc vừa khóc vừa kêu, tay mềm nhũn đánh hắn “ Sao ngươi còn chưa….

Ư….”

Lạc Tầm Phong mồ hôi đầm đìa, gắt gao dán vào y, trong lúc nóng bỏng mà hôn y thật sâu…..
————————————–
Sau khi Huyết Linh Chi của Phương lão gia bị Lục Tri Niên dùng, Lạc Tầm Phong vẫn luôn nhờ người hỏi thăm khắp nơi, nghĩ tìm một gốc cây khác cho Phương lão gia.
Sau lại có tin tức nói rằng, một phú thương ở Kỳ Châu cũng có một gốc cây.

Kỳ Châu cách Vân Châu hơi xa một chút, Lạc Tầm Phong cả đi cả về ít nhất cũng hơn một tháng.

Lúc hắn trở về thì cành cây cũng đã mọc mầm, những hàng liễu xanh rợp bóng.
Hắn giục ngựa đến cửa thành đã nhìn thấy thân ảnh ngày đêm mong nhớ kia.
Thẩm Chỉ Ngọc đứng ở dưới thành, dáng người cao dáo, thanh nhã tuấn tú, là bộ dáng hắn đã tưởng tượng vô số lần.
Ngực Lạc Tầm Phong chợt nóng lên: “ Chỉ Ngọc…”
Thẩm Chỉ Ngọc chậm rãi đi về phía hắn, từng bước từng bước như đi vào trong lòng hắn.
Hắn nhìn y đến gần, nhìn hắn ôn hòa cười.
Y nói, Lạc Tầm Phong, ta thích ngươi.
Đằng sau là cảnh sắc mùa xuân vô tận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có điều muốn nói:
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, cảm ơn một người đã đồng hành, ủng hộ trong khoảng thời gian này! Theo quy củ cũ, phiên ngoại có rất nhiều ý tưởng nhưng tôi sẽ chỉ chọn một vài ý để viết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
Giác hơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(Devil): Cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi, mong mọi người đọc và góp ý cho mình nhé! Cảm ơn mọi người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui