Thẩm Thanh Lạc không cho là Cầu Thế Trinh thích nàng. Theo ý nàng Cầu Thế Trinh luôn là không để ý ý nguyện của nàng cưỡng bức nàng, đó là ở hành hạ nàng.
Chiều nay Thẩm Thanh Lạc ngủ không bao lâu, Cầu Thế Trinh lại tới, tới vẫn là như cũ, ở trên người nàng vừa sờ vừa liếm vừa mút.
Thẩm Thanh Lạc giận, không lựa lời nói nói: "Cầu Thế Trinh, ngươi trong nội viện nhiều mỹ nhân như vậy, đừng đến nơi này của ta nữa được không?"
"Họ cũng không phải là ngươi." Cầu Thế Trinh trong lúc cấp bách thầm nói. Đôi môi dán vào cổ Thẩm Thanh Lạc cắn, ngón tay lại mò vào bên trong thân thể Thẩm Thanh Lạc, ở nơi mẫn cảm của Thẩm Thanh Lạc không ngừng mài, khan giọng nói: "Thanh Lạc, ngươi thật nhạy cảm, mới lộng mấy cái, mà nơi này là đã ướt rồi."
Thẩm Thanh Lạc xấu hổ không dứt, trong lòng không ngừng mắng Cầu Thế Trinh biến thái, người này kiếp trước cũng là như thế, thích nhất đem nàng làm cho chảy nước đầy bắp đùi, sau đó đắc ý nói Thanh Lạc ngươi đừng khẩu thị tâm phi cái chỗ này của ngươi rất thích ta nghịch nó đó.
Cầu Thế Trinh đem ngón tay lui ra ngoài, ngón tay ướt dầm dề vẽ loạn lên hai ngọn núi của Thẩm Thanh Lạc ."Thanh Lạc, ngươi xem, cực kỳ ẩm ướt a, nhiều nước như vậy."
Hắn càng bôi càng hưng phấn, tiếng thở dồn dập thô két, một tay đem Thẩm Thanh Lạc chặt chẽ kéo vào trong ngực, liếm vú của nàng, một bàn tay to đưa đến cái mông của Thẩm Thanh Lạc, liều mạng chen vào, kiên định – cứng rắn một đông một tây không ngừng tấn công Thẩm Thanh Lạc, khiến nàng càng chảy ra nhiều nước hơn. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc thân thể căng cứng, một cử động cũng không dám.
"Ta phải nhanh lên một chút đem Tiêu Nguyệt Mị giải quyết, đợi không được rồi." Cầu Thế Trinh mơ hồ thở dài nói ra một câu, nắm chặt hai chânThẩm Thanh Lạc hai đem vật đã căng cứng nóng hực hực nhằm thẳng khe hở đâm vào, không ngừng va chạm. . . . . .
Khi có một cỗ nhiệt nóng bỏng – xuất tại bên trong Thẩm Thanh Lạc, thì Thẩm Thanh Lạc đang căng thẳng lúc này mới thoáng nới lỏng.
Cầu Thế Trinh nằm ở trên người Thẩm Thanh Lạc thở hổn hển nửa ngày khí thô mới bò xuống giường, Thẩm Thanh Lạc nghe hắn vặn khăn vải ướt , sau đó dùng khăn vải ấm áp ở trên người nàng lau. Thẩm Thanh Lạc khẽ cảm động, người này còn cầm nước nóng tới đây, hơn nữa xem ra là xách theo bếp lò, mới có thể khiến nước nóng lâu như vậy , bỗng để ý một cái, hắn đây là trước khi tới đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Cầu Thế Trinh lau xong rồi lại bò lên giường, Thẩm Thanh Lạc vội vàng đẩy hắn: "Ngươi trở về ngủ, đừng ở chỗ này ngủ."
"Không trở về, ta muốn ôm ngươi ngủ." Cầu Thế Trinh bàn tay chụp tới, đem Thẩm Thanh Lạc lọt vào trong ngực hắn.
Như vậy sao được? Kiếp trước dạy dỗ, người này tinh lực tràn đầy, một đêm không làm hai ba lần đều không bỏ qua, lưu lại ngộ nhỡ hắn khống chế không được. . . . . .
"Ngươi ở nơi này ta không ngủ ngon a." Thẩm Thanh Lạc thanh âm mềm nhũn, hít mũi một cái, khẽ nghẹn ngào.
Bàn tay thô ráp của Cầu Thế Trinh ở trên mặt nàng vuốt ve, một hồi lâu, kìm nén bực bội nói: "Được, ta trở về, nói một chuyện một lát rồi rời đi."
Thẩm Thanh Lạc lấy được bảo đảm hắn trở về, yên lòng ngắn mắt ngủ, rất nhanh cơn buồn ngủ kéo tới.
"Thanh Lạc, ngươi trước kia đã gặp qua Tiêu Nhữ Xương sao?" Cầu Thế Trinh nói một câu đem Thẩm Thanh Lạc đánh thức.
"Thế nào hỏi như vậy?" Thẩm Thanh Lạc giả vờ không hiểu.
"Hắn hôm nay đột nhiên mở miệng muốn ngươi, ta cuối cùng cảm thấy không ổn. Thanh Lạc, Tiêu Nhữ Xương quỷ kế đa đoan, Tiêu Nguyệt Mị lòng dạ độc ác, Ngươi cẩn thận một chút, nhớ, một bước cũng đừng bước ra cửa phủ, cần gì buổi tối nói với ta ta mang về cho ngươi, muốn đi ra ngoài chơi nói với ta, ta mang theo ngươi đi ra ngoài mới có thể đi ra ngoài."
Lại giống như kiếp trước coi nàng như con chim mà nhốt trong cũi, Thẩm Thanh Lạc trong lòng hận vô cùng, chịu đựng lửa giận gật đầu, đẩy Cầu Thế Trinh: "Ta hiểu biết rõ rồi, ngươi trở về đi."
Chuyện Cẩm Nhi, Thẩm Thanh Lạc cũng không có nghe nói, nàng đối với lời nói của Cầu Thế Trinh là xem thường, chỉ là nàng vẫn là nghe lời không có xuất phủ, nàng mỗi ngày ở trong Cầu phủ chuyển động, cùng bọn nha hoàn nói đùa cải thiện quan hệ, thỉnh thoảng Lý thị bận quá lúc đó nàng liền đi hỗ trợ một tay, làm chút chuyện không phải bổn phận, hết sức cùng Lý thị cải tiến quan hệ, những ngày sau này ngược lại rất là an bình.
Đêm nay ăn xong cơm tối, Thẩm Thanh Lạc đem hai cặp đệm giày mình thêu đưa cho Lý thị, Lý thị cao hứng nhận.
"Mũi kim thật khéo léo, này lớn nhỏ nhìn cũng rất thích hợp." Lý thị không ngừng khen ngợi, hai cặp đệm giày không đáng mấy văn tiền, mấu chốt là đây là do Thanh Lạc tự tay thêu, lớn nhỏ lại vừa vặn, chứng tỏ Thanh Lạc tỉ mỉ quan sát qua giày của nàng hơi nhỏ, khiến Lý thị càng thêm vui vẻ, kéo Thanh Lạc ngồi xuống nói chuyện trên trời dưới đất không cho nàng đi.
Hai người nói xong, nói đến nơi ở mới, Lý thị cảm khái mà nói: "Gia tự nhiên hứng trí, trái lại tiện nghi cho chúng ta."
Thẩm Thanh Lạc cười gật đầu phụ họa, Trích Nguyệt lâu còn chưa có xây cất xong, Minh Nguyệt cô nương liền thất sủng rồi, Cầu Thế Trinh đã nhiều ngày không tiến vào nội viện rồi. Trong phủ người làm đều ở đây nói, Minh Nguyệt chỉ là cưng chiều nhất thời, được ưu đãi cho chỗ tốt lại chính là sáu quản sự.
"Chỗ ở này rất tốt, có điều toàn là đàn ông, một mình ngươi là cô nương , không phải cực kỳ thuận tiện cho Thanh Lạc rồi, có suy nghĩ hay không, đem hôn nhân đại sự định xuống?"
Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, nàng lúc này dám nghĩ đến chuyện đính hôn, Cầu Thế Trinh lập tức đưa nàng tiến vào trong nội viện cũng nên.
"Không cần xấu hổ, này chuyện lớn cả đời, ngươi bằng này tuổi rồi nên suy xét cũng không sai biệt lắm." Lý thị cười nói, rất ân cần mà nói: "Nói lý lẽ ngươi là biểu muội của Ngô quản sự, tự nhiên muốn thân càng thêm thân, chỉ là theo ta, Ngô quản sự không phải là người an phận, còn không bằng yến Ninh bình tĩnh có thể tin cậy. . . . . ."
Yến Ninh là một người rất được, mặt mày đoan chính, ôn hòa đứng đắn, rất chững chạc là một người có thể tin cậy. Mọi người cùng ở một đại viện, yến Ninh thường đi giúp nàng múc nước chẻ củi, tựa hồ cũng có một chút ý tứ như vậy, nhưng. . . . . . Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, giả vờ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Lý đại nương, ta đi nha."
Thẩm Thanh Lạc bước nhanh rời đi, Lý thị ở sau lưng cười nói: "Thanh Lạc, chớ có ngượng ngùng a, cùng đại nương nói thẳng có thích hay không a?"
Có thích hay không cũng không phải là nàng có thể làm chủ được, Thẩm Thanh Lạc nghĩ đến con đường phía trước, trong bụng mờ mịt, nàng một đường nghĩ tới tâm sự, trong lúc bất chợt thân thể chợt nghiêng một cái, cả người hướng mặt đất đánh tới.
Đau đớn cũng không có đến, một người nhanh chóng chạy vội tới, Thẩm Thanh Lạc bị nửa ôm nửa đỡ ngã vào trong lòng người kia.
Hàn Mặc hương xông vào mũi, đỡ dậy nàng là yến Ninh, đứng một bên là Trần Quy Hòa cùng Tạ Hoán, Thẩm Thanh Lạc được sủng mà mặt đỏ bừng, cúi đầu nói tiếng cám ơn, tránh ra hai cánh tay yến Ninh vội vã đi.
Thẩm Thanh Lạc mới vừa cất bước, thân thể lại nghiêng một cái.
"Ngươi không sao chớ?" Yến Ninh kịp thời vịn nàng, ân cần hỏi.
"Có thể không có chuyện gì sao? Chân cũng đứng không được, yến Ninh, đem Thanh Lạc đưa trở về thôi." Trần Quy Hòa cười nói.
"Không cần, cám ơn Trần quản sự Yến quản sự." Thẩm Thanh Lạc từ thẹn thùng xấu hổ vội hồi hồn, vội vàng lắc đầu, đẩy yến Ninh ra, bước chân vội vàng rời đi.
Lúc cởi giầy Thẩm Thanh Lạc nhìn đến cái gót giày bên chân phải lỏng loẹt trên đáy giày lên, bất giác ngây ngẩn cả người, đây là giày Đông Xuyên vừa mới được cấp, giày thêu có guốc gót tròn, có thể phòng váy áo cùng mũi hài bị ướt nước tuyết. Giày mới tinh, làm sao lại bị rơi gót giày rồi ? Thẩm Thanh Lạc cầm lên cái giày kia nhìn một chút, lại đem một đôi khác lên, nhìn hai đôi tinh tế so sánh, này một đôi so với, trong đầu Thẩm Thanh Lạc chấn động, đôi giày này cùng với giày bị bật gót, rõ ràng là bị người động tay chân.
Là do ai làm? Hành động lúc nào? Tại sao phải làm như vậy?
Còn nữa, giày này thế nào lại có cổ mùi thơm?
Liên tiếp nghi vấn trong đầu Thẩm Thanh Lạc thoáng qua, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thanh Lạc cũng không hiểu là ai táy máy tay chân và rốt cuộc có mục đích gì.
Không nghĩ ra, trước chỉ đành phải để qua một bên, Thẩm Thanh Lạc cởi vớ, đè cổ chân, đau đến hấp khí, sự phá hoại này này cũng thật không phải chuyện nhỏ, xem ra chỉ có thể buổi tối đành nhở Cầu Thế Trinh đưa thuốc để xoa rồi.
"Thanh Lạc. . . . . ." Tiếng gõ cửa truyền đến, yến Ninh đã tới. Bình thường lúc này, Yến Ninh từ ngân hàng tư nhân sau khi trở lại dùng qua bữa tối trở về phòng, ngừng nghỉ chốc lát sẽ tới đây giúp nàng gánh đầy nước trong vạc nước, lại bổ một đống củi nhỏ để cho nàng buổi tối nấu nước dùng. Hắn tuy là văn nhược thư sinh, làm những chuyện nhỏ này cũng giúp Thẩm Thanh Lạc một nữ tử thoải mái một chút, Thẩm Thanh Lạc từ chối quá nhiều lần, Yến Ninh lại cố ý giúp một tay.
Thẩm Thanh Lạc nhướng mày, này không giải thích được nguyên nhân giày bị hỏng khiến cho nàng không khỏi cảm thấy bất an, nàng có chút hối hận vừa mới trở về không có chen then cửa vào.
"Thanh Lạc, ta mang cho ngươi thuốc bôi chân." Yến Ninh thanh âm hơi đề cao , đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thanh Lạc không còn kịp nữa đi vớ nữa, vội đem chân hướng làn váy trong co lại, yến Ninh vào cửa lúc cũng đã thấy được, cái chân nhỏ bạch ngọc oánh nhuận mềm mại, giương mắt nhìn lên, Thẩm Thanh Lạc nghiêng dựa ở trên ghế, một thân váy gấm dài mày xanh, búi tóc hơi thả rời rạc, có cài vào một đóa hoa bích ngọc trâm, trên mặt không thấy phấn trang điểm, lại tỏa ra một một dạng lười nhác quyến rũ, tươi mát dịu dàng động lòng người. Yến Ninh nhất thời ngây ngẩn cả người, hoảng hốt sau lại ngửi thấy được một cỗ mùi thơm hấp dẫn người, hương thơm phảng phất, thấm dần vào cơ thể.
Yến Ninh chợt căng thẳng, đột nhiên bụng nóng lên, dục - vọng bỗng nhiên như lửa đốt khơi dậy.
Thẩm Thanh Lạc là người của hai thế giới, ánh mắt biến hóa của Yến Ninh nàng đã nhận ra, làm sợ tới mức lập tức đứng lên, lớn tiếng nói: "Yến quản sự, đa tạ ngươi, Thanh Lạc có chút không khỏe, mời trở về."
Yến Ninh còn hơi có lý trí, đem thuốc để lên trên bàn nhỏ, xoay người rời đi.
Thẩm Thanh Lạc một hơi còn không có dãn ra, yến Ninh lại quay đầu lại.
"Thanh Lạc, ta. . . . . . Thích ngươi. . . . . ."
Cứ như vậy một cái nháy mắt, yến Ninh sắc mặt đỏ bừng, một đôi đỏ mắt như muốn phun ra lửa.
Có vấn đề! Thẩm Thanh Lạc nghĩ đến này bị người động tay chân lên giày, đầu óc chuyển một cái, thật nhanh nói: "Yến Ninh, ngươi tỉnh táo, ta đã nói với ngươi, ta là Gia của người ."
Những lời này quả nhiên có tác dụng, Yến Ninh bị chấn động khiếp sợ, đang chuẩn bị muốn ôm Thẩm Thanh Lạc hai cánh tay liền rũ xuống.
"Gia, ngươi xem, ta không nói sai chứ? Yến Ninh thật không có ở trong viện, vừa đi tìm Thanh Lạc, ngươi phải làm chủ cho ta a!" Ngoài cửa truyền đến giọng nữ kiều mỵ, Thẩm Thanh Lạc không còn kịp hỏi Yến Ninh giọng nữ là ai, sau khi nàng nghe âm thanh kia, đầu óc oanh một tiếng nổ tung, trong nháy mắt hiểu mục đích người làm hỏng gót giày của nàng là gì, không rảnh suy nghĩ nhiều làm gì, Thẩm Thanh Lạc thật nhanh quan sát bốn phía một cái, lấy lại bình tĩnh đối với Yến Ninh nói: "Mau, đi theo ta."
Yến Ninh bị Thẩm Thanh Lạc một câu ta là Gia người của ngươi, lúc này lại được nghe lại thanh âm ngoài cửa, ba hồn bảy phách bay đi mất, đầu óc không có hồi hồn, chân đã cất bước, theo Thẩm Thanh Lạc vào phía bên phải phòng ngủ.
Thẩm Thanh Lạc mở ra cửa ngầm tại vách tường mà Cầu Thế Trinh làm, thật nhanh nói: "Nơi này là phòng ngủ của gia, ngươi sau khi đi qua, nghĩ biện pháp tránh qua tai mắt rời khỏi viện Phong Hiên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...