Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Biên tập: Mr.Downer

Bọn họ đứng trong một mảng tối tăm dưới mái hiên, Doãn Tĩnh cảnh giác nhìn bốn phía, chỉ lo xuất hiện tình huống khác thường.

Hoàn toàn không thể quay lại —— Nơi bọn họ đứng lúc trước đã biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại bóng tối kéo dài không dứt. Doãn Tĩnh nhặt một cục đá nhỏ ném về bên kia để thử sâu cạn, chỉ thấy cục đá kia đã bị nuốt chửng đến mức một chút tiếng vang cũng không có. Doãn Tĩnh quay đầu nhìn Diệp Phong Thành, muốn nghe chỉ thị kế tiếp của hắn.

Không dám tưởng tượng, nếu chính bản thân bọn họ đi vào, sẽ là kết cục như thế nào.

“Vào nhìn xem đã.”

Kỳ thực không cần Diệp Phong Thành nói, Doãn Tĩnh cũng biết gian nhà này giống như một hòn đảo biệt lập trôi nổi trên biển, là nơi duy nhất bọn họ có thể vào. Đều đã đến một bước này, đổi ý không thể làm nên chuyện, với lại cứ ngỡ ngàng lưỡng lự ở bên ngoài như vậy, không bằng đi vào trong tìm kiếm thực hư.

Cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng bọn họ, ngăn cách cả hai với ngoại giới làm người ta thấy bất an kia.

Đột nhiên bên trong sáng đến chói mắt, khiến Diệp Phong Thành phải nhắm mắt trong giây lát.

Làn gió ấm áp mang đến hương hoa thơm ngát trong trí nhớ, nhẹ nhàng phớt qua hai gò má của hắn, khiến cho hắn gần như quên mất bên ngoài bức hoạ vẫn là mùa đông giá rét đầy tuyết rơi. Hắn có dự cảm mãnh liệt, nơi này cất giấu một bí mật, một bí mật có thể mở ra tất cả mọi bí ẩn.

“Nơi này là…?”

Doãn Tĩnh vẫn ở bên cạnh hắn, mỗi một bước đi vô cùng cẩn thận.

Hành lang uốn khúc thật dài tựa như mãi mãi không thấy điểm cuối, nước sơn đỏ thắm trên cột hành lang quấn quýt lấy cây cỏ xanh tươi, trơn bóng không nhiễm một hạt bụi. Lúc này hành lang dẫn đến bốn phương tám hướng, xâu chuỗi thế giới nhỏ u ám đằng sau như một chiếc quạt xếp gỗ khắc hoa văn.

Nơi này cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót từ xa xa, tiếng côn trùng kêu vang cùng âm thanh nước chảy róc rách, Diệp Phong Thành chỉ vào một nơi cách đó không xa, rồi nói, “Còn không nhìn ra sao?”

Chiếc cầu thông với căn đình giữa hồ vẫn là dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ, những tấm lá hoa súng chưa tới thời kỳ nở rộ đang trôi nổi trên mặt nước, dù nhìn bao nhiêu lần cũng không thể nhận sai —— Mùa hè năm rồi, lúc bệnh của Diệp Phong Thành còn chưa đến mức trầm trọng, hắn đã đến chỗ này hóng mát. Doãn Tĩnh không nói gì, chẳng trách luôn cảm thấy quen thuộc, đây rõ ràng chính là phủ đệ của Diệp gia, thế mà nhìn lâu như vậy mới nhận ra.

“… Chủ nhân?”

Lời nói còn chưa dứt, Diệp Phong Thành đã lôi Doãn Tĩnh tiến vào trong một cánh cửa gỗ gần bọn họ nhất. Sức lực trên tay Diệp Phong Thành lớn đến nỗi không giống như một người bệnh, hắn đè vai Doãn Tĩnh, ra dấu im lặng để bảo Doãn Tĩnh đừng nói một câu nào, bả vai Doãn Tĩnh bị hắn đè xuống đau lên, nửa người mỏi nhừ, không thể động đậy, chỉ đành phải dùng ánh mắt ra hiệu chính mình tự biết nặng nhẹ, Diệp Phong Thành mới chậm rãi giảm nhẹ lực đạo.

“Suỵt.”

Có thể làm cho Diệp Phong Thành cảnh giác như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân. Doãn Tĩnh yên lặng lắng nghe, nghe được tiếng bước chân truyền đến từ đằng xa.

Cùng với tiếng nữ tử vui cười đùa giỡn trở nên rõ ràng, từng tiếng bước chân kia chậm rãi đến gần.

Trong phòng không biết chứa thứ gì, một mùi mốc meo kéo tới, làm cho Doãn Tĩnh phải bịt mũi. Doãn Tĩnh sợ Diệp Phong Thành không chịu được, ánh mắt lo lắng chao đảo trên người hắn, Diệp Phong Thành dùng khẩu hình nói với Doãn Tĩnh, “Không sao.”


Được Diệp Phong Thành cho phép, Doãn Tĩnh ngồi xổm người xuống, dùng một con mắt lén lút quan sát tất cả những gì đang diễn ra ở bên ngoài. Bởi vì cách một lớp giấy cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy những nữ tử kia có tóc đen như mực, dáng người xinh đẹp cùng màu sắc trang phục như hoả diễm.

Các nàng mặc váy áo đỏ lựu, vạt váy kéo trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt, tựa như tiếng tằm ăn lá dâu. Nữ nhân đi đầu dường như ghét bỏ thời tiết quá nóng, vén mái tóc đen lên, cầm quạt lụa trên tay phẩy gió.

Mùi hương son phấn nồng nặc bồng bềnh giữa không trung, kiều diễm đến nỗi khiến người ta choáng đầu.

“Hì hì, tỷ tỷ, chủ nhân vẫn chưa trở về sao?”

Doãn Tĩnh quay đầu nhìn Diệp Phong Thành, thấy hắn đang lắng tai nghe, cảm thấy tò mò, bèn bắt chước hắn tiếp tục nghe ngóng.

Cách nói chuyện của đám nữ nhân kia đặc biệt kỳ lạ: Đọc rõ từng chữ, giữa mỗi chữ đều tạm dừng, có vẻ quái dị.

“Trở về, trở về, hôm qua đã trở về.”

Doãn Tĩnh nổi lên lòng hiếu kỳ, càng lúc càng tò mò đứng dậy. Hắn liếm ướt đầu ngón tay, cẩn thận chọc một lỗ trên cửa sổ. Thông qua cái lỗ nhỏ xíu này, Doãn Tĩnh nhìn thấy cặp môi của đám nữ nhân kia đỏ đến mức đập vào mắt, tựa như được quét một lớp men trong suốt, miệng vừa mở vừa khép, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

Không biết bọn họ động vào cơ quan nào lúc vào cửa, đột nhiên có đồ vật rớt xuống từ nóc tủ, hất lên lớp tro bụi.

Nghe được tiếng vang, hồng y nữ đi đầu nghi hoặc nhìn về phía chỗ bọn họ đang trốn, rõ ràng nổi lên lòng nghi ngờ. Lúc nàng ta quay đầu tới lui, lộ ra sau cổ trơn bóng như trăng tròn. Cảnh tượng vốn dĩ phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng bởi vì trên đó đóng một cây đinh gỗ to bằng ngón cái, viết đầy chú văn đỏ thắm, cho nên đột nhiên trông thật khủng bố.

Nàng ta đi đến càng lúc càng gần, mùi hương son phấn nồng đậm kia cũng trở nên gắt mũi, giống như để che giấu một mùi gì khác.

Nàng ta nâng tay gõ cửa, ống tay áo trượt xuống, Doãn Tĩnh ngay lập tức nhìn thấy da thịt trắng bệch bầm tím hiện ra, còn như có giòi bò trong mạch máu, bất ngờ nổi lên thành cục nhích tới nhích lui, khiến cho người ta buồn nôn. Hắn đột nhiên nhận ra, hoá ra hương thơm trên người nữ nhân nọ chính là để che dấu mùi xác chết hôi thối.

“Đừng xem,” Mắt thấy cửa sắp bị mở ra, một hồng y nữ khác đi tới kéo cánh tay của nàng, “Không chừng là người của Nhị chủ nhân, hắn không phải cùng một dạng, không thể gặp chúng ta.”

Lúc nói lời này, ánh mắt đùa cợt của nàng không ngừng quét về phía bên trong.

“…”

Hồng y nữ kia nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, “Có lý, hay là đi mau đi.”

Đợi đến khi các nàng đi xa, Doãn Tĩnh mới dám thở phào.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Không biết gì cả đối với những thứ kì lạ khó tin này, Doãn Tĩnh kinh hồn hỏi Diệp Phong Thành.


“Là một loại khôi lỗi thuật,” Bị sặc bụi bậm nên phải ho khan không dứt, Diệp Phong Thành chắc chắn nói, “Là người rối sống.”

Người rối sống, tên như ý nghĩa, chỉ dùng người sống chế thành con rối, tính cách hung ác, thích ăn thịt người, giống xác chết di động hơn người rối bình thường. Đinh gỗ kia là chú mắt —— Tước lõi của gỗ hoè dài ba tấc thành đinh, dùng máu viết chú văn xong phơi khô, sau đó đóng vào sau cổ của người sống, sau khi chết thì có thể được sử dụng bởi người thi triển tà thuật.

Thông thường mà nói, thi sống đều vô tri vô giác, cũng không biết chủ nhân của những nữ tử kia đã làm gì, mà không chỉ khiến cho các nàng có hành vi cử chỉ như người sống, còn có thể suy nghĩ và đối thoại. Nhưng so với việc này, Doãn Tĩnh càng nghĩ không ra là, gia pháp của Diệp gia rất nghiêm ngặt, tại sao lại xuất hiện kẻ nào ngang nhiên sử dụng tà thuật, coi rẻ sống chết của người thường?

“Trong tổ tiên của Diệp gia đã từng có người như thế sao?”

“Không biết,” Diệp Phong Thành tràn ngập phòng bị đối với kẻ được gọi là chủ nhân nọ, “Nhưng hắn chắc hẳn ở chỗ này.”

Không nhận được câu trả lời, cũng nghĩ không ra trong này có huyền cơ gì, Doãn Tĩnh đơn giản ngậm miệng.

Bọn họ càng đi đến chỗ ở của tên chủ nhân kia, cảnh vật ven đường lại hiện ra càng xa lạ, chỉ có thể thông qua địa hình để phán đoán đại khái đang ở chỗ nào.

Qua giữa trưa, ánh mặt trời trở nên chói mắt, nhưng các lầu gác thấp bé đan nhau trong rừng cây rậm rạp, giữa nước chảy róc rách, trái lại rất mát mẻ. Đi tới điểm cuối của hành lang uốn khúc, phía trước rộng rãi sáng sủa lên. Bên trong đình viện rộng lớn dựng tuỳ tiện mấy cái giá đỡ để cho dây leo bò đầy, ở chỗ xa hơn một chút là cây sa la. Gió nổi lên, bụi hoa bay lả tả đầy sân, trông không giống thịnh cảnh ngày xuân, mà tựa như tuyết rơi xinh đẹp.

Đình viện này không có gì khác trong ký ức của Diệp Phong Thành.

“Sương mù lại dâng lên.”

Doãn Tĩnh bất an nói. Rõ ràng đang là buổi chiều hừng hực dương khí, nhưng sương mù vừa kéo tới lại giống như đúc trong thư phòng Diệp Cao Sầm, ấm áp quanh người nhanh chóng bị tước đoạt, lạnh đến mức hàm răng run lập cập.

Diệp Phong Thành quay đầu nhìn, con đường khi đến của bọn họ như bút mực vào nước, trở nên mờ nhạt không rõ. Không thể lui được nữa, phía trước chỉ còn một con đường có thể đi, thậm chí có chút ý tứ “gậy ông đập lưng ông” ở bên trong. Hắn không rõ người vẽ tranh thần bí kia rốt cuộc tính gây chủ ý gì, nhưng nếu đã ở đây rồi, cự tuyệt thì thật không có ý tứ.

Phía sau hòn non bộ bên phải có một con đường mòn bị che khuất, cuối đường mòn là một nhà sàn nhỏ bằng trúc để cho chủ nhà đến hóng mát. Bọn họ bước lên thang trúc vào nhà, phát hiện bốn phía treo những bức màn tơ mỏng manh, ánh nắng chiếu rọi, thông thoáng sáng sủa, rõ ràng không phải chỗ tốt để ẩn náu.

Từ chỗ này vừa vặn có thể quan sát tất cả những gì xảy ra bên trong đình viện.

Diệp Phong Thành nhìn ra xa xăm, nơi đó không có một bóng người, cực kì trống vắng, nhưng hắn tựa như nhìn thấy cảnh sắc yêu thích trong lòng, bỗng chốc mỉm cười. Bệnh nhân kiêng kị đại hỉ đại bi, vì vậy hắn rất ít khi cười, như một bức tượng thuỷ tinh dễ vỡ, nụ cười này giống như hoa xuân mới nở, nhưng chưa kịp héo tàn đã bị những thứ khác quấy nhiễu.

“Có người đến.”

Hắn tiện tay viết vài nét bút ở giữa không trung, bùa chú vô hình kia như một tấm lưới khổng lồ dầy đặc, bao bọc lấy hắn cùng Doãn Tĩnh.

Rõ ràng người còn ở chỗ này, nhưng thân thể cứ như hoà tan vào trong nước, biến mất không còn nhìn thấy được.


Người đến thứ nhất là một người trẻ tuổi áo quần tinh tế.

Mặt mày người nọ có mấy phần thần thái giống Diệp Phong Thành như đúc, từ một bên mặt xác minh hắn ta chính là chủ nhân của nơi này. Chỉ khác với Diệp Phong Thành là, trên mặt hắn có một vẻ sợ hãi khó có thể dùng lời để diễn tả được.

Giống như vừa mới gặp đả kích thật lớn, chuyện thứ nhất hắn làm sau khi đến đây là lảo đảo leo lên trên, kiểm tra xem có gì đó theo sau hay không. Từ vị trí của Diệp Phong Thành bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hơi run run của hắn ta, cùng tiếng thở gấp cấp bách.

Doãn Tĩnh nhịn không được nhìn Diệp Phong Thành, muốn biết rốt cuộc là thứ gì đã doạ người trẻ tuổi này kinh sợ đến như vậy.

Diệp Phong Thành không phản ứng lại Doãn Tĩnh, chỉ duỗi tay vào áo trong của mình viết hai chữ nhiều nét.

Sau khi xác định bản thân tạm thời được an toàn, người trẻ tuổi bắt đầu chấp bút viết thư. Bút hạ xuống trên giấy sái kim*, vang lên sột soạt, mực loại hảo hạng, mang theo một chút mùi sáp thơm, dường như có tác dụng an thần, nhưng mây đen sợ hãi vẫn cứ bao phủ trên đỉnh đầu, người trẻ tuổi này run rẩy đến kịch liệt, như cây lau sậy ngả nghiêng trong gió thu, viết được vài chữ lại phải viết lại từ đầu.

*Giấy sái kim: Là một loại giấy dùng để viết thư thời cổ, trên giấy sẽ dùng keo phấn, rồi rẩy vụn phấn vàng hoặc bạc lên trên.

Sau một lần thất bại, hắn nóng nảy hất văng mọi thứ trước mặt xuống đất, khiến cho cái chặn ngọc cùng nghiên mực đá rơi loảng xoảng vang giòn, nghe rất chói tai.

Hắn đã hoàn toàn nổi điên, món đồ nào cũng không thương tiếc. Bỗng từ trong ngực hắn rơi ra một thứ, hắn hung tợn nhìn nó chằm chằm một lúc lâu, nhặt lên rồi lại giận dữ ném nó đi.

Ngọc vỡ thành mảnh tung toé, nhưng Diệp Phong Thành cũng không tránh né, thế nên bị xước qua vài đường trên má.

Việc này khiến Doãn Tĩnh nhìn thấy mà tim đập thình thịch. Ban đầu hắn cứ ôm suy nghĩ may mắn, cả hai đang ở bên trong bức hoạ, toàn bộ bốn phía đều là giả, nên chắc hẳn bọn họ sẽ được miễn nhiễm. Nhưng các mảnh ngọc vỡ này đã đánh vỡ ảo tưởng của Doãn Tĩnh, tinh tường thông báo rằng, cho dù đang ở bên trong tranh vẽ, bọn họ vẫn có thể bị thương, thậm chí sẽ chết.

Trút giận xong rồi, người trẻ tuổi nọ của Diệp gia nhặt giấy bút nghiên mực lên, một lần nữa bày chúng trên bàn. Hắn thở hổn hển kịch liệt, như người bị bệnh lao, nhưng tay của hắn đã không còn run rẩy. Mong muốn viết xong lá thư này vô cùng bức thiết, giống như chiên rán tâm phổi hắn trong chảo dầu.

Hắn viết xong một mạch, bỏ vào ống nhỏ, vẫy tay đổi lấy một con cú vọ toàn thân trắng như tuyết.

Cú vọ nhạy bén theo dõi hắn, nó kêu lên bi thương tựa như đồng cảm với tình cảnh hắn.

“Nơi này đã bị thứ ma quỷ kia chiếm giữ, nếu Giang tiên sinh đến, chỉ sợ phải tốn một chút công sức.”

Hắn tự giễu nói, nơi ở của chính mình đã bị đám thi sống kia chiếm lấy, nhà trúc này chỉ sợ là nơi thanh tĩnh duy nhất.

Chim cú vọ nhận được lệnh, vỗ cánh rồi bay mất.

Người trẻ tuổi không biết lá thư này có thể được gửi đi hay không, nhưng có chút hi vọng cũng tốt.

“Ta phải trở về.”

Hắn ta đi rồi, Doãn Tĩnh muốn hiện thân, nhưng Diệp Phong Thành lại nhận ra có chỗ bất thường, lần thứ hai giữ Doãn Tĩnh lại.

Lúc này, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã tối, màn đêm dần sâu.

Sương mù âm lãnh bay tới từ những nơi khác, mang theo hàn ý khiến xương cốt cũng phải đông cứng. Sau một lát, Doãn Tĩnh mới nhận ra được đây không phải là ảo giác, không khí bốn bề thật sự càng lúc càng lạnh, hơi thở cũng bị ngưng kết thành những hạt băng rất nhỏ, rơi xuống đất, linh kinh leng keng, rất vui tai.


Đột nhiên từ nơi nào đó không xa truyền đến vài tiếng huýt sáo.

Tiếng huýt sáo dài dài ngắn, không có giai điệu, cứng nhắc không gợn sóng, thật sự khó nghe.

Tiếng bước chân kéo dài bất chợt xuất hiện bên trong sự tĩnh lặng, từ nhẹ đến nặng, vang như sấm nổ. Gió thổi những bức màn tơ phất phơ, Diệp Phong Thành liếc mắt nhìn xuống phía dưới, phát hiện bên dưới đông nghẹt, trừ những hồng y quỷ mà bọn họ đã gặp, còn có những người rối khác. Vào ban đêm, phủ đệ của Diệp gia dường như đã biến thành một động quỷ, không biết ẩn giấu bao nhiêu thứ đồ chơi âm tà dơ bẩn ở bên trong.

Diệp Phong Thành vẫn cứ ở yên tại chỗ, chỉ viết lên lưng Doãn Tĩnh một chữ “chờ”.

Phô trương lớn như vậy, gã “Chủ nhân” thần bí kia cũng nên lên sân khấu. Người vẽ tranh nọ đã phí hết tâm tư mang bọn họ đến đây, làm sao chỉ có thể để bọn họ xem người trẻ tuổi kia viết thư, với thoáng gặp qua kẻ bí ẩn đã nuôi dưỡng thi sống.

Quả thật, chờ đám thi sống đến đông đủ, người kia cũng đi ra từ trong bóng đen.

Bởi vì trời tối, không thể thấy rõ phần lớn mặt mũi của gã, cộng thêm gã luôn cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc bạc đầy khác thường, bị sắc trời nhỏ nhoi ban đêm phản xạ một tầng ánh bạc, lạnh lẽo chói mắt.

“Chủ nhân, đây là thứ gì đó của Nhị chủ nhân, ta không dám lộn xộn.”

Hồng y nữ đứng đầu cung kính dâng lên một vật mềm mềm.

Doãn Tĩnh định thần nhìn lại, đó là chim cú truyền tin lúc nãy của người trẻ tuổi kia  —— Cổ nó đã bị bẻ, cái đầu yếu ớt rũ xuống một bên, rõ ràng đã bị giết từ trên trời.

Gã tóc bạc khoanh chân ngồi vào vị trí lúc trước của người kia, mở tờ giấy nho nhỏ ra. Thị lực ban đêm của gã rất tốt, không cần thắp đèn cũng có thể thấy rõ chữ viết.

Đợi đến khi xem xong, gã điên cuồng xé nát tờ giấy thành từng mảnh, tựa như có thể tuyệt tình xoá bỏ người kia.

“Ngươi thật sự muốn giết ta, thật sự, ta cũng không ngờ ngươi lại lòng dạ ác độc như thế.”

Một câu nói của gã nhẹ nhàng xa xăm, gió thổi qua bất chợt tiêu tan, đám thi sống cùng người rối không dám đi lên đáp lời.

“Cánh của ngươi thật sự cứng cáp rồi,” Gã chậm rãi nở nụ cười, hào quang trong mắt rạng rỡ, “Vậy thì ngươi… Cũng đừng trách ta.”

Gã giống như tuỳ tiện liếc mắt về phía Diệp Phong Thành đang ẩn thân.

“Đi ra.”

Diệp Phong Thành biết gã đã nhận ra được sự tồn tại của bọn họ, ẩn núp tiếp cũng chỉ phí công.

Rõ ràng chỉ là huyễn ảnh bên trong bức hoạ, nhưng uy thế trên người của gã tóc bạc này khiến Doãn Tĩnh không dám nhìn thẳng.

“Ngươi là ai?” Gã không thèm để ý đến Doãn Tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Phong Thành, “Thế nhưng trên người ngươi có máu của người kia.”

Diệp Phong Thành vừa bị gã nhìn, trong ngực đột nhiên quặn đau một trận, một ngụm máu dâng lên cổ họng.

“Lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui