Xuân Như Cựu



Đã là cuối mùa thu, mấy ngày trước trời đã có chút trở lạnh, giống như là đã vào đông.
Vệ Tú hiện tại mặc y phục bằng lông cừu màu tuyết trắng phối với một cây trâm ngọc trên búi tóc của nàng, cảm giác thanh quý lại rất hàm xúc, mi mục như họa. Nàng quay đầu nhìn Bộc Dương, trong mắt tràn đầy lòng tham khó hiểu, đôi môi nàng khẽ mở ra.
"Điện hạ nói là Đại Vương bắt đầu thoát dĩnh(1)?"
(1): đưa tay lên, ẩn dụ ám chỉ là một người thể hiện toàn bộ khả năng.
Cây cối trên núi đều đã trơ trụi lá, không còn như lần đầu nhìn thấy, dào dạt sức sống. Nhìn khắp chung quanh có chút thoáng đãng, rộng lớn, lá đỏ hoa vàng bật lên hương sắc của mùa thu mênh mông bát ngát.
Vệ Tú vừa dứt lời thì một chiếc lá rơi xuống, nàng theo bản năng muốn đưa tay đón lấy, Bộc Dương đã vương tay nhanh hơn nàng đón lấy chiếc lá đó. Lá vàng rơi xuống nhưng từ màu sắc đó vẫn còn có thể thấy chút sự sống.
Vệ Tú nở nụ cười nhẹ. Nụ cười này của nàng rơi vào trong ánh mắt của Bộc Dương thật sự đẹp đến nao lòng, có thể khiến người khác quên mọi ưu phiền. Trong lòng Bộc Dương có chút xao động, nàng âm thầm tán thưởng: Tiên sinh của ta quả nhiên cực kì xinh đẹp.
May mắn là nàng vẫn còn tự chủ, giữ trong lòng là được, không cần phải thể hiện ra ngoài. Vì vậy, thần thái Bộc Dương vẫn tự nhiên như trước, thu tay lại, thuận tiện bỏ luôn chiếc lá đang cầm trên tay vào túi của mình, đồng thời lên tiếng.
"Đúng vậy. Mây năm nay Đại Vương cũng có tích lũy thế lực của mình, mà Kinh Vương thì lại bị Tấn Vương liên lụy. "
"Vậy sao..." Khuôn mặt Vệ Tú hiện lên sự hiểu rõ nhưng cũng không vì Kinh Vương đang yếu thế mà thấy không vui.

Hạ nhân đang bận rộn xung quanh, người Bộc Dương mang tới cũng giúp những hạ nhân nơi này làm việc. Bộc Dương thấy vậy thì liền chuyển hướng câu chuyện.
"Nơi này có nhiều người thu dọn, chúng ta đi trước, bọn hạ nhân sẽ mang đồ xuống sau."
Vệ Tú gật đầu.
Đường trên núi khó đi, không thể đẩy xe lăn xuống núi. Bộc Dương đương nhiên mang theo kiệu. Xe lăn dừng lại bên cạnh chiếc kiệu, Bộc Dương muốn đỡ Vệ Tú đứng dậy đổi qua kiệu.
Vệ Tú lại khoát tay, tiếp nhận cặp nạn trúc mà thị nữ đưa tới, tự mình chống đỡ cả người đứng lên. Chân nàng không thể dùng được, so với người bình thường thì việc đứng lên cũng đã rất khó khăn, khiến nàng hao phí rất nhiều sức lực.
Thị nữ thân cận thì chỉ đứng bên cạnh, là kiểu phục tùng chỉ biết nhìn xuống chân, không bước lên giúp đỡ chút nào. Bộc Dương nhìn thấy liền biết Vệ Tú không muốn có người giúp đỡ.
Con người một khi có thiếu sót thì sẽ càng để ý chuyện đó. Dù ngày thường tiên sinh luôn vui vẻ trò chuyện, trên mặt không có chút phiền não nào nhưng vẫn luôn muốn có thể đi được.
Trong lòng Bộc Dương có chút xót, nhưng cũng chỉ có một chút thôi. Nàng không phải Vệ Tú, không thể nào hiểu hết được sự thống khổ trong việc này. Nhưng không giống với thị nữ, nàng tuy không giúp đỡ nhưng cũng không dời mắt, mà luôn chăm chú nhìn Vệ Tú, một khi nàng ấy mất thăng bằng, nàng có thể lập tức đỡ được.
Vệ Tú nương theo nạn trúc từ từ chuyển người qua kiệu. Khoảng cách chỉ có một bước nhỏ, trên trán Vệ Tú đã đầy mồ hôi, hai má cũng vì gắng sức mà hơi ửng hồng. Cho tới khi nàng ngồi được trên kiệu thì đã thở gấp, nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy Bộc Dương đang nhìn mình, hơi có chút sửng sốt, ánh mắt có chút xấu hổ nhưng trên môi lại là một nụ cười ôn nhu.
"Để công chúa chê cười rồi."
Nụ cười này của nàng khiến cho một chút đau xót ban nãy của Bộc Dương vừa được nén xuống đã tiếp tục bùng lên. Công chúa không thể làm gì khác ngoài việc quay đi, không nỡ nhìn tiếp.
Những thái giám công chúa mang theo hôm nay đều đã được huấn luyện kĩ càng, chuyên dùng trong cung, cước bộ cực kì vững chắc. Đường núi khó đi mà bước chân của bọn họ vẫn như đi trên đất bằng.

Bộc Dương ngồi kiệu khác, đến chân núi thì mới thay bằng xe ngựa. Nàng ngồi chung với Vệ Tú.
Vì có Vệ Tú nên Bộc Dương cố ý để đánh xe đi chậm lại, không cần gấp rút lên đường, quan trọng là xe phải vững. Trở lại trong kinh thành, tiến thẳng tới phủ công chúa, trên người Vệ Tú vô hình chung đã có ấn kí của Bộc Dương công chúa. Bộc Dương đương nhiên muốn như vậy. Nhìn Vệ Tú ngồi xếp bằng trên xe, so với người khác cũng không có gì khác biệt, Bộc Dương đột nhiên nghĩ tới như vậy có được hay không, không biết nàng ấy có miễn cưỡng bản thân hay không!? Cảnh tượng tự mình lên xe ban nãy của Vệ Tú đã khắc sâu trong lòng nàng, bất giác khiến nàng sinh lòng thương tiếc, đưa gối của mình cho nàng ấy.
Vệ Tú hơi bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy, đặt sau lưng mình, cảm giác mềm mại và thoải mái hơn rất nhiều. Bộc Dương thấy vậy thì khẽ cười dường như rất vui.
Lúc về tới kinh thành thì đã gần hoàng hôn, Bộc Dương mới nói với Vệ Tú.
"Đi thêm nửa canh giờ sẽ tới phủ, tiên sinh có cảm thấy mệt không?"
"Xe ngựa rất thoải mái, cũng không có cảm giác mệt mỏi." Vệ Tú trả lời.
"Trước khi Tiên sinh ẩn cư tại Mang Sơn là có nhà ở kinh thành?" Bộc Dương nghĩ nghĩ, hỏi lại. Nàng nhớ rõ Vệ Tú từng nói là có tòa nhà ở kinh thành.
"Lúc nhỏ, ta có tới ở một thời gian" Trên mặt Vệ Tú là vẻ hoài niệm "Cũng đã lâu chưa vào kinh, không biết nơi này có thay đổi gì so với ngày trước không?"
"Bệ hạ trị quốc anh minh, Lạc Dương ở ngay dưới chân thiên tử tất nhiên càng ngày càng phồn hoa." Bộc Dương trả lời, cũng không đợi Vệ Tú lên tiếng đã lập tức nói tiếp "Tiên sinh là người kinh thành sao?"
"Nguyên quán của ta là ở Tiếu quận." Vệ Tú trầm ngâm một lát mới trả lời.
Tiếu quận, Vệ thị. Bộc Dương âm thầm nghĩ tới hai manh mối mà mình có được thì sau đó hơi chút ngẩn ra. Xa kị tướng quân Vệ Du là người Tiếu quận.
"Gia phụ ngày xưa rời nhà bỏ đi, không muốn có quan hệ với người trong tộc. Gia phụ cũng mong là sau khi người qua đời, ta càng không nên có liên quan tới Vệ thị. Ta làm con đương nhiên khong thể vi phạm ý của phụ thân." Vệ Tú tiếp tục nói.

Nàng ấy muốn giải thích tại sao không lui tới với Vệ gia trong kinh thành? Bộc Dương cũng gật đầu, thể hiện vẻ mặt đã hiểu.
"Nguyện vọng của lệnh tôn, phận làm con đương nhiên phải tuân theo." Nhưng trong lòng công chúa lại quyết định tìm thời gian hỏi về ý muốn của Vệ tướng quân.
Xe ngựa chầm chậm dừng lại, lập tức có một thái giám tới bên ngoài xe.
"Điện hạ, đến nơi rồi."
"Trong xe nhỏ hẹp, không tiện dùng nạn trúc, để ta giúp tiên sinh." Bộc Dương lúc này mới nói với Vệ Tú. Nàng nói rõ mọi thứ chứ không phải che che lấp lấp, cẩn thận mang hết lòng thương hại cùng sự đồng tình đưa ra. Nàng không muốn chạm đến tự tôn của Vệ Tú, điều này khiến cho nàng ấy cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa, Vệ Tú thật sự cần người đỡ cũng thuận thế nói một tiếng.
"Làm phiền điện hạ rồi."
Bộc Dương nở một nụ cười rồi đi ra trước một chút, khom người nâng Vệ Tú dậy. Vệ Tú một tay chống vách xe một tay dựa vào người Bộc Dương, cố gắng đẩy người mình ra ngoài.
Thân thể Vệ Tú hơi gầy yếu, cho dù toàn thân nàng đều dựa trên người mình, Bộc Dương cũng không có cảm giác nặng. Công chúa thở dài, trong lòng thầm nghĩ, thân thể tiên sinh không tốt, sợ khó mà chịu nổi áp lực.
Người bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong xe cũng mở màn cửa. Ánh sáng đột nhiên chiếu vào, sắc mặt của Vệ Tú cũng không thay đổi, vẫn tựa vào Bộc Dương như cũ để nàng nâng mình ra ngoài.
Hai chân nàng không có một chút lực, nói là đỡ thật ra giống như là kéo hơn. Một người luôn thể hiện vẻ mạnh mẽ của mình, hiện tại lại phơi bày mặt yếu nhược trước công chúng, tất nhiên trong tâm sẽ xấu hổ vạn phần. Bộc Dương không hiểu sao lại đau lòng hơn.
Vài tên thái giám thấy công chúa tự mình hầu hạ vị tiên sinh kia thì hoảng sợ, nhanh chóng tiến lên muốn tiếp người từ trong tay công chúa. Bộc Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn họ một cái ý bảo họ lui ra.
Đám thái giám hiểu ý cũng nhanh chóng lui về phía sau, cũng cúi đầu xuống không dám tiếp tục nhìn.
Bộc Dương đỡ Vệ Tú ra ngoài, đang muốn gọi thị nữ của nàng tiến lên để cùng đỡ nàng ấy xuống xe, đột nhiên tay của Vệ Tú nắm lấy tay nàng rất chặt, cái nắm này như là dung hết toàn bộ sức lực của nàng ấy. Bộc Dương cảm thấy đau nhưng nàng càng kinh ngạc hơn, cũng không để ý nhiều tới những thứ khác chỉ nhìn Vệ Tú. Nàng ấy chỉ nhìn chằm chằm cửa phủ, ánh mắt thất thần, đôi môi rum rẩy. Bộc Dương kinh hãi liền nghĩ tới, trong này chắc chắn là có nguyên nhân. Một lát sau, lực nắm trên cánh tay nàng thoáng thả lỏng, Vệ Tú như không còn chút sức lực nào, cả người dựa hẳn vào Bộc Dương, nàng ấy muốn đứng dậy nhưng dường như có cái gì đó ở sâu bên trong đang hút hết linh hồn Vệ Tú.
Nàng ấy thở dài, lấy tay bóp trán, giọng nói cực kì suy yếu.

"Không biết làm sao, lúc này ta có chút choáng váng."
Bộc Dương cũng không nói thêm gì, chỉ đỡ lấy thân thể Vệ Tú một cách chắc chắn không để nàng té ngã. Hiện tại nghe nàng giải thích về việc thất thố vừa rồi mới lên tiếng.
"Tiên sinh vào phủ trước, ta lập tức mời thái ý tới."
"Không cần." Vệ Tú sắc mặt tái nhợt, nở một cụ cười trấn an Bộc Dương "Điện hạ quên là ta tinh thông y thuật sao?"
Bộc Dương cũng biết nếu mời thái ý tới bắt mạch thì thân phận nữ tử của nàng cũng sẽ bại lộ nên cũng không kiên trì ý kiến của mình, chỉ cười nói.
"Tình huống cấp bách, ta cũng quên mất mạng của ta là do tiên sinh cứu."
Thị nữ tiến tới gần hai người, Bộc Dương nhìn nàng rồi kêu nàng tiến lên phụ giúp, đỡ Vệ Tú ngồi xuống xe lăn.
Vệ Tú đã khôi phục lại như thường, ngoại trừ sắc mặt quá mức tái nhợt, những cái khác đều không có gì lạ. Nàng nhẹ giọng cảm tạ công chúa. Bộc Dương cười cũng không để lộ cái gì khác thường.
"Vào phủ đi"
Đoàn người đi vào bên trong.
Bộc Dương đi chậm lại, thấy Vệ Tú tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt mệt mỏi nên không nói tiếng nào. Nhìn theo đám người đang đi về phía trước, nàng suy nghĩ rồi lui trở lại vị trí mà Vệ Tú có chút thất thố, ngẩng đầu nhìn cửa phủ.
Cửa chính phủ công chúa phô trương rầm rộ, chính giữa là năm chữ 'Bộc Dương công chúa phủ', là Hoàng đế tự tay đề bút, phía dưới còn có kim ấn, có thể thấy được chủ nhân nơi này là người nhận được vinh sủng.
Tất cả đều được làm theo quy chế, cũng không có chỗ nào kì lạ khiến cho tiên sinh thất thố như vậy. Ánh mắt Bộc Dương có chút ngưng trọng, nhưng nếu bảo nàng tin là khi nãy thật sự là do thân thể tiên sinh không tốt cũng không hợp tình hợp lý chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui