Xuân Noãn Hương Nùng

Editor: Tapu

“Cữu Cữu!”

Trước cửa phủ Trang vương, Lục Minh Ngọc đứng trên xe ngựa, vui mừng giang hai tay về hướng nam nhân cao gầy kia. Cái gì mà biểu cữu cữu, đại cữu cữu, hoàng cữu cữu... tất cả vẫn đều cách một tầng quan hệ hết, chỉ có người này mới là cậu ruột của nàng, là người cậu mà nàng thích nhất.

Tiểu cô nương mềm mại như nước, khuôn mặt phấn nộn như nụ hoa, Tiêu Tòng Giản mỉm cười đi đến, sảng khoái ôm tiểu cô nương vào lòng, vẻ mặt vờ nghiêm trang, ra vẻ đau lòng nói:“A Noãn con gầy quá? Cha con không cho con ăn cơm à?” Tỷ tỷ mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều là chỉ nói toàn chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng cháu gái từng lén nói cho hắn biết, tỷ phu vì bảo vệ Mặc Trúc khiến tỷ tỷ tức giận, cho nên Tiêu Tòng Giản hắnkhông thích gặp tỷ phu lắm, dù sao Lục Vanh cũng chỉ là một người mù. Tỷ tỷ gả cho hắn ta chính là phúc khí của hắn ta, thế mà còn dám vì nha hoàn bỏ mặc tỷ tỷ? Tiêu Tòng Giản hắn khinh thường so đo với một người mù, không thì đã sớm đánh Lục Vanh rồi.

Nghe trong lời nói mang theo nồng đậm vị châm chọc, Lục Minh Ngọc quay đầu nhìn mẫu thân, bắt gặp mẫu thân nhướng mày ý muốn hỏi, nàng chột dạ rụt cổ. Ai bảo kiếp trước nàng thật sự chỉ là đứa bé bảy tám tuổi! Đổi lại nàng hiện tại có thật sự là đứa bé sáu bảy tuổi nữa đâu, nhất định sẽkhông lén nói xấu phụ thân.

“Phụ thân rất tốt ạ, cữu cữu đừng cười phụ thân.” Lục Minh Ngọc ra vẻ chính khí giải thích giùm cha mình.

Tiêu Tòng Giản xùy một tiếng, chỉ nghĩ rằng Lục Vanh dùng cách gì tạm thời làm cho cháu gái và tỷ tỷ vui, bằng không ở đâu ra thêm một tiểu hài tử nữa đây.

“Tỷ.” Ôm cháu gái trong lòng, Tiêu Tòng Giản mỉm cười chào thân tỷ tỷ.

Tiêu thị nhíu mày khuyên đệ đệ:“A Noãn đã 7 tuổi, về sau đệ cứ ôm nàng như vậy, khiến nàng nghĩ mình còn nhỏ, cứ tùy hứng làm bậy.”

Lục Minh Ngọc chu môi làm nũng.

Tiêu Tòng Giản vừa muốn cười, Tiêu Hoán bên cạnh đã ngẩng đầu thay biểu muội nói chuyện,“cô mẫu, A Noãn vốn chính là tiểu hài tử, hơn nữa A Noãn đặc biệt ngoan, một chút cũng không bướng bỉnh.” Tiêu Hoán rất thích biểu muội nho nhỏ này, đáng tiếc hắn còn chưa đủ cao, không thể giống như Nhị Thúc có thể ôm biểu muội đưa lên cao, trưởng bối cũng không cho hắn ôm.

“Đúng, A Noãn nhà chúng ta rất ngoan.” Tiêu Tòng Giản thích lời Tiêu Hoán, xoay người buông ngoại tôn nữ xuống, ngồi nhìn cả hai biểu huynh muội.

Thấy biểu muội ngồi gần mình, Tiêu Hoán cao hứng vươn tay.

Lục Minh Ngọc trong lòng rất không muốn. Nếu Tiêu Hoán là thiếu niên 15 tuổi, nàng có thể nói thẳng, nhưng Tiêu Hoán nay mới 10 tuổi, cùng nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc giống nhau, mặc dù có lúc khiến người ta nổi giận, nhưng bản tính đơn thuần. Mà một người càng đơn thuần, đến khi phải nhẫn tâm khiến hắn đau lòng, sẽ lại càng áy náy.

Lục Minh Ngọc quyết định tiến hành theo từng bước, chỉ cần nàng không quá thân cận với Tiêu Hoán, Tiêu Hoán hẳn sẽ không đối với nàng rễ tình mọc sâu.

Giấu bàn tay nhỏ bé ra sau lưng, Lục Minh Ngọc nhăn mặt nói:“Biểu ca, muội đã là đại cô nương rồi, muội muốn tự mình đi.”

Xì một tiếng, Trang Vương cười ha ha đứng lên, ngoại tôn nữ thật là quá đáng yêu!

Tiêu Hoán cũng không nhận ra, còn thật sự khoa tay múa chân cười Lục Minh Ngọc thấp hơn hắn,“A Noãn là muội muội, biểu ca cõng muội đi.” nóixong kéo hai tay nhỏ của biểu muội. Lục Minh Ngọc vội rụt lại, mắt thấy Tiêu Hoán còn muốn đuổi lại đây, Lục Minh Ngọc nhanh chân bổ nhào vào lòng ông ngoại, ngửa đầu xin giúp đỡ,“Ngoại công, biểu ca không nghe lời, con không muốn chơi cùng huynh ấy!”


Trước kia biểu ca biểu muội quan hệ thân cận, nay nàng muốn từ từ xa cách hắn, dù sao cũng phải có lý do thích hợp, trong mắt của người lớn thì đột nhiên phát cáu phát giận một chút như thế này cũng là lẽ thường.

“Hoán ca nhi!” Trang vương thích tôn tử cũng thích ngoại tôn nữ, nhưng ông khẳng định sẽ càng thiên vị ngoại tôn nữ nũng nịu này hơn. một tay che Lục Minh Ngọc, một bên trừng mắt răn dạy Tiêu Hoán,“A Noãn không muốn cho con nắm, thì con chớ có nắm, chờ cô mẫu con lại sinh thêm biểu đệ biểu muội, con lại cùng bọn chúng chơi.”

Tiêu Hoán tức đỏ mặt, kêu to với Lục Minh Ngọc, “Nhưng con chỉ thích chơi với A Noãn thôi!”

Lục Minh Ngọc rất phản cảm Tiêu Hoán luôn nổi giận bất cần nói lý. Mắt thấy Tiêu Hoán lăn lộn la khóc, nàng rầu rĩ ngồi trong lòng ngoại công, giả bộ sợ hãi. Trang vương lập tức trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn tôn tử,“Ngươi có nghe lời không hả? không nghe lời thì về phòng đi, đừng ở chỗ này chọc ta nổi giận! Còn dám quậy nữa thì ngày mai Nhị thúc ngươi thành thân ta cũng không cho ngươi ra!”

“Ngài dám!” Tiêu Hoán thở phì phò tranh luận.

Trang vương không ngờ tôn tử dám ở trước mặt ngoại tôn nữ cãi lời mình, tức giận đến giơ tay, làm bộ muốn đánh Tiêu Hoán. Tiêu Hoán cũng chỉ nhất thời xúc động, sao có thể không sợ tổ phụ, đành không cam lòng nhìn A Noãn biểu muội, miệng nhỏ bĩu ra, chạy ra phía sau Nhị thúc, trốn ở mộtbên lén nhìn sang tiểu biểu muội.

“Hỗn tiểu tử, không biết học ai cái trò này!” Trang vương vẫn chưa nguôi giận, phẫn nộ nói.

Lục Minh Ngọc không khỏi bật cười, đại cữu cữu ôn nhuận khiêm tốn, thế tử phi cũng là người tri thư đạt lễ, muốn nói biểu ca giống ai, vậy trừ ngoại công của nàng ra thì còn ai. Nghe nói ngoại công của nàng, ngoại trừ sợ vợ mình ra, thì không sợ trời không sợ đất, tính tình ngay thẳng, ngay cả Hoàng thượng cũng dám giáo huấn hai câu, rất có dáng vẻ một vị hoàng thúc.

“Ngoại công đừng nóng giận, chúng ta vào đi thôi?” Mục đích đã muốn đạt được, Lục Minh Ngọc nhanh miệng làm người hoà giải.

Cuối cùng, Trang vương cũng chỉ trừng mắt với tôn tử, rồi nắm tay Lục Minh Ngọc đi trước dẫn đường.

Ngày mai Vương phủ có tiệc mừng, cho nên mấy ngày nay đều rất là bận rộn, thế tử phi Vưu thị không muốn gặp cậu em chồng thứ xuất, lại ngại Trang Vương phân phó nên cũng phải tổ chức chu đáo bữa tiệc vui này, vừa đúng lúc Tiêu thị lại tới, Vưu thị liền ba phần thật bảy phần diễn trò, ngồi trong phòng xem sổ sách, đối chiếu giấy tờ.

“Ngày hôm qua không phải đã kiểm tra rồi sao?” Thế tử Tiêu Ý nhặt lên một quyển sổ sách, lật xem hai trang, thâm ý nhìn chằm chằm thê tử hỏi.

Vưu thị mí mắt không nâng,“Ta sợ còn sơ sót gì, kiểm tra một lần nữa không được sao?”

Tiêu Ý bất đắc dĩ, cúi đầu khuyên nhủ:“Nhị đệ đón dâu là việc vui, Tiêm Tiêm lại đã có thai, nàng mau thu hồi chút tâm tư nhỏ của mình lại đi, chúng ta hòa hòa thuận thuận, bằng không nháo ra cái gì, phụ vương lại phát hỏa.”

Vưu thị bĩu môi,“nói cứ giống như ta tự mình tìm nàng ta để thêm phiền toái, ta là người không phân rõ phải trái như vậy sao? Dù nàng có về nhà mẹ đẻ cũng không phải suốt ngày lượn lờ trước mặt ta, có thể cùng nàng nháo cái gì?” Nàng chỉ không thích Tiêu thị luôn vênh váo tự đắc tỏ ra hiểu biết, chì là con của một ca nương thôi, dựa vào cái gì mà còn tôn quý hơn cả danh môn quý nữ chân chính như nàng? Giống như Lục gia đại phu nhân xuất thân thấp hèn, nên quan hệ với Tiêu thị mới không tệ, chứ còn như Lục Nhị phu nhân, căn bản khinh thường làm bạn với nàng ta.

“Mẹ, cô mẫu cùng biểu muội đến đây!”

Trong viện truyền đến tiếng con trai hưng phấn kêu to, Vưu thị bỗng nhiên một trận đau đầu, sao nàng lại sinh một đứa con trai ngốc như vậy? Thân muội muội thì không thích lại thích chơi cùng Lục Minh Ngọc kia.

Nghĩ đến Lục Minh Ngọc, Vưu thị dẹp đi chồng sổ sách, đứng lên đi ra ngoài lại thấy cha chồng đang nắm tay tiểu cô nương. Lục Minh Ngọc hôm nay mặc màu sắc rất tươi sáng, váy hồng thêu cành mai, điểm vài nụ hoa, trên cành còn có hai chú chim ngây thơ đáng yêu thực thích hợp cho tiểu cônương bảy tám tuổi mặc, đặc biệt Lục Minh Ngọc phấn điêu ngọc mài, người đẹp váy cũng đẹp, khiến người nhìn không thể rời mắt.


“Mẹ, con cũng muốn có một bộ như vậy!.”

Muội muội của Tiêu Hoán là Tiêu Toàn đột nhiên từ bên ngoài chạy vào nhà, liếc nhìn Lục Minh Ngọc cùng tuổi nàng, nhất thời cảm thấy rất thích bộ váy kia, đến sát bên mẫu thân, nhỏ giọng rầm rì nói.

Vưu thị đưa mắt ra hiệu cho nữ nhi câm miệng, ngại nữ nhi làm mất mặt xấu hổ, đường đường là nữ nhi của Trang vương phủ, không lâu nữa sẽchính thức sắc phong quận chúa,vậy mà lại thích quần áo nhà cô mẫu thứ xuất, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười. Trấn áp nữ nhi xong, Vưu thị cười nhìn Trang vương nói: “Phụ vương, bên này nha hoàn bà tử ra ra vào vào rất rối loạn, Tiêm Tiêm đang có thai, vẫn là qua Lan Viên nghỉ ngơi trước, chờ con xong việc sẽ qua tiếp muội ấy.”

Trang vương biết nữ nhi cùng con dâu có chút không được tự nhiên, cãi nhau không bằng đưa bọn họ đi chỗ khác, ông liền nắm tay Lục Minh Ngọc rời đi.

Tiêu thị đảo mắt nhìn đống sổ sách trên bàn, thành tâm nói lời cảm tạ:“Thân thể ta không tiện, không có cách giúp tẩu tử, khiến tẩu phải một mình lo liệu việc hôn sự, thật vất vả cho tẩu.” Trang vương phủ có việc vui, cho dù chỉ là vì thể diện, Vưu thị cũng sẽ tận tâm chuẩn bị, Tiêu thị dù thế nào đều nên tỏ vẻ một chút.

Vưu thị muốn chính là Tiêu thị cảm kích mình, cười gượng hai tiếng, khách khí nói:“Cùng là người một nhà, Tiêm Tiêm cũng đừng khách khí.”

Tiêu thị gật gật đầu, xoay người đi theo phía sau tổ tôn Trang vương, lại muốn đến tân phòng của đệ muội ngắm một chút.

Tiêu Hoán vui vẻ chạy theo sau.

Vưu thị bước nhanh tới, liếc mắt nhìn nữ nhi, nàng thật không muốn con trai mình cùng Lục Minh Ngọc quá thân cận nhau. Tiêu thị là đại hồ ly tinh, Lục Minh Ngọc vừa thấy chính là tiểu hồ ly tinh, Vưu thị lo lắng con trai còn nhỏ tuổi đã bị biểu muội xinh đẹp mê hoặc, thời gian dài tình huynh muội dần dần biến thành tư tình nam nữ, vậy thì nguy rồi. Biểu huynh biểu muội, không thể không phòng.

Tiêu Toàn nhanh chân chạy tới, túm cổ tay ca ca,“Ca ca chơi với muội đi, huynh đã đồng ý chơi diều cùng muội.”

Tiêu Hoán ánh mắt loạn chuyển, hồi lâu hỏi biểu muội,“A Noãn ngươi muốn thả diều không?” Biểu muội làm cái gì, thì hắn làm cái đó.

Lục Minh Ngọc rất hiểu Tiêu Hoán, nàng dám không đáp ứng, Tiêu Hoán liền dám bỏ lại thân muội muội đuổi theo nàng, như vậy chỉ càng làm cho mẹ con Vưu thị tức giận, Lục Minh Ngọc không muốn kích thích Vưu thị, liền làm bộ nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói:“Được, Toàn biểu tỷ có mấy con diều?” Tiêu Toàn bằng tuổi nàng, chỉ sinh sớm hơn nàng hai tháng.

Tiêu Toàn chu miệng nghĩ thầm trong lòng: “ Ta không thích chơi cùng ngươi”

Tiêu Hoán lại rất cao hứng,“ chỗ huynh có diều, A Noãn đi, huynh mang muội đi chọn.”

nói xong định đến nắm tay Lục Minh Ngọc cùng đi, không ngờ Lục Minh Ngọc đã chạy đến bên Tiêu Toàn, thân mật kéo tay Tiêu Toàn, nhỏ giọng thìthầm nói:“Toàn biểu tỷ, tỷ cùng đi chơi diều với muội, muội nói cho tỷ biết váy này mua ở đâu.” Năm trước, tại kinh thành mới mở một tiệm cẩm tú phường, chỗ đó có rất nhiều vật liệu may mặc đẹp đẽ quý giá, hàng thêu cũng là dạng tao nhã lịch sự, hiện tại còn chưa quá nổi tiếng, đoán chừng không tới hai năm nữa sẽ là tú phường nổi tiếng ở kinh thành, quần áo này của Lục Minh Ngọc chính là thỉnh tú nương của tú phường kia làm.

Tiểu cô nương trời sinh đều yêu thích cái đẹp, Tiêu Toàn vừa nghe có thể mua váy mới, liền lập tức đáp ứng cùng đi chơi diều. Biểu tỷ muội biểu hiệnvô cùng thân mật nắm tay nhau đi, Tiêu Hoán đi theo bên cạnh Lục Minh Ngọc, tìm chuyện để gây sự chú ý. Lục Minh Ngọc phần lớn đều chỉ nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp lại hai câu, đến hoa viên, Lục Minh Ngọc lấy cớ mệt mỏi, ngồi ở ghế trúc xem huynh muội Tiêu Hoán chơi diều, Tiêu Hoán muốn ngồi với nàng, Lục Minh Ngọc lại nói muốn nhìn diều bay cao hơn, Tiêu Hoán còn trẻ tính háo thắng, hứng thú bừng bừng quay lại thả diều.

“Ca ca, huynh giúp muội cho diều bay cao lên đi”


“Muội tự làm đi.”

“Muội làm không được......”

Lục Minh Ngọc nâng cằm ngồi bên mấy khóm hoa xuân đúng độ nở rộ, lắng nghe giọng trẻ con theo gió từng trận đưa đến, có ảo giác mình đangngắm nhìn con của mình.

~

Buổi tối ăn no ngủ đủ, buổi sáng Lục Minh Ngọc thay quần áo mới, chuẩn bị dự tiệc vui, đứng ở trước gương nhìn trái nhìn phải, vừa nghĩ tới rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Sở Tùy, cả người thật giống như đang đi trên mây, lúc nào cũng có thể bay lên.

“Phụ thân!”

Vừa dùng xong điểm tâm, Lục Vanh đã tới, Lục Minh Ngọc được tin, mẫu thân ở Lan Viên chờ, nàng cùng cữu cữu đi đón phụ thân.

Thân là tỷ phu bên nhà trai, Lục Vanh hôm nay cố ý mặc một thân quý khí cẩm y hoa phục, đầu đội nón bạch ngọc, nhìn từ xa như thế ngoại cao nhân ẩn cư đã lâu nay rốt cuộc rời núi nhập thế, tiên khí phiêu phiêu tuấn mỹ phi phàm, giơ tay nhấc chân cũng không câu nệ, cả người tản ra ý vị tài tử phong lưu.

Lục Minh Ngọc cũng cảm thấy vài phần kiêu ngạo vì có phụ thân như vậy.

Tiêu Tòng Giản ngực đầy oán khí cũng không tự giác mà tiêu tán, luận dung mạo, Lục Vanh quả thật xứng đôi với tỷ tỷ.

“Tỷ phu mời vào phủ, giờ lành đã đến, ta phải đi đón tân nương đây.” Xa xa có tiếng người kêu hắn, nghĩ đến tân nương tử, Tiêu Tòng Giản vội vàng nói lời từ biệt, bước nhanh như chạy.

Lòng của Lục Minh Ngọc cũng theo cữu cữu bay đến Sở gia, tranh thủ lúc rảnh rỗi châm cứu cho cha mình. Tiêu Hoán lòng vui rạo rực tìm nàng cùng đi cửa trước chờ xem tân nhân và tân nương vào cửa, Lục Minh Ngọc quyết định tạm thời quên đi việc giữ khoảng cách cùng Tiêu Hoán, thống khoái chạy theo hắn, sắm vai tiểu hài tử đến tiền viện xem đón dâu

Xung quanh tiền viện ngoại trừ nam khách cũng chỉ có mấy đứa nhỏ, Tiêu Hoán lôi kéo Lục Minh Ngọc chạy loanh quanh, muốn tìm vị trí tốt nhất, Lục Minh Ngọc hai đời đều là đứa bé ngoan, vừa muốn chiếm được vị trí tốt, lại phải ghi nhớ cô nương gia phải rụt rè, nàng lo sợ chạy trốn, vô ý đụng vào một người. Tiêu Hoán đang nắm tay nàng, bất chợt buông ra, khiến Lục Minh Ngọc ngã chúi về phía trước.....

“A Noãn?”

một bàn tay to vững vàng đỡ lấy nàng, Lục Minh Ngọc kinh hồn không kịp định thần, ngẩng đầu nhìn lại thấy khuôn mặt hơi gầy của tứ thúc Lục Tuân. Tứ thúc thân thể vẫn không được tốt, tựa hồ như đã bệnh từ trong bụng mẹ, không thể tập võ, chỉ có thể đọc sách đi thi khoa cử, nhưng bởi vì bệnh đến triền miên, đến bây giờ vẫn chỉ là tú tài.

“Chú ý, đừng để đụng người.” Chất nữ đã ổn, Lục Tuân xoay người, ôn nhu nói.

Lục Minh Ngọc đỏ mặt, ngoan ngoãn vâng dạ, nhìn Tiêu Hoán ở bên kia đang trợn mắt há mồm, Lục Minh Ngọc ngượng ngập nói:“Tứ thúc, bọn con đi trước.”

“Ừ.” Lục Tuân đứng thẳng người, vẻ mặt tươi cười yếu ớt.

Lục Minh Ngọc rũ mắt, nhẹ nhàng đi vài bước, quay đầu nhìn một cái, bắt gặp tứ thúc nhìn về nơi khác, nàng cười tinh nghịch, tiếp tục chạy theo Tiêu Hoán, trên đường gặp nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc cùng Tiêu Toàn, Lục Minh Ngọc liền nhập bọn. Ba đứa nhỏ nghịch ngợm cùng nhau chạy đến cổng lớn.

một thế tôn cùng ba thiên kim tiểu thư của vương phủ, các tân khách gặp được, chẳng những không có răn dạy, còn tỏ ra vô cùng săn sóc, cũng âmthầm che chở, sợ đụng đến bốn bảo bối thì khó ăn nói.

“Đến đây đến đây!” Tiêu Hoán vóc dáng cao nhất, đội ngũ đón dâu đã tới gần vương phủ, hắn vội kêu lên.


Lục Minh Ngọc nhịn không được kiễng mũi chân cố nhìn ra ngoài, trong bốn đứa nhỏ, nàng thấp nhất, Lục Hoài Ngọc thân hình mũm mỉm lại cố tình cùng Tiêu Toàn phía trước che đi, nàng bị rớt lại phía sau. Tiêu Hoán lúc này chỉ mới là đứa nhỏ 10 tuổi, dù có thích biểu muội thì vẫn thích xem náo nhiệt hơn. Lục Minh Ngọc đỏ mặt, cảm thấy vô cùng ủy khuất.

“A Noãn......” có người gọi tên nàng, Lục Minh Ngọc nhìn qua, thấy tứ thúc đang cười, ngoắc ngoắc nàng, ý bảo nàng đi qua.

Lục Minh Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn là không đi, tứ thúc hẳn muốn ôm nàng, nếu để Sở Tùy nhìn thấy sẽ càng xem nàng như đứa nhỏ.

Lắc đầu cự tuyệt hảo ý của tứ thúc, Lục Minh Ngọc đứng ở phía sau nhị tỷ và Tiêu Toàn, ló đầu qua khe hỡ giữa hai người để nhìn ra bên ngoài, liếc mắt nhìn về phía trước thấy cữu cữu một thân hồng y nhảy xuống từ tuấn mã, lại bị hai cái đầu che mất, tiếp theo lại thấy tân nương tử đang bước qua chậu than. Theo chú rể, tân nương đi vào trong nội đường, khách nhân bên trong bắt đầu ồn ào chật chội, Lục Minh Ngọc vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng nhóm người Tiêu Hoán lại tinh nghịch tìm cách đi vào, Lục Minh Ngọc thật vất vả để đến bên cạnh Tiêu Hoán, di chuyển một lúc cũng đã tới gần Sở Tùy, bỗng nhiên không biết ai đụng vào ai, một cỗ đại lực tông thẳng vào phía bên phải, Lục Minh Ngọc ai u một tiếng, thân hình nhỏ bé trực tiếp văng ra ngoài.

Đây là lần thứ hai trong ngày, Lục Minh Ngọc cố tình té nhào vào lòng Sở Tùy, nàng vô cùng mong đợi giây phút này.

Bả vai lại bị người đỡ lấy, bàn tay to kiên định hữu lực, Lục Minh Ngọc tâm bang bang nhảy loạn, khẩn trương ngẩng đầu nhìn.

“Cẩn thận.”

Sở Hành đứng ngay cửa nhìn bốn đứa nhỏ, bởi vì Lục Minh Ngọc bé nhỏ, luôn bị rớt lại phía sau nhịn không được lại chú ý lâu hơn chút, mắt thấy tiểu nha đầu muốn té, theo bản năng lại vươn tay ra đỡ.

Sở Hành?

Lục Minh Ngọc ngây dại, khó có thể tin nhìn về phía Sở Hành, vừa lúc nhìn thấy Sở Tùy đang thu tay về, hiển nhiên cũng đang muốn đỡ nàng.

Cơ hội ngàn năm một thuở, cứ vậy tan thành mây khói...

Lục Minh Ngọc không biết hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, chờ nàng hoàn hồn từ trong cực độ thất vọng, nước mắt đã muốn rơi xuống, đặc biệt ủy khuất nhìn Sở Tùy. Sao cánh tay hắn không thể dài ra một chút chứ, động tác gì mà sao không nhanh một chút? Nếu không hắn đãđỡ được nàng rồi, thật là một cơ hội tốt để thân cận mà.

Sở Hành nương theo ánh mắt của tiểu cô nương nhìn thấy đường đệ, ma xui quỷ khiến, hắn hơi dùng sức, đẩy nàng đến trước mặt Sở Tùy.

Sở Tùy giật mình, khó hiểu nhìn huynh trưởng, chưa kịp hỏi chuyện gì đã thấy trên lưng căng thẳng, cảm giác có người ôm lấy.

Sở Tùy cúi đầu nhìn lại.

Lục Minh Ngọc lại không để ý đến hắn, tâm nguyện được thực hiện, nàng tham lam hít một hơi hương trúc trên người Sở Tùy, rồi vội vàng buông tay, quay đầu bỏ chạy, bước chân nhẹ nhàng, giống như chú nai con không vâng lời phụ mẫu, một mình vụng trộm đến gần bờ sông uống nước, thỏa mãn vui vẻ rời đi. Sở Tùy thủy chung không thấy được mặt Lục Minh Ngọc, bị một loạt hành động của nàng khiến hắn như lọt vào sương mù, Sở Hành bên kia nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Lục Minh Ngọc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng ôm lấy đường đệ khóe miệng nhếch lên thật cao, chắc đây là đang lén vui mừng rồi.

hắn đỡ nàng, nàng khóc, đổi thành đường đệ, nàng cười.

Vì sao?

Bộ dáng hắn so với đường đệ rất dọa người sao? không có khả năng, những người gặp hắn tuy có sợ hắn, nhưng Lục Minh Ngọc mỗi lần nhìn thấy hắnđều hỉ hỉ hả hả. Nếu vì sợ mà khóc thì tại sao ở trong lòng của đường đệ lại cười?

Sở Hành không thể hiểu được lý do, nhưng khẳng định có nguyên nhân, hắn không yên lòng theo tân khách đi vào trong Vương phủ. Vừa đi, vừa nhớ đến những nghi vấn trước đây hắn không để ý từng chút, từng chút một từ từ hiện rõ. một Lục Minh Ngọc khác với kiếp trước gặp nạn trong chùa, một Lục Minh Ngọc ở trong núi vô cùng biết điều, không hề giống một tiểu cô nương bảy tám tuổi, Lục gia lại đột nhiên có thêm 2 tin mừng sắp có tiểu bảo bảo......

Có lẽ Lục Minh Ngọc thật sự là trọng sinh, cho nên thái độ của nàng đối với mình và đường đệ mới khác xa nhau như trời với đất vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui