Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam
Trịnh lão quản gia chỉ biết phong thanh rằng mấy ngày trước giữa con trai mình và Vương gia tồn tại vài xích mích nhỏ. Giờ thấy Vương gia vội vàng chạy tới, trong lòng ông nổi sóng, bất an lo lắng lại xen chút phân vân.
Có điều Lý Tịch Trì vừa bước chân qua ngưỡng cửa, chẳng thèm liếc thảm trạng của Trình Trường Cát đã trực tiếp hỏi Trầm Doanh Thu: “Xảy ra chuyện gì?”
Hơn một tháng không gặp, vẻ mặt Trầm Doanh Thu thoải mái hơn nhiều. Tuy làn da bắt nắng bị cháy đen không ít song nhìn chung khí sắc rất tốt. Dường như tới tận bây giờ hắn vẫn chưa kịp hết kinh hoàng, chống tay xuống bàn đỡ lấy trọng lượng cơ thể, thấp giọng giải thích: “Nửa đường gặp nhị ca nên chúng ta bèn quyết định đi tìm Thân Ngọc. Ngờ đâu hành tung lại bị “hắn” phát hiện. Trên đường chạy trốn, người của “hắn” đâm trọng thương nhị ca, chúng ta lâm vào ngõ cụt đành quay trở về phủ.”
“Trường Cát… Trường Cát…”
Yến Nhiễm quỳ bên giường nắm tay Trịnh Trường Cát, nhẹ giọng réo gọi tên hắn. Thế nhưng giây phút này Trịnh Trường Cát đâu cách nào mở miệng trả lời.
Hắn nằm trên giường, chìm sâu trong trạng thái hôn mê. Vẻ mặt bụi bặm phong sương cùng những vệt máu đỏ sẫm loang lổ khắp thân thể đã diễn tả hết toàn bộ thảm kịch phát sinh.
Có người hung dữ truy bắt họ. Thậm chí kẻ kia thẳng thừng hạ độc thủ hòng trừ bỏ Trịnh Trường Cát. Lâm vào bước đường cùng, cực chẳng đã phải tạm quay về Vương phủ lánh nạn.
Phóng mắt khắp Diễm triều, thử hỏi mấy ai nắm quyền lực ngút trời như thế?
Đương nói dở dang, tên hạ nhân bị phái đi mời đại phụ vừa trở về, thần sắc cổ quái hồi báo: “Bẩm Vương gia, sáng nay trong cung truyền khẩu dụ cấm tất cả đại phu trong thành nhận chẩn bệnh…”
Nghe tin động trời, mắt Trịnh lão quản gia tối sầm, hoàn toàn mất hết hy vọng. Bên cạnh, sắc mặt Trầm Doanh Thu xanh mét nhợt nhạt. Hắn trầm mặc đứng yên như hạ quyết tâm rồi đột ngột xoay người chạy vụt ra ngoài cửa.
Yến Nhiễm vội vàng với tay kéo hắn lại: “Ngươi định đi đâu?”
Trầm Doanh Thu giận dữ điên cuồng hét: “Đi tìm hắn liều mạng!”
“Tìm hắn?” Lý Tịch Trì lạnh lùng cười rộ lên, chất giọng nhừa nhựa phảng phất tia nhạo báng: “Trước kia sợ hắn đến nỗi trốn chui trốn nhủi trong Vương phủ. Bây giờ to gan lớn mật hơn, nguyện ý lao đầu chịu chết rồi hử?”
Tựa như bị tiếng cười chói tai làm cho thanh tỉnh trí não, cước bộ hùng hùng hổ hổ ban nãy phút chốc tiêu biến thành mây khói, khi quay đầu lại ánh mắt yếu đuối đã ngân ngấn lệ quang. Hắn khẩn thiết van vỉ: “Liên Vương gia, trước đây cứ nhất nhất im lặng không chịu giải thích lý do nương náu tại Vương phủ là do ta sai. Hôm nay cẩu hoàng đế dồn bức tới tận mép vực thẳm, ta chẳng dám mặt dày cầu xin cho bản thân chỉ mong ngài rộng lượng hải hà cứu giúp tính mạng Trường Cát …”
Quan sát bộ dáng ăn nói khép nép của Trầm Doanh Thu, ***g ngực Lý Tịch Trì vừa thương tiếc lại vừa nhức nhối, phảng phất chút mỉa mai tự giễu.
“Đâu phải ta không muốn cứu hắn.” Y lắc đầu, thở dài bất lực: “Dù bây giờ ta đích thân ra mặt mời đại phu, chắc chắn hoàng đế sẽ nhận được tin tức mật báo. Đến lúc đó hắn xộc thẳng tới đây thì ngay cả ngươi cũng rơi vào tròng.”
Nghe y phân tích thấu đáo sâu xa, Trầm Doanh Thu rùng mình ớn lạnh trước quỷ kế âm trầm nhưng vẫn khăng khăng ương ngạnh, cố biện bạch thêm: “Nhưng mà… Nhưng mà…”
Ánh mắt cứng rắn mạnh mẽ kia của Lý Tịch Trì đã bóp nát tia hy vọng mong manh của hắn.
“Ta nghĩ chưa hẳn là đã hết cách.” Yến Nhiễm đột nhiên mở miệng: “Không phải mỗi ngày đều có một vị đại phu tới thăm mạch cho ta sao? Tính thời gian cũng vừa phù hợp. Nếu hoàng đế bắt bẻ tra xét thì chúng ta vẫn có lý do quanh co lấp liếm.”
Những lời này của hắn tựa sao Bắc Đẩu dẫn đường giữa sa mạc khiến Trầm Doanh Thu và Trịnh lão quản gia đồng thời sáng tỏ, hưng phấn ngẩng phắt đầu lên. Bất quá, Lý Tịch Trì lập tức phát hiện sơ hở, nhanh chóng nhíu mày phản bác: “Hừ, quá ngây thơ! Hoàng đế dễ bị lừa gạt thế sao? Đừng dại dột vùi mình vô đám bòng bong!”
“Ta không sợ.” Yến Nhiễm kiên định lắc đầu: “Việc đã đến nước này còn cái gì để mất? Trường Cát là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu không nhờ hắn, e rằng sẽ chẳng thể có Đạm Thai Yến Nhiễm ngày hôm nay.”
Nhất thời Lý Tịch Trì á khẩu sững sờ. Chợt nhớ tới nỗi đau mất con giằng xé trong tim Yến Nhiễm, lòng hắn đau đớn xót xa như ai bị xát muối. Cuối cùng, y đành bất đắc dĩ thỏa thuận: “Được… Vậy cứ sắp xếp theo lời ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...