Thân vương phủ rất lớn, nô bộc được thuê mướn cũng bởi vì phân công bất đồng mà tồn tại cấp bậc. Một năm nay, Yến Nhiễm đảm nhận đều là công việc thấp hơn nô bộc, hôm nay thăng chức có thể quét dọn các phòng, tự nhiên xem như là một chuyện tốt.
Dẫn Yến Nhiễm đi là nô tài tên “Ngữ Đồng “, vốn là người thân tín bên tổng quản. Yến Nhiễm theo hắn thất hồi bát chuyển khắp các hành lang, rời khỏi hậu viên, đi ngang qua lương đình, khi mở cánh cửa Thùy Hoa ra, đột nhiên xộc vào mặt một làn hương thơm mát.
*Thất hồi bát chuyển: đi vòng vo, rẽ bên này bên kia.
*Lương đình: cái đình thường để hóng mát xem cảnh
Yến Nhiễm không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cây mai cổ thụ to lớn rậm rạp đứng đó, thấp thoáng che đi căn phòng màu trắng ngói xanh đằng sau.
Ngữ Đồng dẫn Yến Nhiễm đi vào, nhìn thấy mấy chiếc bàn bát tiên kê lại thành một, bên cạnh ngồi khoảng mười nam nữ thiếu niên tầm tuổi hắn, đó là nô bộc địa vị tương đối cao trong Thân Vương phủ.
*Bàn bát tiên: bàn hình vuông
Bọn họ bình thường phục vụ trong các phòng, không thiếu lúc được gặp chủ tử quý nhân, cho nên cử chỉ dung mạo, cũng tự nhiên phải được qua một phen tuyển chọn. Đám người lộ ra vẻ tuấn tú, xinh đẹp cùng linh hoạt, nét mặt so với những hỗn tạp dịch trước đây tốt hơn nhiều. Thấy Yến Nhiễm, đôi con ngươi tựa song thủy ngân nhất loạt nhìn đến, khiến hắn rất không tự nhiên.
Ngữ Đồng coi như không thấy, đi vào trong phòng sắp đặt cho Yến Nhiễm và giải thích quy trình dùng bữa.
Yến Nhiễm quả thật đã đói bụng, hắn xới một chén cơm đầy, thấy bên cạnh nha hoàn mặc y phục màu hồng phấn có chỗ trống, vì vậy liền tới ngồi.
Ai ngờ còn chưa đặt người ngồi cho ổn, nha hoàn này lại lập tức đứng lên, đem tay áo hướng mặt che lại, đồng thời cúi đầu mà giễu cợt một tiếng: “Trẻ con Tac-ta chuyên ăn thịt dê để trưởng thành, hèn gì có mùi thật khó ngửi.”
*Tac-ta: hay còn có cái tên khác là Thát Đát, một bộ lạc ở phía bắc Trung Quốc, bây giờ thuộc vùng Mông Cổ.
Thanh âm tuy nhỏ nhưng Yến Nhiễm lại nghe được rất rõ ràng, nhất thời cảm giác như một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, lạnh lẽo đến thấu xương.
Hồi trước đều làm việc cùng hỗn tạp dịch, tuy thô lỗ nhưng chưa từng có ai kinh thường huyết thống của hắn. Hôm nay thay đổi nơi làm việc cao quí hơn, nhưng lại không ngờ gặp phải người xấu tính đanh đá như vậy.
Yến Nhiễm vốn đang ở tuổi đào lý niên hoa, là lúc dễ bị kích động. Hơn nữa, nha hoàn này chỉ bằng một câu nói đã đâm trúng nỗi đau trong lòng hắn, trong đầu nhất thời hồ đồ lẫn lộn, sao có thể cân nhắc suy xét đến hậu quả? Hai gò má đỏ bừng, trực tiếp dùng một chưởng đập mạnh lên mặt bàn.
*Đào lý niên hoa: thường để chỉ người con gái tuổi 20.
Hắn mặc dù thân thể suy yếu, nhưng dù sao cũng có chút công phu. Thế nên một chưởng này không chỉ chấn động toàn bộ chén đĩa trên bàn mà còn khiến chén cơm hắn vừa xới đầy văng xuống đất, vỡ tan nát.
Cả phòng thoáng chốc trở nên an tĩnh.
Đến lúc cơn giận dữ bị tiếng chén vỡ đánh tan, Yến Nhiễm mới thanh tỉnh lại. Một tay len lén ôm phần bụng đang âm ỉ đau, hắn thầm tự trách mình xúc động, không nên để ý đến chuyện vớ vẩn.
Mà nha hoàn này dường như có chút thế lực. Hôm nay thấy một tên tạp dịch dám trước mặt mình đập bàn dương oai, lập tức mày liễu dựng lên.
*Mày liễu: lông mày thanh mảnh như lá liễu, mày liễu dựng lên ý nói là trừng mắt nhướn mày.
Song nàng chưa phát cáu, một thanh âm trầm ổn đã vang lên khuyên nhủ:
“Hương Duyên, ngươi đừng bắt nạt hắn.”
Yến Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân cao lớn đứng ở cửa. Hắn cũng mặc một bộ trường bào màu xanh, nhưng toàn thân lại tản ra một luồng khí chất nhã nhặn.
Thấy rõ ràng người đến, nha hoàn Hương Duyên lập tức sẵng giọng: “Trường Cát đại ca, ngươi cư nhiên cũng giúp cái tên Tac-ta này? Ngươi cũng biết hắn từng khiến Vương gia làm trò cười cho thiên hạ mà. Bên ngoài mọi người đều coi bọn Tác-ta từ sa mạc tới như nô lệ. Chúng ta nơi này lại cho hắn ăn no mặc ấm, làm cho hắn cùng chúng ta ngang vai ngang vế, chuyện này thật sự là…”
Nàng còn chưa dứt lời, nam nhân liền thở dài nói: “Bách Nguyệt bất quá chỉ là cách quá xa Vương phủ thôi. Nếu Hàn Châu nơi ngươi tới cách nơi này xa hơn, chúng ta chẳng phải đã cười ngươi là Tac-ta, Man nhân? Huống chi bản thân ta cảm giác được Yến Nhiễm không có thiên khí. Còn Hồ phi mà Đương kim hoàng thượng mới ân sủng, nghe nói thân thể phát ra một mùi hương rất thơm.
*Man: dân tộc ở phía Nam Trung Quốc xưa.
Nói tới đây, hắn lại cố ý cười nói: “Bất quá theo ta thấy, coi như là vị Hồ phi kia là “hinh hương”, chỉ sợ cũng không sánh được với Hương Duyên muội muội xứng danh “viện hương” của chúng ta.
* Hinh hương: mùi hương thơm lan tỏa.
* Viện hương: người con gái xinh đẹp.
Hắn một phen mềm giọng lấy lòng làm Hương Duyên hết sức vừa ý, chỉ là nét mặt như trước vẫn hờn giận nói: “Yến Nhiễm, Yến Nhiễm, vừa mới diện kiến đã gọi thân thiết như vậy. Nếu ở chỗ này mấy ngày, còn không nhận nhau là khế huynh đệ rồi!”
*Khế huynh đệ: thường lúc đầu là kết bái huynh đệ, sau biến thành quan hệ đồng tính luyến ái, nói cách khác, là chỉ hai người đồng tính luyến ái yêu nhau nhưng giả danh là kết nghĩa huynh đệ để che dấu miệng lưỡi thế gian.
Nàng vừa nói, các nha hoàn nô tài đằng sau liền âm thầm le lưỡi làm mặt quỷ. Yến Nhiễm mặc dù không biết “khế huynh đệ” có ý tứ gì, nhưng cũng rõ ràng đây là một câu chế nhạo, càng nhìn ra được Hương Duyên đối với thanh y nam tử có hảo cảm.
Lúc này nô tài tên Ngữ Đồng vừa đưa Yến Nhiễm tới cũng ra mặt khuyên giải, trận phong ba mới miễn cưỡng xem như đã qua. Thanh y nam tử tự mình đi xới hai chén cơm, ngồi xuống đối diện rồi để trước mặt Yến Nhiễm một chén.
“Xế chiều còn phân công công việc cho ngươi, bây giờ ăn nhiều một chút đi.”
Yến Nhiễm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn cảm thấy nam nhân nhã nhặn trước mặt cũng không có ác ý. Nhưng bây giờ, sức phán đoán của chính mình cũng trở nên không hề đáng tin —— nếu không năm đó trên sa mạc, hắn cũng không dễ dàng mà yêu một kẻ lãnh khốc vô tình như Lý Tịch Trì.
Suy nghĩ đến đây, một tia hảo cảm trong lòng Yến Nhiễm lập tức phai nhạt. Hắn chỉ cầm lấy chén cơm, nói một tiếng “Cám ơn” . Ai ngờ thanh y nam tử lại chủ động cùng hắn bắt chuyện.
Nam nhân tự xưng tên là Trịnh Trường Cát, vốn là con của tổng quản Thân Vương phủ. Dựa theo luật lệ Đại Diễm, hắn không bị coi như nô bộc trong Thân Vương phủ, nguyên lai hắn hứng thú với thuật tính toán, ngày thường vẫn giúp phòng sổ sách kiểm soát thu chi ngân lượng.
Tuy là “quan thất phẩm trong phủ tể tướng”, nhưng Trịnh tổng quản càng muốn con mình khảo được một công danh. Nhưng Trịnh Trường Cát là một người không nóng không lạnh. Mắt thấy đã hai mươi bốn tuổi, vậy mà thành danh thành gia bốn chữ này như lọt vào trong sương mù.
*Thành danh thành gia: ý nói lập công danh và lập gia thất.
Yến Nhiễm bị Lý Tịch Trì bắt đến vương phủ đã hơn một năm, cũng rất ít người biết hắn cùng với Thân Vương gia từng có quan hệ xác thịt.
Trong mắt người ngoài chỉ biết hắn là con tin của tộc Bách Nguyệt, trước kia ở trong phòng tạp dịch, cũng có người vô tâm hỏi ra một ít vấn đề xấu hổ. Mà Trịnh Trường Cát dường như hiểu được điều gì, bởi vậy chỉ giới thiệu lai lịch chính mình, đối với thân thế Yến Nhiễm không có nửa điểm tò mò dò hỏi.
Yến Nhiễm mặc dù cảm tạ hắn chăm sóc, cũng cảm giác được hắn không hề giống với các nô bộc khác, nhưng Yến Nhiễm vẫn âm thầm mà cảnh giác,. Vì vậy vội vã ăn xong bữa rồi yên lặng thu dọn bát đĩa, vừa lúc Ngữ Đồng tới dẫn hắn đi nhận việc.
Ra khỏi phòng ăn, hai người đi rất xa về hướng đông, xuyên qua hòn non bộ cùng một cây cầu nhỏ, cuối cùng đi tới một tòa nhà sơn đỏ tươi ở trong viện.
Ngữ Đồng dừng chân, chỉ vào năm gian phòng ở đây rồi quay đầu lại nói với Yến Nhiễm: “Mộng Bút Hiên, vốn là thư phòng của Vương gia chúng ta. Hai bên trưng bày thư họa và là nơi tiếp khách. Từ hôm nay, ngươi phụ trách quét dọn Mộng Bút Hiên và năm gian nhà bên trong, từ trên xuống duới, không được phép bỏ quên một góc nhỏ nào. Ngươi rõ ràng chưa?”
Yến Nhiễm quay đầu nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, sau đó yên lặng gật đầu.
Ngữ Đồng lấy ra một chuỗi chìa khóa cho hắn, lại hỏi: “Thói quen của Vương gia, ngươi biết bao nhiêu?”
Yến Nhiễm sửng sốt, trong lòng không tự giác hồi tưởng lại. Nhưng lại chỉ nhớ rõ đoạn thời gian trên sa mạc kia, Lý Tịch Trì mang trong lòng mưu tính nên mọi chuyện đều chiều chuộng, có vẻ cực kỳ ôn nhu thuận theo. Mà chính mình thì mê man chìm đắm trong tình yêu, ngay cả trắng đen tốt xấu cũng chẳng rõ, sao còn có thể biết được điều gì khác?
Nghĩ như vậy, trong lòng nổi lên một trận đau đớn, chỉ là cố kìm nén mới không biểu hiện ra ngoài, hắn tận lực thản nhiên mà lắc đầu.
Vì vậy Ngữ Đồng liền nói: “Liên Vương gia vốn là con thứ tư của thái thượng hoàng, cùng một mẹ với đương kim Thánh thượng , bởi vậy rất được ân sủng. Vương gia chưa lấy vợ, chỉ có thị thiếp, cũng ở xa nơi này. Ngươi trông coi thư phòng , cũng không gặp phải cái gì phiền toái. Chỉ cần nhớ kỹ, Vương gia mỗi ngày gần trưa và sẩm tối sẽ đến thư phòng, có thiếp thân người hầu đi theo. Ngươi cần tránh đi, bởi vậy chỉ được thu dọn quét tước lúc xế chiều. Còn có vị Trầm công tử kia, mặc dù không phải người trong Vương phủ nhưng so với người nào cũng cao quý. Nếu tới thư phòng, ngươi phải cẩn thận hầu hạ, không được có một chút chậm trễ nào.”
Vừa nói, vừa từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy. Bên trên viết kín đặc những chữ nhỏ như đầu ruồi, đều là những việc cần chú ý, cùng nơi cất giữ dụng cụ quét dọn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...