Một tháng sau, Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân lên thuyền rồng hoàng gia Bắc Nguyệt đến Phỉ Lạc cầu hôn.
Ở cảng, vừa nhìn thấy chiếc thuyền rồng này, Bắc Thần Quang Vũ một trận trợn mắt há hốc mồm. Hắn vốn nghĩ, lấy kỹ thuật đóng thuyền thời cổ đại, cái gọi là thuyền lớn bất quá chỉ là thuyền gỗ lớn thêm mấy cột buồm, căng vải bạt mà thôi, nào biết đâu, sừng sững trước mặt hắn, là một con thuyền khổng lồ, cao năm sáu tầng lầu, sàn thuyền tương đương với một sân bóng tiêu chuẩn, vách khoang thuyền có một loạt lỗ tròn thiết kế cơ quan, hoặc là mái chèo thật lớn vươn ra ngoài, hoặc là một khẩu pháo; trên thuyền là vài cột buồm to lớn tựa hồ cao ngất trời mây, trên đó còn có hai vọng thai để nhìn xa; sàn tàu rộng mở bằng phẳng, tầm nhìn mở rộng, đi vào khoang thuyền, không gian ánh sáng đều thực hoàn mỹ; cả thuyền rồng, ước chừng có thể chứa hơn một ngàn người.
Trên thuyền rồng lượn một vòng lớn thăm hết tất cả, Bắc Thần Quang Vũ cứng lưỡi không thôi, lén cười bản thân cư nhiên còn có cái kiểu tự cho là đúng của người hiện đại, kẻ thật sự ếch ngồi đáy giếng chính là hắn đây.
Lần này đi sứ Phỉ Lạc gặp Tể Lãng hoàng tộc Thập lục công chúa cầu hôn, Bắc Nguyệt xuất động mười chiến thuyền như vậy, trừ bỏ bảy chiến thuyền chất đầy lăng la tơ lụa châu báo ngọc khí cùng hiếm quý đồ cổ để cầu hôn, còn có năm nghìn cấm vệ hoàng gia mang nghi trượng, có thể nói là thanh thế lớn.
Bắc Thần Quang Vũ khi còn ở cảng, nhìn thấy bọn thủy thủ thân cường thể tráng đem từng rương vàng bạc châu báo lên thuyền, thật sự là giống như người nhà quê ở nông thôn cứng họng.
Bắc Nguyệt thực lực rốt cuộc có hùng hậu bao nhiêu, mới có thể xoay xở tiêu hao lớn đến như vậy? Bắc Thần Mặc Hoàn vừa mới đánh xong một trận chiến tranh xâm lược, dân sinh kinh tế quốc nội Bắc Nguyệt tựa hồ không chịu ảnh hưởng chinh chiến nên không có dấu hiệu khủng hoảng, ít nhất Bắc Thần Quang Vũ ở hoàng đô nhìn thấy đều là một dáng vẻ thịnh thế yên ổn vui vẻ, phồn vinh thái bình.
Chấp tay ra sau, Bắc Thần Quang Vũ đứng ở sàn tàu, trông về biển rộng xanh lam phía xa cùng hải âu bay lượn nơi chân trời, nhớ tới tác phong nhà binh nghiêm túc của năm nghìn hoàng gia cấm vệ đi theo, ảm đạm cười. Bắc Thần Mặc Hoàn, ngươi làm quân chủ như vậy, đại lục này đã là vật ngươi nắm chắc trong bàn tay rồi.
“Vương gia thật có hứng.” Tiếng nói tao nhã của Mộc Định Vân vang lên sau người.
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại, cười nói: “Mộc đại nhân. Thế nào, ngươi cũng là ở trong khoang thuyền không chịu được chạy lên đây thông khí sao?”
Mộc Định Vân cười cười, bước đi thong thả đến bên Bắc Thần Quang Vũ đứng thẳng, nhìn về biển xanh trời xanh phía xa, nói: “Thời tiết trong xanh thế này, so với ngồi lì trong khoang thuyền, chẳng thà đi ra ngoài còn hơn.”
Gật gật đầu tỏ vẻ cũng thấy thế, Bắc Thần Quang Vũ quay lại đầu nhìn về phía đường thẳng kết nối biển rộng cùng trời xanh kia, mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp Diệu Nhật cùng Minh Nguyệt, cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào rồi.”
Mộc Định Vân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn mặt biển sóng vỗ, lạnh nhạt cười, nói: “Chỉ sợ về điều này Vương gia chắc là phải thất vọng rồi.”
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt, nhìn về phía Mộc Định Vân, hỏi: “Là sao?”
Mộc Định Vân cười cười, nói: “Minh Nguyệt công chúa trong hành trình từ Bắc Nguyệt trở về Phỉ Lạc đã mất tích, tung tích không rõ; Diệu Nhật vương tử cũng không thấy bóng dáng.”
“Cái gì?!” Bắc Thần Quang Vũ có chút khiếp sợ nhìn Mộc Định Vân, rất nhanh, ánh sáng trong mắt chợt lóe, giống như nhớ tới gì đó, biến sắc, nói, “Chẳng lẽ......” Hắn muốn hỏi về việc này, Bắc Nguyệt có phải đứng phía sau làm chủ hay không.
“Vũ Nhi,” Mộc Định Vân ngắt ngang lời hắn nói, xoay người nhìn vào cặp mắt như hắc bảo thạch kia, lắc đầu khẽ cười nói, “Đối với Phỉ Lạc, Bắc Nguyệt không cần như vậy.”
Cúi đầu suy nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng cười cười, nói: “Thực xin lỗi, là ta lỗ mãng.”
Mộc Định Vân đưa tay xoa mái tóc đen của Bắc Thần Quang Vũ, dừng một chút, lại nói: “Tể Lãng Diệu Nhật cùng Tể Lãng Minh Nguyệt là mất tích ở hải vực phụ cận Phỉ Lạc, lúc ấy quốc sư Đào Phùng Đà đã che giấu tin tức, chỉ bí mật bẩm báo Tể Lãng Đằng Hải.”
“Tại sao? Bọn họ có phải hoài nghi là Bắc Nguyệt động thủ hay không?” Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhíu mày.
Mộc Định Vân cười nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Phỉ Lạc muốn cùng Bắc Nguyệt thông qua liên nhân mà kết minh, hiện giờ là quân cờ quan trọng nhất là Minh Nguyệt công chúa đột nhiên mất tích, bọn họ đương nhiên không dám lộ ra, phải biết rằng, hiện giờ có một chút gió thổi cỏ lay, cũng sẽ ảnh hưởng đến thời cuộc trước mắt của Phỉ Lạc cùng Nam Chiêu.”
Hơi hơi vuốt cằm, Bắc Thần Quang Vũ suy tư nói: “Chúng ta hiện tại khua chiêng gõ trống đi cầu hôn, là vì cái gì?”
“Cục diện chính trị của Phỉ Lạc kỳ thật cũng không bình lặng,” Mộc Định Vân tay vịn lan can thuyền, cười ngắm một con hải điểu từ trên không trung đáp xuống, nhanh chóng quắp lấy một con cá giữa biển khơi rồi lại nhắm về phía chân trời, “Có thể nói, là loạn trong giặc ngoài. Giặc ngoài là hải tặc, mấy năm gần đây ở hải vực phụ cận Phỉ Lạc xuất hiện một đám hải tặc hung ác cường hãn, không ít thương thuyền qua lại đều bị cướp bóc, bọn họ hành tung bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, Phỉ Lạc từng tốn không ít khí lực lùng bắt, lại luôn vô ích mà trở về.”
Gật gật đầu, Bắc Thần Quang Vũ nói tiếp: “Loạn trong là nói có ai đó không chịu yên ổn bên cạnh Phỉ Lạc vương?” Không phải hoàng tộc nội chiến thì là nội thần phát động, tiểu thuyết lịch sử cũng thấy nhiều tình huống kiểu này rồi.
Mộc Định Vân ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ừ, Tể Lãng Đằng Hải còn có một đệ đệ khác mẹ, Phỉ Lạc Vân Vương gia Tể Lãng Vân Hãn. Tể Lãng Vân Hãn trời sinh tính tình giả dối âm ngoan, thèm nhỏ dãi Phỉ Lạc vương vị đã lâu, ngầm chiêu binh mãi mã, hòng một ngày thí huynh đoạt vị. Bất quá, Tể Lãng Đằng Hải cũng không phải đơn giản dễ đối phó, bằng không cũng không được thế nhân gọi Uy Dũng Vương.”
“Uy Dũng Vương?” Bắc Thần Quang Vũ nhẹ giọng nhớ kỹ danh hiệu này, cảm giác có chút buồn cười, trong đầu hiện ra một uy mãnh tiên sinh phiêu phì thể tráng, cơ bắp đầy người, giọng thô to, còn để một bộ râu quai nón dày.
Mộc Định Vân nói tiếp: “Tể Lãng Vân Hãn thấy tả hữu không làm gì được Tể Lãng Đằng Hải, vì thế dùng kế khơi mào xung đột giữa Phỉ Lạc cùng Nam Chiêu, để lợi dụng Nam Chiêu xoay chuyển cho hắn.”
Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, hỏi: “Chẳng lẽ Tể Lãng Vân Hãn làm như vậy không lo lắng dẫn sói vào nhà sao?”
Mộc Định Vân cười nhìn hắn, nói: “Vương phi của Tể Lãng Vân Hãn là muội muội của Nam Chiêu hoàng Duy Kim La, Ngân Sa công chúa.”
Bắc Thần Quang Vũ bắt đầu nhất cá đầu lưỡng cá đại [ý chỉ khi những việc quá phức tạp không có khả năng giải quyết khiến bản thân đau đầu], sờ sờ cái mũi, hắn cười nói: “Thực phức tạp a......”
Mộc Định Vân hòa nhã nói: “Vốn Bắc Nguyệt vẫn chưa tính toán động thủ quá sớm, thế nhưng Minh Nguyệt công chúa mất tích làm cho cơ hội này đến trước dự tính mà thôi.” Dừng một chút, biểu tình nghiêm túc, lãnh đạm nói, “Tể Lãng Vân Hãn cũng không biết Minh Nguyệt công chúa mất tích, không dự kiến được Bắc Nguyệt thế nhưng ra vẻ có ý đồ liên nhân, âm thầm làm không ít chuyện mờ ám, nghĩ thần không biết quỷ không hay, đưa tay chân động đến đầu Bắc Nguyệt, nếu lão đã mở đầu, Bắc Nguyệt đương nhiên không thể không có hành động.”
Wow, It is pay-back time! Bắc Thần Quang Vũ trừng lớn mắt, lập tức liên tưởng đến dáng vẻ Arnold Schwarzenegger mặc bộ đồ da bó sát ngực cực mê người, đeo kính đen, tay khiêng khẩu M134 chuyển tua-bin. [*]
Thấy dáng vẻ Bắc Thần Quang Vũ cổ quái, Mộc Định Vân không khỏi bật cười, nói: “Ngươi đây là biểu tình gì thế?”
Bắc Thần Quang Vũ phục hồi tinh thần, ho một tiếng, vội vàng nói: “Ách, không có gì không có gì.”
Mộc Định Vân chọn chọn mi, tiếp tục nói: “Cho nên Bắc Nguyệt lúc này cầu hôn, kỳ thật......”
“Kỳ thật là bức Tể Lãng Đằng Hải lộ ra sự thật Minh Nguyệt mất tích, làm cho Tể Lãng Đằng Hải nghĩ Tể Lãng Vân Hãn giở trò quỷ, mâu thuẫn giữa bọn họ sẽ trở nên gay gắt, cuối cùng làm cho Tể Lãng Vân Hãn tạo phản trước dự định, Phỉ Lạc nội loạn, Bắc Nguyệt nhân cơ hội sáp một cước nhảy vào, cuối cùng, sẽ dẫn lửa đến Nam Chiêu.” Bắc Thần Quang Vũ một hơi nói xong, nhìn Mộc Định Vân nháy mắt mấy cái.
Mộc Định Vân có chút kinh ngạc nhướng nhướng mi, nhu hòa cười, ánh mắt hàm chứa tán thưởng.
Bắc Thần Quang Vũ buông tay, trong lòng nói thầm, là bản thân vốn dĩ thông minh, hay là ở hoàng gia lâu mà bị cuốn hút?
Bất quá hắn không thể không bội phục tâm kế của Bắc Thần Mặc Hoàn, cứ như vậy, Bắc Nguyệt muốn ăn Phỉ Lạc, không mảy may tốn sức, lại thuận thế kéo Nam Chiêu xuống nước, hiện tại Nam Chiêu muốn lên bờ, chỉ sợ không bị Bắc Nguyệt hung hăng cắn một cái là đi không được đi.
Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ cười nói: “Mộc đại nhân, kỳ thật, các ngươi không phải là đã biết tung tích của mấy người Minh Nguyệt rồi đi?”
Mộc Định Vân cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay mơn trớn sợi tóc đen nhánh tung bay theo gió trên tai Bắc Thần Quang Vũ, nói: “Chúng ta từng có người ở một hòn đảo nhỏ trong hải vực Bắc Nguyệt thấy một nữ tử diện mạo tương tự Tể Lãng Minh Nguyệt cùng một hắc y kiếm khách đi chung.”
Hắc y kiếm khách...... Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở Cẩm Long tửu gia nhìn thấy một hắc y đại hiệp trên mặt có vết sẹo, ánh mắt lãnh khốc.
Minh Nguyệt a Minh Nguyệt, rốt cục vẫn là quyết định cùng nam nhân kia bỏ trốn đi. Khẽ cười một tiếng, hơi hơi lắc đầu, Bắc Thần Quang Vũ ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào hải điểu tự do bay lượn ở biển xanh trời xanh, cô gái xinh đẹp ngọt ngào hoạt bát kia hiện tại hẳn là không còn ưu thương tiều tụy nữa.
Bỗng nhiên, lại nghĩ tới đôi mắt đau thương như ánh mặt trời mất đi thần thái của Tể Lãng Diệu Nhật, mày nhẹ nhíu.
Mộc Định Vân cúi đầu nhìn hắn, ôn nhu hỏi: “Sao vậy?”
“Diệu Nhật có phải ở cùng Minh Nguyệt hay không?” Cùng thiếu niên như ánh mặt trời kia ở chung lâu như vậy, Bắc Thần Quang Vũ rất thưởng thức tính cách sang sảng hào khí của cậu, nhớ tới ánh mắt đau thương bất đắc dĩ của cậu, vẫn là có chút khổ sở thay. Không phải mọi hoàng tử anh tuấn đều có thể cưỡi con ngựa trắng tiêu sái vô ưu đi tìm nàng công chúa của hắn.
Mộc Định Vân cười cười, nói nhỏ: “Gần đây trong chốn giang hồ bỗng nhiên có thêm một thanh niên thiếu hiệp tên là Tề Lãng Nhật.”
Hết chương thứ hai mươi chín
[*]:
Vâng, là Arnold khi thủ vai trong Terminator (Kẻ hủy diệt), bé Vũ thiệt là 3 trấm =.=”
Tuy cái này chỉ là búp bê, nhưng giống nhất với tưởng tượng của bé Vũ, kể cả khẩu súng:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...