Đây là lần thứ hai Vệ Tú vào cung, Bộc Dương lo lắng, sợ nàng có gì không biết nên đặc biệt đến đợi nàng. Nơi này trống trãi, có thể nhìn thấy được cửa cung. Mà cũng vì nơi này trống trãi nên không thể ngăn được gió lạnh thổi qua.
Bộc Dương khoát trên người áo choàng lông thú, mềm mại như mây, trắng trong như ngọc, càng đến gần thì lại càng thấy phi phàm khiến cho Dự Chương Vương xem đến mức ngây ngốc.
"Điện hạ, đây là Dự Chương Vương điện hạ của Đại Tề, ngài ấy vừa vào cung gặp mặt bệ hạ xong." Cung nhân xung quanh tiến lên giới thiệu cho hai người.
"Dự Chương Vương trường lạc vị ương(1)." Bộc Dương thi lễ.
(1) Trường lạc vị ương: vui vẻ, hạnh phúc lâu dài. Là một câu chúc cát tường thường thấy trong những bức vẽ trung quốc.
"Nghe danh công chúa đã lâu, hôm nay mới được nhìn thấy thật là tam sinh hữu hạnh." Dự Chương Vương vội vàng bày ra tư thái phong lưu phóng khoán, thi lễ đáp lại Bộc Dương.
"Vương gia quá khen rồi." Hắn là khách phương xa, Bộc Dương không thể quá lạnh lùng được, chỉ cười nói.
Dự Chương Vương càng nhìn nàng lại càng thấy thích. Mỹ nhân như vậy thật xứng với câu yên vũ mông mông, phương thảo thê thê, hắn nhất định phải lấy được nàng về nước. Hắn sải bước tiến lên phía trước, cẩm bào màu đỏ tía nương theo gió mà phất phơi lay động, cũng coi là có được khí chất tiêu sái.
Dự Chương Vương vốn đang tìm cách gặp được công chúa, giờ lại thêm vừa gặp đã yêu, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng. Hắn bày ra nụ cười ấm áp của quân tử, lời nói cũng tràn đầy văn nhã.
"Tề Quốc đóng đô ở Giang Nam, cảnh vật nơi đó đều ẩn chứa sự mềm mại nhu tình. Nay vừa tiến vào đất Bắc đã thấy phong cảnh bao la hùng vĩ của núi rừng, trời cao thoáng đãng khiến cho lòng ta cũng khai thoáng vui vẻ hơn rất nhiều." Hắn cười lớn nhìn Bộc Dương. "Thật sự là một nơi rất tốt."
Thái độ của hắn rõ ràng là đang lôi kéo trò chuyện lâu hơn, Bộc Dương nghĩ tới vấn đề mà bàn cừng Vệ Tú ngày hôm qua nên cũng muốn thăm dò vị Dự Chương Vương này một chút. Nàng khẽ mỉm cười.
"Mỗi nhà mỗi cảnh, điện hạ thích phong cảnh khoáng đạt của đất Bắc, ta cũng hâm mộ cảnh sắc dịu dàng của Giang Nam."
"Công chúa cũng nghĩ là Giang Nam tốt sao? Phong cảnh Giang Nam rất khác so với đất Bắc, những con suối chảy về bình nguyên, vẻ đẹp của vùng sông nước với sông ngòi và hồ nước tự nhiên được tạo nên từ xa xưa. Nếu công chúa có thể tự mình thưởng thức thì có thể là sẽ bị mê hoặc muốn sinh sống tại đó." Thấy Bộc Dương đáp lời, Dự Chương Vương vui vẻ trong lòng, càng bộc lộ vẻ tuấn lãng mê hoặc của mình, lời nói trên môi cũng càng nhẹ nhàng hơn, nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm Bộc Dương đang cố gắng che giấu ý muốn chinh phục của mình.
"Nghe vương tử miêu tả, quả thật khiến người khác muốn tận mắt chứng kiến." Bộc Dương đã gặp qua vô số người, với một chút đạo hạnh của Dự Chương Vương thì chỉ cần tiếp xúc vài câu là có thể biết được hắn đang nghĩ gì. Chú ý tới ánh mắt tràn dục vọng của hắn, Bộc Dương cười nhạt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn rất ôn hòa, mỗi một nét mặt, mỗi một nụ cười đều đẹp vô cùng.
Có được sự tán đồng của nàng, Dự Chương Vương càng cao hứng lại tiến tới trước nửa bước.
Bộc Dương cảm thấy phiền khi hắn càng lúc càng nhích lại gần, nàng quay đầu sang hướng khác thì thấy ở cách đó không xa đã xuất hiện một người. Vệ Tú ngồi trên xe lăn, sắc mặt bình thản nhìn bên này, không biết nàng ấy đã ngồi đó bao lâu. Bộc Dương lập tức cảm thấy vui vẻ, nàng muốn đi qua đó thì lại nghĩ tới vẫn còn một người khác đang đứng đây, chỉ có thể nhịn, nhìn Vệ Tú gật đầu.
Vệ Tú đã tới từ lâu rồi, nàng nhìn thấy công chúa đang đứng nói chuyện cùng với một vị nam tử thì chợt ngừng lại mà không biết tại sao. Nàng đứng ở xa nhìn bọn họ nói chuyện, nhìn sắc mặt hòa nhã thân thiện của công chúa, nhìn vẻ si mê không thể che giấu được của nam tử kia, nhìn hai người càng lúc càng gần nhau. Trong lòng nàng liền có một cảm giác khó hiểu, có chút chua xót, có chút đau lòng, giống như có ai đó đang nhéo vào lòng nàng, cực kì đau. Nàng cũng cực kì không thích hình ảnh trước mắt, giống như không muốn điện hạ nói chuyện cùng người khác hòa nhã đến vậy.
Hiện tại đã bị Bộc Dương phát hiện ra mình, Vệ Tú cũng để cho hạ nhân đẩy nàng tới chỗ họ. Bộc Dương nhìn Vệ Tú tới gần thì rất vui vẻ, Dự Chương Vương cũng nhìn nàng. Hai người sóng vai đứng cùng một chỗ khiến cho Vệ Tú cảm thấy mình như một vị khách không mời mà tới, đang quấy rầy hai người trò chuyện. Trong lòng đột nhiên cảm giác giống như bị cái gì đó làm cho nghẹn lại, nàng càng nhìn Dự Chương Vương thì lại càng thấy chướng mắt. Nhưng Vệ Tú đã quen che giấu toàn bộ cảm xúc của mình, trên mặt vẫn là vẻ bình thản như nước, hành lễ với Bộc Dương.
Bộc Dương thấy Vệ Tú thì lập tức vui vẻ, chỉ là ngại vì có người khác ở đây nên chỉ có thể khắc chế cảm xúc của mình, giới thiệu hai người với nhau. Nàng đưa tay chỉ vào Dự Chương Vương nói.
"Đây là sứ nước Tề, Dự Chương Vương."
Nghe được ba chữ Dự Chương Vương, trong lòng Vệ Tú bất giác trầm xuống, không thể không nghĩ tới thái độ không yên lòng của điện hạ khi nhắc tới hắn ngày hôm trước.
Bộc Dương lại giới thiệu Vệ Tú, nàng cũng không nói Vệ Tú là mưu thần của nàng, sợ là sẽ bôi nhọ danh tiếng của nàng ấy.
"Đây là danh sĩ của Đại Ngụy ta, Vệ Tú tiên sinh. Tiên sinh hôm nay là tới diện thánh."
Lời nói mang đầy sự khách khí và tôn kính nhưng khi vào tai Vệ Tú lại khiến nàng có cảm giác lạnh lùng giống như muốn làm rõ khoản cách. Nàng nhịn xuống ý muốn nhìn lên Bộc Dương, chỉ chắp tay thi lễ với Dự Chương Vương.
"Vương gia đã vào Đại Ngụy một thời gian, tới nay cũng đã được gặp, quả là một người tài hoa, sáng suốt."
"May mắn được Vệ tiên sinh xem trọng, thực không dám nhận lời khen này." Dự Chương Vương nghe được vị danh sĩ Đại Ngụy này đang khen hắn trước mặt công chúa thì rất vui mừng, cũng đáp lễ nói.
"Nghe nói điện hạ ở Tề quốc đã rất nhiều lần được bệ hạ Tề Quốc khen ngợi, trong số các vị vương gia thì chỉ có mình điện hạ có được vinh dự này, thật sự là thiếu niên anh tuấn, tài giỏi." Vệ Tú lại cười nói.
Dự Chương Vương cảm giác người trước mặt là phúc tinh của hắn, trước mặt công chúa nói ra hết ưu điểm của hắn. Lại nhớ tới phòng quang vô hạn khi còn ở Tề, hắn vừa đắc ý lại sợ công chúa nhìn thấy thì nghĩ hắn nông cạn nên chỉ có thể nhẫn nại phần tự đắc của mình. Trong nhất thời, khuôn mặt hắn lại có chút vặn vẹo, khóe môi đã được kéo lên lại đột ngột khựng lại, lộ ra vẻ mặt không thích hợp chút nào. Trước mặt Bộc Dương, hắn lại trở thành một trò hề nhưng mà vẫn không hề biết.
"Tất cả đều do phụ hoàng yêu thương ta thôi, cũng chỉ là hư danh mà thôi. Thật hổ thẹn."
Vệ Tú cười nhẹ, trong mắt lộ ra hàn ý lạnh lẽo, nàng quay đầu nhìn Bộc Dương, giọng nói rất cung kính.
"Để bệ hạ đợi lâu thì thật vô lễ, điện hạ có đi cùng ta không?"
Vừa rồi, Dự Chương Vương còn có cảm giác Vệ Tú là phúc tinh của hắn, hiện tại phúc tinh này lại muốn đem công chúa đi. Hắn muốn nói gì đó để ngăn cản nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nghe công chúa nói.
"Đúng lúc ta nên cùng đi với tiên sinh." Bộc Dương quay đầu nhìn Dự Chương Vương "Điện hạ, xin tự nhiên."
Dự Chương Vương chỉ phải thu lại lời muốn nói, lưu luyến nhìn tới bóng dáng công chúa đang dần rời đi.
Đi được một đoạn, không còn nhìn thấy Dự Chương Vương, Bộc Dương hơi mỉm cười, thì thầm.
"Sau khi gặp người thì tiên sinh thấy Dự Chương Vương này như thế nào?"
Vệ Tú đưa mắt nhìn nàng một cái, sắc mặt có chút kì quái. Bộc Dương không hiểu được tại sao nàng ấy lại biểu hiện như vậy, không hiểu ý tứ của nàng ấy, đang muốn nhìn kĩ một chút thì đã thấy Vệ Tú nhanh chóng quay đi, tách khỏi ánh mắt của nàng, giọng nói có chút hờ hững.
"Hắn ra sao, vừa rồi điện hạ còn chưa thấy rõ sao?"
Mới khen hai câu đã đắc ý vênh váo, lỗ mãng lại không nghiêm túc, làm sao có thể là người mưu tính sâu xa.
"Nếu hắn có thể thông minh một chút là được rồi." Bộc Dương cũng đồng ý với ý đó, giọng nói có chút tiếc nuối. Ngu như vậy, cho dù Đại Ngụy muốn âm thầm nâng đỡ hắn lên ngôi cũng phải tiêu tốn rất nhiều sức lực. Nàng suy nghĩ một chút lại nói. "Nhưng mà cũng không phải là không có sở trường." Giỏi làm bộ làm tịch, có lẽ ở nước Tề cũng là làm như vậy mà khiến cho vua Tề thoải mái.
Người già thì thường thích trẻ nhỏ, Hoàng đế thì yêu thương con út nhiều hơn. Chính điều này đã gây ra rất nhiều mối họa nội loạn trong nước, gần như mà mỗi triều đại đều có, nhìn nhiều thì quen mắt. Hơn nữa, vua Tề là người không phân phải trái, thích gì thì làm đó, chỉ biết sủng ái con nhỏ.
Bộc Dương nghĩ tới thì hơi cười cười, dường như là lập tức lập được kế hoạch.
Vệ Tú nhìn thấy công chúa nở một nụ cười nhẹ thì trong ngực lại có cảm giác phiền muộn chắn ngang, không muốn nhìn tiếp nữa. Nàng cúi đầu nhìn xuống thì ánh mắt lại rơi trên đôi chân của mình.
Nàng không thể đi lại, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, khi nhìn người khác thì phải ngẩn đầu, làm gì cũng chỉ trong giới hạn nhất định. Dù cho có vạt áo che lại, nhìn bề ngoài thì không có gì là không ổn nhưng thật sự là nàng cần phải thường xoa bóp. Nếu không thì đôi chân này sẽ càng lúc càng bị teo lại, da sẽ bị nhăn lại nhìn rất xấu xí. Những việc này nàng không nói với người khác, nàng không muốn phô bày khuyết điểm của mình cho người khác thấy.
Nhưng điện hạ thích nàng là vì cái gì? So với người khác thì nàng không thể đi lại, hơn nữa nàng còn là nữ tử. Vậy thì sao điện hạ lại động tâm với nàng? Có lẽ chỉ là nàng ấy thích mới lạ thôi.
Nếu là thích cái mới lạ thì sẽ nhanh chóng bị những thứ mới mẻ khác thay thế.
"Tiên sinh." Bộc Dương gọi một tiếng.
Vệ Tú ngẩn đầu xem nàng, khẽ cười ý nói là nàng đang nghe. Nhưng tay nàng đặt trên chân lại đang nắm chặt hai đầu gối của mình, cách một lớp y phục, nàng có thể cảm nhận được đầu gối có chút cứng rắn, tay lại không tự chủ được mà run lên, nàng chậm rãi nắm lại thành quyền.
"Bệ hạ triệu tiên sinh đến là muốn hỏi chuyện mấy ngày trước tiên sinh nói với ta." Bộc Dương ôn nhu giải thích.
"Cũng chỉ có việc này mới có thể làm cho bệ hạ tuyên triệu." Vệ Tú nói.
Giọng nói của nàng cũng không có gì khác thường, trên môi còn lưu giữ nụ cười hòa nhã. Mặt nàng trắng như thoa phấn, môi đỏ như tô son, dung mạo nhu hòa, đẹp như quan ngọc. Nhưng mắt phượng của nàng lại sâu không thấy đáy, lãnh đạm như thường, sóng lưng thẳng tắp như trúc xanh thẳng đứng, kiên cường. Hai nét đẹp mẫu thuẫn này lại xuất hiện hài hòa trên người nàng khiến cho người khác không chút nghi ngờ thân phận nữ tử của nàng.
Tiên sinh như vậy là người mà Bộc Dương quen thuộc, là người mà nàng mỗi ngày đều gặp. Nhưng không biết vì sao, công chúa lại có cảm giác tiên sinh có chút lãnh đạm như là không muốn nói nhiều với nàng.
Tuyên Đức Điện hiện ra trước mắt, Vệ Tú nhìn phía trước. Nơi này đông người, Bộc Dương cũng không thể nói nhiều, chỉ phải đè lại sự kinh ngạc của mình, dự định về phủ sẽ hỏi sau.
--------------
Tác giả có lời muốn nói: Tú Tú tỏ vẻ bản thân thật đau lòng, rõ ràng Dự Chương Vương bản chất nông cạn như vậy, vì sao công chúa còn cố tìm cho được ưu điểm của hắn.
Lời editor: Mấy lúc như vậy thấy tiên sinh thiệt dễ thương quá đi. Công chúa cũng nhạy cảm lắm nha. Tiên sinh thay đổi chút là biết liền hà.
--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...