"Chị rất vui vì em có thể nói với chị những thứ này." Thi Từ vẫn ôm Đường Chu, cái trán dán lên trán cô, "Thu Thu, đừng quá áp lực có được hay không, chỉ cần em ở bên cạnh chị là được rồi."
"Không phải em không nhận lòng tốt của chị, em. . ." Đường Chu nhỏ giọng nói, "Em không nhìn kỹ là nhãn hiệu di động gì, Trương Tử Nam bỏ ở trong túi, cậu ấy rất tôn trọng chúng ta, cũng chưa hề mở ra xem, cũng không hỏi em, em cho rằng là quà tặng rất đắt tiền, là em quá cuống rồi."
"Em bỏ qua tâm ý của chị rồi, xin lỗi." Đường Chu rất hổ thẹn, đôi mắt ngậm lấy nước, nốt ruồi lệ run lên một cái như đang đánh vào trái tim Thi Từ.
"Không sao." Thi Từ xoa xoa tóc của cô, "Cái này không quan trọng."
Đường Chu hơi chớp mắt, cách đến rất gần, trái tim của hai người đập mạnh đến gần như tần suất giống nhau.
"Mấy ngày nay em đều đang bận chuyện thi đấu. . . Còn có. . ." Đường Chu dừng một chút.
"Không cần lo lắng, khẳng định em có thể, " Thi Từ mỉm cười nhìn cô, "Có phải là ngày mốt? Chị có thể đi cổ vũ cho em không?"
Đường Chu suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, ". . . Chị đi em sẽ khẩn trương."
Thi Từ khẽ cười một tiếng, không kiên trì nữa, hôn lên sợi tóc của cô một cái, khẽ cắn xuống lỗ tai trắng như tuyết của cô, Đường Chu ngứa đến rụt lại, Thi Từ lại nghiêng người tới gần, trêu cô, "Chúng ta đã nhiều ngày không gặp, ngươi không nhớ chị sao?"
Người phụ nữ này vừa hôn qua môi của mình liền chuyển sang bám ở bên tai, mặt Đường Chu đỏ lên, cắn môi.
"Hm, nhớ hay không nhớ?" Thi Từ ôm eo của cô dịch cô xuống thấp một chút, Đường Chu gối lên khuỷu tay của nàng, từ dưới nhìn lên, ý cười dần dần không thể khắc chế.
Làm sao bây giờ? Sao nàng có thể vừa ấu trĩ vừa đáng yêu như thế?
Đường Chu giơ tay sờ mặt nàng.
Màu da của Thi Từ rất trắng, mặt mày thâm thúy, đường nét nhu mị, đuôi mắt có chút nếp nhăn trên mặt khi cười, mà nàng cũng rất hay cười, đặc biệt là hay cười với mình.
Thật là đẹp mắt.
"Cảm ơn Thu Thu đã khích lệ." Ý cười của Thi Từ như là ánh sáng nhu hòa, "Thu Thu cũng rất ưa nhìn."
Đường Chu bị nàng nắm chặt tay, kề sát lên gương mặt của mình, bên trong tầm nhìn đều là Thi Từ, cô tự nhiên nói ra miệng, "Em nhớ chị, rất nhớ chị. . . Thi. . ."
Đến đây Đường Chu đột nhiên bị kẹt lại.
Thi Từ vốn đang cười khanh khách, vẻ mặt liền cứng lại, nàng có chút ảo não, "A, đừng gọi chị là Thi giáo sư nữa."
Đường Chu hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười, tiếp tục kêu lên: "Thi giáo sư!"
"Đổi cái khác, đổi cái khác, đừng có gọi chị như vậy!" Thi Từ kháng nghị nói.
Con mắt Đường Chu cong lên, "Không đổi!"
Thi Từ chọt eo cô, "Đổi cái khác, đổi cái khác! Không phải em từng gọi chị là Thi tỷ tỷ rồi à?"
Đường Chu chớp mắt một cái, "Có sao?"
Thi Từ nhẹ nhàng bóp eo cô một chút, ngón tay cào qua cào lại, "Đừng giả ngốc, sau đó em cũng không chịu gọi nữa, bây giờ thì sao? Cũng không chịu gọi chị phải không? Kêu một tiếng cho chị nghe đi mà."
Đường Chu cười lên, cô vừa cười vừa né, gò má mập mạp trắng trẻo, "Ngứa quá. . ."
"Không được sao?" Thi Từ cực kỳ thích nét cười của cô, Đường Chu rất ít khi cười, cho dù bị nhột như vậy cô cũng chỉ mím môi cười, con ngươi cong lên, có một loại hồn nhiên không đề phòng, còn kèm theo chút ngượng ngùng đặc hữu của cô.
Các nàng từng hôn mấy lần, lúc Đường Chu bị nàng hôn đến thở không nổi, cũng chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ, con mắt khép hờ, lông mi cùng nốt ruồi lệ rung động tiết lộ trái tim sốt sắng của cô. Cơ thể thiếu nữ khi ôm rất mềm mại, cử động nhẹ nhàng lại hiện ra sự ngọt ngào trong đó, thanh âm Thi Từ hạ đến rất thấp, "Vậy em hôn chị một cái, chị sẽ bỏ qua cho em."
Đường Chu biểu hiện như nghe nhầm, lúc tiếp xúc với ánh mắt Thi Từ, cô hơi nghiêng đầu sang, dòng chữ màu đen trên sweater trước ngực cô chập chùng lên xuống.
Đang sốt sắng.
"Hm, hoặc là gọi chị một tiếng Thi tỷ tỷ, hoặc là hôn chị, em chọn đi."
Gò má của Đường Chu đỏ lên, lông mi hơi chớp, nốt ruồi lệ giống như trong truyền thuyết chậm rãi lộ ra đóa hoa quỳnh, vừa hiện ra liền không giữ quy tắc khép lại.
Lại thẹn thùng.
Thi Từ giống như bị điện giật dữ dội một hồi, nâng đầu cô lên, dẫn dắt cô bao trùm lên môi của mình, đầu lưỡi không nhịn được mê hoặc thăm dò vào bên trong môi cô, hương thơm mềm mại khuếch tán bên trong hô hấp giao hòa giữa các nàng.
Cánh tay mềm mại ôm lấy cổ của nàng, đây là phương thức Đường Chu tiếp nhận nàng, Thi Từ mút lấy môi lưỡi của cô, so với trước đây còn dùng sức thêm một chút, nàng phát hiện sống lưng của Đường Chu run rẩy, cô đang xúc động, nắm chặt quần áo của nàng, vừa ngây ngô vừa cẩn thận đáp lại nàng.
Hai chân của cô chồng chất trên đùi của nàng, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, Thi Từ vươn tay tới nắm lấy, dọc theo khung xương của cô chậm rãi vuốt lên. . .
"Đừng, ngứa. . ."
Đường Chu có chút chống cự, cô đang run rẩy trong lòng nàng, thở hổn hển từ trong nụ hôn của nàng thoát ra, cẳng chân co lên, "Đừng. . ."
Thi Từ nhân cơ hội mổ một cái hôn lên cái cổ trắng như lông ngỗng của cô.
Kháng nghị của Đường Chu bị kẹt lại giữa cổ họng, tất cả tư duy trở nên hỗn loạn mà mơ hồ.
. . .
Ghế sô pha rất rộng, nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này vừa nhỏ vừa hẹp, có từng bó từng bó lửa nhanh chóng bùng lên cháy hừng hực. . .
Tay của người phụ nữ linh hoạt như con rắn nhỏ, trườn tới trườn lui tuần tra ở phía dưới lớp quần áo.
Vừa bắt đầu đóa hoa còn có chút run rẩy, dưới sự ôn nhu kiên trì động viên, đóa hoa dũng cảm hơn một chút, thẹn thùng xấu hổ mở rộng ra.
Cuộc thi được tổ chức ở phòng báo cáo, mười mấy trường đại học toàn tỉnh đều tụ tập ở đây, có vài tổ chụp hình, ngoại trừ truyền thông internet, còn có đài truyền hình, trong sảnh phòng báo cáo không còn chỗ ngồi.
Thi Từ thông qua phụ đạo viên ngoại viện Diệp Thanh Vu đi ra cửa sau, ở một góc bình thường tại lầu hai đợi mấy phút chờ đến lượt Đường Chu.
Đèn trần trắng sáng lập loè, bạn gái nhỏ của nàng đứng ở trên đài diễn thuyết rất tự nhiên hào phóng, dáng người cao ngất.
Áo khoác là âu phục vải nỉ màu hồng nhạt, bên trong mặc một cái áo sơ mi trắng giống với màu da trắng như tuyết của cô, dáng ngọc yêu kiều.
Phát âm tiếng Anh trầm tĩnh xinh đẹp nho nhã, hai con mắt linh động có tinh thần, tốc độ nói không nhanh không chậm như đã định liệu trước, ngữ điệu thư thái như gió lưu động, kéo dài vang vọng trong toàn bộ phòng báo cáo.
"Ai, thật không tệ! Đường Chu rất giỏi! " Diệp Thanh Vu bên cạnh khen ngợi nói, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo, "Đây là một đứa trẻ ưu tú."
Sóng mắt Thi Từ xoay một cái, ý cười nhảy lên giữa hai hàng lông mày của nàng, chăm chú nhìn.
Nàng cũng không nói rõ với Diệp Thanh Vu về tình huống thực tế của nàng và Đường Chu, chỉ nói là người bạn nhỏ quen biết dạy kèm cho Thi Hải, mà Đinh nữ sĩ lại đặc biệt thích cô, nhờ nàng chăm sóc Đường Chu nhiều một chút.
Diệp Thanh Vu không suy nghĩ nhiều, rất tự nhiên tiếp nhận lý do này.
Số thứ tự của Đường Chu khá nhỏ, cô diễn thuyết xong liền lui xuống.
Điểm và kết luận là công bố ngay tại chỗ.
Ở lầu hai có thể nhìn thấy trong lúc chờ đợi tiếng hỗn loạn ồn ào phát ra như thủy triều của đoàn người bên dưới, chỉ chốc lát sau, liền tuyên bố danh sách.
Đường Chu là người thứ hai. Một trong ba người đứng đầu tiến vào thi đấu toàn quốc.
Diệp Thanh Vu cùng sinh viên Nam thành nghe được tên của cô liền hoan hô rộn lên.
Thi Từ nhìn cô được bọn sinh viên cùng thế hệ vây quanh trong đám người, những người khác trong mắt nàng chỉ là một màu xám nhạt nhẽo, chỉ có quanh cô cô là một tầng hồng nhạt, ánh sáng vây quanh cô, nụ cười nở trên môi cô.
Thi Từ có chút không dời nổi mắt.
Lần đầu gặp gỡ trong căn tin, một bên mặt u buồn thanh tú của cô.
Cô trong đêm mưa vào tiết thanh minh, nét mặt nghiêng đau thương chua xót.
Cùng với đôi mắt vô số lần nhìn về phía nàng tựa như muốn nói cái gì kia, nụ cười tình cờ khẽ xuất hiện kia.
Đây là cô trong ấn tượng của nàng.
Nhưng mà cô đang đứng dưới kia, tự tin trong đám bạn cùng lứa, được người người vọng ngưỡng ngước nhìn, chói mắt hay không chói mắt cũng đều là cô.
Thật tốt.
Nàng có thể nhìn thấy một mặt này của Đường Chu.
Con chim nhỏ kia đã từng bị mưa xối ướt, lại chưa bao giờ ngừng bay lượn, một mình bay qua một quãng đường rất dài, giương đôi cánh lên, đậu xuống bên vai của nàng.
Xưa nay cô cũng không thiếu ánh mắt ngước nhìn.
Mà Thi Từ hi vọng mình có thể là tổ ấm của cô.
Đường Chu thật vất vả từ bên trong vòng vây của thầy cô và bạn học thoát ra, đi ra hành lang bên ngoài cầm điện thoại di động lên, gửi WeChat cho Thi Từ.
"Thi đấu kết thúc rồi, em đứng thứ hai."
"Chị đang bận sao?"
Đứng đến quá lâu, chân có chút tê rần, may là đôi giày đen dưới chân này mang rất thoải mái.
Đường Chu nghĩ đến việc Thi Từ đặc biệt chọn cho cô, trong lòng rất ấm áp, đầu ngón tay ở trên màn hình không do dự nhập chữ, "Nhớ chị."
Thời điểm gửi đi khuôn mặt liền nóng lên, thở nhẹ một hơi.
Cô đứng ở lầu tám, nhìn ra bên ngoài là khí trời mờ mịt, nhiệt độ rất thấp, nhưng cô mặc chiếc áo khoác này không thấy lạnh chút nào, nhỏ nhắn lại rất thích hợp, giống như cái ôm ấm áp của Thi Từ.
Chờ một lúc, cô mở lại di động, vẫn chưa trả lời.
Đường Chu hơi mím môi, tâm tình đột nhiên có chút suy sụp.
"Đường Chu." Có người gọi cô, cô cẩn thận cất di động, trong nháy mắt tâm tình cũng nén lại, quay đầu, là phụ đạo viên Diệp lão sư, còn có --
Đường Chu nháy mắt mấy cái, ánh mắt lập lòe.
"Biểu hiện rất tốt, rất tuyệt, chúc mừng em." Diệp Thanh Vu đang khen cô.
Đường Chu khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cô." Con mắt nhìn về phía Thi Từ, Thi Từ cười nhìn cô, lặng lẽ chớp mắt với cô.
"A, mau chào cô đi, cái đứa nhỏ này." Diệp Thanh Vu có chút kỳ quái, theo nàng hiểu rõ Đường Chu thì cô sinh viên này hiểu nhất là lễ phép, mà hai người này không phải quen biết sao? Làm sao gặp mặt cũng không chào hỏi? Nàng nhanh chóng nhắc nhở Đường Chu.
Đường Chu ngẩn ra, gò má trắng nõn mơ hồ tràn ra một chút màu sắc.
-- Sau này còn gọi chị là Thi giáo sư, chị liền hôn em.
-- Vậy. . . Thi lão sư.
-- Vậy cũng không được, em lại gọi chị là Thi giáo sư, Thi lão sư, chị coi như em đang đòi hôn.
Thi Từ giương môi nở nụ cười, ngoài mặt nhẹ như gió thoảng mây bay, con ngươi lại ngầm có một chút thâm ý không nói rõ.
"Thi giáo sư. . ." Đường Chu nho nhỏ kêu một tiếng, bởi vì thi đấu, tóc Đường Chu đều tết lên, mấy sợi tóc buông xuống gò má căn bản không giấu được lỗ tai đang đỏ lên của cô.
"Ừm." Thi Từ gật đầu một cái, trong tròng mắt đều là ý cười.
Diệp Thanh Vu vẫn cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý mà nói Đường Chu sinh bệnh lần kia, Thi Từ nhờ mình chào hỏi với quản lý ký túc xá trường, dáng dấp hai người này lại giống như không thân lắm.
Đúng rồi, tình huống mà Thi Từ nói với nàng là Đường Chu dạy kèm cho Thi Hải, còn có mẹ của bọn họ thích Đường Chu, cho nên có thể Thi Từ cùng Đường Chu cũng không quá quen thuộc.
Đứa nhỏ này cũng không biết tạo quan hệ với thầy cô. Tương lai tìm việc làm có thể nhờ vào chút quan hệ nhân mạch bình thường được lơ đãng tạo dựng ra này mà đưa đến tác dụng then chốt.
Diệp Thanh Vu từ năm nhất biết được Đường Chu, đối với tình huống của gia đình cô lại hiểu rõ một hai, nàng có tâm thay Đường Chu kết nối, cười nói: "Em và Thi giáo sư cũng quen biết, không cần không thân thiết như thế, gọi dì Thi đi."
Lời vừa dứt.
Đường Chu liền mở to hai mắt.
Biểu hiện của Thi Từ không mặn không nhạt, mở miệng, "Mình nào có già như vậy. . ."
Diệp Thanh Vu nhìn nàng một cái, cười ha ha."Được được được, cậu đương nhiên không già, cậu tướng mạo thanh xuân tươi đẹp, Đường Chu, em gọi cậu ta là Thi tỷ tỷ là được. "
Đường Chu đã sớm nhìn biểu hiện của Thi Từ vào trong mắt, vốn là nội tâm còn đang nhịn cười, nghe một câu như thế liền không cười được nữa. Con mắt Thi Từ xẹt qua, trong tròng mắt đột nhiên chớp mở giống như một mảng trời sao nhỏ, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Chỉ có hai người bọn họ mới hiểu được ám chỉ này.
-- không thích, đừng mà.
-- không được.
-- không thích, a, không thích mà. . .
-- vậy em phải gọi chị là gì?
-- a. . . Tỷ tỷ, Thi tỷ tỷ. . .
Hai lỗ tai trắng nhỏ của Đường Chu đỏ hồng lên, hạ thấp đầu xuống. Khuôn mặt cô trắng nõn thanh tú, lúc cúi thấp đầu lộ ra cần cổ có độ cong cực kỳ tinh xảo.
Thi Từ không lộ ra vẻ mặt gì liếc mắt nhìn cổ áo đóng đến kín đáo chỉnh tề kia, chỉ có nàng mới biết ở chỗ đó có cái gì.
Nàng mân môi cười một cái, chủ động chuyển hướng đề tài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...