Kim ốc vốn có một điển cố. Có một vị Hoàng đế, khi còn nhỏ đem lòng yêu mến biểu tỷ của mình. Ngài từng nói trước mặt mọi người, nếu có một ngày có thể lấy được biểu tỷ về làm thê tử thì nguyện ý xây một tòa nhà bằng vàng để nàng ở. Mấy năm sau, ngài quả thực cưới biểu tỷ làm hoàng hậu. Còn kim ốc kia có thực hiện được hay không thì không ai biết được.
Nói tới điển cố này vốn không ít người biết tới, vậy Vệ Tú đương nhiên cũng biết.
Lời của nàng vừa nói xong thì thấy sắc mặt Vệ Tú có chút cứng lại, tuy chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại bình thường nhưng không tránh được ánh mắt của Bộc Dương.
Hai người trong điển cố đều là trẻ con, hậu nhân nhắc tới cũng chỉ coi là một chuyện phong lưu. Chuyện này cùng với chuyện của nàng và Vệ Tú khác nhau rất lớn. Cho dù các nàng tạo ra một giai thoại thì cũng quân thần tương hỗ.
Nhưng mà hiện tại những người không thành công đều bị ví như mỹ nhân. Nàng nói như vậy, miễn cưỡng thì cũng coi như là một cách cầu hiền.
Bộc Dương thầm nghĩ muốn trêu chọc Vệ Tú nhưng cũng không muốn thật sự chọc giận nàng ấy. Nàng đang tìm cách sửa chữa lại lời nói của mình thì đã nghe Vệ Tú lên tiếng.
"Không phiền điện hạ lo lắng, ở kinh thành ta cũng có một chỗ lưu thân."
"..." Bộc Dương im lặng, dường như là chọc giận nàng ấy rồi?
Sau đó, Vệ Tú cũng trở lại nói chuyện chính sự.
"Trước tiên, điện hạ nên tự lập môn hộ mới là quan trọng nhất."
Ngôn từ của Vệ Tú trước nay luôn bình tĩnh, từng câu từng chữ rất rõ ràng, giọng nói tràn ngập khí phách. Bộc Dương một bên chăm chú lắng nghe, một bên lại suy nghĩ có lẽ nàng không nên chọc giận Vệ Tú lần nào nữa.
Theo như lời Vệ Tú, muốn tự lập trước tiên phải rời khỏi hoàng cung, ra ngoài lập phủ. Nếu ở trong cung chuyện gì cũng đều không tiện, luôn có cảm giác tai vách mạch rừng. Dù sao nếu nàng muốn vào cung cũng không có ai ngăn cản nàng, không cần lo lắng sẽ trở nên xa lạ với Hoàng đế. Khi đã có phủ đệ thì đó coi như là một chỗ tượng trưng cho công chúa, với sự sủng ái của Hoàng đế dành cho nàng, không cần hô hoán cũng có người tìm tới cửa cầu quan, cầu tình.
Có thu nhận hay không, Vệ Tú không cần nói thêm thì Bộc Dương cũng tự có quyết định của mình.
Đây cũng là lý do mà hôm nay nàng nói với phụ hoàng của mình chuyện phủ công chúa.
Trời đã khuya, Bộc Dương đi vào phòng trong, vài cung nữ tiến tới bên cạnh, hầu hạ nàng thay y phục. Cung nữ động tác nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, hai tay có lúc vô tình đụng tới nàng cũng rất mềm mại.
Bộc Dương rũ mắt nhìn xuống liền thấy được bàn tay của một cung nữ đang đặt trên vạt trung y của nàng, đang dự tính cởi nó ra. Bàn tay của cung nữ trắng nõn, mềm mại, đầu ngón tay linh hoạt như có ý thức, mang theo nhu tình của nữ tử.
Bộc Dương bỗng nhiên nhớ tới tay của Vệ Tú. Cũng là nữ nhưng tay của nàng ấy nhìn không phải như thế này, bàn tay thon dài, trắng nõn, các khớp tay rõ ràng nhưng lại không cường tráng như nam nhân, mà chỉ khiến cho người khác có cảm giác sạch sẽ lại thoải mái.
Bộc Dương nghĩ tới hình ảnh Vệ Tú là nữ nhi hình như còn thuận mắt hơn nhiều khi nhìn nàng ấy với dáng vẻ của nam nhi. Sau vài ngày sống chung, Bộc Dương cũng tự xem là có chút hợp với Vệ Tú. Huống chi, người như nàng ấy làm bạn sẽ tốt vạn lần so với trở thành kẻ địch. Xem như là tính toán cho bản thân thì nàng cũng muốn đối xử tốt với Vệ Tú.
Nằm trên giường, không hiểu sao nàng lại nghĩ tới câu nói của Vệ Tú: "Điện hạ không cần lo lắng, ta có chỗ ở tại kinh thành"
Giận sao? Hoặc giả đó là lời nói thật?
Bộc Dương nằm trên giưỡng nghĩ một chút lại phủ định trong lòng. Tất nhiên không phải lời nói thật, hỏi nàng về nơi ở chính là Vệ Tú, kết quả lại nói là nàng ta có chỗ ở rồi, không giận thì là gì.
Nhưng xét đến con người của Vệ Tú, nếu nói nàng ấy để lộ tâm tình của mình rõ như vậy thì cũng có chút buồn cười.
Đúng hay không thì cũng không lý giải được. Cơn buồn ngủ lại từ từ đánh úp tới Bộc Dương.
Ban ngày bôn ba đi đường núi, rồi lại hao tổn tâm tư vì một câu nói của Vệ Tú. Bộc Dương chỉ nhắm mắt một chút liền chìm vào giất ngủ. Ngay tại khoảng khắc mà ý thức nàng có chút mơ hồ, nàng bất giác nghĩ thông vấn đề đang lưu tâm. Tiên sinh có lẽ chỉ đang ngượng ngùng, Vệ Tú cũng là nữ tử, theo điển cố kia, kim ốc là lời nói đùa giỡn của Hoàng đế với biểu tỷ, cho dù dùng ngôn ngữ như thế nào để mượn cớ che đậy cũng đều không thể bỏ đi được sự ái muội trong đó.
Những ngày kế tiếp đều mưa dầm liên tục.
Văn khế lấy từ chỗ của Hoàng đế đều ghi chú rõ vị trí của phủ đệ, cũng ghi rõ bên trong như thế nào. Bộc Dương sau khi xem xét liền muốn mang người xuất cung tới chỗ đó nhìn một chút. Trăm nghe không bằng mắt thấy, huống chi văn khế cũng miêu tả đơn giản thôi.
Hơn nữa, Bộc Dương xưa nay muốn làm gì thì làm, chỉ cần nàng mang theo hộ vệ, lại nói rõ hướng đi thì Hoàng đế cũng không cấm đoán hay ép buộc nàng. Hiện tại cũng như vậy nhưng so với trước vẫn cảnh giác hơn. Sau trận ám sát lần trước, thời điểm nàng xuất cung thì hộ vệ thay đổi một lần nữa, lại tăng thêm vài người. Thường ngày nàng còn có thể cải trang đi dạo, hiện tại thì chắc chắn không thể như vậy.
Đất trong kinh thành được coi là tất đất tất vàng, càng ở gần Hoàng cung càng không dễ có. Hoàng đế có thể chọn ra được vài nơi cho Bộc Dương lựa chọn cũng là khó lắm rồi.
Bộc Dương đi từng chỗ xem qua, đều là những chỗ rất tốt, tuy chưa được tu sửa nhưng kết cấu cũng vẫn còn khá tốt. Thật ra nếu kết cấu không tốt cũng không sao, Bộc Dương sẽ cho người làm lại tất cả. Dù sao thứ nàng không thiếu nhất chính là tiền. Quan trọng là vị trí ở khu vực nào, cùng với hàng xóm xung quanh như thế nào, khu đất này lớn bao nhiêu nữa.
Kiếp trước, công chúa phủ được xây tại chỗ mà nàng đang đứng, hiện tại vẫn còn chưa được trùng tu, có chút rách nát, đổ vỡ. Nơi này lúc trước là nhà tổ của một gia tộc lớn nhưng phạm vào tội mưu phản, tru di tam tộc. Một gia tộc hiển hách, cũng từng rất vẻ vang, sánh ngang vương tước công hầu. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều, cửa nát nhà tan, nơi ở của tổ tiên cũng bị sung công.
Hơn nữa, đây cùng là nơi mà nàng đã chết, Bộc Dương không quá thích nơi này nhưng nàng vẫn tới.
Bộc Dương đi vào cửa chính, chỉ nhìn thoáng quá trước sân một chút đã dừng lại rồi quay ra. Thái giám đi theo liền hỏi với giọng khó hiểu.
"Điện hạ không thích chỗ này?"
Những nơi mà Hoàng để chọn ra tổng cộng năm chỗ, nơi này là lớn nhất. Không chỉ vậy, trong phủ còn có một ao nước sâu, khiến người nhìn rất thoải mái.
Bộc Dương hói nhíu mày nhìn ném cho tên thái giám đó một cái liếc mắt. Y lập tức cúi đầu lo sợ, không dám tiếp tục nói lung tung.
Trong năm chỗ mà Hoàng đế tỉ mỉ lựa chọn, dù cho là Bộc Dương đã nhìn quen đồ tốt cũng không thể chê bất kì chỗ nào. Hiện tại nàng lại không thể chọn ra được một nơi tốt nhất, có lẽ cũng là Hoàng đế cũng không biết chọn như thế nào.
Còn có một nơi là ở phường Thái Bình, gần đó còn có hai nhà sĩ tộc thế gia, cả hai đều là gia tộc có thế lực trong triều. Tấn Vương cũng ở ngay khu vực bên cạnh, Vương gia cũng không quá xa. Không riêng gì tư binh của những nhà này rất nhiều, Ngũ thành binh mã tư cũng đặt biệt phái nhân thủ tuần tra khu vực này nhiều hơn, là một nơi cực kì an toàn.
Ngoại trừ những cái đó, chỗ này phủ đệ cũng lớn, kiến trúc tinh tế. Nhưng cái khiến Bộc Dương để tâm nhất là rừng trúc nằm ở phía sau đại trạch này. Trong rừng dường như có vài loại trúc mọc cùng nhau, cũng có vài loại Bộc Dương biết tên là đào ti trúc, thủy trúc. Những loại cây trúc khác nhau lại có hình thái bên ngoài khác nhau. Có cây nhỏ dài, có cây lại nhìn rất chắc chắn. Cách chăm sóc từng loại trúc cũng không giống nhau, không phải cứ tùy ý đem giống cây gieo xuống là xong mà nhất định phải có sự bố trí, sắp đặt. Chỗ này đã bỏ hoang nhiều năm như vậy, rừng trúc ở đây không người chăm sóc vẫn có thể sinh trưởng xanh um tươi tốt như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy cực kì có sinh khí. Nếu bỏ thêm chút tâm tư vào nơi này thì sẽ tạo được một nơi lịch sự tao nhã.
Bộc Dương đứng bên ngoài rừng trúc xem qua một lúc lại đi nơi khác, thấy không có chỗ nào không ổn cũng quyết định chọn nơi này.
Vệ Tú thích trúc, nơi này rất thích hợp.
Nàng quyết định liền trở về nói với phụ hoàng của mình. Hoàng đế ngay lập tức gọi vị quan chịu trách nhiệm tới, hoàn thành thủ tục để Bộc Dương lấy nơi đó, lại triệu kiến Công bộ, để bọn họ tiến hành xây cất.
Qua mấy ngày tiếp theo, trong triều liền có chuyện xảy ra.
Năm nay mưa nhiều, mưa rả rích rơi cả ngày như vậy trong suốt nửa tháng, mấy ngày gần đây càng lúc mưa càng lớn. Đường đi trong cung có vài chỗ đã bắt đầu tích thành vũng nước.
Mưa không đủ thì hạn hán, mưa quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Hoàng đế lo lắng mưa lâu, ruộng đất tích nước sẽ gây ngập úng, mất mùa, lập tức tìm các đại thần thương nghị đối sách, nếu thật sự có thiên tai thì phải làm như thế nào, giảm thuế, còn phải phái quan viên rời kinh đi xem xét, hạ chỉ cho các quan địa phương làm chuẩn bị tốt cho việc phòng lũ.
Chuyện này phải xem xét làm cho tới nơi tới chốn, thiên tai không thể tránh, việc triều đình có thể làm là phải ra sức giảm bớt tổn thất tới thấp nhất. Ai ngờ, chiếu thư chỉ vừa được truyền đi thì tin dữ đã được đưa tới.
Một quận được xây dựng gần Y Sơn, do núi lở mà nửa quận đều bị lấp bên dưới. Quận này chỉ cách kinh thành một ngày cưỡi ngựa, gần kinh đô mà phát sinh chuyện như vậy thật sự chấn động cả vua và dân.
Hoàng đế giận dữ, trước tiên hạ chiếu chỉ kêu quan viên địa phương lập tức cứu tế, sau đó để Vương thừa tướng và các quan viên đưa ra đối sách cho việc này.
Cứu tế cũng không phải là việc dễ làm, cứu người lại phải giảm thiểu mất mát tài sản, còn phải khống chế tình hình thiên tai. Việc thu xếp cứu trợ cho nạn dân, quan viên cấp dưới không muốn phối hợp cùng phải tìm cách phối hợp cho được.
Vương thừa tướng không hổ trụ cột quốc gia, chỉ vài canh giờ sau đã đưa ra được đối sách vẹn toàn. Hoàng đế cẩn thận xem qua, xét thấy có thể làm nhưng điều quan trọng là người phụ trách việc này vẫn còn chưa thể chọn được. Ánh mắt ngài lướt qua triều thần liền điểm tới Tấn Vương.
Tấn vương vì chuyện của Bộc Dương, làm việc trong triều cũng có chút cẩn thận. Dù Triệu Vương có làm gì thì hắn cũng nhẫn nhịn cho qua, thể hiện vẻ khoan dung nhân từ. Vậy mà hắn lại lấy được không ít lòng người.
Hiện tại bất giác bị Hoàng đế gọi tên, cảm giác đầu tiên của Tấn Vương là sửng sốt, sau thì cực kì vui sướng. Đối với hoàng tử mà nói thì cứu tế là chuyện có thể thu được nhân tâm. Hơn nữa, nếu làm việc thỏa đáng thì còn có thể thu được một chút tiền tài.
Tấn vương lập tức bước ra khỏi hàng, hắn đang có ý định cam đoan chắc chắn làm tốt chuyện này đã nghe Hoàng đế tiếp tục nói một câu.
"Trương khanh cũng cùng đi."
Ngay lúc Hoàng đế gọi tên Tấn Vương, Vương thừa tướng đã đưa ngọc hốt(1) của mình lên, muốn thỉnh Hoàng đế phái người khác đi. Tình hình tai nạn ác liệt, Tấn vương chưa bao giờ trải qua chuyện này, sợ là khó có thể xử lý ổn thỏa. Còn chưa bước ra khỏi hàng, ông đã nghe Hoàng đế để Trương Đạo Chi cùng đi. Vương thừa tướng lập tức im lặng hạ xuống ngọc hốt, đứng ở bách quan đứng đầu, yên lặng nhìn mặt đất dưới chân.
(1) Hốt : thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc. Ở đây, hốt của Vương thừa tướng làm bằng ngọc.
Trương Đạo Chi là người có năng lực, cho dù Tấn Vương không thể làm được việc nhưng có hắn bên cạnh thì không cần lo có nhiễu loạn gì xảy ra.
Mà Tấn Vương thì giống như bị hất một bồn nước lạnh để phủ đầu hắn. Đại lý tự khanh Trương Đạo Chi kia là người đưa ra bằng chứng chứng minh hắn hại Bộc Dương. Phụ hoàng để cho người này đi cũng hắn là có ý gì? Cảnh cáo hay chỉ là một sự trùng hợp?
Tấn Vương cảm thấy lo sợ bất an, chỉ là hắn đã quen với việc không tức giận trước mặt người khác, thấy Trương Đạo Chi đã bước ra khỏi hàng cũng thuận thế lĩnh mệnh rồi bái tạ.
Tình hình tai nạn nguy cấp, không thể chậm trễ. Hắn hồi phủ chuẩn bị một chút đã phải lập tức lên đường rời kinh.
Ngân lượng trong quốc khố đều đã sớm được trù tính cho nhiều việc khác nhau. Trừ ra những khoảng đó còn lại cũng không có nhiều, bạc có thể đưa ra để cứu tế cũng rất ít.
Theo Tấn Vương cùng Trương Đạo Chi áp tải ngân lượng cứu tế thực chất chỉ có một phần, còn lại sẽ thu thập sau. Hoàng đế vì chính sự bận rộn đầu tắt mặt tối. Tình hình tai nạn ác liệt hơn cả dự liệu của triều thần. Người chết mỗi ngày đều nhiều thêm, nơi này gần kinh thành, nếu không giải quyết tốt, lưu dân thực sự có khả năng sẽ tràn vào kinh.
Hoàng đế một mặt bận rộn xử lý chuyện cứu tế, mặt khác cũng hạ chỉ cho những châu quận khác tiến hành thực hiện những chính sách dự phòng tránh thiên tai. Trong vài ngày ngắn ngủi, ngài cũng có chút tiều tụy. Bộc Dương lo lắng phụ hoàng. Hiện tại, nàng không có nhân thủ trong triều, muốn giúp đỡ phụ hoàng cũng không được. Suy nghĩ nửa ngày liền triệu Công bộ tới, đưa nàng xem lại bản vẽ của phủ đệ mới, chỉnh sửa một lúc thì đưa hắn, lệnh hắn đem những ngân lượng còn dư trả lại quốc khố. Sau đó lại đưa ra không ít tiền riêng của mình, giống trống khua chiên đi quyên góp cho nạn dân.
Từ trước tới nay, chư vương hay công chúa đều theo dõi những việc làm của Bộc Dương, nàng ở bên cạnh Hoàng đế, có thể phần nào hiểu được tâm ý của Hoàng đế. Thấy nàng quyên góp ngân lượng, những hoàng tử hoàng nữ khác cũng cho là đó là ý của Hoàng đế nên mới làm vậy, từng người cũng mở hầu bao của mình. Bộc Dương lại phái người tuyên dương chuyện này lên, hưởng được sự khen ngợi của dân chúng trong kinh.
Có nhóm người Bộc Dương đi trước, các đại tộc, thế gia, huân quý đều không thể khoanh tay đứng nhìn, cái gì cũng không làm sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ bức bách, hoặc là muốn vì nạn dân quyên góp tài vật.
Mỗi người đều quyên góp, trong vòng mấy ngày đã thả vào trong quốc khố không ít ngân lượng.
Hoàng đế biết được chuyện này cũng có chút kinh ngạc, để cho Đậu Hồi tra xét một chút. Lúc biết được ngọn nguồn là do Bộc Dương khơi mào, mà nàng lại chưa từng nói mới ngài một tiếng nào. Hoàng đế vui mừng cười lớn.
"Bọn họ vẫn còn ngầm oán trẫm chỉ biết sủng Hoành Nhi. Nhưng nếu so xem ai tri kỉ, hiểu trẫm nhất, ai lại có thể qua được Hoành Nhi?"
Tiếp tục nghe Đậu Hồi báo lại những chuyện đó, ngài cười lớn. Nhưng sau khi cười xong, trong lòng Hoàng đế lại càng thêm đáng tiếc sâu nặng, vì sao Hoành Nhi lại là công chúa. Hoàng đế tiếc hận, cũng không để cho ai biết. Ý niệm này của ngài, ngay cả Đậu Hồi cũng không biết được.
Qua mười ngày sau, tình hình tai nạn cuối cùng cũng được giải quyết một phần.
Bộc Dương mang theo hộ vệ đi về hướng Mang Sơn.
Lúc không thấy thì cũng không cảm thấy gì, ngày thường cũng không nhớ tới Vệ Tú. Nhưng khi vừa tới Mang Sơn, nhìn thấy Vệ Tú, Bộc Dương lại có cảm giác cách biệt một tháng, rất là nhớ.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa: ╮( ̄▽ ̄)╭ nhiều ngày không gặp, rất nhớ tiên sinh.
Ẩn sĩ cúi đầu đọc sách.
Công chúa: ( ̄?  ̄) mấy ngày qua tiên sinh có tốt không?
Ẩn sĩ chuyển hướng xe lăn, đưa lưng về phía công chúa, tiếp tục đọc sách.
Công chúa (ủy khuất): (>﹏
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...