Sau cao trào, hai mắt hắn mông lung nhìn thấy Lý Tịch Trì trồi lên mặt nước, khóe miệng mang theo một tia ngân dịch, nhất thời trên mặt không kìm được dâng lên một trận ửng hồng.
Mà loại màu hồng ửng này chính lại làm Lý Tịch Trì không sao rời mắt được.
“Nơi này nóng…” Thanh âm trầm thấp rót vào tai Yến Nhiễm: “Chúng ta trở về phòng đi.”
Nói xong y cũng không đợi Yến Nhiễm đáp lại, trực tiếp từ chỗ ngồi ôm hắn lên, dùng bố khăn chặt chẽ bao bọc lại kỹ lưỡng . Chính mình thì lại tùy tiện khoác thêm ngoại bào đi ra sân.
Lãm Cúc Hiên gần ôn tuyền. Khi Trầm Doanh Thu còn ở, tính lại vốn không thích xa hoa, liền thu xếp phòng hệt như tuyết động. Khi hắn vừa đi tổng quản liền thu xếp trang trí lại như cũ.
Đêm tối ngoài sân hoa cúc vẫn bừng nở, trong phòng đốt diệp hương khô, nhu nhuyễn, tỏa sương, trên tường treo bức Thu Phong Đông Ly đồ, hoa cúc làm bằng đá cắm xuyên cái bàn dài, phía sau là tấm màn trướng sắc vàng dịu ngọt.
Mặc dù sớm đã qua lập xuân, nhưng sàn nhà vẫn cứ ấm áp như vậy. Lý Tịch Trì nhẹ nhàng ôm Yến Nhiễm đến trên giường, buông màn trướng xuống.
“Khi ta còn đang ở đại mạc đã nghĩ nếu đưa được ngươi về đây thì sẽ để ngươi sống tại phòng này.” Y cúi người xuống, gỡ bỏ tầng tầng lớp lớp bố khăn.
Sau đó hết thảy tiếng động đều đột nhiên dừng lại, chỉ còn lại hoạt hương lượn lờ như thực như không.
Màn đêm, bất tri bất giác đã đậm màu.
Ngày thứ hai, Yến Nhiễm tỉnh lại, phát hiện Lý Tịch Trì không còn bên cạnh. Chăn trên giường đã được đổi mới mà thân thể cũng là một mảnh nhẹ nhàng khoan khoái. Hắn bò dậy, áo lót kín đáo che đậy. Một bộ xiêm y được đặt bên giường. Yến Nhiễm đứng lên, cầm quần áo mặc vào, ở trong phòng đi vài bước, ngoại trừ hai chân bủn rủn, không có địa phương nào khổ sở.
Hồi tưởng lại chuyện đêm qua, gương mặt Yến Nhiễm không khỏi ửng đỏ. Hắn ngồi vào bên cạnh bàn uống một ngụm nước, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã đi đến.
Chính là Lý Tịch Trì. Y ăn mặc chỉnh tề, trong tay cầm một quyển chỉ dụ, bề mặt phóng ra hồng quang.
“Ngươi đã tỉnh?” Y thấy Yến Nhiễm đã ngồi xuống bên cạnh bàn, vội vàng ân cần thăm hỏi, “Thân thể thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?”
Yến Nhiễm lắc đầu, sau đó cúi đầu nhìn chiếu thư trong tay Lý Tịch Trì.
Lý Tịch Trì biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức giải thích: “Đầu giờ Mẹo, Hoàng thượng xuống chiếu. Trừ bỏ thân phận nô tịch của Bách Nguyệt tộc, còn lập làm nước chư hầu. Hơn nữa còn sai người đưa di thể Hồ phi an táng tại đại mạc, mặt khác…” Y dừng một chút, “Hơn nữa Hoàng thượng cũng ban thưởng cho Trầm Doanh Thu một tòa biệt viện, để hắn ly khai hoàng cung mà dưỡng thương rồi.”
Y nói rồi đặt chiếu thư trên bàn, muốn cho Yến Nhiễm tự mình xác nhận một chút.
Tin vui trước mặt nhưng Yến Nhiễm lại có vẻ rất bình tĩnh. Hắn thậm chí còn không mở chiếu thư đặc biệt do Lý Tịch Trì mang đến, dựa một tay lên bàn án, nhẹ giọng hỏi: “Vương gia, xe ngựa đi đại mạc đã chuẩn bị tốt chưa?”
Trong nháy mắt, Lý Tịch Trì như rơi xuống hố băng.
“Ngươi vẫn kiên trì như thế?” Y lẩm bẩm nói, “Vẫn quyết định là phải đi?”
Yến Nhiễm gật đầu.
Bốn phía thoáng cái trở nên trầm lặng. Lý Tịch Trì yên lặng vươn tay thu hồi chiếu thư.
Thời gian tựa hồ trôi qua lâu thật là lâu, y thở dài một hơi, đứng dậy gật đầu nói: “Ăn ngọ thiện xong, ta tiễn ngươi rời đi… Quay về đại mạc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...