Để tỏ lòng kính trọng và ưu ái đối với Lý Mục, vào ngày hắn về thành, Thái Khang Đế mệnh cho quan viên triều đình dưới tứ phẩm ra khỏi thành nghênh đón.
Trước đây, kiểu đãi ngộ này chỉ dành cho một số rất ít đại thần nhất phẩm như Cao Kiệu, Hứa Tiết mới có, được cả triều yêu thích và ngưỡng mộ.
Vì vậy, ngày hôm đó, người dân thành phố Kiến Khang thức dậy sớm và nhìn thấy hàng trăm người mặc quan phục, ngồi trên xe ngồi kiệu, sôi nổi đi đến trường đình bên ngoài thành bắc mười dặm và bắt đầu chờ đợi ở đó dưới ánh mặt trời.
Khi Lý Mục cùng Lạc Thần đến, mặc dù đã muộn nhưng vẫn đầy đủ các quan viên Kiến Khang đang đợi ở hai bên đình.
Có vẻ như không còn ai nhớ đến những lời chế giễu tàn nhẫn và sự khinh miệt ác ý đã dành cho hắn lúc hắn với chức quan Biệt Bộ Tư Mã ngang trời xuất hiện cưới con gái Cao thị.
Tuy rằng đã chờ đợi hơn nửa ngày, mọi người đều vừa đói vừa mệt, nhưng khi nhìn thấy hàng xe ngựa của Lý Mục xuất hiện thì đều tươi cười đầy mặt, tranh nhau đi lên, những tiếng chúc mừng không ngớt.
Chiến thần không gì địch nổi, vinh quang của người Nam Triều, tân sủng của hoàng đế, con rể của Cao Kiệu, đây là dáng vẻ của Lý Mục ở trong mắt những người này.
Mỗi người đều nghĩ, Lý Mục – một võ quan xuất thân hàn môn bắt đầu từ hôm nay con đường thăng chức sẽ tăng rất nhanh.
Lý Mục có thái độ rất khiêm tốn, từ xa đã xuống ngựa, đứng ở trên đường chắp tay cảm tạ với những quan viên đã đứng ở ngoài trời chờ mình hơn nửa ngày.
Sau đó, một hàng ngựa xe được vây quanh đi vào thành, hắn cưỡi ngựa che chở xe ngựa của thê tử đi đằng trước, mấy trăm quan viên đi theo phía sau, đội ngũ đồ sộ từ cửa thành đến Cao gia, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của dân chúng trong thành.
Ở Kiến Khang Lý Mục không có nhà riêng.
Lúc hắn đang đi trên đường, hoàng đế đã ban thưởng cho hắn một tòa đại trạch ở Trường Can Lí, nô bộc xe ngựa đầy đủ mọi thứ.
Trước đó Cao Kiệu đã dành chút thời gian phái Cao Thất đi Kinh Khẩu đón Lý mẫu đến, nhưng lại bị Lư thị khéo léo từ chối, thế là cũng đành phải từ bỏ.
Chờ đến ngày hôm nay con gái con rể về kinh, ông đã từ Đài Thành trở về từ sớm.
Bởi vì Cao Dận hiện giờ còn đang ở Quảng Lăng chiến đấu, bèn phái mấy con cháu khác trong tộc còn ở trong kinh cùng với Cao Thất đi ra ngoài thành nghênh đón, dẫn vợ chồng hắn đi thẳng đến Cao gia trước.
Xe ngựa dừng ở trước cửa lớn Cao phủ, hai cánh cửa mở rộng ra, nô bộc trong nhà đã xếp thành hàng chờ ở ngoài cửa.
Hai vợ chồng hắn chân còn chưa chạm xuống đất thì đã có người nhà mang tin tức bẩm báo vào trong.
Tiêu Vĩnh Gia nghe tin thì cực kỳ vui mừng, thấy trượng phu cũng lộ ra vẻ vui vẻ, rõ ràng là sốt ruột hơn cả mình, thấy ông đi nhanh ra ngoài vài bước thì lại dừng lại, bày ra dáng vẻ không mấy quan tâm, nói một câu “Kêu A Di đi thư phòng gặp ta” rồi xoay người đi luôn.
Tiêu Vĩnh Gia ném ánh mắt xem thường với chồng, mình thì đi ra tiền đường đích thân đón con gái về nhà.
Lạc Thần bước qua bậu cửa, tâm tình vô cùng kích động, bước nhanh đi vào nhà, đi qua hành lang qua đình đài, còn chưa đến tiền đường từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng từ mái hiên đi ra, đúng là mẫu thân của mình rồi, thế là gọi to một tiếng “mẫu thân”, bỏ mặc Lý Mục lại, lao về phía mẫu thân của mình.
– A Di!
Tiêu Vĩnh Gia mặt mày rạng rỡ giang hai tay ra ôm chặt con gái yêu mà mình ngày đêm mong nhớ vào trong lòng.
Lạc Thần nhào vào lòng mẫu thân, không kìm nén được hết khóc lại cười.
Tiêu Vĩnh Gia ôm con gái yêu một lát rồi mới bình tĩnh quan sát nàng.
Hơn nửa năm không gặp, con gái mặt như phù dung, dung mạo tươi tắn, thần thái còn tốt hơn so với trước kia rất nhiều, trong lòng rất hài lòng, thấy Lý Mục cũng cười tươi đi tới thì vội xỉa ngón tay vào trán con gái, cười cười:
– Đừng có khóc nhè nữa.
Để con rể nhìn thấy, còn tưởng rằng con đang kể khổ với mẹ đấy, rồi để con rể không vui.
Lạc Thần nín khóc, đổi sang nũng nịu:
– Huynh ấy còn lâu mới thế.
– Quay lại nhìn hắn, lau nước mắt.
Phía sau, Lý Mục đã bước đến, tươi cười chào hỏi Tiêu Vĩnh Gia.
Tiêu Vĩnh Gia vội bước lên bảo hắn không cần đã lễ, sau đó dẫn con gái con rể đi vào trong.
– Mẹ ơi, cha con đâu rồi ạ?
Lạc Thần đi vào tiền đường nhìn quanh quất, lại chẳng thấy bóng dáng phụ thân đâu.
Tiêu Vĩnh Gia đang định nói, lại nghe thấy phía sau có tiếng ho hắng giọng, quay đầu lại, thấy trượng phu không biết đã đi ra từ lúc nào rồi, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, đang từ hậu đường đi đến.
Bà cố nín cười hất cằm:
– Kia kìa, đang tới kia kìa.
– Cha ơi!
Lạc Thần chạy về phía ông.
– Cha ơi, sao cha lại gầy đi nhiều so với lúc con đi thế ạ!
Lac Thần chạy tới trước mặt Cao Kiệu, choàng lấy tay phụ thân, quan sát ông, lòng xót xa.
Cao Kiệu vừa rồi vốn dĩ muốn nhịn, chờ Lý Mục đến gặp mình trước, nhưng mà vào thư phòng xong rồi chung quy vẫn không nhịn được, lại đi ra.
Ông thật sự là quá yêu thương và nhớ con gái.
Con gái bị người ta mang đi, đi một cái là không trở về, ngay cả mình cũng không cần, mỗi khi nhớ tới ông đều thấy mất mát và đau lòng.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng chờ được con gái trở về, giống Tiêu Vĩnh Gia, thấy con gái mặt mày rạng rỡ, khí sắc rất tốt, trong lòng ông biết hẳn là cuộc sống với Lý Mục rất hạnh phúc, trong lòng vừa chua xót ghen tị đồng thời cũng rất vui mừng.
Dù sao cũng làm một người cha, con gái cũng đã lớn, tuy xa cách lâu ngày mới được đoàn tụ, trong lòng tràn đầy vui mừng nhưng trước mặt mọi người không thể để lộ cảm xúc ra ngoài như thê tử mình được, chỉ mỉm cười thấp giọng an ủi con gái.
Bên này cha con gặp mặt, dĩ nhiên là nói mãi cũng không hết chuyện, bên kia Tiêu Vĩnh Gia tiếp đón con rể, nói:
– Nhạc phụ con biết hôm nay con về kinh cho nên đã từ Đài Thành về nhà rất sớm rồi.
Trước đó còn phái người đi Kinh Khẩu dự tính là đón mẫu thân với em gái con đến đây để người một nhà các con được gặp nhau sớm hơn, nhưng mà mẫu thân không đi, ông ấy mới đành phải thôi…
Đang nói chuyện, Cao Kiệu lại hắng giọng một tiếng, cắt ngang lời Tiêu Vĩnh Gia, nói:
– Hôm nay Đài Thành không có việc gì, cho nên ta mới về sớm một chút.
Đó chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà nói đâu.
Lý Mục thấy nhạc phụ mặt mày nghiêm túc, từ lúc xuất hiện thì không nhìn sang mình, liền đi tới trước mặt ông cung kính hành lễ, nói:
– Đã làm nhạc phụ lo lắng, con rất cảm kích ạ.
Cao Kiệu ừm nhẹ một tiếng, nói với thê tử:
– Nàng tiếp đón đi.
Xoay người đi.
Tiêu Vĩnh Gia thấy trượng phu vẫn bày ra cái dáng vẻ ngang bướng, như là vẫn còn giận dỗi con rể, vừa buồn cười lại vừa tức giận, cũng không để ý tới ông, chỉ cười cười với con rể:
– Các con đi đường vất vả, phòng của các con đã được dọn dẹp rồi, là khuê phòng trước kia của A Di, các con đi nghỉ ngơi đi, một lát ra dùng cơm.
Lý Mục cảm ơn bà.
Lạc Thần vui vẻ dẫn Lý Mục đi thăm thú trong nhà quen thuộc, trên đường đi chỉ cho hắn các nơi, nói nói cười cười.
Cuối cùng lúc đi qua một cánh cửa tròn đi tới một đình viện, đó là nơi khuê phòng thời thiếu nữ của nàng.
Trong viện có hòn non bộ, núi giả, chuối và củ cải, hoa cỏ đan xen, thấp thoáng nó cũng được che giấu và mở ra trong sự yên tĩnh.
Vào gian ngoài, trước mắt là cả một bức tường sách, giá sách cao hơn trần nhà, sách xếp chồng ngang dọc lên trên, lấp đầy cả bức tường.
Đối diện là một con Đa Bảo Cách.
Một cái bàn dài dựa vào tường, trên bàn đặt một chiếc bình sứ đáy chậu có hoa văn lá xanh, miệng bình cắm một cành san hô, một cây quạt tiêu lớn khác, bên cạnh là một lư hương hai quai bằng đồng xanh cổ kính.
Đi qua nữa là một chiếc trường kỷ, một bàn cờ, một chiếc đàn cầm cổ nhiều màu sắc, một ngăn đựng các bản phổ cầm, bên trên có cắm một cây ngọc tiêu, ngoài ra nó còn rất sạch sẽ, không giống với khuê các son phấn khác mà giống một thư phòng hơn.
Lý Mục nhìn quanh.
Một vú già hầu bên cạnh nói:
– Tiểu Nương tử, từ sau khi cô đi, bọn tôi ngày này đến quét tước dọn dẹp, chờ cô rất lâu đó.
Ngoại trừ hai ngày trước có thay mới màn giường và rèm cửa, còn lại thì trước khi cô đi thế nào thì nay vẫn như thế.
Cô nhìn xem, có chỗ nào không hài lòng không?
Lạc Thần có cảm giác thân thuộc trở về nhà.
Đi vào nội thất, thấy giường và đồ đạc đều giống như trước, chỉ có màn màu đỏ khói được thay thế, cười nói:
– Đều tốt cả ạ, không có chỗ nào không ổn.
Mấy hạ nhân đều tất bật cất đồ đạc, lại bưng nước vào để rửa mặt.
Lạc Thần rửa sạch mặt mũi chân tay, chải tóc tai, thay quần áo, nàng sảng khoái đi ra, thấy Lý Mục còn ở bên ngoài, đang đứng ở trước cây đàn cầm nhìn nó, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì, đi qua cười nói:
– Chàng đang nhìn gì đó, thảo nào không thấy chàng đâu.
Chàng mau đi rửa mặt mũi chân tay rồi thay quần áo đi, rồi chúng ta đi ăn cơm.
Thiếp đói lắm rồi.
Lý Mục như lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt đi quay lại cười với nàng, đi tới.
Hắn vừa thay quần áo xong thì bên ngoài đã có người hầu tới gọi, vì thế cùng đi ra ngoài đi đến nhà ăn.
Cao Kiệu không mời thêm người nào khác.
Bữa cơm chiều món ăn rất phong phú, nhưng chỉ có người nhà bốn người mà thôi, cũng không có quy củ nam nữ chia bàn, cả nhà đều ngồi cùng nhau.
Lúc ăn cơm, Cao Kiệu vẫn không nói gì.
Cơm nước xong, ông cũng không nói thêm gì cả, chỉ dặn dò con gái đi nghỉ ngơi sớm, mắt nhìn Lý Mục, nói câu “con đi theo ta”, xong rồi đi đến thư phòng.
Lý Mục đứng lên xin phép rời đi với Tiêu Vĩnh Gia, lại nói với Lạc Thần:
– A Di, nàng trò chuyện với mẹ nhé, gặp nhạc phụ xong rồi ta sẽ trở về phòng ngay thôi.
Lạc Thần nhìn theo bóng lưng của hắn đi cùng phụ thân, nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cha mình đối với Lý Mục tối nay, trong lòng có chút bất an, sợ cha sẽ làm khó hắn, nàng do dự rất muốn đứng lên ngăn cản phụ thân lại.
Vẻ lo lắng của con gái làm sao thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Vũnh Gia, bà đi tới cầm lấy tay Lạc Thần.
– Con đừng lo, mẹ hiểu tính cha con mà.
Cha con sẽ không làm khó con rể đâu.
Đi thôi, mình về phòng đi.
Lạc Thần mới yên tâm, cùng mẫu thân hai người trở về phòng.
……
Lý Mục đi tới thư phòng, đứng ở trước mặt Cao Kiệu, hành lễ lần nữa.
Quả nhiên đúng như lời Tiêu Vĩnh Gia nói, thái độ của Cao Kiệu với con rể hoàn toàn bất đồng khi ở trước mặt con gái, khá là ôn hòa, ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế.
Đầu tiên là Cao Kiệu hỏi hắn về tình hình chiến sự.
Lý Mục thuật lại toàn bộ những gì mình đã trải qua từ lúc nhận được tin tức đại quân của Cốc Hội Long xuống phía Nam.
Cao Kiệu nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng chen vào đặt câu hỏi, một chi tiết cũng không bỏ qua.
Theo tự thuật của Lý Mục có thể nhìn ra được, cảm xúc của ông dường như trở nên khá kích động.
Chờ Lý Mục kể xong thời gian trước hắn đã phái đám người Cao Hoàn lao tới Trường An ngăn chặn cuộc thảm sát dân trong thành, cuối cùng mới bình yên tiếp nhận Trường An, ông yên lặng rất lâu, sau đó thổn thức nói:
– Kính Thần à, lần này con chẳng những lập nên công lao to lớn với triều đình, với dân chúng, mà còn có ơn tái tạo nữa.
Là cha đã xem thường con.
Giao hẹn một năm trước kia của con với cha, cha thua rồi, thua rất tâm phục khẩu phục.
– Đại Ngu ta nếu như có được thêm nhiều những trung thần lương tướng giống như con vậy, thì làm sao có chuyện mất đất đai, dân chúng không có nơi để sinh sống cơ chứ?
Ông nói với giọng điệu rất xúc động, ánh mắt khẽ lóe lên, trên khóe mắt thoáng hiện những giọt nước mắt kích động.
Nói xong, hai mắt lại nhìn chằm chằm con rể đối diện, tựa hồ còn có điều gì muốn nói khác nữa.
Lý Mục hiểu rõ.
Cha vợ sau một loạt những lời khen ngợi vẫn không quên âm thầm nhắc nhở, đơn giản là muốn mình đi theo bước chân của ông, trung thành với triều đình này.
Hắn cụp mắt xuống, cung kính nói:
– Lần này con lập được công lao phần nhiều cũng do may mắn.
Con không dám nhận những lời khen ngợi của cha ạ.
Cao Kiệu xua tay:
– Con không cần phải khiêm tốn.
Năng lực của con rõ như ban ngày.
Ngày hôm nay bệ hạ ở trước mặt cha cũng khen ngợi con rất nhiều.
Sáng sớm ngày mai, con lên triều nhận thụ phong là được.
Lý Mục nói cảm tạ.
Cao Kiệu lại hỏi tình huống đóng giữ Trường An sau khi hắn đi, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
– Cốc Hội thị cùng với bộ lạc Thổ Hồn Cốc hiện giờ đang ở Tần Thành đấu đá nhau, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Bắc Hạ cũng đang phải ứng phó với liên quân của Đại Ngu ta, không còn lực mà tiến về phía Tây nữa.
Nhưng mà mấy ngày trước cha có nhận được tin tức, Mộ Dung Tây đã triệu tập bộ hạ cũ, muốn khôi phục lại Yến quốc, đánh một trận chiến với Nhu Nhiên, đánh bại Nhu Nhiên, đoạt được Tiêu Quan thế lại nổi lên rồi.
Chờ khi hắn ở quan ngoại đứng vững gót chân, với dã tâm của hắn chắc chắn sẽ muốn thâm nhập vào Trung Nguyên.
Ngoài ra còn có Lương Quốc được lập bởi người Đê, Hung Nô của người Triệu…
Ông nhíu chặt mày.
– Trường An như miếng thịt nuôi đàn hổ, không thể có chút sơ suất nào được.
– Nhạc phụ yên tâm ạ.
– Lý Mục nói ngay.
– Con đã sắp xếp trọng binh rồi.
Từ Trường An đến Nghĩa Thành, mấy quận thành quan trọng dọc đường đi hoàn toàn đã nằm trong tay con, quân đạo thông suốt.
Một khi có gió thổi cỏ lay gì thì sẽ lập tức tiếp viện được ngay.
Hơn nữa con cũng không định ở lại đây lâu.
Mấy ngày nữa con sẽ trở về đó ngay.
Cao Kiệu gật đầu:
– Con có kiến thức rộng rãi, cha rất yên tâm.
Trường An là do con giành lại cho triều đình, chức thứ sử này không có người nào xứng đáng hơn con.
Bệ hạ đã nghe theo lời khuyên của cha, vào triều hội ngày mai sẽ phong con làm thứ sử Trường An.
Mong rằng con sau này tiếp tục cố gắng, mưu an cho thiên hạ và cho triều đình.
Lý Mục đáp vâng.
Trên bàn của Cao Kiệu có một phong thư.
Ông lấy thư ra đẩy đến trước mặt Lý Mục.
Lý Mục nhận lấy mở ra xem, thấy đó là một bản tin báo chiến thắng do liên quân Hứa Lục nửa tháng trước gửi tới, nói rằng liên quân đã hợp lực đánh hạ được trọng binh phòng thủ Nam Dương từ trong tay Bắc Hạ.
Tiếp theo, binh chia làm hai đường, Hứa quân thì tấn công Dĩnh Xuyên Dương Địch, Lục gia thì đánh Yển Thành, kế hoach là sau khi từng quân đánh hạ mục tiêu xong thì hai bên bao vây kín, từ trái và phải đồng thời tấn công Lạc Dương.
– Kính Thần, con có cái nhìn thế nào về thế Bắc phạt của liên quân chúng ta? – Cao Kiệu hỏi hắn.
Lý Mục buông thư xuống, cẩn thận tìm từ nói:
– Thực lực của bá phủ Lục thị như thế nào, trước kia con chưa từng lui tới nên không dám trình bày lung tung.
Nhưng mà đại quân của Hứa thị nếu thật sự có thể do Dương tướng quân toàn quyền thống lĩnh, tự chủ dụng binh, vậy thì việc Bắc phạt hẳn là có khả năng thành công.
– Tốt lắm.
Cao Kiệu vỗ tay tán thưởng.
– Dương Tuyên tướng quân này lúc trước cha từng có duyên gặp mặt, đúng là có phong phạm của đại tướng.
Nếu như con cũng tán thưởng người đó, vậy thì rất tốt rồi.
Con đã lấy được Trường An, nếu lần này liên quân cũng có thể trên dưới đồng lòng tinh thần hăng hái lấy được Lạc Dương từ trong tay người Hồ, hoàn toàn dẹp yên loạn khấu, hoàn toàn nhất thống thiên hạ, vạn dân toàn an, thế thì Cao Kiệu ta đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Lý Mục yên lặng.
Cảm xúc của Cao Kiệu dường như hoàn toàn bị k1ch thích bởi cuộc nói chuyện tối nay với con rể, ông hết hưng phấn lại cười lên nói:
– Cha có một vò rượu nho Tây Vực rất ngon ủ lâu lắm rồi, được xưng là Thập Niên bất bại, say rượu rồi, tháng sau mới giải hết rượu.
Bình thường cha không mấy khi uống rượu, tối nay hiếm khi con cũng ở đây, vừa hay đêm nay ánh trăng rất đẹp, hai cha con ta đối ẩm dưới trăng, nếm thử rượu ngon Tây Vực này, con thấy sao?
Ông ngoài miệng thì hỏi ý con rể, nhưng bản thân thì lại không đợi Lý Mục trả lời đã đứng lên, sai người đi chuyển rượu ngon đã cất giấu đến trong viện viện, lại dẫn Lý Mục cùng đi.
Lý Mục thấy cha vợ đang phấn khởi hào hứng, dáng vẻ chưa từng gặp bao giờ, làm sao mà từ chối làm ông mất nhã hứng được, vì thế chỉ cười, đi theo ông.
……
Lạc Thần cùng Tiêu Vĩnh Gia vào phòng, hai mẹ con trò chuyện mãi không hết.
Mặc dù trong thư có đề cập đến, nhưng Tiêu Vĩnh Gia vẫn cẩn thận hỏi nàng về cuộc sống ở Nghĩa Thành, Lạc Thần cũng trả lời từng câu một.
Mới vừa rồi khi gặp A Cúc, Tiêu Vĩnh Gia đã biết con gái mình vẫn chưa có thai, bởi vì bản thân có tâm sự, bèn hỏi.
Lạc Thần nghe mẫu thân hỏi chuyện mang thai thì mặt hơi đỏ lên, xấu hổ đáp:
– …Là ý của lang quân ạ…Nói rằng trước khi nơi đó chưa vững chắc, sợ con vất vả, cho nên…
Tiêu Vĩnh Gia liền hỏi, cười nói:
– Mẹ chưa bao giờ gặp được người nào săn sóc vợ như thế.
Trước kia khi con vừa mới gả cho nó mẹ còn rất khó chịu.
Giờ mới biết được con gái của mẹ đã lấy được lang quân như ý rồi.
Lạc Thần thấy ngọt ngào vô cùng, ngả người vào lòng Tiêu Vĩnh Gia, ôm lấy bà.
Cha với mẹ thật sự đã làm hòa với nhau rồi.
Còn nhớ năm ngoái lúc nàng rời nhà đi Nghĩa Thành tìm Lý Mục chất vấn, quan hệ cha mẹ còn rất cứng ngắc, lúc đó vì chuyện cho phép nàng đi mà cha mẹ còn gây nhau rất gay gắt.
Về sau, nàng với mẹ thư từ qua lại với nhau thường xuyên, nhưng bởi đường xa trắc trở, tuy rằng số lần thư từ qua lại có hạn, nhưng từ những hàng chữ mà mẹ gửi cho mình, Lạc Thần cũng có thể đọc ra được quan hệ giữa mẹ và cha dường như đang dần dần chuyển biến tốt hơn, đặc biệt là mấy tháng gần đây hắn là đã thân mật trở lại.
Hôm nay về đến nhà, quả nhiên đúng là như thế.
Ánh mắt mẹ nhìn cha hoàn toàn khác biệt so với trước kia, rất tình cảm rất dịu dàng.
Nàng vòng tay ôm lấy eo mẫu thân, ngửi hương thơm thoang thoảng mà nàng đã quen thuộc từ nhỏ, nhỏ giọng nói:
– Mẹ ơi, lang quân nói, lần này trở về cũng sẽ không ở lại Kiến Khang lâu đâu ạ.
Nếu như mẹ với cha đã tốt đẹp trở lại, con thấy dù là không được gặp cha mẹ nhiều, nhưng con cũng rất yên tâm rồi.
Nếu không cứ như trước kia cha mẹ hai người mỗi người ở một nơi, cha không chăm sóc được mẹ, mà mẹ thì cô đơn một mình, mỗi khi con nghĩ đến đều thấy rất đau khổ.
Sự thấu hiểu và săn sóc của con gái khiến cho Tiêu Vĩnh Gia rất yên lòng, lại nghĩ đến tâm sự của mình, chần chừ một chút, đang không biết nên bắt đầu như thế nào lại thấy con gái chợt buông vòng tay ra, ngồi thẳng lên nhìn mình một lượt, nét mặt đầy vẻ ngỡ ngàng và mừng rỡ.
– Mẹ ơi, lúc sẩm tối con về nhà, vừa nhìn thấy mẹ một cái đã cảm thấy mẹ đ ẫy đà hơn trước một chút, vừa rồi con ôm mẹ, trên người mẹ hình như cũng có chút thịt, tốt quá rồi, trước kia mẹ gầy quá đó.
Tiêu Vĩnh Gia hiện giờ đang mang thai được bốn năm tháng, vừa rồi sau khi cởi bỏ quần áo, không chỉ phần bụng dưới của bà bắt đầu hơi lộ ra mà so với trước đây quả thực đúng như lời Lạc Thần nói, bà đã đầy đặn hơn rất nhiều.
Từ sau khi biết mình có thai, Tiêu Vĩnh Gia cực kỳ cẩn thận, sáng sớm hôm nay thái y lại đến, khám cho bà xong nói thai rất ổn định, bảo bà cứ yên tâm, sau này cứ yên ổn dưỡng thai là được, cuối cùng làm cho Tiêu Vĩnh Gia hoàn toàn yên tâm.
Vừa lúc hôm nay giống như song hỷ lâm môn con gái với con rể cũng trở về nhà.
Con gái đã trưởng thành, mình lại còn phải nói loại chuyện này với con gái, thật sự là hơi khó mở miệng.
Nghe nàng vừa lúc nhắc đến đề tài này, liền thử thăm dò:
– A Di à, nếu như mẹ lại sinh cho con em trai hoặc là em gái, con cảm thấy như thế nào?
Lạc Thần gật đầu.
– Mẹ à, vừa rồi con còn đang muốn nói, trước kia con rất muốn mẹ với cha nếu có thể sinh cho con một em trai hoặc một em gái thì tốt quá…
Nàng chợt dừng lại, ánh mắt rơi trên bung nhỏ của Tiêu Vĩnh Gia, chần chừ rồi đưa tay ra xoa nhè nhẹ, đột nhiên hai mắt mở tròn xoe, ánh mắt đầy vẻ mừng rỡ:
– Mẹ ơi, mẹ có…
Tiêu Vĩnh Gia thấy con gái đã đoán ra được thì mỉm cười gật đầu.
– Đã được bốn năm tháng rồi.
Hôm qua thái y vừa khám cho mẹ xong, nói thai rất ổn định, bảo mẹ yên tâm.
Lạc Thần không nghĩ tới về đến nhà nghênh đón nàng lại là một chuyện mừng lớn như thế, nàng vui đến độ không biết phải diễn tả như thế nào.
– Ôi thế thì cha con chẳng biết là hạnh phúc đến mức nào đâu nhỉ?
Nghĩ đến tình yêu giữa cha mẹ mình, Lạc Thần gần như cả thời thiếu nữ cơ bản đều lo lắng và hoảng loạn ngay lập tức thấy hạnh phúc khôn cùng.
Con gái có phản ứng nồng nhiệt như thế, cuối cùng cũng làm cho Tiêu Vĩnh Gia yên tâm, cười nói:
– Cha con đó, ngốc lắm cơ, trong mắt thì chỉ có chuyện triều đình, mẹ nói gì thì tin cái đó.
Cha con còn chưa biết đâu.
Thấy Lạc Thần vẫn còn mù mịt, bèn giải thích:
– Ban đầu thái y nói thai yếu, mẹ sợ không tốt nên không nói với cha con.
Buổi sáng hôm nay thái y đến khám nói là thai ổn định rồi.
Nhân hôm nay con về nhà, cả nhà đang vui, tối nay mẹ sẽ nói cho cha con biết.
Lạc Thần vui vô cùng, cứ đáp vâng suốt.
Hai mẹ con lại trò chuyện thêm nữa, dần dần cũng muộn, Tiêu Vĩnh Gia kêu A Cúc đi thư phòng xem cha vợ con rể đang nói chuyện đến đâu rồi, lại không ngờ A Cúc trở lại nói tướng công và Lý lang quân không ở thư phòng mà chuyển đến đình viện rồi.
– Tướng công hình như hơi say, đang cầm kiếm dạy Lý lang quân viết chữ lên tường…
A Cúc nói, như là đang cố nhịn cười.
Tiêu Vĩnh Gia với con gái nhìn nhau, cùng đứng lên nói:
– Mẹ con ta đi xem đi.
Lạc Thần kéo tay mẹ cùng đi đến đình viện ở bên ngoài thư phòng của phụ thân.
Thấy trong đình viện có đặt một cái bàn, trên bàn có đầy chén đ ĩa, rượu còn lại trống rỗng, phụ thân cũng không biết uống bao nhiêu rượu, người thì không còn ngồi ở bàn rượu nữa, quả đúng như A Cúc nói, ông lấy kiếm làm bút, viết chữ rên tường trắng, như là đang dạy cho Lý Mục đứng ở bên cạnh.
Thoáng nghe ông nói:
– Kính Thần à, chữ viết, giống như tướng mạo của một người, cực kỳ quan trọng.
Hoặc là nhân duyên thuận buồm xuôi gió, phượng bay lượn lờ, hoặc là xương cốt cường tráng, phong lưu hay thay đổi.
Đề thi ngày Trùng Dương đó cha đã thấy chữ của con rồi, khoáng đạt mênh mông, hạ bút phong lôi, quét ngang ngàn quân, nhưng nhìn nét chữ cứng cáp, nếu thật sự phải bình luận, cách thượng đẳng vẫn kém quá xa.
Uổng cho cha ngày đó tổ chức không thi thư pháp, nếu không thì con chắc chắn là thua Lục Giản Chi rồi.
Con nhìn cho kỹ, cha viết lại bài phú của Hứa Tiết sáng tác ngày đó, nếu con không có gì làm thì thử nghiền ngẫm xem…
Ông vận kiếm như bay, mũi kiếm như bút, viết chữ lưu loát trên tường, bùn tường theo mũi kiếm của ông lả tả rơi xuống đất.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lạc Thần nhìn thấy dáng vẻ phóng khoáng không có chừng mực của phụ thân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì buồn cười.
Tiêu Vĩnh Gia thì vừa buồn cười vừa giận, đưa mắt nhìn tàn rượu trên bàn, nhíu mày nói:
– Mình làm cái gì vậy? Có viết mấy chữ thôi mà còn muốn khoe khoang ở trước mặt con rể à? Không sợ người ta cười cho à?
Cao Kiệu đã lâu không có tâm trạng vui vẻ thoải mái như tối nay, vừa rồi đối ẩm với con rể dưới ánh trăng, trò chuyện hợp nhau rất vui vẻ, rượu cũng hết ly này đến ly khác rơi vào bụng, dần dần ngà say, phong cách danh sĩ trong xương cốt lúc còn trẻ liền nổi lên.
Thư pháp của ông rất tinh tế, là thư pháp đại gia nổi tiếng đương thời.
Trước kia ông nhìn thấy chữ của Lý Mục rất không hài lòng, vẫn luôn canh cánh trong lòng, tối nay nhân có men rượu mà không nhịn được muốn dạy hắn viết chữ.
Lý Mục cung kính đứng bên cạnh nghiêm túc nghe ông dạy.
Cha vợ con rể chính là một người dạy một người học, đột nhiên nghe phía sau có tiếng nói, đồng loạt quay lại.
Tiêu Vĩnh Gia thấy trượng phu mặt mang men rượu rõ ràng là đã say, đi lên nói:
– Được rồi, cũng muộn rồi, nên giải tán thôi.
Con rể đi đường vất vả, ngày mai còn phải vào triều, mình bắt con nó học cái gì nữa.
Kêu con nó về phòng nghỉ sớm đi thôi.
Cao Kiệu vẫn còn thấy chưa đủ, nhưng thấy Tiêu Vĩnh Gia đã đến đây, còn lên tiếng như thế, đành phải buông kiếm xuống, lại ân cần dặn dò Lý Mục một hồi mới được Tiêu Vĩnh Gia đỡ đi rồi.
Lạc Thần nhìn theo cha mẹ cầm tay nhau mà đi, đi lên nói:
– Lang quân ơi, chàng say rồi chưa?
Thấy Lý Mục lắc đầu, liền cười nói:
– Hiếm khi thấy cha thiếp vui vẻ như tối nay, chắc là cha say rồi.
Ngày mai tỉnh lại, thể nào khi biết được mình đã ép dạy chàng viết chữ, cha sẽ hối hận lắm cho mà xem.
Cũng muộn rồi, chúng ta về phòng đi.
Nói rồi cầm lấy tay hắn.
Lý Mục quay đầu, nhìn mấy hàng chữ mà Cao Kiệu viết trên tường kia, đổi sang cầm lấy tay Lạc Thần, bước đi theo nàng.
Hết chương 97.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...