Ánh chiều tà sắp tàn lặn ở dãy núi phía xa, phủ kín đồng bằng, đồng thời nhuộm cả sông Ẩm Mã uốn lượn vòng quanh doanh trại thành một màu đỏ như màu máu.
Lý Mục dắt con chiến mã màu đen của mình dừng ở bên bờ sông, cầm trên tay chiếc lược lông nhúng nước, tự tay chải lông cho nó.
Hắn cúi người, làm việc hết sức tập trung, con ngựa quay đầu lè lưỡi li3m vào lòng bàn tay thô ráp đang với ra của hắn.
Hắn nhìn con ngựa đen, trong mắt toát lên ý cười rất nhẹ như có như không, đưa tay ra vỗ nhẹ lên đầu nó đầy dịu dàng.
Một tiểu binh tên Lưu Dũng chạy về phía sông nhỏ.
– Lý tướng quân!
Lưu Dũng gọi hắn – bởi vì mấy ngày trước hắn được thăng chức Trung Lang tướng, cho nên tiểu binh này đã đổi xưng hô với hắn.
Lý Mục đứng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn Lưu Dũng đang chạy đến.
Lưu Dũng là một cô nhi từ phương bắc lưu vong đến, vì kiếm cơm mà vào quân đội làm quân tốt.
Mấy năm trước sau một trận chiến đấu, lúc đang thu dọn chiến trường thì bị Lý Mục khi đó chỉ là một Bách Phu trưởng cứu ra từ trong đống người chết.
Từ sau khi được cứu sống thì vẫn luôn đi theo hắn.
– Lý Tướng quân! Có người muốn gặp ngài ạ!
Lưu Dũng gân cổ hét to.
Gã giống như một con hầu tinh, sức lớn, hai có hai chân nhanh nhẹn – chính là dựa vào hai chân này mới nhiều lần có thể giữ được mạng sống bên trong loạn chiến.
Lúc này hiếm khi thấy gã chạy thở không ra hơi.
– Là người kia! Đại công tử Lục gia!
Lưu Dũng cuối cùng cũng chạy đến chỗ Lý Mục, dừng lại, thở hổn hển một lúc, chỉ tay ra phía sau, khoa tay múa chân.
Lý Mục nhìn theo hướng gã chỉ.
Đón trời chiều, một chàng thanh niên cao ráo đang bước nhanh về phía bên này.
Ánh chiều tà đỏ rực nhuộm toàn thân y thành màu vàng kim nhạt, gió hoang dã thổi tung vạt áo của y.
Thần sắc của y nghiêm túc, đi thẳng đến, càng đi càng ến gần, cuối cùng đi đến trước mặt anh.
– Lý Hổ bí, Lục Giản Chi mạo muội tới đây là có chuyện cần gặp, có thể thỉnh giáo Lý Hổ bí được không?
Hai mắt y nhìn thẳng vào Lý Mục, giọng điệu bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại ẩn chứa sự phẫn nộ sâu sắc ra sức bị áp chế xuống.
Cho dù y không biểu lộ quá nhiều nhưng chỉ một chút này Lưu Dũng vẫn cảm nhận được.
Gã bất an nghiêng đầu nhìn cấp trên của mình, sau đó vừa quay đầu đi vừa chậm rãi lui xa một chút.
Lý Mục buông lược chải xuống, rửa tay sạch sẽ, đứng lên nhìn y, cười cười:
– Không dám nhận.
Lý công tử có chuyện gì mời nói.
– Lý Hổ bí, vì sao ngươi lại cầu hôn con gái của Tướng công?
Lục Giản Chi hỏi thẳng.
– Ngươi bởi vì quân công mà hiện tại thanh dang vang dội, đây là cơ hội tốt để kết bạn tốt với tất cả các bên, về sau như cá gặp nước, tiền đồ vô hạn.
Nhưng vì sao ngươi lại coi trời bằng vung, thà mang trên lưng cái danh nịnh nọt, mang ân cầu báo cũng không tiếc đồng thời đắc tội cả Cao gia cùng Lục gia ta?
– Ngươi cho rằng cấp trên của ngươi Tư Đồ thật lòng giúp ngươi hay sao? Ông ta chỉ lợi dụng ngươi làm quân cờ để làm nhục Lục gia ta cùng với Cao thị, ly gián hai nhà, từ đó ở giữa hưởng lợi mà thôi!
Y dừng lại một chút.
– Ngươi đắc tội hai nhà Lục, Cao, ngươi cho rằng Hứa Tư đồ bảo vệ ngươi cả đời hay sao? Hơn nữa, không phải ta chỉ trích người khác sau lưng họ.
Ngươi đồng thời đắc tội hai nhà Lục, Cao, về sau chỉ có thể dựa vào Hứa thị.
Với lòng dạ của Hứa thị chưa chắc đã bao dung người khác.
Ông ta đã dùng ngươi làm quân cờ, ngày sau dùng hay là vứt bỏ, tất cả là một ý nghĩ của ông ta.
Ta thấy ngươi cũng là nhân vật anh hùng, chẳng lẽ ngươi thật sự tự tuyệt đường lui của mình?
Lý Mục bật cười:
– Cảm ơn Lục công tử đã coi trọng tôi.
Không biết công tử đến là muốn gì?
– Ta nghe nói, bởi vì ngươi nhất quyết muốn cưới con gái Cao thị, Cao tướng công không còn cách nào khác sẽ khảo nghiệm ngươi vào ngày Trùng Dương.
– Phải như nào ngươi mới chịu thu lại ý nghĩ này, đừng là chuyện kia nữa, đừng làm khó Cao gia nữa?
Yên lặng chốc lát, Lục Giản Chi nhìn chằm chằm Lý Mục, hỏi.
Ánh tà dương màu máu nơi đỉnh núi xa kia đột nhiên lặn hẳn xuống sau chân núi, bầu trời tức khắc biến thành một màu xám xịt mênh mông.
Ánh sáng nơi vùng hoang dã cùng theo đó mà mờ đi.
Nơi xa, những con quạ đang về tổ đang kêu ầm ĩ.
Gió đêm thổi qua, quần áo của hai người tung bay.
Khuôn mặt của Lý Mục theo ánh sáng tắt dần đi kia dường như cũng nhanh chóng bị bao phủ bởi một bóng mờ.
Điều này khiến cho thần sắc của hắn nhìn trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
– Giữa ta với con gái Cao thị không dám nói tình đầu ý hợp, nhưng ít nhiều cũng có quen biết nhau, tâm ý hiểu biết lẫn nhau.
Trong thâm tâm ta từ lâu đã coi muội ấy là thê tử xuất giá của mình.
Vừa rồi ta hỏi ngươi, vì sao nhất định phải cầu hôn muội ấy, ngươi không nên thế.
Nếu ta đoán không sai, hoặc là vì lợi ích, hoặc là vì tình cảm.
Nếu như vì lợi ích, như vừa nãy ta đã nói, kết giao tốt các nhà, cộng thêm ân tình của ngươi đối với Cao thị, ngày sau lợi ích mà ngươi có được còn vượt xa so với tưởng tưởng hôm nay của ngươi, chứ không cần phải nói tình trạng sẽ gặp phải nếu như ngươi đồng thời đắc tội cả hai nhà Cao, Lục.
– Lý Hổ bí, gió mạnh mới biết cỏ cứng, nhưng cũng có thể đẩy ngã cây lớn.
Không phải ta đe dọa ngươi, dù cho ngươi có toại nguyện trở thành con rể của Cao tướng công, nhưng với Cao gia, chuyện cưỡng ép nhân duyên này, tương lai của ngươi là phúc hay là họa không cần ta nói.
Nếu ngươi là người thông minh giờ cũng có thể nghĩ đến.
– Nếu như, ngươi chỉ mang một lòng hâm mộ cho nên mới khăng khăng tranh chấp với ta…
Y nhìn Lý Mục, nhấn mạnh.
– Thì ta mong ngươi hãy suy xét thận trọng.
Người mà Lục Giản Chi ta kết giao không trọng dòng dõi mà chỉ nhìn nhân phẩm.
Nhưng sĩ thứ có khác biệt, cách biệt như trời, cũng là hiện trạng mà rất khó phá vỡ, ngươi và ta hãm sâu trong đó, không người nào có thể thoát được.
Về phần hôn nhân, thì càng là như vậy.
Không phải ta xem thường ngươi, nhưng nếu ngươi thât sự chỉ có lòng hâm mộ, thì ngươi càng nên suy nghĩ cho muội ấy.
Muội ấy với ngươi vốn không hề quen biết, chứ đừng nói đến có giao tiếp với nhau, ngươi có từng nghĩ, muội ấy biết việc này thì sẽ nghĩ như thế nào? Huống chi, nếu như muội ấy thật sự bị ép gả cho ngươi, sau này có thể gặp đủ loại phiền phức…
Lục Giản Chi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra miệng:
– Phiền phức thì cũng thôi đi! Nhưng nếu muội ấy gả vào thứ tộc, trong mắt người khác chính là một sự nhục nhã rất lớn.
Lý Hổ bí, ngoài lòng hâm mộ ra, ngươi còn muốn đẩy muội ấy vào chỗ nào? Bảo nửa đời sau của muội ấy làm sao dám qua lại cùng với bạn bè thân thích như xưa được nữa?
– Lý Hổ bí, ngươi đừng trách ta nói thẳng đến mức này.
Nhưng bất luận về tình hay về lý, những lời ta nói đều có lý, ngươi nên suy nghĩ kỹ.
– Muội ấy không rành thế sự, tâm tính hiền lành lương thiện.
Ta không thể nào tưởng tượng nếu sau này muội ấy gặp phải tình huống như vậy thì sẽ xử lý như thế nào?
– Ta khẩn thiết mong ngươi thành toàn cho muội ấy, cũng như thành toàn cho chính ngươi.
Lục Giản Chi nói xong lại cúi người thật sâu với Lý Mục, sau đó đứng lên, nhìn thẳng vào hắn.
Lúc y nói, Lý Mục từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Bầu trời trở nên tối nhanh chóng và gió hoang dã ngày càng mạnh hơn.
Đôi mắt hắn như nhuốm màu u ám âm trầm của đất trời sau buổi chiều tà, trên nét mặt hắn lại càng thêm trầm tĩnh khó diễn tả.
– Tôi thật không dám nhận lễ lớn của Lục công tử.
Lời nói của Lục công tử câu nào cũng có lý.
Nhưng chắc Lục công tử không biết, trong mắt Lý Mục tôi không hề có hai chữ “thành toàn”.
Tôi thành toàn cho người khác, nhưng có người nào thành toàn cho tôi.
– Lạc Thần Cao thị, tôi đã mở miệng cầu cưới thì sẽ không buông bỏ nửa đường.
Phúc họa thành bại trời biết, đất biết, mà ngài và tôi đều không biết.
Vào ngày Trùng Dương cứ gặp nhau là được.
Hắn đáp lễ lại rồi quay người, tiếp tục chải bờm cho con ngựa đen kia.
Lục Giản Chi nhìn hắn, chau mày, đột ngột quay phắt người đi, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong màn sương chiều chạng vạng dày đặc.
– Lý Tướng quân, ngài ấy tìm huynh là muốn làm gì vậy?
– Có phải là vì con gái của Cao tướng công không ạ?
Lưu Dũng đang đứng xa xa dòm sang bên này lại chạy nhanh tới, tò mò hỏi.
Ở trong quân không người nào là không biết qua hai ngày nữa đến ngày Trùng Dương, Cao tướng công sẽ khảo nghiệm Lý Mục cầu cưới con gái mình.
Người nào cũng chờ mong, mấy ngày này vẫn luôn bàn tàn xôn xao.
Lý Mục tắm rửa cho ngựa xong đứng thẳng lên, ném cương ngựa cho Lưu Dũng, cười nhẹ:
– Trời tối rồi, về thôi.
…
Trước một ngày Trùng Dương, không chỉ quân doanh tạm trú ngoài thành mà gần như toàn bộ dân chúng Kiến Khang đều đang điên cuồng lan truyền một tin đồn.
Đại Lang Lục Giản Chi Lục thị chủ động yêu cầu vào ngày Trùng Dương, cùng với Lý Mục tham gia thi cạnh tranh trước mặt Cao tướng công.
Bên thắng, sẽ trở thành con rể cảu Cao gia.
Mà Cao tướng công bày ra hai địa điểm thi, thiết lập trên núi Phúc Sơn thành Bắc.
Đến lúc đó không chỉ dân chúng xem được, mà cũng coi như là trận thi đấu công khai chọn con rể.
Một là con cháu kiệt xuất mới xuất hiện bên trong sĩ tộc, chẳng những văn chương tài hoa phong lưu phóng khoáng, hơn nữa chiến công rất cao, có thể nói là văn võ toàn tài, mệnh thế chi anh.
Một là quan quân trẻ tuổi xuất thân thứ tộc, trong trận đại chiến Giang Bắc một lần thành danh, được ngàn vạn sĩ tốt trong quân ủng hộ kính phục, danh tiếng gần đây vang dội.
Trong một thời gian dài, tất cả những cảm xúc tích lũy từ sự đối kháng giữa sĩ thứ dường như vì sự kiện này mà hoàn toàn bùng nổ.
Thời tiết đẹp, vào ngày Trùng Dương cuối thu không khí trong lành.
Trời còn chưa sáng mà tại chân núi Phúc Chu đã có rất nhiều dân chúng tới xem trận thi đấu, khi số lượng người dần dần tăng lên, họ bắt đầu thảo luận suy đoán xem ai thắng, có người còn nhân cơ hội đặt cược, ai cược bên nào thắng thì được thưởng tiền.
Người tham dự rất đông.
Trời sáng dần, còn chưa đến giờ Tỵ, dưới chân núi Phúc Chu bình thường vắng vẻ yên tĩnh thì nay đã bị người đến xem chen lấn chật như nêm cối, người nào cũng nghển cổ ngóng nhìn, chờ đợi giờ khắc Cao tướng công tổ chức thi đấu chọn con rể đến.
Giờ Tỵ, cùng với âm thanh mở đường uy nghiêm vang lên, đương kim Hưng Bình Đế cũng xuất cung, ngồi trên kiệu có đỉnh che, xung quanh là thị vệ cùng nghi trượng cuối cùng đã xuất hiện.
Dân chúng đồng loạt quỳ xuống nghênh đón.
Mấy người Cao Kiệu, Lục Quang cùng Hứa Tiết đều đi bộ bên cạnh kiệu rồng.
Vì trùng ngày hội Trùng Dương mà địa điểm tổ chức thi hôm nay cũng thiết lập tại núi Phúc Chu, một địa điểm leo núi nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía bắc.
Có một đài quan sát ở lưng chừng núi, ban đầu được xây dựng dành cho những quan lại quyền quý trong thành thích du sơn ngoạn thủy để nghỉ ngơi khi leo núi, hôm nay đổi thành nơi phán xét.
Sàn nhà được trải kín với quần áo nỉ, có vài cái bàn đặt trên đó.
Bàn ở giữa là vị trí cho Hoàng đế, vị trí hai bên theo thứ tự là mấy người Cao Kiệu, Hứa Tiết, Lục Quang ngồi.
Từ sau khi Cao Kiệu xuất hiện, thần sắc nghiêm trang nặng nề.
Lục Quang ngồi bên cạnh ông, khi ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tiết đối diện, bên môi nở nụ cười lạnh.
Hứa Tiết thì ngược lại tâm tình rất tốt, trò chuyện vui vẻ với một đồng liêu ngồi bên cạnh, cho đến khi một người hầu cúi xuống bên tai ông ta nói nhỏ:
– Tư Đồ, những kẻ đánh cược dưới chân núi số cược Lục công tử thắng chiếm đa số.
Nụ cười trên mặt Hứa Tiết biến mất, đưa mắt nhìn những đầu người lít nha lít nhít bên dưới, hừ mũi một tiếng.
Giờ Tỵ hai khắc, cùng với tiếng chuông mà quan lễ gõ vang lên, Thị trung Phùng Vệ hôm nay được chọn làm Tư quan hầu đứng ra khỏi hàng, tuyên bố cuộc thi bắt đầu, ra lệnh cho hai người Lục, Lý bước lên hành đại lễ với Hưng Bình Đế, sau khi được cho phép, mời Cao Kiệu trình đề kiểm tra lên.
Hết chương 15.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...