Xuân Noãn Hương Nùng

Editor: Trang Thái

Sau khi tạm biệt Lục Minh Ngọc, khoảng một khắc đồng hồ sau, Sở Hành mới đi vòng qua ngự hoa viên phía nam.

Khánh Vương, Thụy Vương đều đã tới, hai huynh đệ đang ngồi ở bát giác đình trò chuyện, thế tử của Trang vương Tiêu Ý và Tiêu Giản ở bên cạnh tiếp khách. Bên ngoài lương đình, Tiêu Hoán, anh nhi, Hằng nhi, tam hoàng tử, tứ hoàng tử đều tụ lại một chỗ, không biết đang thì thầm cái gì, Sở Hành nhìn qua một vòng, thấy biểu đệ của mình đang đứng cạnh ao, ngồi trên một tẳng đá mắt nhìn xuống mặt nước, không nhúc nhích.

Những người khác đều có người bên cạnh, chỉ có hắn lầ một mình, Sở Hành nhìn thế nào cũng cảm thấy, biểu đệ nhà mình đang ngồi đó hờn dỗi.

Biểu đệ khi dễ Lục Minh Ngọc là đã không đúng, Sở Hành lựa chọn giúp Lục Minh Ngọc, nhưng thân là huynh trưởng, nhìn thấy hắn buồn bực không vui, cũng vì mình nhúng tay mới dẫn đến kết quả này, trong lòng Sở Hành liền có một chút tự trách. hắn hiểu được ủy khuất của Lục Minh Ngọc, vả lại, hắncũng biết vì sao biểu đệ lại làm ra chuyện như vậy. Lúc trước Lục Minh Ngọc còn nhỏ tuổi, biểu đệ cũng không có tâm tư gì, nay Lục Minh Ngọc đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, biểu đệ lại giống như kiếp trước vậy, động tình với Lục Minh Ngọc.

Đứng yên một lát, Sở Hành đi tới Dưỡng Sinh trì.

Sở Tùy nghe được tiếng bước chân của huynh trưởng, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, mắt phượng tiếp tục nhìn chăm chú vào ao cùng với những tảng đá cuội đen nhánh.

Sở Hành ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy biểu đệ mặt không chút thay đổi, biết rõ là hắn cũng khôngphải đang nhìn mặt nước, lại có chút giống như đứa trẻ đang tức giận, Sở Hành nhẹ nhàng cười, "Tức giận?"

Sở Tùy tức giận lầ bởi vì huynh trưởng không giữ thể diện cho hắn, nhưng khi huynh trưởng thật sự hỏi đến, một chút hẹp hòi cũng theo không khí bay ra ngoài, mím môi, liếc mắt nhìn huynh trưởng một cái, "Đại ca cũng biết cười? Vừa rồi huynh cũng không có dùng aasnh mắt này nhìn đệ, người không biết còn tưởng rằng nàng mới là muội muội của huynh, còn đệ chỉ là một người ngoài."

Đây là lời tức giận, Sở Hành cũng không để trong lòng, nhìn vào nước ao nói: "Càng là người ngoài thìcàng phải nói đạo lý, mặc kệ cái hà bao kia như thế nào nằm trong tay ngươi, nàng chỉ là một tiểu cônương mười hai mười ba, luận bối phận nàng chính là vãn bối của chúng ta, lại đang tức giận như vậy, đệ sao lại không biết xấu hổ cùng nàng tính toán chi li?"

"Cho tới bây giờ nàng cũng không hề xem đệ là trưởng bối, một tiếng biểu cữu cũng chưa từng gọi." Sở Tùy nhặt một hòn đá nhỏ lên vứt xuống trong nước, giễu cợt nói. Lúc Lục Minh Ngọc gọi đại ca là biểu cữu, trong giọng nói cỡ nào ngọt ngào, huống chi hắn cũng không đắc tội nàng. Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, nhìn nước ao lăn tăn, Sở Tùy bỗng nhiên nhớ ra rồi, ngày Lục Tứ đưa hà bao cho nàng, nàng nói không thích kêu hắn là biểu cữu, hắn bảo nàng gọi hắn là nhị ca, tiểu nữ oa liền ngọt ngào hô.

Sau lúc gặp ở Nhạc Dương, Lục Minh Ngọc mới lạnh nhạt với hắn như vậy?

Sở Tùy sờ sờ mặt mình, có lẽ Lục Minh Ngọc bởi vì hắn nhỏ tuổi hơn đại ca nên mới không muốn gọi hắn là biểu cữu?

Uất khí trong lòng bỗng hóa thành hư không, Sở Tùy chuyển hướng nhìn sang huynh trưởng, đem suy đoán của mình nói ra.

Sở Hành nhìn chỗ áo khoác nhăn nheo do bị Lục Minh Ngọc nắm, thản nhiên nói: “Cũng có thể."


Lục Minh Ngọc không kêu biểu đệ là biểu cữu, là vì hai người có một tầng quan hệ thân thiết hơn, không giống hắn, dù thế nào cũng đều là trưởng bối.

Nhận được lời phụ họa của Sở Hành, Sở Tùy ngẩng đầu lên, nhìn trời cao xanh xanh, nghĩ tới hôm nay Lục Minh Ngọc nhắc tới Dổng Nguyệt Nhi với giọng điệu châm chọc, cùng với lúc ở thành Nhạc Dương, Lục Minh Ngọc lạnh lùng đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn thở dài, càng cảm thấy hối hận khi chạm vào Đổng Nguyệt Nhi, "Đại ca, đệ cảm thấy A Noãn có lẽ đã sớm thích đệ, cho nên mới tặng hà bao cho đệ, sau đó nhìn thấy đệ với... mới tức giận. Đại ca, huynh nói xem, nếu bây giờ đệ đối tốt với nàng, nàng sẽtha thứ cho đệ không?"

Có thể hay không?

Sở Hành không biết, rủ mi mắt xuống, một hồi lâu mới hỏi: "Đệ, nói thật với nàng rồi?"

Sở Tùy cười khổ, "Vẫn uôn xem nàng là tiểu hài tử, sao có thể ngờ rằng nàng có thể đoán được."

Có khi khôn khéo đến mức khiến người ta không nhịn được nghĩ đem nàng ôm vào lòng, lại có khi giảo hoạt giận dỗi mà khong mất đi vẻ linh động đáng yêu, sớm biết Lục Minh Ngọc sẽ trổ mã trở nên như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người như vậy, sớm biết trước đây Lục Minh Ngọc có lẽ vụng trộm thích hắn, thích đến mức khi thấy hắn nắm tay người khác liền tức giận đến ngất đi, đừng nói là một cái Đổng Nguyệt Nhi, cho dù là thiên tiên hạ phàm, Sở Tùy hắn cũng sẽ giữ vũng lòng mình.

Sở Hành chưa từng động tâm vì nữ nhân, nên hắn cũng không hiểu phải đối tốt với một cô nương như thế nào, nghiêng đầu, nhìn biểu đệ hỏi: "Muốn cưới nàng?"

Sở Tùy sờ sờ mũi, trả lời "Ừ". Lục Minh Ngọc là cô nương đầu tiên khiến hắn sinh ra cảm giác kinh diễm, cũng là nàng cái gì cũng chưa làm, hắn cũng đã muốn cùng nàng thân cận. Dung mạo hơn người, tính tình tốt, khó được gia thế cũng xứng đôi, Sở Tùy càng nghĩ càng cảm thấy hắn thật sự muốn cưới Lục Minh Ngọc về nhà.

Nam nhân khi có mối tình đầu, trên mặt luôn không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn, giống với biểu tình của biểu đệ trong trí nhớ của Sở Hành, đời trước, mỗi lần nhắc tới Lục Minh Ngọc, biểu đệ cũng sẽcười như vậy, vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nếu biểu đệ muốn cưới Lục Minh Ngọc, dựa theo chuyện đời trước hắn vì lấy lòng Lục Minh Ngọc mộtmà hao hết tâm tư, Sở Hành tự giác cảm thấy mình không giúp được gì, chỉ có thể nhắc nhở một câu. hắn nhìn ao nước, nghiêm mặt nói: "Nếu muốn thú nàng, liền nói thật với nàng, chỉ khi đệ được Tứ cônương tha thứ, đệ mới có thể qua ải của cha mẹ nàng, nếu không đệ nên sớm hết hy vọng."

Nhắc tới chuyện này, Sở Tùy áo não đập một quyền vào đầu gối.

"Lớn mật, ngươi dám đánh ta!"

Hai huynh đệ đều mang tâm sự riêng, từ lương đình bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng tứ hoàng tử tức giận quát to, Sở Hành, Sở Hành đồng loạt quay đầu, liền nhìn thấy tứ hoàng tử đạp một cước vào đùi Hằng nhi, Hằng nhi nhỏ hơn hắn gần hai tuổi, cũng thâp hơn hắn, đột nhiên trunhs một cước nhẫn tâm của tứ hoàng tử, Hằng nhi lảo đảo một chút, ngã xuống đất.

Sở Hành từng dỗ Hằng nhi hai lần, thấy vậy lập tức đứng lên, chỉ là vừa mới bước một bước, thoáng nhìn biểu đệ bên cạnh cũng tiến lên, ánh mắt Sở Hành hơi đổi, biến thành đi thong thả.


Sở Tùy luôn không thích tứ hoàng tử, lúc này nhìn thấy tứ hoàng tử khi dễ đệ đệ của người trong lòng hắn, Sở Tùy đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, chạy nhanh tới chỗ lương đình, nhưng mà mới chạy chưa được vài bước đã thấy Tiêu Giản vẻ mặt bình tĩnh từ trong bước ra, đỡ Hằng nhi dậy, lạnh giọng hỏi tứ hoàng tửử, "Tứ hoàng tử vì sao lại động thủ?"

Hằng nhi tuy bị đánh, nhưng lại không có khóc sướt mướt, nhếch cái miệng nhỏ nhắn đứng ở bên cạnh cữu cữu, mắt hổ trừng trừng, khí thế mười phần.

Tứ hoàng tử mới không sợ hắn, chỉ vào cánh tay trái bực tức nói: "hắn đụng ta trước." hắn là hoàng tử, ai làm đau hắn hắn liền đánh người đó, vốn hắn đã nhìn Lục Gia Hằng không vừa mắt, hiện tại hắn chủ động gây sự, chẳng sợ chỉ là đụng nhẹ một cấi, tứ hoàng tử cũng muốn nhân cơ hội xả giận.

"Ta không đụng ngươi!" Hằng nhi lớn tiếng thanh minh cho bản thân, không cam lòng bị oan uổng.

Tiêu hoán và anh nhi đương nhiên hướng về anh em mình, đều giúp Hằng nhi nói chuyện, hơn nữa đó cũng là lời nói thật.

Tổng cộng có năm người, ba người đều chỉ trích hắn nói dối, tứ hoàng tử nóng nảy, nhìn về phía tam hòang tử bên kia bên kia còn chưa lên tiếng, "Tam ca, hắn vừa mới đụng tay đệ, huynh cũng nhìn thấy có phải hay không?" Biết tam hoàng tử ngốc, tứ hoàng tử len lén nháy mắt, lúc này, hắn sớm đã quên chuyện phụ hoàng so sánh hắn với tam hoàng tử.

Tam hoàng tử cũng đã quên chuyện đó, nhưng hắn sẽ không nói láo, nhìn nhìn đệ đệ lại nhìn nhìn Hằng nhi, lắc đầu, "Ta không thấy."

"Tứ đệ còn không mau giải thích." Khánh Vương khoanh tay đứng trên bậc thềm cao nhất trong lương đình, trầm giọng nói.

Thụy Vương bên cạnh nhàn nhạt cười một cái, không chút đồng tình nhìn tứ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Tay chân thì sao, Khánh Vương giúp Hằng nhi, có thể lấy lòng hai nhà Trang vương phủ, Lục gia, giúp tứ hoàng tử có thể được cái gì? Chẳng những phải không được gì, ngược lại sẽ khiến hai đại gia tử tức giận.

Tứ Hoàng Tử cũng có kiêu ngạo của mình, mặc dù tất cả mọi người không giúp hắn, nhưng hắn cũng ngẩng cao đầu, chết không chịu nhận sai: "Là hắn đụng ta trước, không tin chúng ta đi tìm phụ hoàng, để phụ hoàng phân xử!" Tam ca là người ngu, đại ca nhị ca đều không thích hắn, hắn cũng không tin phụ hoàng sẽ thiên vị người ngoài.

" Được rồi, chỉ là một chút chuyện nhỏ, mấy nam hài ở cùng một chỗ khó tránh khỏi va chạm, hôm nay giao thừa, xin Vương gia chớ để ở trong lòng." Tiêu giản lại không muốn trong lúc nhất thời xúc động đitìm Minh Huệ Đế, không khéo lại gặp rủi ro, cười cười lên tiếng giúp tứ hoàng tử hạ bậc thang đi xuống.

Khánh Vương gật gật đầu, lại quở trách tứ hoàng tử lần nữa.

Tứ hoàng tử nén giận trong lòng, tức giận dẫn tiểu thái giám bên cạnh mình rời đi.

Tiêu Giản xoay người, phủi đất cát trên người cháu ngoại trai, thấy cháu ngoại trai chỉ bị đau nhẹ, liền sai Tiêu Hoán dẫn Hằng nhi, anh nhi quay về điện Chiêu Dương. Hằng nhi cũng không muốn tiếp tục chơi ở đây, liền ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người nhìn thấy Sở Hành, Sở Tùy, trong đôi mắt to của tiểu nam hài lộ vẻ ủy khuất, "Biểu cữu."


hắn gọi đươcng nhiên là Sở Hành.

Sở Hành vỗ nhẹ lên vai Hằng nhi, tin tưởng trải qua việc này, Hằng nhi sẽ hiểu rõ hơn về sự khác biệt giữa tứ hoàng tử và con em thế gia.

"Trời vẫn còn sớm, Hằng nhi với mấy đứa đi chơi cùng ta được không?" Sở Tùy xoay người, cười nói với Hằng nhi, muốn lấy lòng "Cậu em vợ" trước.

Nhưng Hằng nhi sốt ruột muốn quay về tìm tỷ tỷ để cáo trạng, huống chi hắn lại không quen Sở Tùy, liều quyết đoán cự tuyệt.

~~~~

"Tỷ tỷ, tứ hoàng tử đá đệ." Người trong chính điện của Chiêu Dương điện ngày càng nhiều, Hằng nhi hiểu chuyện không quấy rầy mẫu thân, chạy đến Noãn các, tìm được tỷ tỷ tố ủy khuất.

Lục Minh Ngọc nghe xong chuyện, đau lòng muốn chết, xoay người thổi nhẹ vào chỗ bị đạp của đệ đệ, "Đau không?"

Hằng nhi có chút đau, nhưng hắn cười nói dối, "không đau."

Lục Minh Ngọc tin là thật, bây giờ đang ở trong cung, không thể nói bậy về tứ hoàng tử, chỉ có thể nhắc nhở đệ đệ tránh chơi cùng tứ hoàng tử.

Hằng nhi như ý nguyện được tỷ tỷ dịu dàng an ủi, lại không muốn tỷ tỷ cảm thấy hắn vô dụng, lập tức kiêu ngạo nói: "Tỷ tỷ, cậu, biểu ca, Khánh Vương gia bọn họ đều nói giúp đệ, biểu cữu còn vỗ vai đệ, chắc chắn biểu cữu cũng đứng về phía đệ."

Lục Minh Ngọc ngẩn ra, quét mắt nhìn các quý nữ xa xa, nhỏ giọng hỏi đệ đệ: "Biểu cữu? Là biểu cữu nào?"

Hằng nhi nháy nháy mắt, suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào, bỗng nhiên hiểu ra nói : "Chính là Quốc công gia!"

Trong đầu hiện lên thân ảnh mới thấy qua không lâu, Lục Minh Ngọc cười trộm trong lòng, nàng chỉ biết, nhất định là Sở Hành.

Đợi cung yến chấm dứt, đã tới canh hai ngày hôm sau, trên đường ra cung, mặc dù có tiểu thái giám đốt đèn lồng ở phía trước soi đường, nhưng nhìn lại bốn phía đen thui, nhìn không thấy người đi bên cạnh là nhà ai. Lục gia bên này, Lục Trảm ôm Sùng nhi đi tuốt ở đằng trước, Chu thị đi bên cạnh, phía sau Lục Vanh cũng ôm Niên nhi đang ngủ, Tiêu thị thì một bên nắm tay một người.

Buổi tối quá lạnh, Lục Minh Ngọcphủ thêm một cáo áo khoác, đội chiếc mũ làm bằng long hồ ly lên che phủ tầm mắt.

"Tương Tương có buồn ngủ không, nhị ca cõng ngươi?"


đi tới đi lui, từ phía sau truyền tới một giọng nói có vẻ như là cố ý, đúng là Sở Tùy.

Lục Minh Ngọc cười lạnh, tiếp tục đi theo mọi người. Lúc đi ra cửa cung, ngoài ý muốn phát hiện xe ngựa của Sở Quốc công phủ đang đứng bên cạnh xe ngựa Lục gia, Lục Minh Ngọc từng gả vào Sở gia, nhận ra hai người xa phu đó.

Lúc dẫm xuống băng gỗ đã lên xe thì ma xui quỷ khiến Lục Minh Ngọc liền nhìn sang bên phải.

Ánh sáng xa xa của những chiếc đèn lồng chiếu lên mặt đất như những ngôi sao nhỏ, phát ra ánh sáng lập lòe, Lục Minh Ngọc liếc nhìn Sở Hành, hắn đứng bên cạnh xe ngựa, vừa mới ôm muội muội ruột là Sở Doanh lên xe, đợi Sở Doanh tiến vào, hắn... nhìn về phía bên này!

Lục Minh Ngọc hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, dùng sự nhanh nhẹn trước nay chưa từng có chui vào xe ngựa.

Sở Hành chỉ thấy một dáng người tinh tế, nhanh chóng lướt qua.

Người không thấy nữa, gió đêm thổi vào mặt, đèn trước xe lay động, càng lộ vẻ vắng lặng.

Sở Hành bỏ qua một tia cảm giác quái dị trong lòng, dặn dò tổ mẫu cùng muội muội xong, mới xoay người, vừa quay đầu lại, đã thấy biểu đệ đứng bên cạnh hắn, trên mặt lộ ý cười, mắt phượng...

Sở Hành theo ánh mắt của biểu đệ nhìn qua, thấy chiếc xe ngựa Lục Minh Ngọc vừa mới lên.

"Thời Khiêm?" Sở Hành nghi ngờ hỏi, trời rất lạnh, biểu đệ không nhanh chóng về nhà, ở chỗ này cời ngu ngơ cái gì?

Sở Tùy ý vị thâm trường liếc hắn một cái, cười càng thêm thần bí, nhận lấy dây cương từ thái giám dẫn ngựa đưa tới, Sở Tùy phi thân lên ngựa, lại liếc mắt nhìn xe ngựa của Lục Minh Ngọc, đáy lòng khôngnói ra được vui sướng. Tiểu cô nương này thật biết giả bộ, rõ ràng nghe thấy tiếng hắn cũng khôngquay đầu, nhưng trước khi lên xe, còn không phải quay lại nhìn hắn?

Đường làm quan rộng mở, hắn tung vó ngựa rời đi, trong lòng ngọt ngào, đêm giao thừa gió lạnh gào thét cũng trở nên ấm áp.

"Đại ca, đêm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa?" Sở Tùy quay đầu, nói với huynh trưởng vừa mới lên ngựa.

Sở Hành lại lần nữa liếc hắn một cái, vẫn là không nghĩ ra biểu đệ đang cao hứng chuyện gì. hắn giật nhẹ dây cương, thấp giọng nói được.

Ban đêm hai huynh đệ nâng cốc chúc mừng, Lục Minh Ngọc lại nâng cằm ngồi ở trước lò than sưởi, nhìn hà bao trong tay, laaij chậm chạp không ra quyết định.

Muons đốt, lại có một chút không nỡ, nhưng chút không nỡ này lại không có chút quan hệ nào với Sở Tùy.

Khinsawp đến giờ Tý, tiếng pháo bên ngoài dần dần náo nhiệt lên, Lục Minh Ngọc do dự mãi, cuối cùng vẫn ném hà bao vào lò than. một góc tơ lụa dần dần cuộn lại, "Bốp", một tiếng vang nhỏ, một tia lửa màu vàng bay ra ngoài. Lục Minh Ngọc vẫn ngồi tại chỗ, nhìn hà bao biến thành tro tàn, nàng mới gắt gao nắm lấy cổ áo, chui vào chăn ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui