Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Khi Bắc Thần Quang Vũ mang theo Đồng Diễm trở lại Bắc Nguyệt dịch quán, đã là lúc đốt đèn rồi.

Hồng mao tiểu lang này một đường chỉ kề cận hắn, lại ở trong lòng hắn thế nào cũng không chịu xuống, Bắc Thần Quang Vũ đành phải ôm nó, may mà tiểu quỷ này không nặng, bằng không thật chịu không nổi.

Trên đường, tiểu quỷ này dựa vào trên vai hắn ngủ, ngủ thật ra cũng ngoan lắm, không có chảy nước miếng trên người hắn hay gì đó, hai tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, lông mi dày giống hai cây quạt nhỏ, hạ bóng trên trên gương mặt đỏ bừng. Nhìn thấy gương mặt lúc ngủ phấn nộn nộn này, chạm vào nơi mềm mại trong lòng Bắc Thần Quang Vũ, hắn nhẹ nhàng thở dài, nghĩ, nếu bản thân là một thẳng nam, nếu không có trận tai nạn xe cộ kia, hắn hiện tại chắc cũng đã làm ba ba có một đứa nhỏ lớn như vậy.

Xe ngựa vững vàng đứng ở cửa dịch quán, chấn động rất nhỏ làm cho Đồng Diễm ngủ không say tỉnh lại, nó mở ánh mắt sương mù, bộ dáng mơ mơ màng màng thật là đáng yêu, bất quá, nó rất nhanh liền thanh tỉnh lại, ôm chặt Bắc Thần Quang Vũ, ánh mắt khôi phục ngang bướng cùng cảnh giác, trừng mắt nhìn cảnh vật chung quanh.

Tiểu lang này sao lại thiếu cảm giác an toàn như vậy? Bắc Thần Quang Vũ yêu thương sờ sờ tóc mai của Đồng Diễm, nhẹ giọng nói: “Tiểu quỷ, chúng ta tới rồi.”

Bắc Thần Quang Vũ ôm Đồng Diễm xuống xe, thả nó xuống, Đồng Diễm vội vàng vươn tay nắm chặt vạt áo hắn. Bắc Thần Quang Vũ bất đắc dĩ cười cười, đành phải mặt hồng mao tiểu lang này cứ như vậy nắm vạt áo hắn đi vào dịch quán.

Vào dịch quán tiền thính, đã thấy Mộc Định Vân nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà. Mộc Định Vân thấy Bắc Thần Quang Vũ tiến vào, cười nói: “Sao rồi, bằng hữu ngươi cũng không giữ ngươi lại ăn chút cơm rau dưa sao?” Bỗng nhiên liếc đến thân ảnh nhỏ bé cùng với một đôi mắt đỏ sậm như tiểu dã thú phía sau Bắc Thần Quang Vũ, nhíu mày, ra vẻ nghi vấn.

Bắc Thần Quang Vũ dắt bàn tay nhỏ của Đồng Diễm, kéo nó ra phía trước, cười tủm tỉm nhìn Mộc Định Vân nói: “Lần đầu gặp mặt, con ta.”

............

Hảo định lực, không hổ là Mộc tể phụ đại đầu mục số 2 của Bắc Nguyệt! Bắc Thần Quang Vũ âm thầm bội phục, nhìn thấy Mộc Định Vân chẳng những không phun sạch trà trong miệng ra, chỉ hơi chút ngẩn người, còn thực tao nhã uống xong nước trà, buông cái chén, đi tới trước mặt “phụ tử” bọn họ.

“Tiểu tử hảo đặc biệt.” Mộc Định Vân ngồi xổm xuống, cảm thấy thực hứng thú nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm như tiểu dã thú hung ác cảnh giác.


“Cám ơn.” Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười gật gật đầu, một bộ dáng tự hào cùng quang vinh.

“Tên gọi là gì?” Mộc Định Vân đứng lên, thấy Bắc Thần Quang Vũ vẻ mặt đắc ý, không khỏi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa nhìn vào cặp mắt đen lấp lánh ánh sáng dưới ngọn đèn dầu.

“Diễm, Bắc Thần Diễm.” Bắc Thần Quang Vũ cười nói. Trước đó, Khuê tộc tộc trưởng từng bảo hắn bỏ đi cái họ “Đồng” cho hồng mao tiểu lang này, một là vì quyền lợi làm “Phụ thân” của Bắc Thần Quang Vũ, hai là để giấu đi tung tích của Khuê tộc, dù sao cũng là một tộc đàn tị thế, Đồng Diễm theo Bắc Thần Quang Vũ rời đi, cũng không còn liên hệ gì với Khuê tộc nữa.

“Tiểu quỷ,” Bắc Thần Quang Vũ cúi xuống, cười tủm tỉm chỉ vào Mộc Định Vân giới thiệu cho Bắc Thần Diễm: “Vị này, là Mộc thúc thúc.”

“Thúc thúc?” Tể phụ đại nhân hiếm khi nhíu nhíu mày, thực không quen xưng hô này.

“n, thúc thúc.” Bắc Thần Quang Vũ khẳng định gật đầu. Hắn vẫn có có lương tâm thay đổi một chút rồi, bằng không, y theo thân phận chân chính, phải gọi là “Mộc gia gia” mới đúng......

Ba ngày sau, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục có thể hoàn toàn thoát khỏi Thần Tinh công chúa nhõng nhẽo kia, bước lên hành trình về Bắc Nguyệt.

Bất quá, ba ngày này Tể Lãng Thần Tinh thật ra ở Bắc Nguyệt dịch quán ăn không ít đau khổ.

Bắc Thần Diễm hồng mao tiểu lang này không hổ là tiểu ma tinh làm cho Khuê tộc cả thôn hao tổn tâm trí, trình độ bướng bỉnh gây sự rất cao, hoàng gia cấm vệ trong Bắc Nguyệt dịch quán cũng bị nó phá cho đau đầu, bất quá, cũng không biết vì sao, bọn đại hán khôi ngô cường tráng này lại thích tiểu quỷ này ngay, có lẽ là người thường nhìn thấy khí thế của bọn họ đều sợ bọn họ, mà bọn họ bởi vì thân phận cùng quy củ, cũng không có khả năng hòa đồng với Bắc Thần Quang Vũ và Mộc Định Vân, nhưng tiểu hài tử này, chẳng những không sợ bọn họ, còn dám ở trước mặt bọn họ giương oai, vì thế làm cho bọn họ đem nhiệt tình cùng thân thiết không nhiều lắm của bản thân đều phát huy trên người tiểu ma tinh này.

Việc Bắc Thần Diễm thích làm nhất, chính là kề cận phụ thân mới của nó, quả thực giống như cái đuôi nhỏ, Bắc Thần Quang Vũ đi đến đâu, nó liền theo tới đó; nó cũng chỉ nghe lời Bắc Thần Quang Vũ mà thôi, vô luận ai cũng không quản được nó, nhưng chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng của Bắc Thần Quang Vũ, nó liền an tĩnh lại, ôm cổ Bắc Thần Quang Vũ mềm nhẹ kêu phụ thân.

Cho nên Tể Lãng Thần Tinh muốn vốn trước khi Bắc Thần Quang Vũ rời Phỉ Lạc quay về Bắc Nguyệt lại tiếp cận hắn, thì lại bị tiểu dã thú có ý thức địa bàn mãnh liệt này chỉnh không ít lần, khiến cho công chúa dáng vẻ chật vật chạy ra khỏi Bắc Nguyệt dịch quán.


Bắc Thần Quang Vũ chắp tay phía sau đứng trên sàn tàu, ngắm quần đảo Phỉ Lạc dần dần biến mất bên bờ phía bên kia, nhớ tới nhiều sự tích con của hắn mấy ngày nay gây ra, trong lòng thật sự là vừa yêu thương lại đau đầu. Bắc Thần Diễm ngoan ngoãn nắm vạt áo Bắc Thần Quang Vũ, im lặng đứng bên người phụ thân nó, chỉ có thế này, nó mới hơi chút lộ ra vẻ ngoan ngoãn tiểu hài tử tuổi này nên có.

Mộc Định Vân từ khoang thuyền đi ra, nhìn thấy một tình cảnh như vậy. Một đôi phụ tử kỳ lạ, người lớn bất quá chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi, nói là huynh đệ cũng không khác biệt bao nhiêu. Nhưng cách thức bọn họ ở chung, dưới mắt hắn vậy mà còn có một loại cảm giác hài hòa kỳ dị, thật đúng là giống như một đôi phụ tử bình thường chân chính. Nhìn không ra Bắc Thần Quang Vũ thiếu niên choai choai này, cũng có một thái độ của người làm cha, cuộc sống hàng ngày của Bắc Thần Diễm, hắn đều chiếu chăm lo thoả đáng, đối tiểu hài tử không chiều chuộng không dung túng, thưởng phạt phân minh, nghiêm khắc lại từ ái, Mộc Định Vân ở một bên nhìn, cảm thấy quái dị lại giống như rất hợp lý, có loại cảm giác nói không rõ.

“Mộc Định Vân.” Bắc Thần Diễm thấy hắn, đồng âm thanh thúy kêu tên của hắn. Không biết vì sao, Bắc Thần Diễm vẫn không gọi Mộc Định Vân là thúc thúc, mà trực tiếp kêu tên.

Bắc Thần Quang Vũ xoay người, thấy thân ảnh tuấn tú đứng ở cửa khoang thuyền, cười hô: “Mộc đại nhân.”

Mộc Định Vân đi đến trước mặt hai phụ tử, nâng nâng lông mi, liếc Bắc Thần Diễm một cái, nói: “Vẫn là kêu thúc thúc đi.”

Bắc Thần Quang Vũ ôm cánh tay, cười tủm tỉm đứng ở một bên xem diễn.

Đôi mắt màu đỏ sậm của Bắc Thần Diễm ánh vào cặp mắt đen ôn nhuận trầm tĩnh kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chậm rãi lộ ra tươi cười, cũng không nói gì nữa.

Loại cảnh tượng này ở mấy ngày gần đã trình diễn vài lần. Kết quả luôn làm cho tể phụ đại nhân thực bất đắc dĩ.

Bắc Thần Quang Vũ cười khẽ ra tiếng, an ủi vỗ vỗ vai Mộc Định Vân, nói: “Kỳ thật, kêu tên càng dễ dàng rút ngắn quan hệ của người và người, huống hồ, ngươi cũng không hy vọng bị kêu là lão đúng không?”

Mộc Định Vân cũng ôm cánh tay, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cười nói: “Tiểu gia hỏa này thực không giống một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi.”

“Ta đã tám tuổi rồi.” Đồng âm thanh thúy sáp vào.


Hai người ngẩn ra.

Bắc Thần Quang Vũ cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang, nghiêm mặt nói: “Diễm Nhi, tiểu hài tử nói dối cái mũi sẽ dài ra.”

Bắc Thần Diễm ôm đùi Bắc Thần Quang Vũ, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm còn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hoa đào đen láy kia, mềm nhẹ nói: “Phụ thân, Diễm Nhi thật sự đã tám tuổi.”

Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân nhìn nhau, hai người lặng im trong chốc lát, rốt cục đều nhìn nhau cười lắc lắc đầu.

“Xem ra hai người chúng ta đối với quá trình lớn lên của tiểu hài tử vẫn là không hiểu lắm.” Bắc Thần Quang Vũ cười nói.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Mộc Định Vân ánh mắt nhu hòa nhìn Bắc Thần Diễm, nói: “Tiểu tử kia còn phải hảo hảo mà phát triển thân thể đi.”

“n.” Bắc Thần Quang Vũ tỏ vẻ hiểu rõ, trìu xoa mái tóc màu đỏ sậm của Bắc Thần Diễm màu đỏ sậm tóc, đôi mắt đen bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Mộc Định Vân, nói, “Nguyên lai con ta đã tám tuổi rồi.”

Mộc Định Vân bị nhìn như vậy, tựa hồ ngửi được trên người đối phương mùi âm mưu, nhướng mi, thong dong hỏi han: “Vương gia muốn nói cái gì?”

Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi lộ ra tươi cười, khen ngợi nói: “Cùng Mộc đại nhân nói chuyện đúng là không cần quanh co lòng vòng.”

Mộc Định Vân vừa bực mình vừa buồn cười liếc Bắc Thần Quang Vũ một cái.

Vuốt cằm, Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười, nói: “Ta là nói, con ta hình như tới tuổi đến trường đọc sách rồi.”

Vừa dứt lời, trên vọng thai bỗng nhiên vang lên hai tiếng kèn trầm thấp ngân nga.


Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân ngẩng đầu nhìn về phía trước thuyền, chỉ thấy trên mặt biển dần dần xuất hiện năm chiến thuyền toàn bộ màu đen, thân thuyền quỷ dị, càng đến gần, có thể nhìn thấy lá cờ đen có hình cá chuồn màu trắng tung bay ở đầu thuyền.

Người tới náo loạn, loại tư thế này, làm cho Bắc Thần Quang Vũ sinh ra liên tưởng không tốt, hắn hí mắt nhìn năm chiến hắc thuyền càng ngày càng gần, nhẹ giọng hỏi: “Hải tặc?”

Mộc Định Vân khẳng định gật đầu, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ, nói: “Hải tặc.”

Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu nhìn vẻ mặt hắn vân đạm phong thanh, tựa hồ vừa rồi là nói “Hôm nay thời tiết không tồi”; lại nhìn sang đội tàu vây quanh mình, sàn tàu không có hoàng gia cấm vệ sẵn sàng trận địa đón quân địch, cả đội tàu cũng không có sắp hàng trận thế cho hải chiến.

Mắt thấy kia năm chiến thuyền đã gần tới bên đội tàu Bắc Nguyệt, Bắc Thần Quang Vũ đã có thể nhìn thấy hải tặc vẻ mặt hung thần ác sát đi qua đi lại trên sàn tàu của đối phương. Hắn nháy mắt mấy cái, nhìn Mộc Định Vân, lại bỏ thêm một câu: “Ngươi hình như thực trấn định?”

Đó là hải tặc a!

Mộc Định Vân cười khẽ ra tiếng, trên mặt tuấn tú nho nhã là một mảnh ôn nhuận ung dung, hắn nhìn cặp mắt đen màu mực đang hàm chứa tò mò nghi vấn kia, ôn nhu nói: “Người một nhà.”

Người...... Người một nhà?!

Bắc Thần Quang Vũ có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hải tặc đầu mục cao lớn lỗ mãng, trên mặt có râu quai nón kia lên thuyền nhỏ, leo lên cái thang của thuyền rồng Bắc Nguyệt, lại đi trên sàn tàu, đi đến trước mặt hắn cùng Mộc Định Vân, cung kính hành lễ, nói: “Thuộc hạ kiến quá Trữ quận vương, Tể phụ đại nhân.”

Bắc Thần Quang Vũ chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói: “Miễn lễ.”

Mộc Định Vân đã thay vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, cả người chậm rãi tản ra một loại uy thế cùng áp lực, trầm giọng hỏi hải tặc đầu mục an bài làm việc.

Bắc Thần Quang Vũ không còn lòng dạ nào mà nghe, tiêu hóa cho hết tin tức hải tặc làm cho Phỉ Lạc hao tổn tâm trí là do Bắc Nguyệt phái tới xong, hắn lại một lần nữa sâu sắc nhận thức được tâm kế thâm trầm cùng an bài tinh vi của Bắc Thần Mặc Hoàn, trong lòng không khỏi cảm thấy thán phục cùng vài phần sợ hãi, một đế vương như vậy, nếu trở thành đối thủ, vậy sẽ đáng sợ đến cỡ nào!

Hết chương thứ ba mươi ba


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui