Thẩm tra người thì có hàng trăm nghìn phương pháp, nhưng ngại có Tiêu thị ở đây,nên Mạnh Toàn chọn phương pháp tương đối đơn giản, như vậy sẽ không dọa người xem.
hắn đem người của Bích Đàm ấn xuống mặt đất, lấy đầu gối của mình đè mạnh lên cẳng chân Bích Đàm, tránh cho chốc lát Bích Đàm giãy giụa lộn xộn,sau đó kéo hai tay Bích Đàm ra đằng sau, hắn lấy ra một cây châm nhỏ dài, đem cây châm đó đâm vào móng tay của Bích Đàm. Đâm lần lượt mười ngón tay, đối với những tử sĩ được huấn luyện đặc biệt có lẽ sẽ chịu được, cắn răng không nói, nhưng đối phó với một nha hoàn ở trong hậu trạch, thì Mạnh Toàn tự tin sẽ chịu không được bao lâu.
Miệng Bích Đàm bị bịt lại, nhưng khi Mạnh Toàn đâm xuống châm đầu tiên, thì lưng của nàng căng thẳng, cổ họng phát ra tiếng rên thống khổ.
Khi âm thanh truyền tới sau bình phong, Lục Vanh lo lắng nhìn về thê tử, dù hắn không nhìn rõ, nhưng vẫn thấy được tay của thê tử đang đặt trên đùi, Lục Vanh lo lắng thê tử chịu không được, thử đưa tay ra thăm dò, muốn cầm tay an ủi nàng. Dù ánh mắt Tiêu thị nhìn chằm chằm bình phong, nhưng vẫn biết người nam nhân đang định làm gì, nàng cười nhạt, cố ý thấp giọng hỏi: “ Tam gia sợ sao?”
“ Tiêm Tiêm…” Lục Vanh bất đắc dĩ gọi tên nàng, ỷ vào Lý ma ma đứng đối diện ở ngoài bình phong, Lục Vanh lấy hết dũng khí nắm bàn tay nhỏ bé của thê tử, Tiêu thị giãy giụa, Lục Vanh nắm thậtchặc,liên tục bồi tội chặn những lời độc ác mà thê tử định nói ra: “ Tiêm Tiêm, ta biết mình sai rồi, ta không nên tin Mặc Trúc mà hoài nghi nàng, có thể lúc đó ta phản ứng không kịp, nàng ấy vừa định câu dẫn ta, thì nàng đã chạy tới rồi…”
Lại còn lấy cớ?
Tiêu thị tỉnh bơ làm một động tác nhỏ, Lục Vanh đau đến hít khí, nhân cơ hội này Tiêu thị rút tay ra, Lục Vanh nhịn không được mà lấy tay phải sờ chỗ mà thê tử vừa mới nhéo, mò chạm được một dấu móng tay nhỏ. Lần đầu tiên bị thê tử nhéo một dấu nhỏ, sau khi hết đau, Lục Vanh không những ủy khuất,mà ngược lại càng hy vọng được thê tử tha thứ cho mình.
đã nhiều năm hai người tương kính như tân, Lục Vanh sợ nhất là khi thê tử khách khí mà xa lánh hắn, cái loại khi ngươi làm gì cũng được, bộ dạng thờ ơ không quan tâm, đời này hắn không muốn phải lặp lại. thê tử có thể đánh hắn , mắng hắn cũng được, nhưng như vậy cũng có thể thấy được chưa đến tình trạng trên.
“ Tiêm Tiêm….”
“ A Noãn hỏi ta vì sao cha còn chưa tới, nhưng Bích Đàm ám chỉ có thể ngươi bị Mặc Trúc giữ lại, ta nghe vậy, nên muốn đi tiền viện xem trượng phu mình đang làm cái gì, như vậy cũng không được?”
Tiêu thị lạnh lùng hỏi lại, đem những lời biện minh của người nam nhân trước đó đánh tan, nếu khôngphải hắn đang xử lí Bích Đàm có chút thông minh, Tiêu thị một câu cũng không muốn nói cùng hắn.
“ Được được, là ta sai, nàng tốt như vậy, là ta sai khi hoài nghi nàng.”
Lục Vanh vốn là tự trách mình, sau khi nghe thê tử giải thích xong, hắn càng thêm áy náy, không kìm lòng được mà nắm tay của Tiêu thị: “Tiêm Tiêm,ta hứa đây là lần cuối cùng, sau này bất luận người khác nói cái gì, vô luận bọn họ có chứng cớ, ta cũng không dám tùy tiện hoài nghi nàng, nếu ta làm vậy thì để ta mù cả đời…”
“ Câm miệng.” Tiêu thị không tin những lời thề này, nhưng cũng không muốn Lục Vanh lấy ánh mắt của mình ra thề, lạnh lùng mà thất tay Lục Vanh ra, sau đó ngồi vào đầu giường nhỏ khác, muốn cùng Lục Vanh vạch rõ giới hạn,ít nhất thời gian một khắc nữa, nàng không có ý định tha thứ cho hắn. Tại sao khi hắn ân hận áy náy thì nàng phải tha thứ cho hắn? Lần trước hắn nhận sai, nàng cũng mềm lòng mà theo ý hắn, nên mới có thêm một hài tử, lúc này hài tử còn chưa có sinh ra nữa, hắn lại không tin nàng.
Càng nghĩ càng giận, Tiêu thị cắn răng đe dọa nam nhân có ý định lén lúc xích lại gần đây: “ Còn dám lại gần đây, sau khi thẩm tra xong Bích Đàm, ta liền mang A Noãn hồi vương phủ.”
Tức khắc Lục Vanh ngồi im tại chỗ. Nhạc phu vẫn luôn muốn bù đắp cho thê tử, nếu thê tử tức giận mà trở về nhà mẹ đẻ, nhạc phụ không đánh gãy chân hắn sao? Lục Vanh cũng không sợ bị đánh gãy chân, mà hắn sợ thê tử thật sự trở về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó người cũng không nhìn thấy, thì muốn bồi tội cũng không được. Lo lắng thê tử nói được làm được, Lục Vanh không dám động đậy, tâm phiền ý loạn mà ngồi yên chỗ đó.
Phía sau bình phong, bởi vì câu phẫn nộ kia của Tiêu thị khá lớn, Mạnh Toàn, Lý ma ma đều nghe được. Mạnh Toàn nhịn không được nhìn về phía Lý ma ma, Lý ma ma lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Mạnh Toàn nhìn mà chói mắt. Tam gia cùng phu nhân cãi nhau, phu nhân chiếm thế thượng phong, tam gia là một đại gia nhưng thê tử nói không động thì liền bất động,này, thân là một đại nam nhân, Mạnh Toàn nhìn thấy tam gia bị phu nhân khi dễ, có chút không chịu được.
Đều do cái tiện tì Bích Đàm này!
Hận hại tam gia đại trượng phu nhưng không mạnh mẽ, Mạnh Toàn càng dùng sức đâm.
Cả người Bích Đàm không ngừng co rút, chốc lát ánh mắt trợn tròn, chốc lát lại nhắm lại, trong đầu hình ảnh ngày càng mơ hồ. Nàng thực sự thích Tứ gia, nàng thật sự muốn bảo vệ bí mật của Tứ gia, cũng muốn tương lai có cơ hội ra khỏi phủ, làm một ngoại thất an phận, sinh con dưỡng cái cho Tứ gia. Nhưng nàng không chịu được đau đớn, nàng đau mà sống không bằng chết…
Ngón tay bị người ta đâm, một châm rồi lại một châm, Bích Đàm vô lực mà quay đầu ra sau, gật đầu liên tục, trong miệng phát ra âm thanh ô ô.
“ Chịu nhận tội?” Mạnh Toàn trầm giọng hỏi.
Bích Đàm vẫn gật đầu.
Mạnh Toàn hướng đến bên tai nàng, nhỏ giọng uy hiếp “ Hãy thành thật mà nói, nếu có nửa câu nóidối, như vậy ta cắt đầu ngón tay của ngươi, nếu đầu ngón tay không đủ, vậy thì còn ngón chân, cắt hết ngón chân…”
“ Ô ô…” cả người Bích Đàm run cầm cập, gật đầu như giã tỏi, bị dọa sợ đến quên cả Lục Tuân là ai.
Mạnh Toàn hài lòng mới buông người ra, nhìn về phía sau bình phong nói: “ Tam gia, phu nhân, Bích Đàm nguyện ý khai báo.”
Lục Vanh mới vừa nói được, Tiêu thị nhìn thân hình mơ hồ ở dưới đất của Bích Đàm, dẫn dắt hỏi: “Bích Đàm, ta đối với ngươi không tệ, vì sao ngươi muốn mưu tính Tam gia? Ngươi làm sao có được thuốc? Nếu Tam gia thu phòng Mặc Trúc, thì đối với ngươi có lợi ích gì?” Nàng không nghĩ sẽ cùng Lục Vanh tranh cãi ai đúng ai sai, nàng muốn dẫn dắt Bích Đàm nói ra Lục Tuân đứng sau.
Nghe chủ tử hỏi, Mạnh Toàn lấy miếng vải trong miệng Bích Đàm ra, để cho nàng trả lời.
Bích Đàm nằm nghiêng ngả trên mặt đất, liều mạng đưa hai tay lên để cho ngón tay không đụng vào mặt đất. Mới vừa trải qua một trận cực hình, sau khi được giải thoát, Bích Đàm cũng không có vui mừng hay thả lỏng, mà cả người Bích Đàm đau đến tan rả, cũng đánh mất luôn năng lực suy nghĩ, thậm chí nàng nghe cũng không biết ai đang hỏi, chỉ biết rằng mình nói thật , sẽ được giải thoát, không bị châm nữa.
“ Nô tỳ không muốn hại người, là Tứ gia sai nô tỳ làm vậy, là Tứ gia đưa thuốc, hắn…”
“ Chờ một chút.” Tiêu thị tỉnh táo mà chặn lời Bích Đàm định nói, nhìn qua trượng phu bên cạnh khiếp sợ còn chưa tỉnh hồn, rồi nhìn về phía bình phong phân phó: “Mạnh Toàn, Lý ma ma, các ngươi ra ngoài trông giữ, không có phân phó của ta, không được đến gần cửa nửa bước.” Nàng không biết Bích Đàm sẽ nói ra điều gì của Lục Tuân, nhưng theo bản nàng cảm thấy chuyện sắp nói ra này không thích hợp để cho hai người Lý ma ma cùng Mạnh Toàn nghe được.
Lý ma ma, Mạnh Toàn nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau lui ra ngoài.
Tiêu thị nhìn qua Trượng phu: “ Chuyện này liên quan đến Tứ đệ, ngươi thẩm tra tiếp đi.”
Chuyện này làm Lục Vanh có chút hồ đồ, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn,khi nghe Bích Đàm nói ra Lục Tuân, thì Lục Vanh ngoài khiếp sợ chỉ còn khiếp sợ, nhưng trong đầu bắt đầu suy đoán mục đích cuối cùng của Lục Tuân là gì. Nếu như chuyện này xảy ra, hắn thu Mặc Trúc làm thiếp, vậy đối với Tứ đệ có lợi ích gì? Nếu nói chỗ lợi trước mắt, Lục Vanh nghĩ không ra, nhà mình bên này, nếu như quỷ kế của Tứ đệ như ý muốn, đến lúc đó thê tử chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn, nữ nhi cũng sẽ hận hắn, cuối cùng vợ chồng không hòa hợp, cha con cũng không thân…
Nhưng cho dù là vậy, thì Lục Vanh cũng không thấy được Tứ đệ sẽ có lợi ích gì.
“ Tứ gia vì sao phải làm vậy, và ngươi sao phải nghe lời hắn.?” Lục Vanh đứng lên, đi đến trước tấm bình phong hỏi.
Bích Đàm nhắm mắt lại, như người sắp chết mà thở hổn hển hai cái, mới có hỏi thở mong manh mà nói: “ trên đường về nhà, nô tỳ, nô tỳ gặp người xấu khi dễ, là tứ gia cứu nô tỳ… Tứ gia nói, Tam gia là mộtngười mù, Tam gia không xứng với phu nhân…”
“ câm miệng.” Tiêu thị không nghờ tới tứ đệ nhìn quân tử như vậy lại có tâm tư đê hèn đối với nàng, còn dụ dỗ đại nha hoàn bên người nàng châm ngòi quan hệ phu thê bọn họ, sợ Bích Đàm nói càng nhiều lời khó nghe, cũng không muốn trượng phu nghe mà khó chịu, Tiêu thị lập tức đứng dậy, tức giận mà mắng Bích Đàm.
Bích Đàm mờ mịt mà ngậm miệng lại, nàng chỉ biết là, nếu mình không nghe lời sẽ bị châm đâm, cho nên khi người khác nói cái gì thì nàng nghe cái đó.
Trong phòng an tĩnh lại, Lục Vanh vẫn nhìn chăm chăm vào bình phong, một khắc trước Tiêu thị có thể đối với hắn chẳng sợ gì, nhưng lúc này lại luống cuống. Nàng là nữ nhân, nên hiểu rõ được người đời luôn hà khắc đối với nữ nhân, nếu như một nam một nữ tự mình thông đồng cùng một chỗ, khi bị truyền đi, đại đa số mọi người sẽ công kích nữ nhân kia. Nữ tử đàng hoàng thì sẽ chỉ trích nàng là nữ nhân lả lơi ong bướm không giữ nữ tắc, còn nam nhân quân tử thì sẽ khinh thường nữ tử như vậy, còn dạng ăn chơi trác táng, công tử phong lưu thì sẽ trêu chọc người nam nhân đó hai câu, nhưng cũng âmthầm tìm kiếm loại nữ nhân như vậy, tìm kiếm sự kích thích.
Nhưng nữ nhân đó không liên quan đến bọn họ, một khi nữ nhân như vậy là thê tử của mình, không có nam nhân nào chịu đựng được.
Tiêu thị cùng Lục Tuân trong sạch, nàng không thẹn với lòng, nàng có thể không quan tâm Lục Vanh hiểu lầm nàng là lòng dạ hẹp hòi, dù có quan tâm cũng chỉ có chút tức giận, nhưng điều Tiêu thị sợ, là Lục Vanh nghi ngờ danh tiết của nàng, sợ Lục Vanh cho rằng nàng trước đó đã làm cái gì câu dẫn Lục Tuân, nên Lục Vanh cho rằng nàng cùng Lục Tuân có mờ ám, cho nên Lục Tuân mới “ thay nàng ra mặt”, đưa cho nàng lí do quang minh chính đại mà bỏ chồng.
Danh tiết, là điểm yếu trọng tâm của nữ nhân, Tiêu thị không dám đánh cược, nàng phải nhổ hết gốc rễ nghi ngờ trong lòng Lục Vanh trước khi để chúng đâm chồi nảy lộc, nếu không để một thời gian dài, Lục Vanh sẽ càng tin tưởng phán đoán của hắn. Tiêu thị có thể chấp nhận Lục Vanh lạnh nhạt nàng bởi vì nguyên nhân khác, dù cho Lục Vanh có mới nới cũ nạp mỹ thiếp cũng được, nhưng nàng không thể chấp nhận việc Lục Vanh nghi ngờ sự trong sạch của nàng.
“ Trừ khi trên đường vô tình gặp mặt, hoặc gặp mặt hàn huyên, ta chưa cùng hắn gặp mặt đơn độc mộtmình, cũng không có nói bất kì lời dư thừa nào.” Tiêu thị chậm rãi đi đến cạnh trượng phu, cố gắng giữ bình tĩnh nói,khẩn trương mà quan sát trượng phu. Nàng không có chứng cứ chứng minh lời mình nói,nếu như Lục Vanh không tin, vậy nhưng lời giải thích sau này của nàng đều thừa thải, vì sự nghi ngờ đã cắm rễ.
“ Ta biết.” Lục Vanh nhìn thê tử, đôi mắt trong suốt nhu nước, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu.
hắn có thể hoài nghi thê tử sẽ ghen, nhưng làm sao hắn có thể nghi ngờ đức hạnh của thê tử được?
hắn tin, thật lòng tin, Tiêu thị không kiềm lòng được, nhào vào lòng ngực của nam nhân mà khóc, vừa khóc thì không ngừng lại được. Lúc đầu nàng chỉ vui mừng khi trượng phu tin tưởng mình, chỉ cần lần này hắn tin nàng, thì những hoài nghi lúc trước nàng sẽ không tính toán. lúc khóc lóc, Tiêu thị nhớ tới kiếp trước. nữ nhi nói nàng mang một mình Bích Đàm đi dạo hồ, khi Bích Đàm đi rồi, nàng cũng “ rơi xuống nước”, bây giờ nghĩ lại,có phải Bích Đàm khuyến khích nàng? Có phải Lục Tuân sai Bích Đàm khuyến khích nàng như vậy, mà lúc đó nàng đang ở bên hồ, có phải đã gặp Lục Tuân, có phải Lục Tuân không tuân theo quy củ đã làm gì nàng, nên nàng tuyệt vọng mới lấy cái chết để giữ danh tiết?
Trừ suy đoán này ra, Tiêu thị không nghĩ được nàng sẽ chủ động nhảy hồ tự tử.
Trách ai được, nếu không phải Lục Tuân đứng sau gây rối, nàng cùng trượng phu cũng không như người lạ mà cách biệt sinh tử, cũng không để nữ nhi còn nhỏ mà không có mẹ.
“ Ta hận hắn…”
Nắm chặt cổ áo của nam nhân. Tiêu thị nghẹn ngào nói. Nàng là thê tử mà Lục Vanh cưới hỏi đàng hoàng, nàng chưa bao giờ ghét bỏ Lục Vanh bị mù, Lục Tuân hắn dựa vào cái gì mà bất bình thay nàng, còn có tâm tư ghê tởm đối với nàng như vậy? tưởng tượng Lục Tuân khuôn mặt tuấn tú nhưng trong lòng lại xấu xa ghê tởm, bề ngoài thì kính trọng nàng nhưng trong lòng lại có suy nghĩ loạn luân như vậy. Dạ dày Tiêu thị một trận quay cuồng, vội vàng đẩy Lục Vanh ra, chạy về phía sau phòng.
Nghe được âm thanh nôn, Lục Vanh luống cuống, cao giọng gọi Mạnh Toàn đem Bích Đàm mang đi, rồi lệnh cho Lý ma ma đi thỉnh đại phu, lòng hắn nóng như lửa đốt mà chăm sóc thê tử.
“ Tiêm Tiêm, có chỗ nào không thoải mái không?” Đỡ lấy thê tử, Lục Vanh nôn nóng hỏi, nếu như thê tử xảy ra chuyện gì,hắn sẽ lấy mạng của Lục Tuân.
“ không sao.”
Tiêu thị ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lại rất kiên định: “ Tam gia, giết chết Bích Đàm, chuyện này, đừng để cho bất kì ai biết được.”
Tiểu thúc tử tơ tưởng tẩu tử của mình, Lục Vanh tin nàng trong sạch, nhưng chưa chắc người khác tin, Tiêu thị không dám cược, đặc biệt là không dám để cha chồng biết được chuyện này.
Editor: Đặng Gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...