Vì Vệ Tú và Bộc Dương luôn ở cùng nhau, hạ nhân hầu hạ hai người cũng đều đã quen với việc này. Bộc Dương theo Vệ Tú tiến vào trong thì mấy người đó cũng không thấy kì quái.
Chuyện hỗn loạn bên ngoài cũng đã đủ khiến hai người lo lắng trăm bề, nếu chuyện trong nhà cũng phải đoán này đoán nọ thì quả là phí tâm phí sức quá rồi. Vệ Tú và Bộc Dương đều hiểu rõ chuyện này.
Vào phòng, ánh mắt Vệ Tú nhìn quanh bốn phía để cho mọi người đều lui xuống. Bộc Dương thấy vậy cũng cho những người bên cạnh nàng lui ra ngoài.
Không gian trong phòng yên tĩnh hẳn lại, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người. Đoạn đường ngắn ngủi từ ngoài cửa viện cho tới trong phòng cũng đủ khiến cho Vệ Tú bình tĩnh lại. Nàng đi đến một bên, lấy ra lá trà, bỏ vào bình, lại nhấc lên siêu nước đang sôi trên một cái lò nhỏ trong phòng, rót nước vào bình trà.
Bộc Dương đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, cũng không lên tiếng. Ánh mắt trầm tĩnh của nàng dừng trên người Vệ Tú, lộ ra một chút đăm chiêu suy nghĩ. Tay Vệ Tú run lên, suýt chút nữa là khiến cho nước nóng tràn ra ngoài, nàng tập trung tinh thần để châm xong bình trà nóng, rồi đặt lại siêu nước đứng vững trên lò nhỏ.
Trong khoảng thời gian đó cũng đủ để hương trà lan tỏa khắp trong phòng. Thời tiết giá lạnh như vậy, vừa từ bên ngoài về mà có thể uống một chút trà nóng làm ấm người, đó chẳng những là việc rất thanh nhã, mà còn là một việc rất tốt.
Một lúc sau, Vệ Tú rót một chung trà và đặt trước mặt Bộc Dương.
Chung trà làm bằng gỗ, được mài bóng loáng, khắc hoa văn hình chim chóc, Bộc Dương bưng lên, thổi rồi nhập một ngụm. Sau đó, nàng định lên tiếng nói gì đó thì bị Vệ Tú cướp lời.
"Vừa rồi, ta đã lỡ lời."
Bộc Dương ngây người một chút, chợt nở một nụ cười nhẹ, mang theo một chút cô đơn. Ở chung đã lâu nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không thể hiểu được Vệ Tú. Nàng ấy vẫn muốn ngăn nàng ở bên ngoài, không cho phép người khác tiến vào lòng mình.
"Tiên sinh khách khí như vậy là muốn ta phải đau lòng sao? Giữa hai chúng ta còn cần phải chú ý lời nói đến như vậy? Còn nói lỡ lời cái gì chứ?"
Nắm chung trà trong tay, cách một lớp thành chung rất dày nhưng vẫn có thể cảm giác được sức nóng vô cùng của nó, Vệ Tú nhìn bóng râm mông lung ngoài cửa sổ, nhàn nhạt lên tiếng.
"Lỡ lời chính là lỡ lời, ta nên nhận lỗi với công chúa."
"Vậy thì nên nhận lỗi như thế nào?" Bộc Dương hỏi. Vệ Tú còn đang suy nghĩ thì Bộc Dương lại nói tiếp. "Như vậy thì thế nào?"
Như vậy là sao? Vệ Tú vừa quay đầu thì thấy được điện hạ rướn người qua, một tay xoa khuôn mặt nàng. Hai mắt nàng mở to, trên môi là cảm xúc mềm mại, ôn nhu đột nhiên đánh tới, cũng không cho phép nàng cự tuyệt.
Trước nay, hai người đều không có gần nhau tới mức này, sự gần gũi giống như là có thể hòa quyện vào nhau, giống như linh hồn của hai người đã dung hòa lại trong chính khoảnh khắc này.
Trong đầu Vệ Tú vốn không thể suy nghĩ được gì, không thể làm ra hành động nào, cả người nàng đều cứng lại rồi từ từ thả lỏng bình thường. Hơi thở của Bộc Dương gần trong gang tấc, công chúa chớp mắt, hàng lông mi dài hơi run rẩy, đôi môi dán chặt vào môi nàng nhưng lại không tiếp tục tiến lên ... công chúa cũng đang rất khẩn trương, căng thẳng. Lòng Vệ Tú đột nhiên đau xót, mọi chuyện phát sinh giữa hai người trước nay đều do điện hạ chủ động. Nhưng điện hạ cũng là nữ tử, cũng sẽ xấu hổ, e lệ, cũng khẩn trương, cũng sẽ sợ hãi, lo lắng. Điện hạ cũng cần được bao dung, thương tiếc, cũng cần được bảo hộ.
Nhưng tại sao giữa các nàng, cố tình lại có chuyện cũ trước kia trở thành một tầng ngăn cách. Nếu như nàng không gánh trên lưng mối thù sâu nặng, nàng và điện hạ cũng không sinh trong gia tộc đế vương thì tốt biết bao.
Vệ Tú nhắm mắt, chậm rãi đáp lại. Nàng đối với những việc này cũng cảm thấy rất lạ lẫm, nhẹ nhàng liếm qua môi Bộc Dương một chút rồi lại không biết lại làm gì tiếp theo, chỉ dám thử thăm dò từng chút một, mô tả lại đôi môi của Bộc Dương.
Đôi môi Bộc Dương đột nhiên nóng lên, hương thơm nhàn nhạt trên người công chúa lại say lòng người, hơi thở của nàng khiến cho người khác thần hồn điên đảo. Vệ Tú thầm nghĩ muốn quên hết tất cả, chìm vào trong sự ôn nhu của công chúa, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Cho tới khi hai người đều hít thở không thông thì mới chậm rãi tách ra.
Gương mặt Bộc Dương đỏ bừng như mặt trời đang chiếu nắng, trong mắt công chúa có chút mông lung mờ mịt, chính là sự thẹn thùng thường tình của nữ nhi. Vệ Tú nhìn Bộc Dương, trong lòng dần đang tan rã, nàng không thể phủ nhận là công chúa đã thâm nhập vào sâu trong lòng nàng, có thể khiến cho nàng vui, khiến cho nàng buồn lo, ưu phiền. Giống như hạt ngọt trong miệng con trai, chèn ép khiến cả người đều đau nhưng lại không nhẫn tâm buông bỏ, vẫn muốn ôn nhu bao lấy, khiến cho hạt ngọc đó càng tỏa sáng rực rỡ.
Bộc Dương thả người ngồi lại trên ghế. Trên mặt nàng vẫn còn vương lại nhu tình và sự ngượng ngùng chưa rút hết, nàng hơi cúi đầu. Bầu không khí chậm rãi dịu lại nhưng vướng mắc ban đầu vẫn còn chưa cởi được. Nàng khẽ hỏi.
"Hôm nay tiên sinh tức giận là vì Dự Chương Vương?"
Vừa rồi, lúc còn ở ngoài, giọng điệu Vệ Tú có chút không vui khi nhắc đến Giang Nam là một nơi tốt. Bộc Dương suy nghĩ cẩn thận, lòng cảm thấy vui khi tiên sinh ghen. Ghen chính là để ý tới nàng. Nhưng nàng cũng lo là tiên sinh vì vậy mà không kiên nhẫn với nàng nữa.
Vệ Tú cũng không tiếp tục chối mà nàng lại nói thật.
"Vì hắn, nhưng cũng không thật sự là vì hắn." Nàng thấy công chúa nói chuyện với Dự Chương Vương nên mới tức giận. Nhưng nàng cũng hiểu, cho dù không phải là Dự Chương Vương mà là một người nào khác thì nàng cũng thấy khó chịu.
Bộc Dương cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ nhìn Vệ Tú. Vệ Tú cười cười, có chút buồn bã.
"Nếu có một ngày, hai ta ở hai phía đối lập, điện hạ sẽ đối xử với ta như thế nào?"
Bộc Dương nhíu mày, suy nghĩ kĩ một lúc mới đáp lời.
"Nếu tiên sinh phản bội ta, ta thắng cũng sẽ đau khổ vì đau lòng tiên sinh, ta thua cũng đau khổ vì mất đi tiên sinh. Tiến thối lưỡng nan, lưỡng bại câu thương." Nàng khó có thể tưởng tượng được hoàn cảnh mà hai người đối lập. Tuy rằng cả hai nói rõ tâm ý cũng không được bao lâu nhưng nàng hiểu rõ tính tình của Vệ Tú, bản tính tiên sinh kiên định, khó có thể dao động được. Nếu tiên sinh đã nguyện cùng nàng đồng sinh cộng tử thì nhất định sẽ không phụ lòng nàng. Nghĩ như vậy, Bộc Dương cười cười.
"Sao tiên sinh lại hỏi như vậy?"
"Ta luôn sợ có một ngày như vậy." Vệ Tú đáp lời. Ngày đó sớm muộn cũng sẽ tới, định mệnh đã đinh sẵn như vậy. Vệ Tú nhìn Bộc Dương. "Nếu thật sự đến lúc đó, tất nhiên ta sẽ nhường điện hạ."
"Vậy là tốt rồi." Bộc Dương cười cười, vẫn không để chuyện này trong lòng.
Còn có một chuyện Bộc Dương đã suy nghĩ vài ngày, bây giờ cũng muốn dò hỏi ý của Vệ Tú. Nhưng nàng có hơi chần chờ, thái độ ngượng ngùng. Vệ Tú có hơi hiếu kì nhìn Bộc Dương.
Bộc Dương cắn môi, trong lòng có chút lo lắng, cũng có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói.
"Chờ sau khi Dự Chương Vương rời kinh, ta bẩm lên phụ hoàng, gả cho tiên sinh, được không?"
Lúc trước không gặp tiên sinh thì cũng không có vấn đề gì lớn, gả cho một người nào đó mà không có tình yêu thì cũng chỉ là tự tìm phiền não. Nhưng bây giờ, Bộc Dương lại muốn nhanh chóng định ra danh phận, thành thân với tiên sinh, kết thành phu phụ, danh chính ngôn thuận mà ở cạnh nhau.
Vệ Tú không nghĩ rằng công chúa lại nói tới chuyện này, trong lòng lập tức sinh ra mâu thuẫn. Nàng không muốn là quan trong triều định nhà Ngụy, càng không muốn xưng Hoàng đế là cha. Nhưng nhìn tới bộ dạng chờ đợi của Bộc Dương, nàng lại không đành lòng cự tuyệt. Nàng uyển chuyển nói.
"Bệ hạ chưa chắc đã đồng ý chấp nhận ta trở thành phò mã. Lúc này đang là thời điểm rối loạn, cần gì vì chuyện này mà gây ra sóng gió."
"Ngươi không hiểu phụ hoàng, người nhất định sẽ chấp nhận." Bộc Dương nở nụ cười.
Trong lòng Hoàng đế, không có chuyện gì quan trọng hơn thiên hạ này, không thì việc lập trữ cũng không kéo dài tới bây giờ. Bộc Dương được sủng ái cũng là vì chưa bao giờ chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng đế. Hiện tại Tề quốc cầu thân mà Hoàng đế không đồng ý là do Tề còn chưa đủ để uy hiếp đến Ngụy. Nhưng nếu Tề đủ mạnh, đánh với Ngụy mà khiến cho Ngụy bại trận, lúc đó đến cầu thân, Hoàng đế sẽ đồng ý hay không? Tất nhiên là đồng ý.
Bộc Dương hiểu rõ điều đó, nhưng nàng cũng không vì vậy mà oán hận trong lòng. Còn người luôn luôn phải lựa chọn, luôn có những cái mà bản thân cảm thấy cần. Phụ hoàng thương nàng là thật lòng, nhưng đại sự quan trọng hơn.
Tính toán trên hôn sự của nàng và Vệ Tú, Bộc Dương cũng có chút mâu thuẫn nhưng nàng vẫn nói.
"Tiên sinh luôn đưa ra được kế sách rất tốt, rất được lòng phụ hoàng. Nhưng vì tiên sinh không muốn vào triều làm quan khiến cho phụ hoàng luôn cảm giác không ổn thỏa. Người vô dục vô cầu thì luôn khó khống chế. Lần này vào cung, người có nhắc tới chuyện tiên sinh không vào triều, chắn chắn không phải là lời nói vô tình."
Nói một cách khác, tuy hai chân không thể đi lại là một khuyết điểm, nhưng đâu phải tất cả mọi chuyện đều cần tự mình động tay? Chỉ cần ra lênh là có hạ nhân thay mình làm việc. Quan trọng nhất hiện tại là đôi chân bị khuyết tật này có ảnh hưởng gì đến con nối dõi hay không? Đối với việc này, Bộc Dương cũng sẽ nghĩ cách để giải quyết.
Kiếp trước nàng không có thành thân, Hoàng đế cũng không nói gì, có thể thấy là ngài đã cho nàng tự do rất lớn. Có lẽ chuyện này còn phải vào cung cầu xin vài lần, nhưng vì nàng thật lòng yêu thích, hơn nữa còn muốn khống chế được Vệ Tú, khả năng Hoàng đế đồng ý là rất lớn.
Bộc Dương vốn đã nắm chắc mới có thể nói ra chuyện này, nàng nhìn Vệ Tú, giọng nói tăng thêm phần mềm mại.
"Chỉ cần tiên sinh đồng ý, những việc khác ta tự có cách giải quyết."
Nếu Vệ Tú đã xuất hiện trước mặt Hoàng đế, nếu đã hiến kế sách kì diệu mà lại từ chối không làm quan, tất nhiên là đã sớm có đối sách, nhất định không để Hoàng đế hoài nghi nàng.
Lời của Bộc Dương vốn không làm khó được Vệ Tú, cái khiến cho nàng khó xử chính là tâm ý của công chúa.
Nghĩ tới việc hai người có thể vĩnh kết đồng tâm, sớm chiều có nhau, ngày đêm không rời, trong lòng Vệ Tú đột nhiên nóng lên, nàng thật sự muốn như vậy. Nói cho cùng thì nàng cũng đã động lòng.
Hôm nay đã động lòng vì việc này thì sau này sẽ càng muốn nhiều hơn, sẽ còn nhiều việc có thể khiến nàng không đành lòng cự tuyệt, rồi sẽ có một ngày nàng bị chính bản thân đẩy đến kết cục không thể không lui bước.
Bộc Dương nhìn Vệ Tú chờ đợi, mà nàng tuyệt đối lại không nghĩ đến chuyện tiên sinh sẽ cự tuyệt mình. Tiên sinh vốn không có lý do để cự tuyệt. Hai người các nàng, nếu đã nói rõ trong lòng mình có đối phương thì kết hôn chỉ là chuyện hiển nhiên, sớm muộn cũng sẽ như vậy. Trong mắt Bộc Dương mơ hồ hiện ra sự vui vẻ, chỉ còn chờ Vệ Tú đồng ý là nàng sẽ thật sự bộc lộ ra.
Ánh mắt công chúa trong trẻo như một đứa trẻ ngây thơ đang cực kì vui vẻ khiến cho lòng Vệ Tú như bị ai xé toạt ra, cực kì khó chịu. Lời cự tuyệt đã lên tới đầu lưỡi nhưng lại không thể nói ra. Trong lúc Vệ Tú còn đang chần chờ thì lại nghe được tiếng gõ cửa truyền tới.
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
"Điện hạ." Tàn Khôn ở bên ngoài lập tức lên tiếng.
Nếu không có chuyện quan trọng, Tần Khôn chắc chắn sẽ không quấy nhiễu hai người. Vệ Tú âm thầm thở ra, nói với Bộc Dương.
"Điện hạ để hắn vào đi."
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mắt, thuộc tính công thụ có 2 điểm chính là:
Vệ Tú là ngạo kiều thụ, còn là ngạo kiều không được tự nhiên thụ.
Vạn vạn không ngờ tới có nhiều bình luận cay độc ập tới trong một ngày, thật đáng thất vọng.
--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...