Thẩm gia huyện Thượng Dương trước hai cánh cửa sơn dầu đen bóng đầy uy nghiêm khí phái còn treo hí chướng từ hôm trước tổ thức thọ yến vẫn chưa được dỡ bỏ.
Vào buổi chiều ngày hôm nay, một nhóm người chen quanh một chiếc xe đi vào trong huyện, nghe ngóng chỗ ở Thẩm gia.
Người qua đường nhìn thấy hàng chục người đàn ông đi theo bên ngoài xe, tất cả đều hung hãn khí thế, như thể muốn đi gây sự, bởi vì Thẩm gia thường không được lòng dân ở địa phương, chỉ đường xong thì mọi người đều bám đuôi theo để xem náo nhiệt.
Nhóm người kia mau chóng tìm được Thẩm gia.
Từ trong xe bước xuống một người phụ nữ nhìn giống như là người dẫn đầu ở đây.
Người phụ nữ này sắc mặt lạnh lùng đứng yên không nói gì, chỉ vào hai cánh cửa lớn kia, nói:
– Phá bỏ.
Ngay lập tức có mấy hán tử cầm tạ đá bước lên không nói hai lời đập mạnh vào cánh cửa lớn.
Thanh âm rầm rầm làm người gác cổng ở bên trong hoảng sợ, vội vàng ra mở cửa, thấy thế thì giật cả mình, chạy đến ngăn cản, nhưng nào có ngăn được.
Khi thấy cánh cửa lớn bị đập nát, hắn vội vàng chạy vào trong thông báo.
Ba huynh đệ Thẩm gia mặc dù đã có nhà riêng, nhưng đều sinh sống bên trong tòa đại trạch mà tổ tiên để lại này.
Vợ chồng Thẩm đại, Thẩm nhị cùng vợ chồng Thẩm tam ba nhà đang tính toán sổ sách chúc thọ mẹ già trong trướng phòng, do phân chia không đều nên sắc mặt giữa huynh đệ đều rất xấu, chị em dâu thì thậm chí còn phàn nàn với nhau, suýt nữa thì cãi nhau tranh chấp nhau, đột nhiên nghe nói có một nhóm người không rõ lai lịch đập phá cửa thì vứt hết sổ sách xuống, hô hoán mười mấy gia nô nổi giận đùng đùng chạy ra, nhìn thấy hai cánh cửa mới toanh của ngôi nhà vừa được sơn nhân dịp chúc thọ đã sắp bị đập hỏng, trên tấm cửa có hai lỗ nứt to.
Trước cửa, có rất đông người hóng dưa đến xem, chỉ trỏ vào nhà mình, ai nấy đều là dáng vẻ hả hê cười trên nỗi đau người khác.
Ba huynh đệ Thẩm thị giận run người, lập tức sai người đi báo quan, mình thì dẫn theo gia nô xông đến ngăn cản.
Chủ nhân đều bị kinh động đã đi ra, vốn cho rằng đối phương chí ít cũng sẽ dừng tay, nào ngờ đâu những người này không biết lai lịch từ đâu xuất hiện lại không hề nói quy củ chút nào, dáng vẻ không đập nát cánh cửa này thì không chịu bỏ qua.
Một nhóm người xông đến xô xô đẩy đẩy ngăn cản, một số khác thì tiếp tục đập vào cánh cửa.
Bên tai là tiếng đập rầm rầm không dứt, xen lẫn là tiếng hò hét trợ uy của dân chúng trong huyện hóng dưa, chẳng mấy chốc, hai cánh cửa lớn đổ sập xuống, tấm ván gỗ vỡ ra.
– Quay về đi!
Người phụ nữ kia thấy cánh cửa lớn đã bị phá hủy thì thản nhiên nói một tiếng rồi đi lên xe.
Một nhóm người kia đồng loạt lên tiếng, sau đó lần lượt đi theo.
Thẩm gia dù miễn cưỡng được xếp vào hàng sĩ tộc thuộc tầng lớp thấp ở bản địa, nhưng bình thường ra ngoài cũng là nhà có mặt mũi, vừa mấy hôm trước còn tổ chức đại thọ cho mẫu thân, khách khứa đến dự rất đông, cực kỳ rạng rỡ, chẳng ngờ hôm nay lại bị người ta đập nát cửa lớn, như thế này làm sao chịu nuốt cục hận cho được?
Thẩm tam mang theo gia nô cầm gậy xông lên chặn lại.
Không ngờ nhóm người kia đúng là có chuẩn bị mà đến.
Một người hình như là quản sự quát to một tiếng, nhóm người kia chạy nhanh về bên cạnh xe, lại rút từ trong xe mấy chục thanh đại đao phân phát cho nhau, mỗi người một thanh.
Triều đình nghiêm cấm dân gian sở hữu cất giấu đao kiếm, dù là Thẩm gia cũng không dám công khai cầm đao, chỉ có thể giấu giếm một ít mà thôi.
Thế mà chẳng ngờ một nhóm người chẳng rõ lai lịch này tự tới cửa vô lý gây gổ lại còn dám công nhiên cầm đao.
Nhìn thấy ánh đao sắc bén phát ra hàn quang dưới ánh mắt trời, những người kia người nào người nấy như hung thần ác sát, Thẩm tam kiếp đảm, không dám xông lên nữa, chỉ có thể dừng lại, nhìn đám người kia nghênh ngang rời đi.
Mấy huynh đệ cấp tốc bàn bạc, Thẩm đại đè lửa giận xuống, vừa cử người đến quan phủ thông báo, vừa gọi hai huynh đệ dẫn người bám theo đuôi, không thể để đám người kia chạy thoát được.
Huyện lệnh địa phương nhận được thông báo có một nhóm người dám công nhiên cầm đao đến đập phá nhà Thẩm gia, bởi vì có qua lại với Thẩm gia, ngay hôm qua còn dự thọ yến xong, lập tức tập hợp sai dịch đích thân dẫn người đi bắt.
Một đường đuổi theo, cuối cùng cũng chặn được đoàn người kia trên đường đến Kinh Khẩu.
Huynh đệ Thẩm gia thấy Huyện lệnh tới thì dũng khí càng hăng, bấy giờ mới hùng hổ xông đến, kể lại chuyện xảy ra một lượt.
Huyện lệnh vô cùng tức giận, sai người thiết lập chướng ngại vật trên đường, mình thì tiến lên chỉ vào chiếc xe kia, nghiêm nghị quát lên:
– Người trong xe là ai, còn không mau đi xuống? Các ngươi ban ngày ban mặt dám công nhiên cầm đao, đập nát cửa nhà người ta, có biết tội tư tàng đao giới bản quan có thể bắt ngươi vào đại lao, xử lý tội mưu đồ làm loạn không hả?
– Nói cho y biết chúng ta là ai.
Cửa xe không nhúc nhích chút nào, chỉ truyền ra tiếng nói của người phụ nữ kia.
Quản sự xác nhận, đi đến trước mặt Huyện lệnh, ghé sát vào tai ông ta, mới chỉ nói vài câu thôi mà huyện lệnh đã tái mét cả mặt mũi, đứng đờ người tại chỗ, đến khi bình tĩnh lại ngay lập tức đổi sang vẻ tươi cười, khom người nói:
– Thì ra là thế! Hiểu lầm! Hiểu lầm! Vì Thẩm gia hộ đã làm ra chuyện trước, thế thì đừng nói là đập nát cửa, dù là phá nát nhà cửa cũng được nữa.
Hạ quan vì không biết nên bị lừa gạt.
Nha môn hạ quan còn có chuyện quan trọng khác, xin cáo lui trước.
Huyện lệnh nói xong lập tức sai người thu hết chướng ngại vật trên đường đi, mang theo nha dịch vội vàng bỏ đi.
Thẩm nhị Thẩm tam trông thấy huyện lệnh giây trước ngạo mạn giây sau cung kính, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt mà đã bỏ mặc nơi này lại thì vội đi lên ngăn lại.
Huyện lệnh mặt mũi lạnh tanh, lạnh lùng nói:
– Các ngươi có biết mình đắc tội với ai không? Những người kia là phụng lệnh con gái Cao thị phu nhân của Lý Mục tới đấy! Tự các ngươi muốn đi chết thì thôi đi, đừng có mà kéo bản quan vào!
Nói xong thì bỏ lại hai người, vung tay áo bỏ đi.
Thẩm nhị mù mịt không rõ nội tình, Thẩm tam thì mặt mày lại sưng thành màu gan heo.
Dù đang là cuối thu nhưng trên trán gã lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Thẩm nhị trông thấy vẻ dị thường của gã lập tức hỏi luôn.
Thẩm tam bấy giờ mới ấp a ấp úng nói lại chuyện lần trước vô tình gặp Thẩm thị cùng con gái Cao thị ở trước tiệm cầm đồ ngay cửa trấn.
Thẩm nhị hiểu ra, dậm chân liên tục, tức tối nói:
– Đồ ngu xuẩn này! A muội đã có giao tình với con gái Cao thị như thế rồi, nó cho người đưa y phục tới cho mẫu thân, việc tốt thế sao không nhận?
Thẩm tam ủ rũ không nói lời nào.
– Đúng là cái đồ ngu xuẩn! Việc thành thì không có mà việc bại thì có thừa!
Không nói đến Thẩm nhị mắng em trai xong, đè sự lo lắng trong lòng xuống, chạy về Thẩm gia tìm Thẩm đại để bàn bạc cách giải quyết, bên này Kinh Khẩu A Cúc cũng trở về.
Tưởng gia bị náo loạn như thế một trận, Thẩm thị cùng hai đứa con nhỏ hiện tại đang tạm ở tại Lý gia.
Những người phụ nữ hàng xóm bình thường có quan hệ tốt với Lư thị đều đang ở trong phòng an ủi Thẩm thị.
Có người mắng chửi huynh đệ Thẩm gia lòng dạ hiểm độc tuyệt tình, có người thì lau nước mắt cho Thẩm thị.
Lạc Thần với A Đình thì đang ở cùng hai đứa bé.
A Cúc gọi Lạc Thần tới, nói lại chuyện mình dẫn người của trang viên đi đập vỡ cửa lớn nhà Thẩm gia cho nàng nghe, còn thở dài nói:
– Ôi đúng là vợ chồng nghèo hèn trăm chuyện, hôm nay tôi mới được chứng kiến.
Mà Thẩm thị kia may có duyên với tiểu nương tử mới được cháu ra tay hỗ trợ.
Lạc Thần mím môi:
– Bà để ý xem đám người kia còn mặt mũi tới gây sự nữa không.
Nếu họ còn tới nữa cháu sẽ để cho họ biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người!
….
Bên ngoài Tưởng gia, Tưởng Thao nghe chuyện chạy về ngay lập tức, ngay sau đó là mấy người Tôn Phóng Chi cũng chạy đến hết, thấy thế cả đám đều giận đến tím cả mặt mày.
Tôn Phóng Chi gầm lên lao ra ngoài.
Chưởng quỹ, tiểu nhị của các cửa hàng và người dân ở khu vực Miếu Thành Hoàng, cha con, huynh đệ…đồng loạt hô gọi nhau có gậy cầm gậy có dao xách dao, chẳng mấy chốc đã tụ tập mấy trăm người.
Đoàn người hùng hùng hổ hổ mang theo lòng căm phẫn xông về hướng huyện Thượng Dương.
Tưởng Thao vội vàng ngăn cản.
Dẫu sao thì dù cho quần chúng đang hừng hực căm phẫn, nhưng với lực lượng một mình y thì làm sao mà chống đỡ được? Mắt thấy một đoàn người hùng hổ lao về hướng đầu trấn, lo sự việc ầm ĩ không thể cứu vãn được, lập tức cho người đi tìm Lý Mục.
Đang lúc sốt hết cả ruột gan không biết phải làm sao, chợt từ xa thấy có người phóng ngựa đến, chớp mắt đã đến gần, chính là Lý Mục cùng với Quách Chiêm, bấy giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội ra nghênh đón, kể lại một lượt sự việc xảy ra.
Lý Mục đuổi đến nơi, cùng Quách Chiêm ngăn ở đầu trấn, quát to một tiếng.
Đoàn người thấy hắn tới thì mới dừng lại, tiếng ồn ào dần lắng xuống.
Tôn Phóng Chi vừa đi về phía hắn vừa nói thật to:
– Kính Thần, đệ tới đúng lúc lắm! Tưởng nhị huynh bị ức hiếp như thế làm sao mà nhẫn nhịn cho được! Quá bị nhục rồi! Bọn ta tính qua đó xử cho Thẩm gia kia một bài học! Lần sau mà để ta nhìn thấy huynh đệ Thẩm gia đặt chân đến Kinh Khẩu nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân của hắn ngay lập tức!
…
Huynh đệ Thẩm gia cùng với Tưởng Thao vẫn luôn trở mặt, càng không cho phép Thẩm thị đến thăm hỏi mẹ già, việc này Lý Mục vẫn luôn biết.
Nhưng những việc liên quan đến chuyện nhà kiểu này hắn là người ngoài không tiện xen vào.
Hơn nữa từ trước đến nay vợ chồng Tưởng Thao Thẩm thị vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, không muốn làm lớn chuyện này.
Cho nên bao năm nay hai bên vẫn bình an vô sự, sống chung hòa thuận.
Hôm nay mọi chuyện đã đến mức như vậy, điều này hơi bất ngờ.
Lý Mục nhìn đám Tôn Phóng Chi, nói:
– Được các vị trượng nghĩa ra tay giúp đỡ, Lý Mục thay mặt Tưởng nhị huynh cảm ơn các vị.
Nhưng việc này vẫn là chuyện riêng nhà Tưởng nhị huynh, không nên tụ tập đông người như vậy.
Ta thân Lệnh chủ, nếu các vị tin tưởng thì hãy giao việc này cho ta.
Ta nhất định sẽ bắt huynh đệ Thẩm thị kia tới xin lỗi, không được phép thị uy tại Kinh Khẩu nữa! Chư vị nghĩ thế nào?
Tưởng Thao cũng đã chạy tới.
– Tưởng mỗ bất tài, xin cảm ơn chư vị bạn bè và hàng xóm đã tương trợ! Nhưng cầu xin chư vị hãy nghe lời Kính Thần nói, hãy giữ bình tĩnh, đừng để chuyện này khuấy động lớn thêm nữa.
Tưởng mỗ vô cùng cảm kích!
Nói xong, y khom người về phía đoàn người.
Sở dĩ mọi người kích động phẫn nộ như vậy ngoài việc đồng tình với chuyện xảy ra của vợ chồng Tưởng Thao thì cũng bởi có cảm giác nhục nhã khi bị người ngoài tới đánh lên trên đầu, tất cả cùng chung mối thù mà đồng loạt hô hào nhau hưởng ứng.
Lý Mục rất có uy vọng tại Kinh Khẩu.
Chuyện mà hắn hứa làm chưa từng thất thủ bao giờ.
Hắn đã lên tiếng như thế, mọi người đương nhiên sẽ không làm trái, thế là thu hết côn gậy dao các loại, vừa chửi bới vừa bàn tàn, dần dần giải tán đi hết.
Lý Mục gọi Tưởng Thao và Quách Chiêm đến, đang tính bàn bạc xem xử lý việc này thế nào thì thình lình nghe phía sau lưng nổi lên những âm thanh xôn xao.
– Bà nội nó chứ! Huynh đệ Thẩm gia rõ ràng là không cần thể diện rồi! Thế mà vẫn mặt dày dám tìm tới Kinh Khẩu!
Có người chửi ầm lên.
Mọi người lại tức khắc tụ tập với nhau, dao gậy vừa buông xuống lại nhao nhao giơ lên.
Lý Mục quay đầu lại, bắt gặp phía đầu trấn có một đoàn nhân mã đang đi đến, dẫn đầu chính là Thẩm đại – đại huynh của Thẩm thị.
Lý Mục đứng giữa đường, mắt lạnh lùng nhìn những người kia đi vào trong trấn.
Người Thẩm gia đúng là không biết sống chết, chọc giận hắn, loạn thế bực này, diệt mấy hộ dòng dõi như thế với hắn mà nói chẳng khác nào như diệt sâu diệt kiến mà thôi.
Thẩm đại bình thường không quen cưỡi ngựa, giờ phút này vì gấp gáp mà cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa mà mồ hôi túa đầy đầu, cuối cùng cũng đã tới trấn Kinh Khẩu, từ xa đã nhìn thấy đằng trước có một đoàn người chặn đường, người nào người nấy trợn mắt nhìn mình.
Gã nhìn quanh, trông thấy Lý Mục đứng ngay giữa đường thì thở hắt ra một hơi, vội vàng xuống ngựa, mang theo huynh đệ đi tới trước mặt, không rảnh lau mồ hôi, thở hổn hển nói:
– Lý tướng quân, xin hãy nhận một lạy của Thẩm mỗ! Xin hỏi Lý tướng quân, phu nhân có đó không? Có thể dẫn Thẩm mỗ đến bái kiến được không ạ?
Hết chương 36.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...