Cao Ung Dung giọng run run nói:
– Bá phụ, cháu không biết bá phụ nói vậy là có ý gì, cháu đã làm gì không đúng đến mức làm cho bá phụ lại hiểu lầm đến mức độ này?
– Đêm đó Tân An vương sự việc thất bại mà vào cung bức vua thoái vị, theo ta được biết trong thời gian này bệ hạ thường ngủ lại ngự hoa viên, huống chi là hắn? Hắn đã ôm lòng bức vua thoái vị, dù là lấy được ấn tín của bệ hạ bắt ép Túc Vệ quân nghe theo lệnh của mình, tại sao hắn không nghĩ đến ngộ nhỡ bệ hạ đêm đó nghỉ ở Lâm Uyển bất cứ lúc nào cũng có thể phái người kịp thời chạy đến chứ? Bằng không, nếu như bệ hạ có mặt, hắn dù có được ấn tín thì có tác dụng gì? Lúc ta chạy đến hoàng cung thì cháu đang bị thương nặng, hắn thì đã chết, có thể thấy được xung đột lúc đó rất kịch liệt, mà người phái đi Lâm Uyển giải cứu bệ hạ trở về lại nói chỗ Lâm Uyển không có động tĩnh gì, bệ hạ cũng do gặp người của ta phái đi thì mới biết được trong cung xảy ra chuyện lớn như thế.
Ông nhìn sắc mặt Cao Ung Dung dần dần tái nhợt như tờ giấy.
– Điều này không hợp lý một chút nào cả.
Tiêu Đạo Thừa đêm đó đã quyết định bí quá hóa liều bức vua thoái vị, thậm chí còn dám động đao với hoàng hậu đương triều, lúc đó sự việc phát sinh đột ngột, một bước quan trọng như thế hắn không thể nào không đề phòng được.
– Ngay lúc đó ta đã thấy kỳ lạ rồi, nhưng nghe cháu giải thích nghe qua cũng không có sơ hở, ta cũng không nghĩ sâu hơn.
Hiện tại ta nhớ lại, cùng với hành động lúc đó của hắn, thoạt nhìn càng giống như lúc hắn mới vào cung còn chưa quyết định cá chết lưới rách với Tiêu thất.
– Bệ hạ không ở trong cung, mà khéo làm sao đêm đó hắn lại chết ở trước mặt cháu!
– Thái hậu!
Cao Kiệu bỗng quát lên, hai mắt nhìn chòng chọc vào Cao Ung Dung, giọng cực kỳ nghiêm khắc.
– Khi đêm xuống hắn vào cung, ban đầu đã thương nghị đối sách gì với cháu?
– Có phải hắn đã bị cháu gi3t chết không?
– Cháu giết hắn, có phải bởi vì trước đó đã cấu kết với hắn đã làm những chuyện mà sợ ta biết được có đúng không?
Liên tiếp ba câu chất vấn làm cho Cao Ung Dung hoảng sợ tột độ.
Đêm hôm đó, sau khi biết được Tiêu Đạo Thừa đã bị lộ bộ mặt thật trước mặt Cao Kiệu, lại sợ mình bị liên lụy bị khơi ra, chị ta đã nhanh chóng quyết định trừ khử Tiêu Đạo Thừa.
Chị ta tự nghĩ đêm đó mình đã xử lý mọi chuyện sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không để lại manh mối nào có thể khiến Cao Kiệu nghi ngờ chứ đừng nói đến lấy được chứng cứ hay nhược điểm của mình.
Đã lâu như vậy, chị ta vốn tưởng rằng chuyện xảy ra đêm đó sẽ vĩnh viễn như đá chìm sâu dưới đáy biển, đời này ngoại trừ mình ra thì sẽ không ai biết.
Hiện tại chị ta lại không nghĩ tới, bởi vì một vài sơ hở ngày đó Tiêu Đạo Thừa để lại sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Cao Kiệu, khiến cho ông biết chân tướng của sự việc.
Nhưng mà trong bất hạnh vẫn có may mắn, thoạt nhìn dường như Cao Kiệu vẫn chưa nắm được chứng cứ xác thực, tất cả những điều vừa rồi cũng chỉ là ông dựa vào một vài cử chỉ khác thường của Tiêu Đạo Thừa mà đưa ra suy đoán mà thôi.
Nhưng dù là vậy, dưới ánh mắt sắc bén như dưỡi đao của Cao Kiệu, sắc mặt Cao Ung Dung vẫn trắng bệch gần như không còn chút huyết sắc nào.
Chị ta sững người một lúc, rồi đột nhiên quỳ xuống, đi bằng đầu gối đến trước mặt Cao Kiệu.
– Bá phụ, chuyện đến lúc này rồi, cháu cũng không dám giấu nữa.
Bá phụ đoán đúng.
Cháu và Tiêu Đạo Thừa đúng là luôn âm thầm qua lại.
Thực ra không chỉ hiện tại mà trước khi cháu xuất giá thì đã quen biết hắn rồi.
Cháu hận lúc đó mình không hiểu chuyện, bị hắn ức hiếp, sau khi xuất giá chưa được mấy năm yên ổn trời xui đất khiến lại theo tiên đế trở về Kiến Khang.
Cháu trở về không lâu Tiêu Đạo Thừa lợi dụng thân phận ra vào cung thường xuyên, ngoài mặt thì cung kính Hoàng thượng, nhưng trong lòng lại ngấm ngầm lấy những chuyện lúc còn trẻ không hiểu chuyện uy hiếp cháu, ép cháu phải nghe theo hắn.
– Bá phụ, Tiêu Đạo Thừa là một kẻ đầy tâm cơ, mặt người dạ thú.
Hắn một lòng mưu quyền soán vị, lúc mà bá phụ đề cử hắn kế vị, hắn biết bá phụ đang có lòng muốn lui về, triều đình lại do thế gia cầm quyền, dù là hắn có đăng cơ làm hoàng đế chỉ sợ cũng sẽ bị quyền thần khống chế, không có kết cục tốt, cho nên mới làm bộ làm tịch cố ý hết lòng đề cử tiên đế thượng vị.
Mưu đồ của hắn là ngoài sáng thao túng trong tối âm thầm mai phục, bố trí cục diện, chờ sau này trừ khử được thế gia rồi, hắn nắm giữ được quyền lực rồi, đến lúc đó soán vị thì dễ như trở bàn tay.
Chị ta khóc lóc.
– Bá phụ, cháu lúc trẻ không hiểu chuyện làm ra chuyện tai tiếng, cháu làm sao dám để bá phụ biết ạ? Tiên đế lại là người vô dụng, cả ngày chỉ biết ngâm thơ làm phú, mê sắc, thích ở chỗ sủng phi, không thể nào trông cậy vào ngài ấy được.
Cháu không thể làm gì khác, bị Tiêu Đạo Thừa uy hiếp mà đành phải ẩn nhẫn chịu đựng.
Không ngờ rằng đêm hôm đó hắn lại đột nhiên dẫn người vào cung căm hận nói việc hắn làm đã bị bá phụ biết hết, sợ bá phụ không dung thứ cho hắn, ép cháu nghe theo hắn giết bá phụ.
Lẽ nào cháu chịu nghe theo hắn làm hại bá phụ được đây? Thấy hắn cướp đoạt phù ấn của bệ hạ, trong lúc tình thế cấp bách cháu và hắn giằng co với nhau, bị hắn đâm bị thương.
Những việc sau đó bá phụ đều đã biết, cũng là ông trời có mắt, cung vệ tới kịp thời, cháu mới may mắn thoát được.
– Cách xử trí của cháu đúng là không đúng, chẳng trách bá phụ lại nghi ngờ cháu.
Sau khi được cứu, lẽ ra nên giữ lại mạng của hắn rồi dựa theo tội danh mà định tội mới phải.
Nhưng mà cháu lại sợ, sợ hắn nói ra những bê bối trước kia của cháu và hắn.
Hủy hoại thanh danh của cháu thì thôi, nhưng mà liên quan đến mặt mũi của bệ hạ, liên quan đến mặt mũi của Cao gia, trong lòng cháu rất căm hận hắn, khi mà cung vệ bảo vệ cháu mà giết hắn, cháu cũng không kịp ngăn lại…
– Bá phụ, bác vừa chất vấn cháu về Thiệu thị.
Tiêu Đạo Thừa ép buộc cháu nghe theo lệnh của hắn, cũng biết cháu không muốn, cho nên không phải chuyện gì cũng nói cho cháu biết.
Cháu xin thề, lúc Tiêu Đạo Thừa ở chỗ cháu chưa từng đề cập nửa chữ về Thiệu thị! Sau đêm cung biến đó cháu mới biết có chuyện như vậy…
Chị ta khóc lóc thảm thiết.
– Bao năm nay cháu vì thân phận địa vị này mà quá mệt mỏi rồi, tuy rằng đánh mất bản tâm đã làm không ít chuyện sai trái, nhưng từ trước đến nay cháu đối xử với bá phụ bá mẫu như cha mẹ ruột của mình.
Sau cung biến đó, cháu biết được sự tồn tại của Thiệu thị, đã muốn giết cô ta rồi tránh để cô ta làm bá mẫu phiền lòng.
Chỉ là khi đó bá phụ không muốn giết cô ta, cháu cũng không dám tự tiện làm chủ.
Nếu như cháu biết được Thiệu thị này ác độc như thế thì khi ấy dù bá phụ có phản đối, cháu cũng quyết không để cô ta được sống.
Biểu cảm Cao Kiệu cứng đờ.
– Bá phụ nghĩ mà xem, lúc mà bá mẫu xảy ra chuyện, Đông Nam có loạn Thiên sư giáo, phản quân Kinh Châu cũng theo đó đánh tới Kiến Khang, triều đình chỉ dựa vào một mình bá phụ chống đỡ, khi đó nếu như bá mẫu xảy ra chuyện, bá phụ nhất định sẽ phân tâm, nếu như đất nước bị sụp đổ, với cháu có lợi gì ạ? Cháu dù có độc ác đến mấy cũng sẽ không bao giờ động đến bá mẫu.
Cháu mong bá phụ hiểu cho cháu, đừng hiểu lầm cháu…
Chị ta nói xong liền ngã xuống đất khóc nức nở.
Sắc mặt Cao Kiệu hết xám lại trắng, yên lặng nhìn ánh nến trước án, ánh mắt đình trệ, hồi lâu sau như là nói cho Cao Ung Dung mà càng giống như tự lẩm bẩm:
– Những năm gần đây, ta tự nhận là cẩn trọng, cần cù trị quốc, dốc hết toàn tâm toàn lực, không dám có chút chậm trễ nào.
Nhưng mà triều đình này ở trong tay ta lại không hề có khởi sắc mà ngược lại còn suýt nữa bị sụp đổ đến tình trạng không thể cứu vãn được.
Trên không thể giúp chủ, dưới lại làm dân thất vọng, ta có tiếp tục ở lại triều đình thì cũng ngồi có tác dụng gì nữa, không bằng thuận theo thời thế mà bứt ra sớm, giao lại triều đình cho người thật sự có tài, thì triều đình này có lẽ còn có thể sống dậy được…
Ánh mắt của ông chậm rãi chuyển lên trên mặt Cao Ung Dung.
– Cháu không tin Lý Mục.
Trước kia ta cũng không tin.
Nhưng hiện giờ ta tin tưởng nó tuyệt đối.
Nếu nó có dị tâm thì lúc mà đất nước lâm vào đại loạn, nó đã có thể không cần đường xá xa xôi quay về, chỉ cần cứ chờ triều đình bị sụp đổ rồi mới mang binh trở về, ngư ông ngồi thu cần là được.
Nhưng mà nó không làm thế.
Chỉ dựa vào điều này thôi, nó đủ gánh vac hai chữ trung trực.
– Thái hậu!
Ông nhìn thẳng vào Cao Ung Dung, nhấn mạnh:
– Những gì ta nói với cháu cũng không phải muốn thanh toán chuyện cũ với cháu.
Mà là ta muốn cháu biết vào thời điểm loạn trong giặc ngoài này, cháu thân là Thái hậu Đại Ngu, cháu có thể bị bức tường cung điện che mắt, nhưng trong lòng cháu cần phải có thiên hạ.
– Thế gia thì sao, quý tộc thì sao.
Cao quý không có nghĩa là sinh ra đã mang họ cao nhân nhất đẳng, mà là đối nhân xử thế, có tấm lòng bao dung xứng với khí độ và lòng dạ của thân phận địa vị này.
Nếu như cháu cứ từ bụng ta suy bụng người không từ thủ đoạn, về sau nếu cháu dùng điều này để trị quốc, không phải ta doạ cháu, ngày Nam Triều bị diệt vong sẽ đến sớm hay muộn mà thôi.
Cao Ung Dung mặt hết đỏ lại trắng:
– Bá phụ ân cần dạy bảo cháu như thế, cháu có ngu dốt đến mấy cũng không dám không nghe ạ.
Cao Kiệu nói:
– Cháu nhớ kỹ là được rồi.
Có Lý Mục, về ngoại địch cháu không cần phải lo lắng.
Cháu cứ chiếu theo danh sách dùng người, thực hành giảm thuế, để bá tánh nghỉ ngơi lấy lại sức, vậy thì dù có một năm tệ hại đến đâu cũng sẽ không gây ra nhiễu loạn gì lớn.
– Bá phụ dạy bảo cháu, cháu ghi nhớ trong lòng.
Xin bá phụ yên tâm ạ.
Cao Ung Dung rơi lệ nói.
Cao Kiệu:
– Ta chỉ nói đến đây thôi.
Chỗ ta không còn việc gì nữa.
Cháu hồi cung đi.
Cao Ung Dung khấu đầu với ông, lau nước mắt rồi đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
……
Lạc Thần vừa dẫn ấu đế ra khỏi thư phòng của phụ thân, vừa mới đi ra đã có mấy cung nhân đi lên hầu hạ.
Nàng ở bên cạnh đợi rất lâu, mãi sau mới nhìn thấy Cao Ung Dung đi ra thì vội đi lên đón, thấy hai mắt chị ta hơi sưng lên, như là đã khóc, nhưng trên mặt vẫn cười tươi, bèn đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, tất nhiên sẽ không hỏi nhiều nửa câu.
Tiễn đoàn người Cao Ung Dung và ấu đế đi rồi, trong lòng Lạc Thần vẫn ôm nghi hoặc vội vàng đi vào thư phòng phụ thân, thấy ông vẫn còn ngồi ở giữa sập ngồi, hai mắt nhắm nghiền bất động giống như đang nhập định, sắc mặt hơi trắng, làm nàng lo lắng vô cùng, nhất thời cũng không lo hỏi chuyện khác, hỏi:
– Cha ơi, cha sao thế ạ? Trong người khó chịu ở đâu ạ?
Cao Kiệu mở to mắt.
Lạc Thần nhìn thấy trong mắt ông có sợi tơ máu thì càng thêm lo lắng, vội đi lên đỡ lấy ông, nói:
– Cha ơi, nếu cha mệt mỏi quá thì để con đưa cha về phòng.
Cha nghỉ ngơi sớm đi ạ…
Cao Kiệu hơi mỉm cười, để Lạc Thần đỡ mình đứng lên, nói giọng khàn khàn:
– Con đừng lo, cha không sao…
Còn chưa nói xong, Lạc Thần đã thấy trên mặt ông lộ vẻ đau đớn, cả người gập xuống, miệng nôn ra một búng máu.
– Cha ơi!
Lạc Thần hoảng hốt, vừa hết sức đỡ cha đứng thẳng lên, vừa quay ra ngoài gọi người.
Cánh cửa bị đẩy ra, Lý Mục nhanh chân đi vào đỡ lấy Cao Kiệu.
Cao Kiệu bình ổn lại, đẩy tay Lý Mục ra, đứng thẳng lên, dặn dò Cao Thất cũng chạy vào:
– Triệu tập tộc nhân, ba ngày sau tụ tập ở từ đường Cao thị, ta có lời muốn thông báo.
……
Phụ thân nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần cuối cùng cũng đã tốt lên một chút.
Lạc Thần lén hỏi thái y, thái y nói Cao tướng công mắc chứng nôn ra máu là do gan suy, khí trệ, chỉ cần thả lỏng tinh thần, từ từ dưỡng bệnh, cơ thể sẽ bình phục.
Bấy giờ nàng mới thoáng an tâm.
Cùng ngày, các thành viên có bối phận trong tộc nhân Cao thị ở kinh sư tổng cộng có trên dưới mấy chục người toàn bộ tụ họp lại từ đường.
Mấy người Cao Duẫn, Cao Dận và Cao Hoàn cũng tới.
Cao Kiệu gọi riêng Cao Duẫn vào thư phòng, trò chuyện với ông ấy một lát.
Lạc Thần ở bên ngoài thoáng nghe được tiếng nói chuyện của phụ thân và thúc phụ.
Phụ thân đang giải thích cho thúc phụ tại sao mình lại giao cho vị trí gia chủ cho Cao Dận.
Thúc phụ bày tỏ đã hiểu rõ.
Một lát sau, hai người họ đi ra, Lạc Thần nhìn thấy thúc phụ hơi cúi đầu, khoé mắt hơi đỏ, không nói gì cả, đi theo phụ thân.
Theo tập quán của người đương thời, gia chủ của một đại gia tộc chỉ có chết đi mới có thể truyền vị trí gia chủ cho người kế nhiệm tiếp theo.
Ở trước mặt mọi người Cao Kiệu tuyên bố sau khi ông đi, gia chủ Cao gia từ nay về sau sẽ do Cao Dận nắm giữ.
Và bởi vì Cao Duẫn bối phận cao, có kinh nghiệm từng trải, nếu Cao Dận gặp phải chuyện khó quyết định thì tham khảo ý kiến của Cao Duẫn.
Cao Dận là gia chủ đời kế tiếp của Cao thị mà Cao Kiệu đã lựa chọn từ lâu, từ sau khi Cao gia xảy ra biến cố kia, Cao Kiệu nản lòng thoái chí, sau này sẽ rời khỏi kinh sư đi vân du thiên hạ, tin tức này tộc nhân của Cao thị từ lâu đã âm thầm thông báo cho nhau, lúc này khi nghe chính miệng ông tuyên bố như thế cũng không gây nên chấn động gì mấy.
Mọi người thấp giọng thảo luận một hồi, có người chúc mừng Cao Dận, có người hỏi thăm Cao Kiệu về việc ông sẽ đi đâu, và rất đương nhiên, có không ít người trong đó dùng ánh mắt khác thường nhìn Cao Duẫn.
Cao Dận từ chối không được, quỳ cảm tạ Cao Kiệu, đứng lên đi tới trước mặt Cao Duẫn cung kính hành lễ với ông ta, nói sau này còn cần ông ta giúp đỡ nhiều hơn.
Cao Duẫn cười to, vỗ mạnh mẽ lên cánh tay của Cao Dận, sảng khoái đáp ứng.
Bầu không khí trong từ đường hài hòa, tràn ngập tiếng cười.
Đêm đó, Cao phủ tổ chức gia yến, Lý Mục và Lạc Thần cùng tham dự.
Trong bữa tiệc, mọi người thi nhau kính rượu Lý Mục.
Lý Mục không từ chối ai cả, sau buổi tiệc thì say chuếnh choáng được Lạc Thần đỡ về phòng.
Hai người vừa vào phòng chưa được một lát thì có vú già ở bên ngoài bẩm báo, nói đại gia gọi tiểu nương tử đi thư phòng có chuyện muốn nói.
Lạc Thần đang giúp Lý Mục thay y phục, nghe phụ thân muốn gặp riêng mình thì ngỡ ngàng, ngừng tay lại nhìn Lý Mục.
Lý Mục nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói:
– Nàng đi đi, đừng để cha chờ lâu.
Hết chương 133.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...