Hòa Quân bị bệnh, vậy nên không thể đi học.
Đương nhiên không thể không có ai đến thăm, đặc biệt là người trong trường.
Thế nhưng cũng không có quá nhiều người tới.
Người tới thăm là mấy đứa bạn học của cậu. Thầy giáo rất bận, chỉ trao đổi vài câu với Đường Uyển rồi cũng không tới. Chỉ có mấy đứa bạn tới thăm Hòa Quân.
Bọn họ cùng nhau tới, mang theo hoa dại mà Hòa Quân thích, còn có cả sản vật núi rừng.
Người nào cũng vui vẻ, hoạt bát, ai ai cũng không giống Hòa Quân. Những cậu bé này có sức khỏe, mấy cô bạn gái cũng líu ra líu ríu, nói rất nhiều chuyện, mấy đứa nhóc này đều có màu da nâu rám nắng, ai cũng rất hoạt bát, làm cho Đường Uyển hâm mộ.
Anh muốn Hòa Quân cũng như vậy.
Lúc bọn họ đến mang theo rất nhiều thứ, Đường Uyển cũng chiêu đãi bọn họ rất nhiều, lấy bánh ngọt làm cho Hòa Quân ra để bọn chúng ăn.
Bọn nhỏ đều rất yêu thích.
Là một người lớn, lấy đồ ăn ra cho bọn trẻ ăn là đã hoàn thành nhiệm vụ. Đương Uyển đi ra cửa, để cho bọn nhỏ ngồi trong phòng nói chuyện cùng Hòa Quân.
Thật ra ai cùng biết, bạn bè Hòa Quân không có nhiều, bạn thân cũng chưa quá ba người, hôm nay có nhiều bạn bè tới đây như vậy, cũng có một số người chẳng thân thiết với cậu bao nhiêu.
Hòa Quân nhìn đám trẻ này, giữ một khoảng cách nhất định.
Thế nên, chờ sau khi Đường Uyển ra khỏi phòng, đám trẻ hiếu kỳ nhìn xung quanh, muốn sờ tất cả đồ trong đây, đặc biệt là nhành ngọc lan trắng ở trên bàn. Ngọc lan trắng nở hoa cũng đã hết từ tháng trước, đây là nhành ngọc lan trắng cuối cùng. Bởi vì Hòa Quân thích nên nó vẫn cứ ở đây.
Đám con nít muốn sờ một cái, thế nhưng Hòa Quân nghiêm khắc cản lại.
"Đừng đụng vào hoa của tớ. Cũng đừng đụng vào đồ của tớ."
Bây giờ cậu nằm trên giường, bộ dạng ốm yếu, bởi vì mất hôm nay không đi học nên mệnh lệnh cũng giảm đi nhiều. Tuy rằng cậu nói như vậy nhưng có người thu tay lại, có người thì không. Hòa Quân bắt đầu tức giận.
Cậu mạnh mẽ đánh vào bàn tay đụng vào bình hoa, thế nhưng khí lực chẳng có bao nhiêu, không bằng đứa đứa con gái đang cầm lọ hoa, làm cho lọ hoa nghiêng nghiêng, rơi xuống, phát ta tiếng lanh lảnh, tuy rằng không vỡ nhưng nhành ngọc lan trắng rơi xuống nền đất.
Trong lúc nhất thời, tất cả bạn học đang cười nói đều ngưng lại, bọn họ không biết nên nói gì, chỉ có bé gái ý thức được bản thân đã gây họa, vội vàng nói. "Hòa Quân, xin lỗi."
Thế nhưng bé gái cũng không cảm thấy mình sai.
Cô bé giành lọ hoa với Hòa Quân, nhếch miệng nói. "Hòa Quân, sao cậu hẹp hòi như vậy. Tớ chỉ sờ một cái!"
Bây giờ Hòa Quân đã không vui vẻ như trước. Cậu cắn môi, không ngẩng đầu nhìn cô bé kia, trước đây trên bàn còn lọ hoa, nhưng bây giờ đã không còn nữa.
Cậu ngồi dậy, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc. Bây giờ cậu ngồi dậy, ánh sáng cửa sổ chiếu vào người cậu, lộ ra thân hình gầy gò, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, làm mấy đứa nhỏ sững sờ.
Bọn họ không biết miêu tả làm sao, chỉ cảm thấy Hòa Quân còn dễ nhìn hơn nữ minh tinh trên TV.
Hòa Quân nhặt lọ hoa lên, sau đó ngồi lại trên giường. Cậu đắp chăn lên, lẳng lặng nhìn đứa trẻ lớn nhất ở đây.
"Tiểu Yến, không nên nói vậy." Bé trai kia quả nhiên lên tiếng. Đây là bé gái bọn họ hay chơi cùng, vì là bé gái duy nhất nên chỉ nhẹ giọng trách cứ.
Tiểu Yến dậm chân, sau đó đứng một bên bĩu môi.
Bé trai lớn nhất, cũng hiểu chuyện nhất, chậm rãi nói chuyện xảy ra hai ngày nay với cậu, muốn Hòa Quân vui hơn nhưng văn vẻ lại kém cỏi, may là có mấy bạn nhỏ khác chen vào, nói này nói nọ, cùng nhau cười haha. Tiếng cười của họ cũng làm Hòa Quân cười theo.
Cậu nhở nụ cười, làm bé trai kia ngẩn ngơ.
Chuyện mấy đứa nhỏ làm cũng chỉ có như vậy, không ngồi trong phòng được bao lâu, bọn họ liền nhận ra chẳng có gì để nói, gian phòng trở nên yên tĩnh lại.
Từ đầu tới đuôi, Hòa Quân đều nở nụ cười nhàn nhạt, ngay cả khi đám trẻ về cũng vậy.
Bởi vì mấy cô bé thích hoa, vậy nên Hòa Quân mới để Đường Uyển hái cho bọn họ mấy nhành.
Sau khi bọn họ rời đi, nơi này yên tĩnh lại.
Đường Uyển nhìn Hòa Quân, hỏi. "Hòa Quân, sao lại không vui?"
Hòa Quân có vui hay không, anh là người rõ nhất, rõ ràng là trên mặt nở nụ cười nhưng lại không vui.
"Em không thích bọn họ." Hòa Quân nói.
Nhưng lúc Đường Uyển hỏi kỹ, cậu lại không trả lời.
Hai người bắt đầu ăn tối.
Mùi thơm của ngọc lan trắng trong phòng đã tản đi, chỉ còn mùi thơm của hoa sơn chi vẫn ngập tràn trong phòng.
Sơn chi rất đẹp, rất thơm.
Đường Uyển không ngờ tối hôm đó, Hòa Quân mang theo lọ hoa kia, đi về phía anh.
Cậu nói. "Anh, em muốn ngủ cùng anh."
Đường Uyển đã từng ngủ cùng Hòa Quân, nhưng sau khi Hòa Quân lớn một chút, năm cậu chín tuổi, hai người bắt đầu chia phòng ngủ. Diêu này làm Đường Uyển thở phào nhẹ nhõm, vì anh có thể làm một ít chuyện riêng tư của bản thân rồi. Ừm... Chuyện mà mỗi sáng sớm đều dính phải.
Lúc ấy Hòa Quân vẫn rất hoạt bát, vui vẻ chia phòng ngủ với anh. Nhưng khi mùa đông tới, ngủ hai người ấm áp hơn, thân thể Hòa Quân lại lạnh như vậy, vẫn cần anh ủ ấm cho cậu.
Bây giờ Hòa Quân lại bảo anh ngủ chung.
Đường Uyển cười hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng?"
Hòa Quân không mấy khi gặp ác mộng, nếu mơ thấy ác mộng sẽ tựa vào lồng ngực anh.
Hòa Quân lắc đầu một cái. Kiên trì nói: "Anh, em muốn ngủ cùng anh."
Con ngươi đen láy của cậu nhìn Đường Uyển.
Đường Uyển không có cách nào từ chối ánh mắt này của cậu.
"Được rồi. Được rồi. Em lại đây."
Anh ôm Hòa Quân vào phòng mình, oán trách nói. "Sao tối lại mặc ít như vậy? Tất cũng không đi. Em không sợ mình lại đổ bệnh sao?"
Hòa Quân muốn nói. "Dù gì em cũng bị bệnh rồi." Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cảm thấy câu nói này sẽ làm Đường Uyển đau lòng, vì vậy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Nhật ký Hòa Quân:
Anh, em không muốn nói chuyện với mấy bạn đó.
Bọn họ cái gì cũng không hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...