Mục Yến Khê bị thương nặng, không nên ăn đồ dầu mỡ, chỉ có thể để a bà đút cho hắn từng muỗng cháo.
Người thường ngày món sơn trân hải vị nào chưa nếm qua, lúc này lại chảy nước miếng nhìn cái đùi gà trong tay Xuân Quy.
Bàn tay trắng mịn nắm lấy cái đùi gà, dính một lớp mỡ gà, dưới ánh chiều tà lấp loáng ánh sáng.
Còn chưa đủ, thỉnh thoảng nàng lại giả vờ nghiêm túc liếm ngón tay, không để lỡ một chút mỹ vị nào.
Hầu kết của hắn giật giật, không rõ đến tột cùng thứ hấp dẫn hắn lúc này là đùi gà kia hay là nàng.
Chỉ là cô nương này lại rõ ràng không hiểu gì, cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay lại lườm hắn một cái thật dữ, thân mình lùi về phía xa vài bước, sợ hắn cướp lấy cái đùi gà của nàng.
Mục Yến Khê ăn mà nhạt nhẽo, thật lâu không há miệng.
A bà đặt chén bên cạnh hắn: “Nếu giáo úy thấy đói, thì cứ gọi lão thân.” Nói xong liền đứng dậy đi đến trước mặt Xuân Quy, ngồi giữa hai người, hoàn toàn chắn tầm nhìn của Mục Yến Khê.
Đứa trẻ do chính mình nuôi lớn nên hiểu rõ, Mục Yến Khê động sắc tâm với Xuân Quy mà nàng chắc chắn không biết, quân gia hành quân đánh giặc khắp nơi lưu tình, không phải là phu quân tốt cho Xuân Quy.
Vì vậy nên có chút kiêng kị Mục Yến Khê, thầm nghĩ khi hắn có thể đi lại được, sẽ tiễn hắn đi.
Đêm xuống, Mục Yến Khê nằm ngửa, phía sau lưng có chút lạnh, hắn mở to mắt không thể ngủ được.
Hắn và thuộc hạ gặp mai phục, bị tập kích dưới Thanh Khâu Lĩnh, người ít ỏi không chống lại được số đông, sau một hồi giằng co, cuối cùng đã lộ ra dấu hiệu suy yếu.
Hiện tại, viện binh chắc hẳn đã đến, sau khi thu thập đám người Tây Lương thì sẽ đến tìm hắn.
Bản thân bị thương thế này, nếu không gặp được Xuân Quy, chỉ sợ đã táng thân ở Thanh Khâu Lĩnh rồi.
Nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy nặng nề, thở dài một tiếng.
Cũng có chút hối hận, lúc trước không nên đối đầu với lão già, xin lệnh tới trấn Vô Diêm, không biết gì về nơi này, kết cục vừa đến đã suýt mất mạng.
Hươu con bên ngoài kêu vài tiếng, nghe có vẻ gấp gáp, Mục Yến Khê chăm chú nhìn vào trong phòng, quả nhiên, Xuân Quy như cơn gió chạy ra, vừa mở cửa thì cuồng phong thổi mạnh khiến nàng lùi lại hai bước, Mục Yến Khê vốn đã lạnh, lại bị thổi thêm một trận gió, rùng mình một cái.
Xuân Quy chạy ra ngoài cửa, thấy hươu con bị gió thổi lăn lộn trên đất, nàng ôm lấy nó chạy vào, đóng cửa lại.
Ôm hươu con run rẩy, nàng vỗ về một hồi: “Đừng sợ, ngủ trong phòng.”
Mục Yến Khê nhìn đôi mắt khép hờ của hươu con, lộ vẻ thoải mái, không khỏi cảm thấy ghen tị với nó.
Ngoài trời cuồng phong thổi dữ dội, bên trong Mục Yến Khê bắt đầu run rẩy.
Đã có thương tích lại còn bị lạnh, cơn cảm lạnh đến thật bất ngờ không kịp đề phòng.
Xuân Quy an ủi hươu con rồi đứng dậy định quay lại ngủ, mới nhận ra sự khác thường của hắn.
Nhìn vào trong phòng, a bà đã ngủ say, gọi dậy e rằng sẽ không thoải mái, nhưng a bà lại không cho phép nàng chăm sóc hắn, trong lòng có chút khó xử.
Thôi.
Nàng tiến lại gần, bàn tay nhỏ chạm vào trán hắn, nóng bỏng.
Không yên tâm, nàng lại dùng cằm chạm vào trán hắn, a bà nói cằm chạm vào thấy nóng mới là thật sự nóng.
Mục Yến Khê đang run rẩy bỗng dừng lại, cằm ấm áp của nàng áp vào trán hắn khiến hắn thất thần trong chớp mắt.
Nữ tử này thật sự ngốc nghếch.
“Bị nóng.” Xuân Quy nhỏ giọng than thở một câu, không biết là nói với hắn hay với chính mình.
Rồi nàng đứng dậy đi tìm thảo dược, dùng đá lửa nhóm lửa, sắc thuốc cho hắn.
Dường như nghĩ đến điều gì, nàng vỗ đầu hươu con, chỉ về phía Mục Yến Khê, hươu con ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn.
Mục Yến Khê cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Nếu nói Xuân Quy và a bà là thám tử, thì đánh chết Mục Yến Khê cũng sẽ không tin.
Có lẽ hắn chỉ đơn giản là mạng tốt, vào lúc tính mạng gặp nguy cấấp, lại gặp được tiên nhân như thế.
Xuân Quy sắc xong thuốc, cẩn thận bưng đến bên cạnh hắn, ngồi khoanh chân xuống đất: “Uống.”
Mục Yến Khê chịu đựng cơn đau nhức ở bụng, nghiêng người dậy, nhưng tay lại không nghe lời, run rẩy như lá rụng, hoàn toàn không thể cầm được chén.
Xuân Quy kiểm tra hơi thở, giữ vai hắn để hắn nằm xuống, múc một muỗng thuốc, thổi nhẹ rồi đưa đến môi hắn.
“Đa tạ.” Mục Yến Khê nghiến răng nói câu này, cảm kích nhìn nàng một cái.
Một chén thuốc xuống bụng, Mục Yến Khê toát mồ hôi, sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút.
Xuân Quy ôm chăn của mình ra: “Cho ngươi.”
“Không cần.
Nếu ta dùng, thì ngươi sẽ không có.” Dù sao cũng là nữ nhi, bị lạnh cả đêm như vậy e rằng không chịu nổi.
“Ngủ với a bà.” Xuân Quy thích ngủ cùng a bà, bình thường chỉ khi có sấm mới được vào chăn của a bà, hôm nay vừa lúc có cớ.
Nói xong, nàng đắp chăn lên người Mục Yến Khê, quây xung quanh thật kín.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng lấy tay che mắt hắn: “Bị bệnh, ngủ đi.”
Lòng bàn tay ấm áp chạm vào hàng mi của Mục Yến Khê, giống như một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước.
Rốt cuộc, thân thể khỏe mạnh, ba ngày sau, Mục Yến Khê đã có thể xuống đất đi lại, nhưng chỉ đi được một đoạn, chỉ có thể ra cửa ngồi phơi nắng với a bà.
Xuân Quy mỗi ngày đều ra ngoài từ lúc mắt trời mọc, chiều muộn mới trở về, mỗi lần về đều mang theo thú rừng và thảo dược.
Ban ngày nàng không có ở nhà, Mục Yến Khê cảm thấy rất nhàm chán, nói chuyện câu có câu không với a bà, mắt luôn nhìn về phía con đường mòn.
Đôi khi cảm thấy mình giống như tiểu phụ nhân đang chờ trượng phu trở về.
Lại mười ngày nữa trôi qua, Mục Yến Khê cơ bản đã hồi phục, chỉ cần không vận động mạnh thì không có vấn đề gì.
Mặc bộ quần áo vải thô mà a bà tìm được, ngồi cùng a bà ở cửa, nhìn từ xa thì không khác gì người dân vùng núi, nhưng nhìn gần lại thấy bộ quần áo thô trên người hắn, lại giống như lụa là, trông đẹp hơn vài phần.
Cứ thế lại trôi qua một ngày.
Đến buổi chiều, Xuân Quy trở về, bĩu môi.
“Có chuyện gì vậy?” A Bà âu yếm chỉ chỉ vào trán Xuân Quy.
Xuân Quy giữ chặt hai chân không chịu động, nước mắt rơi lả tả.
Mục Yến Khê rất ít khi thấy nữ tử khóc, hắn dựa vào tường ngẩng mặt lên, chăm chú nghiền ngẫm.
Xuân Quy khóc không thành tiếng, nhưng nước mắt ào ạt, nháy mắt làm ướt cả khuôn mặt.
Sau khi a bà hỏi đi hỏi lại, cuối cùng mới hơi mở hai chân ra, từ giữa chiếc quần bị rách, lộ ra một đoạn chân trắng nõn nà, làm Mục Yến Khê không tự chủ được nhắm mắt lại.
“Báo, đuổi theo con.” Xuân Quy nức nở nói, lâu dần, Mục Yến Khê cũng hiểu được lời Xuân Quy, là báo đuổi theo nàng, khiến nàng vô tình làm rách quần.
A Bà lập tức chắn trước mặt nàng, nói nhỏ: “Mấy ngày nay a bà đã nói với con nam nữ có khác, sao con lại lõa lồ như vậy trước mặt người khác!”
Xuân Quy nghe a bà trách mắng, khóc càng dữ dội hơn.
Chiếc quần thô này hỏng rồi, những bộ quần áo khác thì dùng để chữa thương cho Mục Yến Khê, nàng không còn quần để mặc.
Vài ngày nữa trên núi sẽ lạnh, không có quần thì không thể ra ngoài đi săn thú hay hái thuốc.
“A bà.” Mục Yến Khê nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn đã khỏi hẳn, nói chuyện rất có trung khí: “Cơ thể ta đã khỏe lại, ngày mai sẽ dẫn hai người xuống núi, đi sắm một ít quần áo!” Xuân Quy vừa nghe đến việc sắm quần áo, lập tức không khóc nữa, mở to đôi mắt nhìn a bà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...