Lý Mục đến chưa được một lát thì Tân An Vương cũng được Cao Kiệu mời đến cùng nhau thương nghị.
Cao Kiệu đã không còn dáng vẻ phóng khoáng say rượu chếnh choáng hứng khởi lên ép Lý Mục nhìn mình dùng kiếm viết chữ lên tường như đêm đó nữa, sắc mặt ông u ám, ánh mắt ủ dột, giữa mày khắc chữ Xuyên rất sâu, cả khuôn mặt lộ rõ vẻ sầu lo sâu sắc.
Lúc Lý Mục đọc rất nhiều chiến báo, Tiêu Đạo Thừa nói:
– Bệ hạ hơn một lần ở trước mặt Cô bày tỏ nỗi lòng, nói mình may mắn có được vị thần có thể giúp thời thế và giúp đời như Cao tướng công, ngài ấy muốn noi theo tiên hiền, quỹ văn phấn võ, để khắc phục tình trạng yếu nhược bất lực và sự an phận của vương nghiệp Đại Ngu ta từ lúc vượt qua phía Nam đến nay, vốn dĩ ôm kỳ vọng rất cao cho Bắc phạt lần này, không ngờ lại rơi vào một kết cục như thế.
Trước khi ta tới đây bệ hạ hãy còn rưng rưng kêu Cô chuyển lời của ngài ấy tới Cao tướng công, bệ hạ hoàng hậu biết Cao tướng công vì việc này mà dốc hết sức lực, chưa từng được an bình.
Bệ hạ hoàng hậu muốn giúp mà không giúp được gì, chỉ mong tướng công chớ ưu tư quá, mọi chuyện phải lấy sức khỏe làm đầu.
Cao Kiệu đứng lên thi lễ thật sâu về hướng hoàng cung phía Bắc:
– Tất cả đều là bổn phận của ta.
Chỉ mong còn có thể xử lý tàn cục, đó sẽ là may mắn của Đại Ngu ta, may mắn của triều đình.
Tiêu Đạo Thừa lộ vẻ căm hận:
– Cao tướng công nói đúng lắm.
Chính vì có quá nhiều kẻ ham lợi như Hứa Tiết, thân ở địa vị cao nhưng lại xảo ngụy xu lợi, mới nhiều lần gây họa cho triều đình, mà bệ hạ cũng đành phải bất lực.
Năm xưa đầu tiên là tướng công bị nhiều lực cản dẫn đến sắp thành lại bại, Bắc phạt bị thất bại, hiện giờ lại giẫm lên vết xe đổ, vạn dân cùng khổ.
Quá khứ còn đó, Cô sợ nước không giữ được, Nam Triều ta sẽ rơi vào cảnh bấp bênh nguy hiểm.
Cao Kiệu chau mày, nhìn Lý Mục vừa buông chiến báo xuống nhưng trước sau không hề lên tiếng, nói:
– Con vốn dĩ đã rời khỏi kinh thành, cha lại triệu con quay lại, đều bởi vì tình thế quá khẩn cấp, sự việc liên quan đến ngàn vạn tính mạng con cháu Nam Triều ta, khiến cho con phải vất vả lên đường quay về.
Lý Mục cung kính nói:
– Nhạc phụ nói quá lời rồi ạ.
Chỉ cần chỗ nào cần đến con, con sẽ hết mình phục vụ.
Tiêu Đạo Thừa liếc nhanh nhìn hắn.
Cao Kiệu vui vẻ hẳn lên, gật đầu:
– Tin báo này là vừa mới được gửi đến, con cũng vừa đọc rồi đó.
Nếu như cha đoán không sai, lương thảo trong thành có thể ứng phó được tầm hơn nửa tháng nữa.
Cha triệu con quay lại để cùng con thương nghị sách lược xem làm thế nào mới có thể cứu được mấy vạn tướng sĩ Đại Ngu này.
– Con có suy nghĩ gì cứ nói đừng ngại.
Lý Mục trầm ngâm một lát.
– Nhạc phụ, Yển Thành thâm nhập bụng Dự Châu, lại bị đại quân Bắc Hạ bao vây quanh, giống như cô thuyền trong đại dương mênh mông, muốn nghĩ cách cứu viện thì khó như lên trời.
Trừ phi nhạc phụ có thể cử mấy chục vạn đại quân quyết chiến với Bắc Hạ, giết ra một đường cứu viện.
Nhưng lấy càng nhiều tính mạng của tướng sĩ hơn để đổi lấy mấy vạn tính mạng ở trong thành kia, con thấy không thể thực hiện được.
– Cứu người không bằng tự cứu.
Trong thành có mấy vạn nhân mã, có thể chiến đấu một trận.
Chúng ta có thể làm hiện giờ chính là điều bớt đi đại quân Bắc Hạ, giảm bớt binh lực bao vây thành tạo ra thời cơ chiến đấu, để nhân mã trong thành tự mình phá vây chém giết xông ra, chúng ta lại đi tiếp ứng, như thế mới là sách lược có thể thực hiện được.
Cao Kiệu gật đầu tán thành:
– Con nói rất đúng.
Cha cũng có suy nghĩ như thế.
Đã nhiều ngày cha vẫn luôn suy nghĩ sách lược ứng phó.
Cha hiện có một biện pháp, có thể cùng nhau bàn bạc quyết định.
– Kế hoạch của cha là hai lộ xuất phát, cùng nghĩ cách cứu viện.
– Quân Quảng Lăng ngày trước đã đánh bại Thanh Châu binh và gi3t chết tướng của họ, dù là chưa thể xóa xổ họ hoàn toàn, nhưng mà khí thế của Thanh Châu binh đã giảm đi, có thái độ co đầu rút cổ.
Quân Quảng Lăng có thể chủ động xuất kích tấn công Từ Châu, Thanh Châu, đây là đông lộ.
Ông nhìn Lý Mục:
– Một đường khác, chính là dùng con.
Cha biết con vừa mới lấy Trường An không lâu, Lũng Tây ở trong tay người Hồ cục diện chưa bình ổn, cũng coi như muốn làm gì cũng khó.
Con có thể nghĩ cách điều ra một bộ phận binh lực từ Tây lộ xuất kích đi Đồng Quang, giả vờ lấy Hổ Lao Thành không? Nếu như hai nơi này gặp nguy hiểm, Lạc Dương cũng sẽ nguy hiểm, Bắc Hạ ắt sẽ điều khiển binh mã toàn lực bảo vệ quan…
Tiêu Đạo Thừa vẫn luôn chăm chú lắng nghe, nghe đến đó chen vào nói:
– Cao tướng công, có thể nghe Cô nói một câu không?
Cao Kiệu dừng lại.
Tiêu Đạo Thừa nói:
– Vừa rồi Cao tướng công cũng đã nói, đại bộ phận Lũng Tây hiện giờ đều nằm trong tay người Hồ, người Hồ luôn như hổ rình mồi đối với Trường An, bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại.
Lý tướng quân thay Đại Ngu ta đoạt lại Trường An, cả nước phấn khởi, Trường An giống như đèn sáng trong lòng dân chúng, tuyệt đối không thể để mất lần nữa.
Nếu như vì cứu công tử Lục thị cùng với đội nhân mã đó mà lại đặt Trường An vào trong hiểm cảnh, ta không tán thành.
Theo ta thấy, vẫn nên nghĩ biện pháp ổn thỏa khác thì hơn.
Lý tướng quân việc hàng đầu trước mắt chính là bảo đảm Trường An không gặp nguy hiểm, mà không phải là bất chấp nguy hiểm đi cứu viện.
Cao Kiệu nhìn sang Lý Mục.
– Kính Thần, Tân An Vương nói cũng rất có lý.
Cha đúng là cũng có băn khoăn này.
Như vừa rồi cha cũng đã nói, chỉ là bàn bạc sách lược ứng phó.
Nếu như con thấy có gì không đúng thì cứ nói ra.
Tuy rằng cha sốt ruột muốn cứu người nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ thì cha vẫn biết.
Bốn ánh mắt đều đổ dồn vào Lý Mục.
Lý Mục nói:
– Nhạc phụ yên tâm.
Trường An đã lấy được rồi, con sẽ không để nó phải đổi chủ nữa đâu.
Cao Kiệu thở phào một hơi:
– Có lời con nói như thế, cha yên tâm rồi.
Tiêu Đạo Thừa thoáng rũ mắt, ngay sau đó lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, cười nói:
– Cũng là do ta quá lo lắng.
Kính Thần thân là thứ sử Trường An, nếu như đã lên tiếng như thế, ta còn có gì băn khoăn nữa đây.
Hai đạo nhân mã Đông Tây cùng đồng loạt tấn công Bắc Hạ, xem bọn chúng có dám ngồi yên cắn lấy Yển Thành không! Chúng ta chờ tin tức tốt là được.
Lý Mục cười nhẹ, nhìn sang Cao Kiệu:
– Nhạc phụ, còn một đạo nhân mã khác cũng có thể thử ạ.
Cao Kiệu lộ vẻ không hiểu:
– Đại Ngu ta hiện giờ còn có quân đội nào có thể dùng không?
Tiêu Đạo Thừa cũng khó hiểu, nhìn Lý Mục.
– Quân phủ của Hứa Tiết có thể củng cố được địa vị như hôm nay từ trước đến nay liên tiếp đánh đuổi quân phương Bắc xâm chiếm, hãn thủ Kinh Châu, do Dương Tuyên làm thủ lĩnh.
Nếu như huynh ấy bằng lòng hợp tác chịu cùng cha vợ phối hợp dụng binh, ba đường cùng tiến, con thấy phần thắng chắc chắn sẽ lớn hơn.
Cao Kiệu khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng:
– Dương Tuyên tuy có tài lương tướng nhưng mà lại chỉ nghe theo lệnh của Hứa Tiết.
Hứa Tiết làm sao chịu kêu gã xuất binh hợp tác nghĩ cách cứu viện cơ chứ?
– Trước kia con làm thuộc hạ dưới trướng của huynh ấy, có hiểu biết về huynh ấy.
Lần này lui binh về Nam Dương nhưng lại giấu giếm tin tức, nhất định không phải là mong muốn của huynh ấy.
Người quân phủ của Hứa Tiết cũng không phải là toàn bộ đều nghe theo lệnh của Hứa Tiết, cũng có rất nhiều tướng sĩ trung thành với huynh ấy.
Con sẵn lòng đi gặp huynh ấy để thử một lần.
Để mọi việc ổn thỏa, con xin nhạc phụ viết một bức thư tay để con cầm đi ạ.
Cao Kiệu nói ngay:
– Được.
Cha lập tức viết thư, con thay ta chuyển đi.
Ông lại hơi trầm ngâm một chút nói tiếp:
– Con cũng thay cha chuyển lời với gã, nếu như gã bởi vì không được Hứa Tiết dùng, kêu gã cứ việc yên tâm đầu nhập vào cha, cha cầu mong còn không được.
Chỉ cần gã chịu tới, cha sẽ dùng địa vị cao để đối đãi, tuyệt đối không nuốt lời.
Lý Mục nói:
– Như thế là tốt nhất ạ.
Con thay Dương tướng quân cảm tạm Cao tướng công.
Trên mặt Cao Kiệu cuối cùng cũng có một nụ cười từ suốt thời gian đó đến nay, đưa tay lên xoa trán, nhìn Lý Mục nói:
– Kính Thần, vất vả cho con rồi.
Lần này nếu có thể cứu viện thành công, công lao của con là lớn nhất.
Lý Mục nói:
– Con chỉ đóng góp chút sức mọn thôi ạ, không dám kể công gì.
Cao Kiệu nhìn sang Tiêu Đạo Thừa:
– Ta biết bệ hạ rất quan tâm việc này.
Quân cơ khẩn cấp, tối nay ta còn vài sự vụ cần phải an bài, không tiện vào cung.
Việc đã quyết định, làm phiền Tân An Vương trở về bẩm tấu lại cho bệ hạ thay cho ta.
Tiêu Đạo Thừa cười.
– Được được.
Ta tức khắc vào cung luôn để bệ hạ an tâm.
Đại Ngu ta có cha vợ con rể như hai người, thật sự là phúc của bệ hạ, phúc của vạn dân.
Ta sẽ chờ tin vui của mọi người.
Nói xong đứng dậy rời đi.
Cao Kiệu muốn tiễn, Tiêu Đạo Thừa lại từ chối mãi.
Cao Kiệu nhớ tối nay mình còn rất nhiều việc phức tạp cần phải xử lý, cũng không kiên trì nữa, chỉ tiễn ra cửa thư phòng, kêu Lý Mục thay mặt mình tiễn anh ta ra ngoài.
Tiêu Đạo Thừa không thể thoái thác, được Lý Mục tiễn ra ngoài, dọc đường đi cùng hắn trò chuyện thân thiết, đi ra đến ngoài cổng lớn, trước khi lên xe ngựa quay đầu lại nhìn tôi tớ Cao Thất đứng chờ ở cửa, thầm kéo ống tay áo của Lý Mục, ý bảo hắn đi theo mình.
Đi đến một góc tối khá xa, y mới thu lại nụ cười trên mặt, nét mặt nghiêm nghị thấp giọng nói:
– Lý thứ sử, có một chuyện vừa rồi ở trước mặt Cao tướng công ta không dám nói.
Ta coi ngươi là huynh đệ, người một nhà, mới nói lời trong lòng ra với ngươi.
– Ngươi còn nhớ chuyện Lục Quang từng tố cáo ngươi đến Ngự sử đài không? Sau lần đó ta càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm thấy lời nói của gã gia nô kia mà nghi ngờ Lục gia có ẩn tình khác.
Ta đã âm thầm phái người lẻn vào Lục phủ thăm dò, đúng lúc bắt gặp Lục Quang đánh chết gia nô kia, bấy giờ mới khiến ta biết được sự thật của tối đó.
Tháng Ba năm ngoái, đúng là Lục Giản Chi ở Giao Châu xa xôi bị bệnh mãi không khỏi, bản thân hết sức khốn đốn, phu nhân xuất phát từ tình bạn cũ mà đồng ý lời nhờ vả của người ta sáng tác một bản cầm phổ nhằm khích lệ cổ vũ, lại bị nhị công tử Lục gia lấy đó để vu hại, còn muốn lan truyền rộng rãi.
Nếu như buổi tối đó không phải ngươi nhạy bén phát hiện ra, sự việc không biết sẽ trở nên như thế nào nữa.
– Ta biết được sự việc thì sợ hãi thay cho ngươi.
Ta cũng nói thật, chuyện xảy ra tối nay, không đáng để ngươi phải lao tâm lao lực.
Từ lúc ban đầu vào ngày Trùng Dương ngươi thắng Lục Giản Chi, người của Lục gia đã khắc ghi thù hận với ngươi rồi.
Lần này lại làm ra chuyện độc ác như thế, đúng là quá ghê tởm.
Hiện giờ Lục gia xảy ra chuyện, Cao tướng công xuất lực nghĩ cách cứu viện, chính là bởi đều là thế gia, xuất phát từ suy xét cho hai tộc Cao Lục kết giao xưa nay.
Lục Giản Chi lại được ông ấy thưởng thức.
Trước trận thắng ở ngày Trùng Dương, Đại lang Lục gia đã được ông ấy coi như con rể từ lâu rồi, đề thi ngày đó đến nay ta vẫn còn nhớ rất rõ, toàn bộ đều là thiên vị Lục đại lang.
Bây giờ hắn đang bị vây trong thành, làm sao mà Cao tướng công không sốt ruột cho được?
– Nhưng Lý thứ sử thì lại khác.
– Lấy ơn báo oán, lấy cái gì trả ơn? Tiên hiền từng có câu, lấy thẳng báo oán, lấy đức trả ơn.
– Vừa rồi làm trò ở trước mặt Cao tướng công, ta cũng xin nói thẳng vậy.
Thế cục Lũng Tây không rõ, nếu như ngươi thật sự chia quân đi cứu viện thì không khác gì để Trường An rơi vào nguy hiểm, càng giống như bắt ngươi lấy thân phạm hiểm vậy! Ngươi có từng nghĩ tới, Trường An có mất, chẳng qua cũng chỉ là mất đất mà thôi, nhưng Lý Mục ngươi một đời anh danh, sau này sẽ đi con đường nào? Càng không cần phải nói, nhỡ đâu cứu viện không thành công, Trường An lại mất đi, những người trên triều đình không dám nói Cao tướng công một câu không tốt, nhưng chắc chắn sẽ nhắm đầu mâu vào trên người võ tướng hàn môn ngươi.
Y nhìn Lý Mục, biểu cảm chân thành.
– Lý thứ sử, ngươi xuất thân hàn môn, không giống con cháu thế gia có gia tộc chống đỡ.
Cao tướng công đối đãi với ngươi tất nhiên là thân thiết.
Nhưng mà không phải ta ly gián đâu, ông ấy là lãnh tụ thế gia, lúc gặp chuyện cần xuy xét thì sẽ nghiêng về lợi ích của thế gia hơn mà không phải suy nghĩ cho ngươi.
Ví dụ như lần cứu viện này chính là ví dụ điển hình.
Mà nay triều đình hỗn loạn, thời cuộc gian trá quỷ quyệt, lòng người khó dò, bệ hạ hoàng hậu thật lòng tán thưởng Lý tướng quân, Cô vương cũng như thế.
– Vừa rồi ta không tiện hỏi.
Nay ở đây ta muốn hỏi Lý tướng quân một câu, lần này, nếu như ngươi chiếu theo phân phó của Cao tướng công mà toàn lực cứu viện nhân mã Lục thị, ngươi lại tán thành, vì sao?
Lý Mục yên lặng một lát, đáp:
– Không biết Tân An vương có để ý không, vừa rồi Cao tướng công nói nghĩ cách cứu viện, trong lời nói cũng không hề đề cập đến Lục thị nửa câu, mà là con cháu Nam Triều, tướng sĩ Đại Ngu.
Tiêu Đạo Thừa ngẩn người ra.
Lý Mục nhìn ra, nét mặt cười như không cười.
– Con người ai mà chẳng có tư tâm, tôi cũng như thế, cực kỳ không ưa Lục gia.
Nhưng mà tôi nghiêng về tâm nguyện của Cao tướng công hơn, không để cho hàng vạn con cháu Nam Triều bởi vì cái danh Lục thị nội đấu mà bỏ mạng vô nghĩa dưới gót sắt người Hồ, cho dù có bất tài, tôi cũng nỗ lực phải thử một lần.
– Những lời vừa rồi Tân An Vương nói đó không phải là không có lý, ý tốt này tôi xin nhận.
Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Đạo Thừa cứng đờ, sau đó rất nhanh đổi sang khẳng khái:
– Hung trung chính, tắc mâu tử! Ngươi nói đúng lắm.
Ai mà không có cha mẹ, ai mà không có thê tử.
Lần này cứu viện không liên quan đến thế gia, không liên quan đến hận thù, mà là vì cứu mấy vạn nam nhi của Đại Ngu, con cháu của Nam Triều.
Vừa rồi ta vì quan tâm ngươi qua mức, lại quá thận trọng cho nên mới nói vài câu dông dài, không hề có ác ý gì.
Bệ hạ và hoàng hậu biết được Lý thứ sử có trí tuệ như vậy, nhất định càng vui mừng.
Lý Mục cười cười, ôm quyền:
– Được Tân An Vương tán thưởng, Lý mỗ không dám nhận.
Tiêu Đạo Thừa cười gượng, lại nói thêm vài câu, sau đó mới ra khỏi chỗ tối, từ biệt với Lý Mục rồi lên xe mà đi.
Xe trâu đi ra ngoài được một đoạn đường, lúc sắp đến chỗ rẽ, y quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn phía sau lưng đã đóng lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Y quay mặt trở lại, lệnh cho phu xe lập tức đi về hướng hoàng cung, từ cửa hông đi vào, cho người thông báo nói là công việc khẩn cấp cầu gặp bệ hạ.
Y được dẫn vào gian thâm điện kia, Cao Ung Dung đêm khuya chưa ngủ, ngồi ở đó chờ, hỏi y:
– Bá phụ gọi chàng đi nói thế nào?
Tiêu Đạo Thừa thuật lại một lần.
– Chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp, cho rằng hắn chỉ là một võ phu mà thôi.
Tối nay chứng kiến ta mới thấy người này thật ra cực kỳ thâm sâu khó lường, không phải là người mà hoàng hậu có thể dùng lâu dài được.
Ta không tin hắn cam tâm nghe theo Cao Kiệu, thật sự ôm tâm tư cao thượng cứu tướng sĩ Đại Ngu, cứu con cháu Nam Triều trở về.
Cao Ung Dung cười lạnh:
– Nếu như hắn thật sự là một kẻ võ phu như chàng nghĩ thì sao lúc trước có thể cưới em gái ta được.
– Nếu như hắn có binh mã, tay nắm Trường An, cộng thêm lập công lớn, đứng đầu trong lĩnh vực này nhắc đến tên hắn thì không ai không biết.
Nhưng hắn xuất thân hàn môn, đây là mệnh môn lớn nhất của hắn.
Ở trong sĩ tộc bởi vì xuất thân mà hắn vẫn bị người ta lên án.
Hắn chẳng qua là muốn mượn cơ hội này tranh thủ càng nhiều danh vọng hơn mà thôi.
Cứu vớt Lục thị đang ở trong nước lửa, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo lập uy trong sĩ tộc, so với việc giành lại được Trường An còn có thể đánh vào mặt những sĩ tộc đó.
Chàng nói xem, cơ hội tốt như vậy, hắn có dễ dàng buông tay không?
Tiêu Đạo Thành một tay nắm chặt, tay kia vỗ mạnh vào lòng bàn tay, bừng tỉnh:
– May được nàng nhắc nhở, quả đúng là thế thật.
Hắn cứu Lục thị, sau này những sĩ tộc đó còn ai dám ngẩng đầu ở trước mặt hắn nữa.
Mua danh chuộc tiếng cũng chỉ có thế mà thôi, tâm địa của hắn thật đúng là quá thâm sâu khó lường.
Y đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày:
– Đây là một cơ hội tốt để hoàn toàn loại bỏ Lục thị, không thể làm hỏng chuyện lớn được.
Lý Mục có ý muốn thuyết phục Dương Tuyên cùng nhau xuất binh, ta có một cách, có thể bóng gió nhắc nhở Hứa Tiết, để lão ta có chuẩn bị sớm, tránh cho trường hợp họ thực sự có kế hoạch để làm cho mọi thứ xảy ra…
Cao Ung Dung chau mày lại, nghĩ một lát rồi lắc đầu:
– Không cần đâu.
Tiêu Đạo Thừa không hiểu nhìn chị ta.
Cao Ung Dung nói:
– Con người ai mà chẳng có lòng mưu lợi chứ? Dương Tuyên là một phụ tá đắc lực của Hứa Tiết.
Hắn chưa chắc đã đoạn tuyệt với Hứa Tiết đâu.
Với địa vị hiện giờ của hắn, đổi sang đầu nhập vào Cao Kiệu, dù là Cao Kiệu hậu đãi với hắn, hắn cũng sẽ lo lắng về việc sẽ bị những người khác trong gia tộc của Cao Kiệu chèn ép.
Còn nói nếu như hắn thật sự bị Lý Mục thuyết phục, đồng ý xuất binh, thế thì chẳng khác nào công khai đoạn tuyệt với Hứa Tiết…
Tiêu Đạo Thừa mắt sáng lên.
– Rất đúng.
Nếu Dương Tuyên thật sự bị Lý Mục thuyết phục, Hứa Tiết mất đi một đại tướng đắc lực thì chẳng khác gì bị cụt tay.
Đừng nói là mấy vạn người của Lục gia bị vây trong thành đến cuối cùng chưa chắc đã nhất định phá vây thoát được.
Dù là có được cứu về, vài phần binh lực còn lại kia ở trong mắt triều đình cũng đã mất hết mặt mũi, không thể nào khôi phục lại địa vị như trước được nữa.
– Cục diện này, chỉ cần Lý Mục thuyết phục thành công, bất kể là kết quả như thế nào, với hai nhà Hứa Lục thì đều lưỡng bại câu thương.
Mà với bệ hạ và hoàng hậu thì nó giống như nhổ được hai cái gai lâu ngày đâm trong thịt.
Y càng nói càng hưng phấn, hai mắt tỏa sáng.
Cao Ung Dung cười:
– Chàng còn muốn đi nhắc nhở lão cáo già Hứa Tiết nữa không?
Tiêu Đạo Thừa thấy chị ta nghiêng đầu liếc nhìn mình, bị ánh đèn chiếu rọi, đôi mắt mê người, hiểu ra, ghé sát vào người chị ta, nhẹ nhàng siết chặt tay chị ta, thấp giọng nói:
– Mọi hành động của Cô dĩ nhiên là nghe theo điện hạ, có chết cũng không từ…
……
Cao Kiệu viết bức thư tay gửi cho Dương Tuyên, thảo luận về kế hoạch cứu viện với Lý Mục, lại ngay trong đêm gọi thuộc quan tới vạch ra kế hoạch chi tiết, khi mà tất cả cơ bản đã quyết định thì đêm đã rất muộn.
Bởi sự việc khẩn cấp, Lý Mục muốn ngay sáng sớm ngày mai sẽ lên đường đi gặp Dương Tuyên rồi sau đó đi thẳng tới Trường An.
Sự việc bàn bạc quyết định xong, Cao Kiệu đưa hắn ra khỏi thư phòng, cứ luôn dặn dò hắn phải cẩn thận hết mức.
Lý Mục vâng dạ liên tục.
Cao Kiệu nhìn hắn rời đi, đột nhiên nói:
– Kính Thần à, con hãy nhớ kỹ, lần này xuất binh lấy việc phân tán vây binh Bắc Hạ là quan trọng nhất, chứ không phải muốn con dùng tính mạng để cứu người.
Nếu như thế cục bất lợi, con phải tùy cơ ứng biến, tự mình chủ trương.
Cứu viện không thành cũng là ý trời, tất cả mọi chuyện hãy lấy an toàn của bản thân là đầu nghe con.
Lý Mục đứng lại, chậm rãi quay người lại, cung kính nói:
– Con biết rồi ạ.
Cao Kiệu gật đầu:
– Vậy con mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai phải lên đường rồi.
A Di tạm thời ở lại nhà, con yên tâm, cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Lý Mục thi lễ với ông, sau đó bước nhanh đi.
……
Bóng dáng Lục Tu Dung dần dần đi xa ở trong bóng đêm, hoàn toàn biến mất sau cánh cửa cuối hành lang trong viện tử.
– Tiểu nương tử, cô ấy đi rồi, vào nhà thôi.
Thị nữ thấy nàng vẫn đứng ở bên cửa rất lâu bèn nhắc nhở.
Lạc Thần quay người đi về phòng.
Nàng biết chắc chắn về sau Lục Tu Dung sẽ không bao giờ thỉnh cầu những chuyện tương tự như vậy với mình nữa.
Lẽ ra nàng nên cảm thấy thoải mái.
Đã từng là bạn thân nhất, thân đến mức dùng chung một khăn tay, cùng ngủ chung một gối, không có gì là giấu nhau, không có bí mật, cuối cùng cũng không thoát được bàn tay vô hình trong bóng tối, cả hai đi hai hướng khác nhau, càng lúc càng xa, không thể nào trở lại như xưa được nữa.
Lạc Thần biết, trong tối nay, nàng đã hoàn toàn mất đi người bạn thân cũ mà nàng đã cố gắng gìn giữ.
Sau này Lục Tu Dung sẽ không bao giờ đến tìm nàng nữa.
Có một ít dấu chân chim hồng trên tuyết từng thuộc về thời thiếu nữ trên người nàng, nó giống như một nắm cát lún không thể nắm lấy được, khó tránh khỏi chúng sẽ từ từ rời xa nàng.
Nhưng may mắn thay, trên con đường mới này, có một người đàn ông tên Lý Mục cùng đồng hành với nàng.
Lạc Thần thở dài một hơi, đuổi đi những suy nghĩ sầu muộn trong lòng, đánh lên tinh thần chờ Lý Mục trở về.
Nàng biết lúc này trong thư phòng phụ thân và hắn đang thương nghị, sự việc can hệ trọng đại, nàng vẫn luôn ở gian ngoài chờ hắn.
Nửa đêm, vẫn mãi không thấy hắn về, Lạc Thần lo lắng vô cùng, quyển sách trong tay giống như vật bài trí, lâu rồi không lật được một trang.
Nàng đặt quyển sách xuống, mở cửa đang muốn đi đến bên ngoài thư phòng của phụ thân xem xem thế nào, vừa ngước lên đã nhìn thấy có một bóng người cao lớn đi trên hành lang đang tắm ánh trăng đang đi về bên này.
Lý Mục đã trở lại.
Nét mặt của hắn thoạt nhìn không khác với ngày thường, giữa mày không lộ rõ vui buồn cũng không khó chịu, mà rất bình tĩnh.
Lạc Thần vô cùng muốn biết tối nay hắn với cha đã thương nghị như thế nào rồi, trong lòng hắn có suy nghĩ như thế nào.
Nếu là trước kia nàng nhất định là hỏi hắn ngay, nhưng mà tối nay nàng không dám có biểu lộ gì, càng không dám dò hỏi.
Giống như một đêm bình thường chờ đợi hắn trở về, nàng mỉm cười đón hắn vào, giúp hắn cởi y phục, tắm gội, được hắn từ trong phòng tắm bế ra, đặt ở trên giường.
Hắn đưa tay cởi y phục của nàng, nàng dùng một đôi cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn, dịu dàng ngoan ngoãn đón lấy, chợt nghe hắn hỏi bên tai:
– A Di ơi, sao tối nay nàng không hỏi ta và nhạc phụ đã nói cái gì?
Lạc Thần mở mắt ra, bắt gặp hai ánh mắt của hắn nhìn vào mình.
Trong mắt hắn dường như có vài phần dò xét.
Nàng đang chần chừ, Lý Mục bỗng nhiên nhướng mày, ôm nàng đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng vóe cái mũi xinh xắn của nàng.
– Nàng muốn biết gì thì cứ hỏi ta.
Lang quân của nàng tuy rằng ruột gà bụng nhỏ, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều nữa.
Nàng hỏi đi.
Nếu ta thật sự không kìm được mà nghĩ nhiều, nàng lại phạt ta thêm mấy lần là được, ta sẽ nhớ kỹ…
Hắn nhìn nàng, cười tủm tỉm.
Buổi tối đó nàng dùng khăn lụa của mình trói tay hắn vào đầu giường, lại bịt mắt của hắn, trêu chọc hắn một trận, làm cho hắn cuối cùng không chiu đựng được nữa giật đứt dây lụa, lúc này mới được giải thoát.
Nghe hắn nhắc lại chuyện buổi tối đó để trêu mình, mặt nàng không khỏi đỏ lên, vội đưa tay che miệng hắn lại.
Hai người thì thầm cười đùa một lát, không đợi nàng mở miệng, Lý Mục đã chủ động nói quyết nghị cuối cùng kia ra.
Lạc Thần cẩn thận hỏi:
– Chính là cha thiếp ép chàng hỗ trợ ạ?
– Nàng cảm thấy, nếu ta không gật đầu, cha nàng có ép buộc liệu ta có đáp ứng không?
Lạc Thần lắc đầu.
Lý Mục sờ sờ nàng đầu, cười.
– Thế đó.
A Di, không giấu nàng, trước kia những kiến giải và hành động của nhạc phụ, ta không dám gật đầu bừa, hiện giờ cũng thế.
Nhưng ta dần dần đã bắt đầu thấy bội phục cha rồi.
Con người sống trên đời này bùn nhơ nước bẩn, đặc biệt là thân ở địa vị cao như cha mà vẫn giữ được sự kiên trì của bản thân, theo ta thấy cực kỳ hiếm có.
Lý Mục cũng không hề nói cho nàng hay rốt cuộc vì sao mình lại quyết định dốc hết mình cứu Lục Giản Chi cùng với mấy vạn tướng sĩ bị vây nhốt trong thành kia.
Ngoài những lý do công khai được cha thừa nhận mà Lạc Thần không cần nghĩ cũng biết, có lẽ, Lý Mục còn có những ý tưởng khác mà hắn không thể giải thích cho người ngoài.
Nhưng mà điều này không quan trọng.
Hắn chịu đáp ứng phối hợp với phụ thân mình, như vậy đã đủ lắm rồi.
Thân hình nhỏ nhắn của nàng quỳ trên bắp chân rắn chắc cường tráng của hắn, mái tóc dài xõa xuống che đi bộ ng ực non nớt yêu kiều, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thon dài khép chặt, uốn lượn lộ ra vài đường cong quyến rũ.
– Lang quân ơi, chàng phải bảo trọng đó.
Chàng nhớ về sơm để đón thiếp nha.
Lạc Thần si mê nhìn kỹ lang quân đang ở dưới cơ thể mình, từ từ đổ người về phía hắn, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy những lưu luyến không muốn rời xa với hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mục ôm Lạc Thần tiễn đưa hắn lần cuối cùng, dẫn theo Phạm Thành cùng một đội hộ vệ phi nước đại xuyên qua hoàng thành yên tĩnh trong ánh ban mai mờ nhạt, lại một lần nữa đi về phương xa không xác định.
Giờ phút này, hắn làm sao có thể tưởng tượng, lần đi này, hắn với người vợ nhỏ của mình sẽ phải chia lìa lâu như thế.
Mà khi một lần nữa trở về, hắn đã là Đại Tư Mã, dưới một người trên vạn người ở trong triều đình này.
Hết chương 108.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...