Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam
Yến Nhiễm tiếp nhận chén thuốc, đặt trước môi thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng, chậm rãi nhớ lại: “Khi mang bầu hài tử, ta từng uống một bát dược lạ, tuy nó rất tốt đối với cơ thể ta nhưng lại gây hại tới sức khỏe thai nhi trong bụng. Có lẽ về khía cạnh nào đó, sự ôn nhu dịu dàng cũng tương đương con dao hai lưỡi. Ngươi không đành lòng nhìn ta vứt bỏ hy vọng nên kiên nhẫn khuyên nhủ ta. Ngươi càng không muốn khiến Trầm công tử thương tâm nên càng cố nén nhịn ham muốn thẳng thắn bày tỏ chân tình…”
“Ta không tử tế như ngươi nói đâu…” Trịnh Trường Cát cười khổ cắt ngang lời hắn: “ Đơn giản bởi ta quá ư nhát gan nhu nhược, chỉ chăm chăm lo được lo mất. Vốn dĩ không có khả năng thuộc về mình, lại tính kế cưỡng cầu đoạt về bằng mọi giá! Hành động ti tiện như thế so với bọn trộm cướp đầu đường xó chợ còn đáng ghê tởm hơn.”
Khi hắn cất tiếng trả lời, gương mặt cùng thanh âm hiển hiện toàn bộ nỗi dày vò thống khổ chất chứa trong nội tâm, làm người ngồi đối diện trào dâng niềm cảm khái thương tiếc.
Nhìn vẻ chán nản thiếu tự tin kia, Yến nhiễm hiểu lúc này không phải thời điểm phù hợp để nói thêm gì nữa. Chầm chậm uống cạn bát dược trên tay, não hắn vòng vòng xoay chuyển, sắp xếp lại từng câu từng chữ tiếp theo sao cho thuyết phục nhất.
Cứ thế phân vân, hắn hoàn toàn không biết kỳ thật Trịnh Trường Cát có lựa chọn của riêng mình.
“Ta đã đến từ biệt vương gia, sáng mai bắt đầu lên đường rời khỏi kinh thành.”
Yến Nhiễm vội thắc mắc: “Ngươi dự định đi đâu? Tìm Cơ dược sư hay là Trầm công tử?”
Câu hỏi đánh trúng ngay trọng tâm vấn đề khiến Trịnh Trường Cát bật người đứng dậy trầm ngâm. Xem ra khúc mắc này vẫn chưa được tháo gỡ triệt để. Ai, thật tiến thoái lưỡng nan, khó mà giải quyết vẹn toàn cả đôi bên.
Hắn cứ duy trì thái độ trầm mặc như vậy hồi lâu, bỗng nhiên giật mình nhớ đến một chuyện khác bèn nhanh chóng chuyển đề tài.
“A, suýt quên, ngươi còn nhớ hôm qua ngươi hỏi ta thấy trong viện có gì khác lạ không?” Hắn hỏi Yến Nhiễm: “Chờ xíu, ta bê vào cho ngươi xem.”
Lòng Yến Nhiễm khẽ chấn động nhẹ, sau đó thấy Trịnh Trường Cát đi ra ngoài không lâu liền bưng theo một chậu cây quái lạ cao cỡ thắt lưng.
Rõ ràng đây là loài thực vật nhiệt đới cực hiếm thấy ở vùng Trung thổ, lá cây biến thành gai nhọn mọc chi chít rậm rạp, thân cây ngất ngưởng tuyền màu xanh đậm cứng cáp rắn rỏi.
“Tiên Nhân Chưởng…”
*Tiên nhân chưởng là cây xương rồng sa mạc, thân dài nhiều gai. Nếu hình cầu sẽ gọi là tiên nhân cầu.
Yến Nhiễm kinh ngạc hô to tên nó, chẳng phải loài cây đặc thù vùng cố hương sao!
“Gian ngoài còn đặt nhiều lắm. Thậm chí có chậu cao quá đầu người, một mình ta không khiêng nổi.” Trịnh Trường Cát đem cây Tiên Nhân Chưởng bày trên giá trồng hoa bên bậu cửa sổ.
“Cảm thấy thật hoài niệm…” Yến Nhiễm tự lẩm bẩm: “Thuở nhỏ, xung quanh căn lều ta ở trồng bạt ngàn Tiên Nhân Chưởng đủ chủng loại, hình dạng màu sắc”.
Trịnh Trường Cát giải thích: “Nửa tháng trước vương gia sai khoái mã tám trăm dặm cấp tốc mang về đó. Vừa rồi y nói y chỉ phụ trách công việc vận chuyển còn chuyện chăm bón săn sóc như nào y mặc kệ. Thành thử giả sử ngươi có mệnh hệ nào, đám cây này đành trơ ra chờ chết thôi.”
Quả đúng là phong cách Lý Tịch Trì, ba phần ép buộc bảy phần uy hiếp.
Yến Nhiễm nhìn vạt xanh biếc mát mẻ xa xa, bất giác vươn dài người hít một hơi thật sâu hòng cảm nhận hương vị sa mạc thuần khiết lan khắp bầu không gian rộng lớn.
“Tiên Nhân Chưởng là loài thực vật ương ngạnh, sức sống tràn trề dẻo dai.” Hắn chia sẻ với Trịnh Trường Cát: “Mặc dù sinh trưởng ở sâu trong lòng sa mạc khô cằn, mấy tháng trời nắng nóng không một giọt nước song thân cây vẫn thẳng tắp vươn lên. Đồng thời nó cũng là biểu tượng cao quý của Bách Nguyệt tộc từ ngàn xưa.”
“Ta thật hy vọng ngươi có thể giống như cây Tiên Nhân Chưởng này.” Trịnh Trường Cát vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Vô luận trải qua bao nhiêu sóng gió đau thương, vẫn đủ kiên cường mà sống sót.”
Yến Nhiễm đang chuẩn bị gật đầu cảm động lại nghe Trịnh Trường Cát hỏi tiếp: “… Ngươi có nghĩ đến một ngày nào đấy ngươi sẽ tha thứ cho Vương gia không?”
Trái tim Yến Nhiễm phập phồng mãnh liệt, chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã kiên quyết lắc đầu phủ nhận.
Trịnh Trường Cát thở dài một hơi: “Câu trả lời của ngươi chính là điều ta lo lắng nhất. Ta thực không biết phải làm thế nào để Doanh Thu và Thân Ngọc nguyện ý tha thứ cho ta. Tương tự tình huống của ngươi cùng Vương gia vậy đã không còn bất cứ khả năng cứu vãn nào…”
Dứt lời, hắn liền lặng im không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài sườn sượt liên hồi. Chứng kiến cảnh ấy, Yến Nhiễm rất muốn cất tiếng an ủi khuyên can nhưng câu nói còn chưa thoát khỏi môi thì trái tim đã đau đớn nhức nhối trước rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...