Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Biên tập: Mr.Downer

Lễ tang của Diệp Cao Sầm được tổ chức vào nửa tháng sau.

Ngày xuất phát đó, trời quang lãng đãng, vạn dặm không mây, là ngày thích hợp để ra khơi.

Đệ tử các chi thứ của Diệp gia từ khắp nơi lục tục chạy về thành Vẫn Nhật, tụ tập chung một chỗ, thành chủ Diệp Phong Thành cũng hiếm thấy lộ mặt, tự mình lo liệu tang sự của Diệp Cao Sầm.

Lúc hừng đông, trời còn chưa sáng, bọn họ đã cưỡi xe ngựa ra khỏi thành tiến tới bờ biển. Khi đó cửa thành còn chưa mở, người thủ thành trước đấy đã uống nhiều rượu, đến giờ phút này đang buồn ngủ nặng nề, cho tới lúc nhìn thấy dấu ấn của thành chủ mới giật mình tỉnh lại, vội vã mở cửa thành. Sau khi ra khỏi thành, bọn họ tiếp tục đi thêm một canh giờ, chờ tới khi đến được bến cảng trên biển, trời đã tờ mờ sáng, thái dương đỏ thẫm nhuộm đường chân trời thành sắc lửa. Xuống xe ngựa, gió biển tanh nồng ướt lạnh kéo tới trước mặt, Diệp Phong Thành khoác áo lông bạch hồ, lấy ra một bức tượng gỗ to chỉ bằng bàn tay từ trong ngực, ném vào trong biển. Nước biển tựa như có tri giác, bọt nước đánh lên cao bằng nửa người, giống cái miệng lớn mở to của thú dữ, nuốt chửng món gỗ nhỏ kia trong tích tắc.

Diệp Phong Thành cũng không hoảng loạn, hắn chỉ chờ đợi. Qua một lúc, trong biển hiện ra một bóng đen mơ hồ, bóng đen kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, chẻ đôi mặt nước, chậm rãi bay lên, một cái bóng to lớn rớt xuống trước mặt bọn họ.

Hoá ra tượng gỗ nọ sau khi vào nước đã biến thành một con thuyền lớn có tạo hình mộc mạc, dài chừng hơn trăm trượng. Thuyền lớn như một toà nhà, mũi nhọn đáy rộng, đầu đuôi ngẩng cao, hai bên trái phải của mạn thuyền điêu khắc một con Bát Phúc* làm thần thú hộ thủ. Bát Phúc kia trông rất sống động: Đầu dẹp mình vảy, toàn thân đỏ sẫm, lông bờm vàng kim, trong hốc mắt khảm hai viên tử kim châu, tuy ánh mắt không thấy sự giận dữ lôi đình, nhưng nhìn chăm chú thật lâu vẫn có thể khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.

*Bát Phúc: Là một trong chín đứa con do rồng sinh theo truyền thuyết cổ đại của Trung Quốc, thích nước, còn được gọi là tị thuỷ thú (tị nghĩa là phòng ngừa, thuỷ là nước). Đầu khá giống rồng, có điều dẹt hơn đầu rồng một chút, đỉnh đầu có một cặp sừng. Trên cơ thể, bốn chân và đuôi có vảy rồng.

Khoang thuyền mở ra, cầu thang gỗ thong thả buông xuống, bên trong tối đen giống như phần mộ.

Quan tài một nhà Diệp Cao Sầm bị bóng tối ngập chìm đầu tiên. Sau đó, bọn họ sắp sửa đi đến chỗ mình nên đến, có lẽ thi thể mất đầu của Diệp Cao Sầm như vẫn đang nhắc nhở bọn họ hung phạm là ai.

Sau người chết sẽ là người sống. Diệp Phong Thành mang theo Doãn Tĩnh đi đầu đoàn người —— Nét mặt của hắn vẫn như bình thường, chỉ có Doãn Tĩnh nắm chặt bội đao, không biết đang đề phòng vật gì ở xung quanh.

Sau cả hai, người của Diệp gia dựa theo tôn ti trưởng ấu nối đuôi nhau mà vào, hai vị trưởng bối trung niên của Diệp Phong Thành tựa hồ không vui đối với sự có mặt của Doãn Tĩnh.

Dưới cái nhìn của bọn họ, đây là việc riêng của Diệp gia, không tới phiên người khác họ đến quấy rầy.

“Ta mang bệnh trong người đã lâu, A Tĩnh đã đi theo chăm sóc ta nhiều năm, không thể ly khai.”

Một câu nói của Diệp Phong Thành đã cắt ngang sắc mặt của hai người kia.

Quan tài được an trí tại sảnh chính, hàn khí lạnh lẽo bảo đảm thi thể không bị thối rữa toả ra, làm cho sảnh chính kết một tầng sương mờ.

Đoàn người phân tán đến gian phòng của mỗi người, mới vừa ngồi vững trong chốc lát, dưới sàn phát ra một chút chấn động.

Xuất phát.

Trong chốc lát, mảnh đất dưới chân bọn họ lúc đầu đã bị bỏ rơi thật xa.

Diệp Phong Thành ngồi gần cửa sổ, một lúc sau, Doãn Tĩnh đi đến đóng cửa sổ lại thay hắn, để tránh gió lạnh vào người.

Nơi bọn họ muốn đến là một hòn đảo biệt lập, đảo Diêu Lộc. Hòn đảo kia luôn luôn trôi nổi trên biển, hành tung khó biết, chỉ có chiếc thuyền gỗ đào này mới tìm được vị trí chính xác của nó.


Hắn còn nhớ lần trước hắn ngồi trên con thuyền này ra sao, nhưng không kể bao nhiêu năm trôi qua, cảnh sắc trên biển chưa bao giờ thay đổi, chỉ có người đi đổi thay. Có thể trong tương lai không xa, bản thân hắn cũng sẽ trở thành một người trong quan tài kia, được những người khác hộ tống đến hòn đảo nhỏ trôi nổi bất định này.

Bọn họ ở trên biển hai ngày đêm, đến giữa trưa ngày thứ ba mới rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng của đảo Diêu Lộc từ xa xa.

Giữa mặt trời ban trưa cay độc, trên đảo được bao phủ một lớp sương mù mỏng râm mát quanh năm. Thuyền ngừng bên bờ, người của Diệp gia đã chuẩn bị xong xuôi lần lượt rời thuyền, còn quan tài của Diệp Cao Sầm được nhiều người trẻ tuổi trông xấp xỉ Diệp Phong Thành nâng lên, chuẩn bị chôn cất.

Khi đi, Diệp Phong Thành ra hiệu Doãn Tĩnh chờ ở trên thuyền, Doãn Tĩnh cũng không hỏi, chỉ ôm bội đao im lặng chờ đoàn người bọn họ trở về.

Đoàn người Diệp Phong Thành đi trong rừng cỏ dại um tùm, giày đạp trên lá rụng phát sinh tiếng sàn sạt mềm nhẹ. Dây leo mục nát tạo thành chướng khí kịch độc, cộng thêm cấm chế kiên cố của các đời Diệp gia, nếu có người bình thường xông vào, chỉ sợ một đi không trở lại.

Trung tâm hòn đảo là nghĩa trang của Diệp gia. Từ lúc thành Vẫn Nhật tồn tại, mỗi đời của Diệp gia đều được chôn cất trên hòn đảo biệt lập này, không có ngoại lệ.

Diệp Cao Sầm là anh em của phụ thân Diệp Phong Thành, nên được an táng ở khu vực gần hai vị huynh trưởng.

Đất chôn đã được chuẩn bị xong từ lâu, những người khác biết thân thể ốm đau của Diệp Phong Thành, quá trình đào huyệt không để hắn động thủ.

Đầu của Diệp Cao Sầm đã bị Diệp Duy Viễn mang đi, vì để thi thể hoàn chỉnh, cho nên bèn dùng ngọc thạch điêu khắc một khuôn mặt dựa theo dáng vẻ khi còn sống của Diệp Cao Sầm. Còn vị thê tử đang mang thai của hắn vì có oán khí thật lớn trước khi chết, nên để phòng ngừa kẻ xấu có ý đồ biến thai nhi chưa sinh đã chết non thành anh linh hại người, Diệp Phong Thành đã dùng máu vẽ mấy lớp cấm chế đỏ thắm trên quan tài.

Vẽ xong mấy lớp cấm chế kia, sắc mặt Diệp Phong Thành trắng bệch, suýt chút nữa cũng đứng không nổi.

Bấy giờ, hai cỗ quan tài được chậm rãi đẩy vào trong huyệt mộ đã đào xong, không còn được nhìn thấy ánh mặt trời.

“Diệp Duy Viễn, đồ lòng lang dạ sói…”

Diệp Phong Thành khôi phục tinh thần bỗng nghe thấy có ai đó nói như vậy, men theo giọng nói nhìn lại, phát hiện đó là Diệp Hoài Cẩn, bạn cũ của Diệp Cao Sầm.

Diệp Hoài Cẩn bị hắn nhìn như vậy, bất chợt không có cách nào kiềm nén được tâm trạng.

“Ta nói không đúng sao, Cao Sầm có lỗi gì với y?”

Tính cách của Diệp Hoài Cẩn xưa nay luôn nóng nảy, có thể kiềm chế được đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Diệp Phong Thành chưa bao giờ công khai bày tỏ thái độ của mình đối với việc Diệp Duy Viễn giết chết một nhà Diệp Cao Sầm rồi bỏ trốn, những người khác cho là hắn thương tâm quá độ không nói ra lời, hoặc là thất vọng đến cực điểm về người em trai duy nhất này của mình. Hắn dùng một số tiền lớn treo giải Diệp Duy Viễn, cũng hao hết tâm lực lo liệu hậu sự vì Diệp Cao Sầm, những người còn lại không đành lòng để cho hắn có thêm nhiều gánh nặng, chỉ có Diệp Hoài Cẩn nói ra.

“Tại sao phải giết Cao Sầm? Cao Sầm đối xử với y như con ruột, y báo đáp lại Cao Sầm như vậy?”

“Tương Quân chỉ còn mấy tháng nữa là sinh nở, Diệp gia chúng ta nợ y cái gì, cần y phải nhổ cỏ tận gốc như vậy hả?”

Diệp Hoài Cẩn đã khóc vài lần ở chỗ không người, đôi mắt đỏ sậm, sau khi lớn tiếng phát tiết lại suýt chút nữa rơi nước mắt lần thứ hai.

Diệp Phong Thành không trả lời vấn đề của Diệp Hoài Cẩn, chỉ nghe thấy âm thanh bi phẫn của Diệp Hoài Cẩn vang vọng trong rừng không trống trải, chất vấn kẻ không có mặt kia.


Thu xếp ổn thoả tang sự cho Diệp Cao Sầm, bọn họ lần theo đường cũ trở về. Trước khi trở lại, Diệp Phong Thành thắp cho phụ mẫu của mình ba nén nhang, hắn không để ai khác lại đây, lẳng lặng nói vài câu với hai người đã không còn nghe thấy được lời của kẻ khác.

Khi hắn đến đây lần trước, Diệp Duy Viễn vẫn còn ở bên cạnh hắn. Thuở niên thiếu, Diệp Duy Viễn không thân cận với hắn, nhưng lại luôn xem mỗi một câu nói của hắn là thật.

Cho dù người được an táng bên trong phần mộ này không phải là mẹ ruột của y, dù phụ thân bọn họ lúc nào cũng không lạnh không nóng đối với y, y vẫn cứ nghiêm túc quỳ lạy bọn họ.

Bọn họ trở lại trên thuyền, Doãn Tĩnh chờ đợi đã lâu tiếp nhận lấy áo khoác của hắn, đưa tới một chén thuốc đã chuẩn bị xong từ trước.

Chén thuốc vẫn nóng bỏng như vừa mới ra lò, hắn uống hai ngụm liền nhíu mày, qua một lúc lâu mới bắt buộc bản thân uống cạn một hơi chỗ thuốc còn lại.

Chỉ có Doãn Tĩnh biết đây là dáng vẻ có tâm sự của hắn.

“Chủ nhân, có chỗ nào không đúng sao?”

Doãn Tĩnh tưởng đã xảy ra chuyện gì trên đảo.

“Không có chuyện gì.”

Miệng hắn nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về một hướng.

Doãn Tĩnh cũng nhìn theo, phát hiện đây là phương hướng của đảo Diêu Lộc, cho rằng Diệp Phong Thành nhớ đến cha mẹ mình cùng Diệp Cao Sầm mới được chôn cất.

“Hy vọng là ta nghĩ nhiều rồi.”

Ban đêm trên đường trở về, bọn họ gặp phải bão táp.

Ánh chớp xanh lạnh lẽo chiếu sáng mấy dặm xung quanh mặt biển, mây sấm dày đặc nặng nề phát sinh tiếng nổ vang đùng đùng. Gió bão đột nhiên nổi lên, sóng biển cao hơn mười trượng dâng lên, đánh vào đầu thuyền lẫn boong thuyền, khiến cho chiếc thuyền đung đưa kịch liệt. Suốt nguyên đêm, sóng đánh vào trên dưới mạn thuyền, sức mạnh to lớn giống như muốn bẻ gãy con thuyền này làm hai đoạn.

Tất cả nhanh chóng đóng cửa sổ, Diệp Phong Thành cũng không ngoại lệ. Hắn vốn ngủ nông, một phen xóc nẩy làm cho hắn gần như không thể chợp mắt cả đêm.

Nếu như không có thuyền phúc* gỗ đào không phải vật phàm này, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chôn thây trong biển vào tối nay.

*Thuyền phúc: Hay còn gọi là thuyền Phúc Kiến, là một loại thuyền buồm cổ của Trung Quốc.

Ngày hôm sau, mây tan mưa tạnh, sóng bình lãng tĩnh, tựa như đêm qua chỉ là ảo giác của bọn họ.

Trải qua năm ngày ròng rã trên biển, đệ tử của Diệp gia lần thứ hai trở lại thành Vẫn Nhật. Ngoài trừ Diệp Hoài Cẩn là người tự nguyện tiếp nhận vị trí của Diệp Cao Sầm, hơn mười người khác không ở đây lâu, sau đó cũng nhanh chóng nói lời chào từ biệt với Diệp Phong Thành. Biết bọn họ không có chí nguyện ở chỗ này, Diệp Phong Thành cũng không giữ lại, tặng cho bọn họ mấy bảo vật hộ thân rồi mặc kệ bọn họ rời đi.

Người đến không một tiếng động, rời đi tán loạn bất kinh, từ đó vài chục năm trời nam đất bắc, không gặp lại nhau.


Tất cả trở về yên tĩnh một lần nữa, Diệp Phong Thành đơn giản xử lý sự vụ chồng chất trong thành. Hắn không ở đây vài ngày, mọi thứ vẫn an bình như thường, ngoại trừ một chuyện: Tư Đồ sống sót trở về.

Tư Đồ từng là bạn tri kỉ của Diệp Duy Viễn, cũng là một trong mười hai người tình nguyện đi đuổi bắt Diệp Duy Viễn. Bọn họ tìm được y ở Mạch Hà phía bắc thủ đô của tiểu quốc Nam Hề, nhưng lại không nóng lòng đánh rắn động cỏ: Bọn họ yên lặng đi theo y một ngày đêm, xác nhận y quả thật muốn đi về hướng Ma Vực Cực Bắc.

Trước khi động thủ, Tư Đồ truyền tin cho người nhà và bằng hữu ở thành Vẫn Nhật, nói lần này mình đi không biết sinh tử, chỉ hy vọng bạn tốt lạc lối có thể biết quay đầu.

Sau đó, tất cả mọi người chết rồi, ngoại trừ Tư Đồ.

Sau ngày đoàn người Diệp Phong Thành rời khỏi thành, Tư Đồ máu me khắp người, cưỡi một con ngựa lông bờm thuần thanh, trên trán có một cái sừng trở về thành Vẫn Nhật. Thương tích của hắn quá nặng, không nói ra được một câu đầy đủ đã ngã xuống mặt đất ngất xỉu, được người đi ngang qua hảo tâm đưa vào y quán cứu chữa. Nếu như người của y quán không tìm được tín vật tượng trưng thân phận trong quần áo của Tư Đồ, rồi liên lạc với người nhà, có lẽ bọn họ đều cho rằng hắn và những người khác đã chết trong tay của Diệp Duy Viễn.

“Đi xem hắn một chút.”

Nhận ra thanh tông mã kia chính là thú cưỡi Thanh Vân của Diệp Duy Viễn, Diệp Phong Thành khép cuốn sách trong tay lại, uể oải nói.

“Chủ nhân, thân thể của ngài…”

Doãn Tĩnh muốn khuyên hắn nghỉ ngơi một đêm rồi lại tính sau, dù sao Tư Đồ vẫn ở chỗ đó, còn thân thể của Diệp Phong Thành không chịu nổi tiêu hao kịch liệt như vậy.

“A Tĩnh, đừng để ta lặp lại một lần nữa.”

Biết rõ thân phận của mình trong nháy mắt, Doãn Tĩnh không tiếp tục nhiều lời khuyên nhủ, đi ra ngoài dặn hạ nhân chuẩn bị xe để đến nhà Tư Đồ bái phỏng.

Trước đây Diệp Phong Thành nghe Diệp Duy Viễn từng kể, trong nhà Tư Đồ chỉ có hắn và mẫu thân hắn, Tư Đồ không biết cũng không muốn biết cha ruột mình rốt cuộc là người phương nào.

Tư Đồ phu nhân là một nữ nhân mỹ mạo. Nàng mặc đồ trắng, vẻ mặt u sầu, sắc mặt đại biến sau khi nghe Diệp Phong Thành giới thiệu thân phận, nửa ngày nói không nên lời.

“Nhi tử của ngài tỉnh chưa?” Diệp Phong Thành trực tiếp nói thẳng mục đích đến đây của mình, “Ta muốn gặp hắn.”

“Hắn tỉnh rồi,” Nàng lấy lại bình tĩnh nói, “Đứa nhỏ này vừa mới tỉnh lại đã nói vói ta, chờ vết thương của hắn tốt hơn một chút, có thể xuống giường, hắn có chuyện muốn nói cùng Diệp thành chủ…”

“Mời đi theo ta.”

Nàng mang Diệp Phong Thành bọn họ đi tới cửa phòng của Tư Đồ.

Trong phòng, Tư Đồ nghe thấy tiếng bước chân, tưởng mẫu thân đi mà quay lại, ở trên giường gọi một tiếng.

“Mẫu thân người… Thành chủ, ngài đã tới.”

Tư Đồ nhìn thấy Diệp Phong Thành đằng sau mẫu thân mình, trong nháy mắt trở nên chấn định, trông không giống như một bệnh nhân bị thương nặng cần nằm trên giường.

“Làm phiền mẫu thân đóng cửa, để ta cố gắng nói chuyện với Diệp thành chủ một lúc.”

Tư Đồ vẫn nằm ở trên giường, không thể động đậy, nhưng đôi mắt vẫn coi như sáng ngời.

“Thành chủ, ngài muốn hỏi cái gì?”

“Y để cho ngươi sống, khẳng định là có lý do.”

Diệp Phong Thành tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sẵn tiện hạ một đạo cấm chế để cách âm.


Nơi đây chỉ có hai người là hắn và Tư Đồ, Doãn Tĩnh đã được Diệp Phong Thành cho lui, canh giữ ngoài cửa.

Nghe người trong y quán nói, mười một vết thương trên người Tư Đồ đều tránh được chỗ hiểm, người xuống tay rõ ràng là muốn chừa cho hắn một mạng. Diệp Phong Thành không tin là Diệp Duy Viễn niệm tình cũ, vậy cũng chỉ có thể là cần Tư Đồ truyền đạt lời nhắn.

Đã sớm đoán được mục đích của Diệp Phong Thành đến đây, Tư Đồ lặp lại rõ mười mươi lời nói của Diệp Duy Viễn ngày đó cho hắn nghe.

“Y nói: ‘Ta nguyện thành ma.’”

“Tự nguyện?”

Diệp Phong Thành lặp lại từ chủ chốt trong câu nói.

Tư Đồ đoán không ra hắn đang nghĩ gì, cẩn thận gật đầu nói, “Đúng, y tự nguyện.”

Ánh mắt của Tư Đồ ảm đạm đi, “Ta cũng không muốn tin tưởng là y tự nguyện, nhưng y giết nhiều người như vậy, đã không còn là Diệp Duy Viễn mà ta biết…”

“Việc này là Diệp gia ta nợ người. Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, thiếu dược liệu gì thì để mẫu thân ngươi đến trong kho của ta lấy.”

Diệp Phong Thành để lại một bình sứ men xanh, trong bình là thuốc trị thương có thể khiến xương cốt người chết mọc da thịt, đảm bảo trên người Tư Đồ đến một vệt sẹo cũng không có.

Sau khi ra cửa Diệp Phong Thành không phản ứng với Doãn Tĩnh, chỉ nói lời cáo từ với Tư Đồ phu nhân.

Trên đường trở về, Diệp Phong Thành hiếm thấy quát to với Doãn Tĩnh.

“Y hận ta sao?”

Ngày thường, Diệp Phong Thành chưa bao giờ đàm luận quan hệ giữa hắn và Diệp Duy Viễn.

Bất kể là xa gần thân sơ, đó là chuyện của hắn và Diệp Duy Viễn.

“Y không nên hận ngài.”

Doãn Tĩnh rất khéo léo lựa chọn một đáp án không thấy nhiều sắc thái cảm tình.

“Thế nhưng ta nghĩ không ra, nếu như y hận ta, đều có thể đợi ở đây chờ ta chết.”

Hắn giống như phụ thân của bọn họ, nhất định sẽ không sống thọ.

Doãn Tĩnh nhạy bén nhìn ra lúc này Diệp Phong Thành có vẻ đặc biệt không tỉnh táo, ngoài miệng nói “Mạo phạm”, bàn tay trực tiếp đặt lên trên trán của hắn, một mảnh nóng hổi đúng như dự đoán.

Hẳn là đi tàu thuyền mệt nhọc mấy hôm nay đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của Diệp Phong Thành.

Trụ cột của hắn vốn ít ỏi, một khi cạn kiệt chính là bệnh nặng.

Doãn Tĩnh vén rèm lên đi ra ngoài, để cho xa phu tăng nhanh tốc độ.

Lúc Doãn Tĩnh không ở đây, Diệp Phong Thành bệnh đến mức ý thức mơ hồ, xem ra không hề lạnh lùng như trước kia. Trong mắt hắn chứa đầy một sự bi ai sâu thẳm không thấy đáy, nhẹ giọng hỏi cái người đã không còn đứng ở bên cạnh mình, “Diệp Duy Viễn, ta chết đi rồi thì cái gì cũng sẽ là của ngươi, vì sao ngươi lại muốn đến cái nơi mà ta không thể nhìn thấy được, vì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui