Gần đây Thi Từ bị Đinh nữ sĩ làm phiền muốn chết, lại muốn nàng đi xem mặt, cũng không biết bà từ chỗ nào phát triển nhân mạch, vẫn nhất quyết muốn nàng gặp bằng được người cùng bản thân có "hứng thú tìm hiểu".
Lần đầu bà giục Thi Từ còn nhịn, lần thứ hai liền nói: "Ngài còn như vậy con quay lại nước Mỹ đó."
Còn bổ sung một câu, "Là cái loại đi không trở lại."
Đinh nữ sĩ rõ ràng con gái mình đang dùng cái tôn xưng ngài này chính là biểu hiện nàng tức giận, cuối cùng cũng coi như tạm thời thu liễm.
Thi lão đầu cũng nói nàng, dạy nàng một khóa học đã là giảng viên thì nên vì người làm tấm gương sáng phải biết chịu trách nhiệm blabla không thể nói đi là đi được.
Có thể là gừng càng già càng cay, qua không lâu Đinh nữ sĩ lại bắt đầu tác quái, trò gian của bà tầng tầng lớp lớp, hơn nữa không lặp lại trò cũ, không khóc cũng không làm khó, buổi tối mỗi ngày chính là gọi điện thoại đến tâm sự với nàng, từ thi từ ca phú nói tới nhân sinh triết học, từ thời thơ ấu của ba nàng nhảy đến tuổi thơ của nàng, từ dân sinh thời sự rẽ sang tổng tuyển cử nước Mỹ các kiểu, Đinh nữ sĩ xuất thân là phóng viên, từng làm qua biên tập viên, từng ra vài cuốn sách, am hiểu nhất chính là năng lực biểu đạt, vĩnh viễn không thiếu chính là đề tài.
Cũng không mất bao lâu, Thi Từ cũng không chịu được quấy rầy, "Mẹ, buổi tối con cũng có sinh hoạt cá nhân của bản thân, mẹ có thể chừa chút thời gian cho con được hay không?"
Đinh nữ sĩ: "Không phải cô độc thân sao? Có cái gì sinh hoạt cá nhân của bản thân chứ?"
"Lại nói hiện tại đã nghỉ hè, cô thì càng mây bay a!"
Thi Từ thở ra một hơi, "...Đinh nữ sĩ ngài nói thẳng đi, mẹ muốn con đi gặp người nào?"
Từ điện thoại phía bên này cũng có thể nghe được nội tâm cố nén kích động của Đinh nữ sĩ đang giả vờ sử dụng ngữ khí bình thường, "À, tuổi tác xấp xỉ con, kinh doanh bệnh viện chăm sóc dành cho thú cưng, mẹ mang Pudding đi tắm rửa liền quen biết..."
Thi Từ cực kỳ khâm phục năng lực giao tiếp của Đinh nữ sĩ.
"Con chỉ đi nhìn mặt một cái thôi đó."
"Đương nhiên đương nhiên, gặp rồi tất cả do con làm chủ."
Không thì sao đây?
"Thời gian gặp con tự chọn."
"Có thể có thể, chỉ cần con đi là được."
Ha ha, con đi, con đi, con phải đi chứ!
Trước khi Thi Từ cúp điện thoại liền nghe thấy Đinh nữ sĩ ở đầu dây bên kia không kìm nén được cười đắc ý.
Thi Hải cũng biết chuyện này, hắn vỗ vỗ lồng ngực nói với Thi Từ: "Chị, không sao đâu, chị cứ đi vào 20 phút sau em sẽ đi giải cứu chị."
Thi Từ nhướng mày lên, "Được đấy."
Thi Từ chọn thời gian vào trưa tuần sau, ở một nhà hàng cơm kiểu Tây rất nổi – Tiểu Mân Côi. Không nằm ở đoạn đường trung tâm thành phố, là từ một gian nhà cũ sửa lại, hai tầng, còn có đình viện Cá Cựu, trồng trọt rất nhiều giống hoa hồng, lấy màu trắng làm chủ đạo. Rất tỉ mì bồi dưỡng thành, lại bảo lưu lại một điểm dã tính khiến cho sinh cơ bừng bừng.
Thi Từ gần sát giờ mới đến, nhìn thấy chỗ bàn đã đặt vẫn còn trống không.
Nàng không lộ ra vẻ mặt gì, trước đi tới ngồi xuống, vừa mới ngồi xuống, bên kia bàn liền có một người đi tới, "Ngại quá, tôi đến muộn."
Thi Từ lễ phép tựa như câu khóe môi lên, "Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi."
Bác sĩ Dương đối diện, kinh doanh một bệnh viện cho sủng vật, trang phục trung tính, tóc rất ngắn, đeo mắt kính, tướng mạo thanh tú, làn da trắng nõn, không cao, không tính là gầy, ánh mắt lúc nhìn Thi Từ không che giấu được kinh diễm, "Cô so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn."
Thi Từ lại lễ phép mỉm cười đáp lại.
Vạn vạn không nghĩ tới, thiên toán vạn toán, không nghĩ tới cũng không tính được Thi Từ nàng cũng có ngày có nhu cầu đi xem mặt.
Mới nhìn đối phương, Thi Từ liền biết Đinh nữ sĩ đối với sở thích của mình không biết gì cả.
Được rồi, nàng kiên trì 20 phút, hi vọng Thi Hải có thể có điểm dùng được.
"Chào hai vị, tôi là người phục vụ số 21 Đường Chu, hôm nay tôi là người phục vụ hai cô, xin hỏi các cô muốn xem thực đơn chưa ạ?"
Thi Từ nghe được cái tên này, có chút quen tai nhìn sang phía phát ra thanh âm.
Thi Từ kỳ thực cũng không thường ăn cơm trưa, nàng có giờ ăn uống theo thói quen của bản thân, nhiều năm đã sớm hình thành quy luật, nhưng hẹn gặp bữa tối thì lại quá giống hẹn hò rồi. Thời điểm ban trưa, tiệm này ít người hẹn trước, hơn nữa nàng thích hoa hồng cùng cây xanh tùy ý sinh trưởng mọc đầy hai bên tường ở lầu hai của tiệm này.
Trong hoàn cảnh như vậy, Đường Chu ăn mặc áo sơ mi trắng đơn giản, váy đen có túi, tóc đen chải ra phía sau lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết, nhỏ như lòng bàn tay, còn có đôi mắt to mà linh động.
Trong nhà hàng Tây, người phục vụ nhất định phải trang điểm nhạt, môi cô thoa son đỏ lên lại như đóa hoa hồng mềm mại nhất trên tường kia.
Rất nổi bật trong hoàn cảnh như thế này..
Thi Từ cùng người đối diện đều tiếp nhận thực đơn, Thi Từ không vội mở ra, nàng mân môi, hỏi một câu, "Nghỉ hè làm thêm à?"
Đường Chu hơi mím môi, rất lễ phép gọi một tiếng, "Thi giáo sư."
A? Không gọi là Thi lão sư?
Nụ cười trên mặt Thi Từ sâu thêm, hướng về phía người phụ nữ đối diện đang lộ vẻ mặt tò mò kia nói: "Là sinh viên đại học ở trường của tôi."
"A, trùng hợp như vậy." Dương nữ sĩ phía đối diện từ trên xuống dưới đánh giá Đường Chu, "Lớn lên thật đáng yêu."
Nếu như cô gái khác nghe được khích lệ có thể sẽ thẹn thùng nói một câu không đâu hoặc là khen ngợi lại đối phương, Đường Chu lại đối với lời nói như vậy không có phản ứng gì, gương mặt tỏ ra thái độ giải quyết việc công, "Có cần tôi giới thiệu cho các vị món ăn đặc sắc ngày hôm nay không ạ?"
Thi Từ ngậm cười phối hợp với cô, "Hôm nay có nguyên liệu nấu ăn gì tươi mới sao?"
"Có sò, tôm hùm đều rất tươi mới, còn có..."
Đường Chu hơi nghiêng người, tốc độ nói vừa phải, đọc từng chữ rõ ràng, giọng cô phi thường thanh, thấu, lại có chút giòn ngọt của thiếu nữ trẻ tuổi, vô cùng dễ nghe.
Thi Từ nghe xong cười khanh khách, mới nói: "Thầy trò chung trường, không cần trịnh trọng như thế, bạn học Đường Chu."
Bác sĩ Dương cũng cười, "Đúng thế."
Thi Từ nghĩ lần này thêm vào lần kia "bức" cô cùng Thi Hải hẹn hò, phỏng chừng cô bé này rất phản cảm với mình.
A, còn thêm cái lần khiến cô ngã chổng vó kia nữa.
Nhất định là bị cô bé ghét rồi.
Cái cảm giác sung sướng không tên này là chuyện gì đang xảy ra a...
Đến lúc gọi món, Thi Từ gọi một đĩa sò cùng tôm hùm làm món chính, bác sĩ Dương đối diện cũng chọn bò bít tết tây lạnh, hai người đều bỏ qua bánh ngọt và rượu.
Bác sĩ Dương vừa mới gọi thêm một ly nước trái cây.
Thi Từ lại nhìn Đường Chu, "Có menu rượu không?"
Đường Chu nhìn nàng trả lời, "Có ạ."
Thi Từ đưa tay ra, trên ngón trỏ thon dài có chiếc nhẫn vuông phục cổ hơi hiện ra ánh vàng, "Lấy rượu cho cô."
"Muốn uống rượu?" Bác sĩ Dương hỏi.
"Uống một ly." Thi Từ hướng về phía nàng ta mỉm cười, "Cô cũng uống chứ?"
"Ừm, tôi cũng uống, à hay là để tôi uống nước trái cây, đợi lát nữa đưa cô về?" Lời bác sĩ Dương có ám chỉ.
Thi Từ mở menu rượu ra, tự động bỏ qua câu nói này, "Hai người uống càng có không khí." Nàng chỉ thoáng quét qua, ngón tay gõ gõ, "Cái này. Một chai."
Đường Chu vừa nhìn, nhất thời không phản ứng lại.
Bác sĩ Dương sửng sốt, "Có phung phí quá không?"
Nghiêm chỉnh một chai Louie XIII? Giá thị trường hơn hai vạn một chai, ở đây có thể còn đắt hơn...
Thi Từ nhìn Đường Chu hơi ngẩn ra, cười nói: "Liền là chai này đi."
Đường Chu gật đầu, thu hồi menu món ăn và menu rượu, "Mời hai vị chờ một chút."
Thi Từ nhìn theo bóng lưng của cô, áo thun và váy liền thân, tuy rằng vóc người gầy gò, thế nhưng tỉ lệ tuyệt đẹp, cẳng chân đặc biệt dài, mông có chút vểnh, có lúc khí chất cũng là nhờ vóc người tuyệt hảo mang lại, tuy rằng tuổi còn nhỏ, phong vận phụ nữ đã hình thành.
"Nghe dì Đinh nói, cô dạy học ở Nam đại?" Lời của bác sĩ Dương vang lên bên tai, Thi Từ thu hồi ánh mắt, bắt đầu lễ phép xã giao.
"Cô còn một đứa em trai phải không?"
Suýt chút nữa quên hôm nay là đi xem mặt, sau vài lần đối thoại không tư không vị, thức ăn rốt cuộc bưng lên.
Trên người Đường Chu thẳng tắp, bước chân mềm mại, cái khay theo bước chân ở trước ngực hơi nhún nhảy.
Thi Từ rốt cuộc thừa nhận tú sắc khả đan từ này đúng là tồn tại thật.
Sau khi thức ăn được đem lên, cô lại rời đi để bưng rượu. Thi Từ đã hoàn toàn quên chuyện cùng Thi Hải hẹn 20 phút trước đó.
Đường Chu cầm rượu trong giỏ rượu hướng Thi Từ hỏi, "Hiện tại muốn khui sao?"
Thi Từ cười nhợt nhạt, gật đầu một cái.
Chai rượu có hình dáng hoa bách hợp hoàng gia lập thể, bình được mạ vàng, thân chai bằng thủy tinh đọng vài giọt nước mưa, thân chai phối hợp với chất lỏng bên trong lại như một vỏ vò ánh vàng màu hổ phách hiện ra.
Người phục vụ đương nhiên đã được huấn luyện khui rượu, thế nhưng rượu quý giá như thế làm sao có khả năng cầm để luyện tập, Đường Chu trước đây đều chưa từng nhìn thấy, cho nên Đường Chu vô cùng gấp gáp. Louie XIII hẳn là loại rượu quý giá nhất trong quán của các cô, rất ít người gọi, đặc biệt là giữa trưa. Vừa nãy sau bếp những người phục vụ khác đều ồ lên, hâm mộ cô được trích phần trăm từ đơn rượu này, kinh động đến cả quản đốc cũng lại đây hỏi vài câu, dặn dò cô phải cố gắng chiêu đãi khách.
Đường Chu thầm ghi nhớ trong lòng từng bước, đem chai rượu lấy ra, đặt phía bên phải Thi Từ, mang găng tay tháo nắp chai hình hoa bạch lan xuống, dùng dao nhỏ cắt mũ rượu dọc theo vòng ngoài miệng chai, dùng khăn ăn lau chùi miệng chai sạch sẽ, đưa dụng cụ nhọn để khui rượu vòng vào nút gỗ ở giữa, kẹp lại tại một điểm, nâng tay cầm lên, nhanh chóng nhấc nút gỗ lên.
Thành công! Ở bên trong nội tâm Đường Chu nho nhỏ hoan hô một tiếng, tâm tình cô vừa buông lỏng, một tia ý cười nhợt nhạt như tuyết nhỏ vừa tan điểm tại hai bên khóe môi. Cảm giác như... Thi Từ nghĩ nên hình dung như thế nào – lại như sinh viên khối văn đang học đề của khối võ, giống như gặp đại địch, phi thường nghiêm túc, trong đầu từng bước từng bước dựa theo công thức toán học tính toán, chỉ lo sai một bước đi cuối cùng.
Thật là đáng yêu. Thi Từ nhịn cười.
Rót rượu, bàn tay tự nhiên mở ra, cầm ngay tại thân chai, ngón tay cái giữ chặt, ngón trỏ chỉ về miệng chai, ngón tay cái liền cong thành góc 60 độ, ngón tay giữa, ngón tay đeo nhẫn, ngón út đặt ngang hàng tụ cùng một chỗ, cùng ngón tay cái phối hợp cầm chặt thân chai, hướng trong ly rót xuống một chút.
Đường Chu như cũ không dám thả lỏng, còn đọc thầm trong lòng từng bước một.
Thi Từ bưng ly rượu lên, nếm thử một ngụm, dư vị hơi vương lại đầu lưỡi, hướng Đường Chu gật đầu.
Rượu này thân chai khá thấp tròn, tay Đường Chu nhỏ, tư thế không tính là thành thạo, một tay cầm chặt vẫn còn có chút vất cả, nàng nhấc lên mười hai vạn phần tinh thần từ từ hướng về ly rượu trong tay Thi Từ rót đầy năm phần mười, vẫn là bắn tung tóe một hai giọt ra ngoài.
Đường Chu định nói xin lỗi, thân chai bị một bàn tay trắng nõn khác cầm lấy, Thi Từ rất tự nhiên mở miệng nói: "Để cô tự làm."
Thi Từ chủ động rót nửa ly cho bác sĩ Dương.
Đường Chu liền tự động lùi xuống.
Người phục vụ không thể cách quá xa, nhất định phải bất cứ lúc nào cũng lưu ý khách, đúng lúc phục vụ cho khách.
Đường Chu đứng ở góc độ có thể trực tiếp nhìn thấy Thi Từ và non nửa mặt nghiêng của người phụ nữ ngồi đối diện nàng.
Vừa nãy không chú ý, hiện tại bàng quan mấy phút, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này là lạ.
Lạ chỗ nào, cô lại không nói ra được.
Đường Chu suy tư nhìn đến, ánh mắt Thi Từ vừa vặn lướt qua, đối diện với cô.
Một giây, hai giây, sau đó bưng ly rượu lên uống.
Chỉ mân môi một cái.
Nàng căn bản không muốn uống rượu.
Đường Chu có thể xác định.
Cho nên tại sao phải gọi rượu? Còn gọi rượu mắc như vậy?
Lẽ nào là do mình làm công ở đây sao?
Hẳn là không phải đi...
Vừa nghĩ đến đây, Đường Chu lần thứ hai nhìn thấy ánh mắt Thi Từ rơi đến chỗ cô, ánh mắt kia tựa hồ có thâm ý gì, lại uống một hớp rượu.
Nàng mặc một cái áo thun màu lam đậm, trên áo sơ mi có tiên hạc thứ tú cùng quần ống rộng chín phần chân. Tướng mạo của nàng cực kỳ quyến rũ phong lưu, lại mặc trang phục trung tính trung hòa điểm mị khí này, lại thêm phần đặc biệt gọn gàng cùng suất khí.
Đường Chu nghĩ đã gặp Thi Từ ba lần, mỗi lần đều rất ngắn ngủi, chỉ biết là dung mạo của nàng đẹp, cũng biết trong miệng của người khác là dung mạo của nàng đẹp.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô tỉ mỉ nghiêm túc quan sát nàng.
Trong đầu lướt qua đối thoại trước đó cùng Trương Tử Nam.
"Ai nha, Thi giáo sư người thật có phải thật sự đẹp như vậy hay không? Mình chỉ xem qua video."
"Video?"
"Đúng vậy, cô ấy lên lớp video đều ở ngành toán học a, học viện Quản trị kinh doanh bên kia truyền ra, máy tính của bọn Phương Tu Tề bên kia đều có... Mình cũng xem qua vài lần rồi."
"Cô ấy là giáo sư?"
"Phó giáo sư! Trở thành giáo sư là chuyện sớm muộn thôi. Cô của ta siêu lợi hại, sinh viên viện bọn họ đều gọi cô ấy như vậy, cậu có muốn xem video giảng bài của cô ấy không, mình có! Tuy rằng mình nghe hông hiểu gì!"
"...Gọi là Thi lão sư không đúng sao?"
"Không phải không đúng, nhưng trong đại học danh xưng lão sư này dùng quá bình thường linh tinh đi, chúng ta gọi quản lý ký túc xá là lão sư, gọi phụ đạo viên là lão sư, gọi nhân viên công tác ở thư viện cho mượn sách cũng là lão sư, Thi giáo sư không đồng dạng như vậy! Cô ấy đẹp như vậy! Lợi hại như vậy!"
Trương Tử Nam không ngừng cảm khái, sau đó nghĩ đến cái gì, "Đường Chu! Nếu như cậu đáp ứng Thi Hải, Thi giáo sư chính là chị dâu cậu!"
...
Vừa nghĩ đến đây, Đường Chu liền nhìn thấy Thi Hải thật sự xuất hiện, từ trước mặt co đi qua thẳng đến Thi Từ bên kia.
Chỉ mặc áo thun, quần bò, giày chơi bóng, thanh xuân tràn trề đến như mặt trời buổi sớm.
Nhưng hắn tiến đến khom lưng ôm vai Thi Từ, nhanh chóng hôn một cái trên gò má nàng, ngữ khí còn vô cùng đáng thương, "Bảo bối! Tại sao em lại ở chỗ này? Không phải nói hôm nay muốn theo anh hẹn hò sao?"
Bác sĩ Dương đối diện trực tiếp hết chỗ nói: "..."
Thi Từ nhịn xuống khóe miệng co rúm, liếc bàn tay đặt ở trên vai mình, ngước mắt nhìn Thi Hải một cái.
Này thật sự khiến tâm Thi Hải nhảy dựng một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...