Xuân Phong Độ Kiếm

Chúng ta đừng nhắc nhiều những chuyện đau lòng

Dưới núi Ti U, Mã Lĩnh trấn.

Thác Châu hoang vắng nhiều núi nhiều đường không tính là nơi giàu có, thôn xóm thành trấn nghèo hơn Cửu Khúc rất nhiều, Mã Lĩnh trấn cũng không có nơi nào để ngắm. Văn Hành và Tiết Thanh Lan tìm một quán rượu coi như sạch sẽ, ngồi đối diện nhau, gọi tiểu nhị đưa lên mấy món ăn nóng đang làm.

Tên nghèo rớt mồng tơi Văn Hành chỉ lo vẫy tay với ông chủ, Tiết Thanh Lan gọi món ăn hỏi hắn cái gì cũng được, chỉ nhướng mày khi nghe thấy y gọi rượu, kinh ngạc cười nói: “Ơ, có tiến bộ.”

Tiết Thanh Lan hơi không được tự nhiên tránh khỏi ánh mắt hắn rồi nói: “Xa cách gặp lại là việc vui, nên uống chén rượu nhạt ăn mừng.”

Văn Hành cười một tiếng, không nói gì nữa. Chốc lát sau, tiểu nhị đưa rượu và thức ăn lên. Hai người mỗi người rót một chén rượu, Tiết Thanh Lan nâng chén nói: “Một chén này, chúc huynh trưởng thần công đại thành, thời gian không phụ người có lòng, ngày sau nhất định tiếng tăm vang khắp giang hồ, rực rỡ hào quang.” Dứt lời đụng nhẹ một cái với chén rượu của Văn Hành, ngửa đầu uống cạn.

Rượu thôn nhạt nhẽo, mùi rượu không nồng, nhưng từ nhỏ đến lớn Văn Hành không có cơ hội uống rượu, rượu  này với hắn mà nói vào miệng vẫn có phần kích thích. Hắn nín thở nuốt xuống, lông mày không tự giác cau lại, lại thấy Tiết Thanh Lan mặt không đổi sắc giơ tay lên rót đầy cho hai người, tư thế cầm cốc có thành thạo nhiều năm.

“Chén thứ hai, chúc huynh và ta chia ly sau đó gặp lại, huynh trưởng đối xử với ta tình như nghĩa cũ, ta rất vui.”

Ánh mắt Văn Hành nhìn về phía y dần dần sâu, nhìn theo Tiết Thanh Lan uống cạn chén rượu thứ hai.

Tiết Thanh Lan lại cầm bầu rượu lên, rượu như sợi dây rót vào trong chén: “Một chén này —— “

Một đũa thịt gà rừng xào rơi vào trong cái bát trước mặt, ngắt lời chúc của y. Văn Hành rũ mắt gắp cho mình ít nấm núi, tùy ý nói: “Ăn một miếng lót dạ trước. Bụng rỗng uống rượu, cũng không sợ tổn hại dạ dày.”

Tiết Thanh Lan nhìn chằm chằm miếng ức gà tươi non còn bốc hơi nóng kia, giống như nhìn đồ vật xa lạ. Chén rượu trong tay xoay một vòng, cuối cùng y vẫn nghe theo Văn Hành đặt chén rượu xuống cầm lấy đũa, chậm rãi ăn hết miếng đồ ăn kia.


Vị tương nồng đậm nổ tung làm tan mùi rượu. Nơi hương dã, làm đồ ăn không tinh xảo lắm, mùi vị chỉ có thể nói là trung bình, nhưng y lại nhai rất nghiêm túc, giống như lâu rồi không ngồi xuống ăn một bữa cơm như thế.

Văn Hành thở dài: “Làm sao ăn cơm vẫn miếng được miếng không như vậy, đệ ở Thùy Tinh tông ăn đủ no không?”

Tiết Thanh Lan đã đặt cốc xuống nên không muốn uống rượu nữa, gắp cho hắn miếng hộp đậu hũ rán từ trong đĩa trước mặt, mình cũng lấy một miếng từ từ ăn, lừa gạt nói: “Cũng được.”

Văn Hành múc canh xong, chia cho y một bát, lại hỏi: “Cơ thể thế nào, tốt hơn lúc trước nhiều không?”

Tiết Thanh Lan cúi đầu gắp thức ăn, như đứa trẻ bị kiểm tra bài tập trên bàn cơm, húp một hớp canh nóng, qua loa nói: “Chỉ vậy thôi.”

Văn Hành nghe câu trả lời này rất không hài lòng, lông mày cau lại giống như người cha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Cá này rán cũng được, đệ thử đi.” Văn Hành gắp hành tỏi sợi gừng trong đĩa đi, đẩy đến bên tay Tiết Thanh Lan, vừa nhìn thấy y ăn cơm thế này lại muốn thở dài, “Kén ăn thì cũng thôi đi, đệ thích gì tốt xấu cũng ăn thêm mấy miếng.”

Tiết Thanh Lan được hắn săn sóc cẩn thận như thế, thật sự ngoài việc ăn ra không cần suy xét gì cả. Y cũng hơi hồ đồ, theo lý thuyết bạn cũ xa cách lâu ngày gặp lại luôn có một khoảng thời gian lạ lẫm. Hai người họ đều là người trải qua mưa gió, chẳng lẽ không nên nâng rượu nói chuyện vui vẻ, uống đến mức chóng mặt mới có thể bộc lộ tiếng lòng, nhớ lại trước kia, nhặt lại tình nghĩa đã qua sao? Làm sao đến chỗ Văn Hành, hắn nhảy qua rất nhiều trình tự một cách tự nhiên, vẫn đối xử với y giống như ngày trước vậy?

Trong lòng hắn không có… khúc mắc dù chỉ là một chút ư?

“Đừng chỉ lo cho ta,” Tiết Thanh Lan nói, “Huynh cũng ăn đi.”

“Tha cho ta đi,” Văn Hành lắc đầu cười khổ nói, “Ở trong sơn cốc ăn cá nướng bốn năm, ngửi thấy mùi đã no rồi, thực sự ăn không trôi.”

Tiết Thanh Lan lập tức không có khẩu vị, ngón tay cầm đũa không tự giác nắm chặt: “Huynh ở đó, sống không tốt, chịu rất nhiều khổ phải không?”


“Khổ à? Vẫn tốt, đơn giản là ăn uống có hạn, dụng cụ không đầy đủ như bên ngoài, cũng không có người khác, chỉ có ta và ông già nhìn nhau ghét nhau.” Văn Hành nói, “Nhưng ham muốn ăn uống cũng như thế, quen rồi không coi là khó chịu đựng.”

Tiết Thanh Lan nhạy bén nhận ra được một mặt khác hắn không nói ra, vặn hỏi: “Vậy thế nào mới gọi là khó chịu đựng?”

“Đệ lại biết rồi?” Văn Hành cười nhìn y, thấy Tiết Thanh Lan không động đũa hắn lại gắp đồ ăn cho y, thuận miệng trêu nói, “Ta vừa nghĩ rằng còn có đệ chờ ta ở bên ngoài, bên vô cùng nóng lòng, ước gì ra ngoài sớm hơn nhưng không chạy được, cho nên thường cảm thấy giày vò.”

Hắn bất thình lình nói thẳng một câu như vậy, Tiết Thanh Lan suýt nữa bị nghẹn canh: “Khụ khụ khụ… ta…”

Không đợi y thề thốt phủ nhận, Văn Hành đã nói: “Phải phải, biết đệ không chờ ta, không ai chờ ta, đều là ta rảnh đến nhàm chán, suy nghĩ chủ quan lừa gạt mình chơi thôi.”

“Ta…”

“Có điều ở nơi giống như lồng giam này, suy nghĩ lung tung cũng là chuyện thường tình, trong lòng có nhớ nhung, võ công mới luyện nhanh nếu không đã chán nản từ lâu rồi —— “

“Ta sai rồi.” Tiết Thanh Lan nhanh như chớp gắp một cái màn thầu lên nhéo vào miệng hắn, hít sâu một hơi, tha thiết nói, “Hành ca, ta không nên mạnh miệng. Ta đã chờ huynh, thật đấy, trong bốn năm này ngày nhớ đêm mong, ngày hơn vạn mong, chỉ đợi huynh rời núi đoàn tụ. Chúng ta đừng nhắc nhiều những chuyện đau làng nữa. Huynh ở trong núi nhất định đói lắm, mau im lặng ăn cơm đi.”

Trong tay Văn Hành bị hắn xem như hung khí trong tay, im lặng cười ngặt nghẽo, dáng vẻ kia anh tuấn lại đáng ghét, chọc Tiết Thanh Lan giận đến mức đá hắn một phát dưới gầm bàn.

Một chút mất tự nhiên cuối cùng tan thành mây khói, cuối cùng y tìm lại được cách ở chung quen thuộc. Trái tim treo lên giống như được buồn vui khoan thai tới chậm lấp đầy, trĩu nặng rơi vào lồng ngực, mỗi một lần đập, đều kéo theo một trận nhỏ xíu, giống như thủy triều đau và ngọt.

Hai người ăn xong bữa cơm, lại không vội về núi Ti U. Văn Hành chỉ định giải nguy hiểm nhất thời giúp Thuần Quân phái, không muốn đánh lôi đài thay họ, Tiết Thanh Lan ban đầu là bị Văn Hành ép ở lại, đang lười đối phó người bên ngoài. Hai người ăn nhịp với nhau, dứt khoát dừng chân tại thị trấn, không có việc gì bắt đầu đi dạo.


Trấn nhỏ này không náo nhiệt bằng Nguyên Tiêu của Trạm Xuyên thành, vậy mà cũng khiến người cảm thấy rất hứng thú. Tiết Thanh Lan kéo Văn Hành vào hiệu may. Bộ áo bào xám lúc trước của hắn, đổi thành người khác mặc chính là gánh thuê trong vùng đồng ruộng, may mà Văn Hành cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, vậy mà mặc được. Lần này Tiết Thanh Lan làm chủ, thay đổi một lần cho hắn từ đầu đến chân, cuối cùng ăn mặc cho hào khách giang hồ hào sảng không bị trói buộc thành hiệp sĩ thiếu niên phong lưu tiêu sái.

Y mặc màu xanh đậm, Văn Hành mặc màu trắng, hai người đứng sóng vai, thật sự là minh châu mỹ ngọc sáng chói. Ông chủ hiệu may nhìn hai biển hiệu sống này, khen không dứt miệng, đại loại như lời khen ngợi không lấy tiền khoác lác loạn xạ: “Hai ngày nay trên núi Ti U có đại hội gì ấy, rất nhiều thiếu niên công tử đến trấn chúng tôi, đến hiệu may của lão này mua quần áo cũng không ít, nhưng không có một ai đẹp như hai vị công tử!”

Tiết Thanh Lan duỗi tay chỉnh lại cổ áo giúp Văn Hành, nghe lời này trong lòng cũng vui vẻ, hiếm khi mở miệng phụ họa nói: “Người đẹp, quần áo cũng tôn người… Huynh làm thế nào cao lớn thế này được, ăn cá có tác dụng không? Những năm này ta cũng cao lên nhiều, tại sao hình như kém huynh nhiều hơn vậy?”

Văn Hành đứng thẳng so với y, quả nhiên vẫn thấp hơn nửa cái đầu, thế là nhịn cười vỗ về nói: “Đệ còn nhỏ tuổi, vẫn lớn được, ăn no ngủ đủ, về sau sẽ cao.”

Tiết Thanh Lan biết rõ hắn đang dỗ người, vẫn được dỗ ngoan ngoãn tuân theo, đến quầy thanh toán, lại nói với hắn: “Trang phục chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ thiếu một thanh kiếm. Cũng không biết trên trấn này có cửa hàng đao kiếm không, trên đường hình như không thấy.”

Văn Hành ngước mắt nhìn trời, bỗng nhiên nói: “Cái đó không vội, đến đối diện mua cây dù đi.”

“Hả?” Tiết Thanh Lan bị hắn đẩy ra khỏi hiệu may, đi đến trước sạp hàng bán dù đối diện. Y vừa định nói trời sáng trong mua dù làm gì, đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn như sóng biển từ chân trời tuôn ra, gió lớn nổi lên, trong chớp mắt lật ngược mấy sạp hàng gần hai người.

Trong thời gian ngắn bụi bặm đất cát bay đầy trời, Tiết Thanh Lan đứng chịu mũi sào bị thổi mờ mắt. Hai mắt y nhói nhói khó chịu, không lo tránh mưa, vội vàng giơ tay lên dụi. Văn Hành hỏi “Sao vậy”, tiếng nói còn chưa dứt, gió nóng gào thét đột nhiên chuyển sang lạnh, sấm chớp xé rách không trung, mưa to “rào” một tiếng rơi xuống như trút nước từ trên đỉnh đầu.

Tiết Thanh Lan nhắm mắt, chỉ cảm thấy gió mát đảo qua gò má, trong tiếng mưa ồn ào mang theo một tiếng trầm nhỏ, một cây dù giấy dầu xòe ra trên đầu y.

Bầu trời trên đỉnh đầu vang to một tiếng, sấm sét lập tức theo tới.

Mắt không thể nhìn thấy, Tiết Thanh Lan bị tiếng sấm này làm giật nảy mình. Văn Hành ôm eo y, kéo y đến trước người mình, động tác dịu dàng mà không cho phản kháng kéo tay dụi mắt của y ra: “Không sao, đừng sợ. Cát vào mắt à? Đừng dụi lung tung, để tay xuống ta nhìn xem.”

Không gian dưới dù có hạn, khoang cách hai người rất gần nhau, Tiết Thanh Lan cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh kéo mí mắt lên, đẩy rồi xoa nhẹ một cái ở chỗ nào đó. Cơn đau như kim châm chua xót đột nhiên xuất hiện khiến y không tự chủ được chớp mắt tránh đi, nước mắt không ngừng chảy ra, nhanh chóng cuốn đi hạt cát nhỏ bé, thuận theo nước mắt trượt xuống.

Văn Hành giơ tay lau nhẹ một cái trên má y, trong giọng nói có ý cười cũng có một phần trách cứ không biết làm sao: “Trên trời mưa, đệ cũng mưa.”

Trước mắt Tiết Thanh Lan vẫn chưa rõ lắm, nhưng cuối cùng có thể mở mắt ra nhìn thế giới.


Ngày mùa hè, nơi này lại gần núi Ti U, khí hậu nói đổi là đổi, dân chúng cũng đã tập thành thói quen tốt co cẳng bỏ chạy. Khoảng thời gian từ khi y nhắm mắt đến khi mở mắt, trên đường đã chạy hết không còn một bóng người, mấy tiểu thương toàn núp dưới mái hiên tránh mưa, chỉ có hai người họ che dù đứng trong mưa.

Mưa rất lớn, xung quanh là một mảnh trắng xóa, giọt nước bắn tung tóe trên mặt đất làm ướt vạt áo Tiết Thanh Lan, cũng may trên đầu còn có dù che mưa, để y không đến mức bị xối ướt như chuột lột ——

Một chút may mắn vừa nhô lên, trong lúc vô tình Tiết Thanh Lan thoáng nhìn xuống dưới, ánh mắt bỗng dừng lại.

Y đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Văn Hành đứng trước người cao hơn y nửa cái đầu, giật mình lo lắng lẩm bẩm nói: “Hành ca…”

Hướng gió tới đúng là hướng y đang đối mặt, dòng nước mưa rơi nghiêng, lẽ ra tất cả rơi trên người y, nhưng Văn Hành đúng lúc đứng đối diện y như vậy, dùng lưng và dù che chắn cho y thật kín kẽ.

Không, vốn không phải “đúng lúc”.

Với sự nhạy cảm và nhanh nhẹn của Văn Hành, hắn thậm chí có thời gian bung dù, nếu hắn không muốn bị xối, né tránh là một chuyện không thể dễ dàng hơn.

Nhưng bây giờ hắn lẳng lặng đứng ở đó, thẳng tắp giống như một thanh kiếm, nước mưa ngấm vào quần áo, nhiều đến mức tràn đầy ra, nhỏ xuống thành sợi như tua rua dưới vạt áo hắn.

“Huynh…”

Trong lòng Tiết Thanh Lan đột nhiên hoảng hốt. Trong màn mưa lớn gần như muốn tiêu tan cả thế giới, y cảm nhận được sợ hãi trước nay chưa từng có, giống như bị một tấm lưới lớn không nhìn thấy vồ lấy trái tim, y vẫn chưa giãy giụa đã biết mình số trời đã định sẽ đắm chìm.

Y vố thức túm lấy tay áo Văn Hành, lời nói chưa suy nghĩ đã thốt ra: “Sư huynh, huynh dính mưa rồi… Tìm chỗ tránh mưa trước đã.”

Văn Hành xoay cổ tay một cái, nắm hờ bàn tay lạnh lẽo của Tiết Thanh Lan trong lòng bàn tay, động tác cũng không cứng rắn, nhưng Tiết Thanh Lan lập tức bất động.

Văn Hành ra hiệu Tiết Thanh Lan nhìn dãy núi lờ mờ ở nơi xa, trong con ngươi của hắn phản chiếu mưa to đầy trời, hiếm khi hiện ra một sự yên lặng mát mẻ không giống với phong cách trầm tính.

“Chỉ là đột nhiên nhớ ra, hình như chúng ta chưa từng cùng nhau ngắm mưa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui