Xin hỏi Văn công tử, ngươi còn nhớ ngươi họ gì không
“Lễ hội đèn sông lá phong” là ngày lễ cuối cùng trong mùa thu, bởi vậy cuộc vui này sẽ kéo dài đến nửa đêm, nhưng vết thương của Tiết Thanh Lan mới khỏi chưa lâu, không thích hợp mệt nhọc quá. Văn Hành thấy y vẫn chưa thỏa mãn lắm nên tìm một sạp hàng mì vằn thắn bên bờ sông, gọi hai bát mì vằn thắn, đợi ăn uống no đủ rồi trở về đi ngủ.
Bây giờ đã sang mùa thu, buổi tối gió lạnh hơn, rất thích hợp ăn mì vằn thắn hoặc mì nước nóng hôi hổi. Bà lão bán mì vằn thắn tay chân lanh lẹ, nước mì rót vào trong tô mười mấy cái bánh vằn thằn mỏng da lơ lửng trong canh nóng, rải lên một nhúm lá tỏi xanh, một nhúm tôm nhỏ, lại nhỏ thêm mấy giọt dầu vừng, vẻ ngoài và mùi hương đều rất hấp dẫn. Bà lão kia bưng hai bát con cho Văn Hành và Tiết Thanh Lan, nói một tiếng “Ăn từ từ” sau đó xoay người tiếp tục trông nồi. Cũng không lâu lắm, nghe thấy Văn Hành khẽ gọi trả tiền, bà lê bước chân chậm rãi đi tới, đang định duỗi tay nhận tiền, cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lại, Văn Hành thản nhiên nói: “Các hạ đặc biệt ở đây đợi hai bọn ta, có gì chỉ giáo?”
Bà lão kia sớm nghe người ta nói Văn Hành là nhân vật rất khó đối phó, dù bà cảm thấy một người trẻ tuổi không đủ gây sợ, trong hành động vẫn đặc biệt chú ý cẩn thận. Ai ngờ vậy mà thật sự bị liếc mắt nhìn thấy, trong lòng bà giật mình, vẻ mặt hơi thay đổi, giảm thấp âm thanh hỏi: “Sao ngươi biết được?”
Văn Hành nói: “Nếu bà là một bà cụ đã có tuổi, lưng lại còng, theo lý thuyết hành động nên bất tiện, nhưng vừa rồi bất kể là lúc bà múc canh hay bưng bát, tay đều quá vững, vững hơn cả người trẻ tuổi. Hơn nữa nhìn những vết chai sẹo trên tay bà, cũng không giống người gánh mì vằn thắn. Mặt khác mấy ngày trước người làm trong tiệm thuốc nói “Lễ hội đèn sông lá phong”, ta từng nhìn thấy bà thoáng một cái đã qua ở bên kia đường, trên tấm biển “Mì vằn thắn” của bà thiếu một nét bút, dù ta không nhớ được mặt người, nhưng nhớ rõ tấm biển này của bà. Đủ sự trùng hợp tập hợp lại, có thể thấy được tối nay gặp nhau không phải ngẫu nhiên, tìm ta có chuyện gì, bà nói nghe xem.”
Bà lão kia nghe xong lời ấy vẻ mặt nghiêm lại, sống lưng ban đầu còng xuống đứng thẳng lên, cúi chào Văn Hành, lúc lên liếng lần nữa đã đổi sang giọng nam trầm: “Ta từ Thiên Thủ đến, phụng lệnh của Cửu đại nhân nội vệ, mời Văn công tử và Tiết hộ pháp trưa ngày mai đến Hội Tiên lâu một lần, việc liên quan trọng đại, mong hai vị đến dự.”
Văn Hành và Tiết Thanh Lan liếc nhau, nghi ngờ nói: “Đang yên đang lành, hắn nghĩ gì mà muốn gặp bọn ta?”
Người kia nghe vậy chỉ lắc đầu, nói: “Công tử thứ lỗi, tại hạ chỉ là người truyền lời, về phần nội tình như thế nào, cũng không biết. Nhưng Cửu đại nhân nói, chỉ cần công tử chịu đến, tất nhiên có thể biết được đáp án ngài muốn biết.”
“Ta hiểu rồi.” Văn Hành suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, “Nhờ người nhắn dùm Cửu đại nhân, ngày mai có thể gặp mặt nhưng địa điểm đổi sang Hoài Tân lâu, ta và Tiết công tử kính cẩn đợi ở đó.”
Có lẽ người kia không ngờ hắn lại đột nhiên đề xuất đổi địa điểm, lưỡng lự một chớp mắt, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Được, ta trở về bẩm báo đại nhân.”
Đợi người kia lại đóng vai thành bà cụ, gánh mì vằn thắn biến mất trong hẻm nhỏ cuối phố dài, Tiết Thanh Lan mới hỏi: “Hành ca, ngày mai huynh thật sự muốn đến gặp hắn?”
Văn Hành nói: “Cao thủ đại nội không thể dễ dàng ra khỏi kinh thành, hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến Vũ Ninh thành, lại cố ý phái người đợi ở đây, có vẻ như quả thật có chuyện lớn xảy ra, cũng có thể đến nghe xem hắn muốn nói gì.”
Tiết Thanh Lan: “Lỡ như đây là cạm bẫy thì sao?”
“Chắc sẽ không,” Văn Hành nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Nếu hắn đã bố trí trước, địa điểm đáng ra quyết định trong Hội Tiên lâu, nhưng thuộc hạ của hắn có thể làm chủ đồng ý đổi địa điểm, xem ra trước đó đã dặn dò, chỉ cần có thể gặp mặt, bất kể chúng ta nhắc tới điều kiện gì hắn cũng sẽ cố gắng phối hợp. Huống hồ hắn không chỉ tìm một mình ta, còn muốn cả em tới, quan hệ của hai ta lúc này thiên hạ biết hết, hắn đắc tội một người chẳng khác nào đắc tội hai người. Cẩn thận như vậy, không giống muốn hại người, nói không chừng là có chuyện muốn nhờ.”
Tiết Thanh Lan nghĩ cũng đúng: “Bên này chúng ta có ba người, dù đánh nhau cũng chưa chắc chịu thiệt.”
Văn Hành nở nụ cười, nói: “Người như sư phụ không đáng tin, bây giờ không biết núp ở đâu sống vất vưởng, ngay cả người cũng không tìm thấy. Nếu ngày mai thật sự đánh nhau, em trông cậy ông ấy hiện thân giúp đỡ, còn không bằng trông cậy vào tiểu nhị trong quán báo quan.”
Tiết Thanh Lan thở dài: “Trái cây hái sớm không ngọt, đôi thầy trò cưỡng ép đến gần như hai người đến bây giờ chưa giải tán, thật sự là chuyện lạ nhân gian.”
Văn Hành bị y cười nhạo, cũng chỉ cười một tiếng kéo tay y đứng lên, hai người khoác theo ánh sao và bóng đêm, dọc theo con sông chậm rãi đi về nhà.
Giữa trưa ngày hôm sau, Văn Hành bao trọn một nhã gian ở Hoài Tân lâu, gọi tiểu nhị chú ý người đến. Vừa qua buổi trưa, trên bậc thang truyền đến tiếng bước chân có quy luật, cửa nhã gian bị người đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người cao gầy thon dài đi tới. Người kia tháo mũ có rèm che mặt ra, không khách sáo ngồi xuống đối diện hai người, gật đầu nói: “Đã lâu không gặp.”
Văn Hành quan sát hắn ta từ trên xuống dưới, nói: “Đúng vậy, ta vốn cho rằng đời này cũng không cần qua lại với ngươi nữa, không biết ngọn gió nào thổi đại nhân tới đây?”
Cửu đại nhân gầy hơn lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, sắc mặt hơi có vẻ tiều tụy, giống như ngủ không ngon. Hắn ta và Văn Hành giao thủ hai lần, có lẽ đã thăm dò được tính cách Văn Hành, biết nói chuyện với người thông minh không cần vòng vo, cho nên hắn nói ngay vào điểm chính: “Lần này ta đặc biệt xuất kinh, có một việc muốn nhờ ngươi ra tay giúp đỡ.”
Văn Hành cho Tiết Thanh Lan một ánh nhìn “Quả nhiên là thế”, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
Cửu đại nhân nói: “Giết Phùng Bão Nhất.”
“…”
Văn Hành không ngờ hắn ta trực tiếp như vậy, vội vàng nhấp một ngụm trà cho đỡ sợ: “Ta không nghe lầm chứ? Ngươi, cao thủ đại nội xếp thứ chín, bảo ta đi giết Phùng Bão Nhất xếp thứ nhất? Giữa đồng liêu các ngươi đúng là có tình.”
Cửu đại nhân cũng không sợ hắn hạ độc, rót cho mình một chén trà, thản nhiên nói: “Không nghe lầm. Phùng Bão Nhất cấu kết với Kế quý phi hậu cung, muốn ép tân đế ra lệnh thiên hạ, cướp đoạt chính quyền loạn chính, không thể không giết.”
Văn Hành “À” một tiếng, nói: “Hóa ra tay của đại nội cao thủ đã kéo dài như vậy, thảo nào Phùng Bão Nhất làm việc tùy tiện, vậy ngươi phụng lệnh của ai mà đến?”
Vấn đề này khiến Cửu đại nhân im lặng một lát, nhưng chốc lát sau, hắn ta vẫn quyết định nói thật: “Bệ hạ bệnh nặng không thể xử lý việc, trong cung luôn giấu giếm không cho phép truyền ra ngoài, nhưng mắt thấy sắp không xong rồi. Phùng Bão Nhất hướng vào Kế quý phi sinh ra Bát hoàng tử, không muốn cho thái tử đăng cơ lên ngôi, trước mắt sắp đến sinh nhật của thái tử, ngay sau đó chỉ sợ ông ta sẽ gây bất lợi cho thái tử.”
Văn Hành nói: “Hổ thẹn, ta rời khỏi kinh thành quá lâu, cũng không biết bệ hạ có Bát hoàng tử khi nào?”
Cửu đại nhân nói: “Năm nay Bát hoàng tử vừa tròn sáu tuổi, vẫn là đứa trẻ không biết gì, Phùng Bão Nhất vừa ý nó, đơn giản cảm thấy nó còn nhỏ tuổi dễ nắm bắt, hơn nữa Kế quý phi và Phùng Bão Nhất đã kết làm đồng minh từ trước, mấy năm nay thường âm thầm ra tay với thái tử. Bây giờ thân thích của thái tử bệ bạ không còn như trước kia, tình cảnh gian nan, nếu không diệt trừ loạn đảng, để bọn họ nắm giữ triều đình, về sau cuộc sống của mọi người cũng sẽ không thoải mái.”
Văn Hành cười nhạo một tiếng, xua tay nói: “Đại nhân cần gì vội vã kéo ta lên thuyền? Tại hạ chỉ là một lùm cỏ giang hồ, lại không nhận bổng lộc của triều đình, vị trí kia thái tử ngồi hay Bát hoàng tử ngồi, có liên quan gì đến ta?”
Sắc mặt Cửu đại nhân bỗng trở nên rất khó coi, hắn ta lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi Văn công tử, ngươi còn nhớ ngươi họ gì không?”
Văn Hành cũng lạnh lùng trả lời: “Xin hỏi Cửu đại nhân, ngươi còn nhớ ta mang tội danh gì không?”
“Ta vẫn nhớ, cho nên mới tìm ngươi.” Cửu đại nhân nhìn thẳng vào hai mắt Văn Hành, nói rất chắc chắn, “Thế tử, nếu ngươi còn để ý chân tướng vụ án mưu phản năm đó của Khánh Vương, vậy ta và ngươi là người trên cùng một chiếc thuyền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...