Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Từ Tử Bình sơn trở về đã gần đến tối. Mùa xuân trong hoàng thành, chỗ sáng, nơi tối, đều những mảng lục sắc dịu dàng. Bầu tâm sự lúc trước cũng được khai giải ít nhiều, Lý Tịch Trì liền sai người kéo tấm rèm xe.

Từ khi đến Đại Diễm đến nay Yến Nhiễm cơ hồ chưa từng chính thức quan sát qua thổ địa bản quốc. Sau này có cơ hội, Lý Tịch Trì nhất định phải đưa hắn đi du ngoạn một phen.

Nếu như có thể nhờ những tình cảm thân mật mà chậm rãi đem quá khứ đau kia xót bỏ lại phía sau, thì y nguyện ý tiêu tốn năm năm, mười năm, hoặc lâu hơn nữa, vì hắn, y có thể chờ.

Nhưng Lý Tịch Trì nào biết, những suy nghĩ yêu thương đó của y so những điều hiển hiện trong lòng Yến Nhiễm là hoàn toàn trái ngược.

Xe ngựa trở lại Vương phủ, quản gia tân nhiệm đã chuẩn bị tốt bữa tối. Lý Tịch Trì một tay dìu Yến Nhiễm hướng về hoa thính, dọc đường đi cả hai đều im lặng không nói gì, tựa hồ khôi phục trạng thái tối hôm qua. Chỉ là Lý Tịch Trì mơ hồ có cảm giác muốn nói nhưng chẳng thể thốt nổi nửa lời.

Bởi vì giờ phút này Yến Nhiễm quá mức trầm mặc như đang cố che giấu tâm sự nào đó.


Y cũng không phải không đoán được tâm sự này, chỉ là nếu như Yến Nhiễm có thể lựa chọn vĩnh viễn không nói ra, thì y cũng vui vẻ làm một kẻ tư lợi bội ước.

Chỉ tiếc, khoảng thời gian trầm mặc này không duy trì được bao lâu.

Hai người ngồi xuống bàn, Lý Tịch Trì tự tay xới một chén cơm bưng đến trước mặt Yến Nhiễm.

Yến Nhiễm cúi đầu nhìn những hạt cơm trắng bóc trong bát, như đang nghĩ tới cái gì. Hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Xin Vương gia hãy để ta trở về đại mạc.”

Đôi tay đang cầm đũa của Lý Tịch Trì dừng lại giữa không trung.

“Ngươi thật sự không chịu cho ta một một cơ hội?” Y nhẹ giọng hỏi.


Yến Nhiễm lẳng lặng đáp: “Xin Vương gia cũng cho ta một cơ hội. Cho ta một chút bình yên, có được không?.”

“Ta thề sẽ không thương tổn ngươi một lần nào nữa!” Lý Tịch Trì kích động không biết làm sao: “Chẳng lẽ trải qua buổi tối ngày hôm qua, ngươi vẫn còn không biết ta đối với ngươi… Đối với tâm ý của ngươi lúc này như thế nào sao?”

Yến Nhiễm vẫn cúi đầu, giọng điệu mặc dù không có cường thịnh trở lại nhưng cũng không cho Lý Tịch Trì có cơ hội dây dưa.

Một bàn thức ăn mỹ vị chẳng mấy chốc đã lạnh ngắt trong không khí trầm mặc, nghẹn ngào không sao thở nổi.

Thời gian cứ thế, lặng lẽ trôi, thật lâu, thật lâu sau đó, Lý Tịch Trì cuối cùng lại mở miệng nói: “Cho ta một cơ hội cuối cùng, nếu như đêm nay… ngươi còn không chịu tha thứ ta, như vậy coi như là một điểm hồi ức cuối cùng của chúng ta. Sáng mai ta sẽ phái người tiễn ngươi lên đường quay về đại mạc.”

Sắc mặt Yến Nhiễm ửng đỏ, hắn rất có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi chỗ khác, nhìn lê hoa trắng muốt nở rộ trong màn đêm.

“Ta rõ ràng rồi.” Hắn lại gật đầu, “Đây là đêm cuối cùng ta ở lại Vương phủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui