Lâm Xuân thật ra không muốn khóc, nhưng tính nàng từ nhỏ đã thế, có lẽ là do quen được nuông chiều, cho nên mỗi lần gặp chuyện gì nàng đều không cầm được nước mắt.
Nước mắt chảy xuống má nàng, dừng trên mu bàn tay Tạ Minh Tranh, mang theo chút hơi nóng. Tạ Minh Tranh ngước mắt, nhìn vào đôi mắt lê hoa đái vũ của nàng, giờ phút này hơi nước mờ mịt, những giọt nước mắt trong suốt treo trên hàng lông mi dày và dài, nàng vừa khóc, vừa thở hổn hển, lồng ngực run rẩy.
Nhìn thật sự rất đáng thương.
Trong lòng Tạ Minh Tranh có chút ngứa, chỉ cảm thấy nước mắt nàng vừa rơi xuống làm bỏng rát mu bàn tay mình, cũng thiêu đốt trái tim hắn. Hắn giơ tay, lòng bàn tay thô ráp chạm phải gương mặt mềm nhẵn non mịn của Lâm Xuân, nhẹ nhàng lau nước mắt nàng.
Tiếng khóc của Lâm Xuân đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to thấp thỏm lo âu, nhìn hắn.
Xúc cảm lòng bàn tay thô ráp của hắn rất xa lạ, hoàn toàn không giống với cảm giác ngón tay mình chạm lên mặt. Lâm Xuân không khỏi nghĩ đến gió sương bắc cảnh, nghe nói cuộc sống trong quân doanh rất vất vả, nên tay hắn mới tang thương như vậy.
Nàng hít hít mũi, vẫn còn sợ mà rụt rụt, rũ con ngươi xuống.
Tạ Minh Tranh thu hết động tác nhỏ của nàng vào mắt, cảm thấy rất thú vị với bộ dáng hoảng sợ, sợ hãi của nàng, ngón tay hắn đi xuống, lướt qua má nàng, dừng trên cằm nàng, rồi dừng lại. Sau đó nhẹ nhàng nắm cằm nàng, cưỡng bách nàng phải ngước mắt nhìn hắn.
“Tam hoàng muội, muốn ta buông tha cho ngươi sao?” Hắn lặp lại lời nàng vừa nói.
Lâm Xuân bị hắn nhéo cằm, môi khẽ nhếch, muốn gật đầu, nhưng cằm không cử động được, đành phải mở miệng: “…Muốn. Có được không?”
Nàng nhìn mắt Tạ Minh Tranh, lộ ra vẻ mặt chờ đợi.
Tuy rằng cảm giác hy vọng xa vời, nhưng lỡ được thì sao?
Lỡ như tâm trạng Tạ Minh Tranh tốt, đại phát từ bi đồng ý thì sao? Làm người thì vẫn nên có hy vọng phải không?
Tâm trạng Tạ Minh Tranh hôm nay tựa hồ quả thực không tồi, Lâm Xuân nghe thấy hắn trả lời:
“Được.”
Lâm Xuân chớp chớp mắt, cho rằng mình nghe nhầm, sau đó phản ứng lại hắn quả thực nói được. Nàng vội vàng nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời nói ra như bát nước hất đi. Ngươi không thể phủ nhận được.”
Sợ hắn đổi ý.
Tạ Minh Tranh khóe miệng mỉm cười, “Nhưng ta có một điều kiện.”
Sắc mặt Lâm Xuân tức khắc rũ xuống, “…Điều kiện gì?”
Tay Tạ Minh Tranh hơi dùng sức, nâng cằm nàng lên, đôi môi thanh tú kia hơi mấp máy, giống như quả anh đào tươi sáng ướt át, câu đoạt hồn phách người khác, làm người ta muốn cúi đầu cắn một ngụm.
Ánh mắt hắn dừng ở môi nàng, thấy môi nàng bởi vì hắn tác động mà thoáng biến dạng, chắc hẳn rất mềm mại.
Ít nhất ở trong mộng, mềm mại giống như mây.
Thời điểm ngậm lấy, mềm như nước.
Hắn là nam nhân, tập võ, sức lực không lớn, nhưng vẫn làm đau Lâm Xuân. Lâm Xuân cảm giác cằm mình có chút đau, nhưng nàng giận không dám nói gì, chỉ có thể ở trong lòng hy vọng hắn buông tay nhanh.
Có lẽ trời cao nghe được hy vọng của nàng, Tạ Minh Tranh rốt cuộc cũng thả lỏng cằm nàng ra. Lâm Xuân xoa xoa cằm mình, không tự giác mà liếm môi mình.
Tạ Minh Tranh nhìn thấy cái lưỡi nhỏ nhắn chợt lóe trên môi nàng, hắn dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Điều kiện là… Không giấu gì Tam hoàng muội, thật ra ta mắc phải một loại bệnh đặc thù. Nếu Tam hoàng muội giúp ta chữa khỏi bệnh này, ta sẽ buông tha cho Tam hoàng muội, thế nào? Vụ mua bán này có lời lắm phải không?”
Lâm Xuân nhíu mày, chữa bệnh? Nàng trông giống bộ dáng sẽ chữa khỏi bệnh lắm à?
Chẳng lẽ Tạ Minh Tranh đang làm khó nàng, chế nhạo nàng?
Nhưng mà… Nếu hắn đã mở miệng, đó cũng là một cơ hội, Lâm Xuân không thể bỏ qua.
Nàng nhỏ giọng nói: “Nếu là bệnh, lấy địa vị quyền thế hiện giờ của Tứ hoàng huynh, trong cung ngoài cung, danh y khắp thiên hạ đều có thể chữa trị cho ngươi.”
Tạ Minh Tranh đưa lưng về phía Lâm Xuân, trong mắt hiện ra ý cười, nói: “Nhưng bệnh này của ta, đại phu chữa trị không thuận tiện.”
Lâm Xuân nhỏ giọng chửi thầm: “Không cho đại phu chữa trị, lại để ta trị cho ngươi, kỳ kỳ quái quái…”
Nàng dứt lời, đột nhiên rõ ràng cái gì, tức khắc mở to hai mắt, nhìn về phía Tạ Minh Tranh.
Hắn hắn hắn hắn…!
Là loại bệnh này sao?
“… Ngươi không lên được?” Lâm Xuân theo bản năng hỏi ra tiếng, ý thức được mình nói gì đó, vội vàng che miệng lại, sợ Tạ Minh Tranh thẹn quá hóa giận, lại muốn mạng nhỏ của nàng.
“Ta chưa nói cái gì hết!” Giọng nói Lâm Xuân từ kẽ ngón tay truyền ra, vì mình sửa sai.
Nhưng Tạ Minh Tranh đã nghe được một câu kia của nàng, mày sắc bén nhíu lại, trong lòng bật cười, nàng nghĩ cái gì vậy?
Không lên được?
Hắn lên rất tốt.
Nhưng mà…
Tạ Minh Tranh cong môi, xoay người nhìn Lâm Xuân, vẫn không phủ nhận, cố ý đe dọa nàng: “Từ trước tới giờ bí mật này chỉ có một mình ta biết, hiện giờ Tam hoàng muội cũng biết, nếu Tam hoàng muội không chịu đáp ứng điều kiện của ta, kẻ tàn nhẫn độc ác, tâm địa rắn rết như ta sẽ không để Tam hoàng muội truyền bí mật của ta ra ngoài.”
Hắn đi tới bên kia Lâm Xuân, ánh mắt tàn nhẫn: “Trên đời này, chỉ có người chết mới giữ được bí mật.”
Thân hình Lâm Xuân lung lay, trong đầu lại xuất hiện hai chữ kia: Xong rồi.
Hiện tại nàng đang cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, càng nguy hiểm hơn. Ngoại trừ đáp ứng Tạ Minh Tranh, không còn con đường thứ hai nào có thể đi. Càng đáng sợ hơn là, nếu nàng không có biện pháp chữa khỏi bệnh của Tạ Minh Tranh, chẳng phải là… Tạ Minh Tranh cũng sẽ giết nàng sao?!
Lâm Xuân hít sâu một, buộc mình phải trấn định: “Ừm, Tứ hoàng huynh, nhưng ta không thông thạo kỳ hoàng chi thuật… Có lẽ cho ta cả đời ta cũng không trị hết bệnh cho ngươi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tạ Minh Tranh dù bận vẫn ung dung: “Vậy Tam hoàng muội ở lại trong cung, bồi ta cả đời đi.”
Được rồi, còn tốt còn tốt, không phải muốn làm thịt nàng là được.
“Vậy được, ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Nhưng không được phủ nhận, nếu ta có thể trị khỏi bệnh cho ngươi… Ngươi phải buông tha ta.” Lâm Xuân vỗ vỗ ngực, thoáng an tâm chút.
“Đương nhiên.” Tạ Minh Tranh đồng ý.
Lâm Xuân nghĩ nghĩ, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Nếu ta chữa bệnh cho ngươi, vậy… Ngươi cũng phải đối tốt với ta một chút, phải không?”
“Hửm?” Tạ Minh Tranh âm điệu nâng lên.
Lâm Xuân ngay lập tức sợ hãi, nàng thật ra muốn nói, hắn tốt xấu gì cũng nên bảo đảm nàng ăn, mặc, ở, đi lại. Những ngày nàng bị nhốt ấy, ngay cả cơm nóng cũng không được ăn, tư vị đúng thật là gian nan đến cực điểm.
“…Ta không nói gì cả.” Lâm Xuân cúi đầu.
Nghe thấy Tạ Minh Tranh nói: “Được.”
Nàng ngẩng đầu lên, có chút không thể tin tưởng được, chớp chớp mắt.
Tạ Minh Tranh nói: “Tam hoàng muội không cần lo lắng, đến lúc đó tất nhiên ta sẽ không bạc đãi Tam hoàng muội.”
Dứt lời, xoay người đi ra cửa.
Lâm Xuân sững sờ tại chỗ hồi lâu, còn suy nghĩ lại tất cả chuyện xảy ra vừa rồi.
Xa xa nghe thấy Tạ Minh Tranh nói: “Tam hoàng muội không theo kịp à?”
Lâm Xuân chạy nhanh đuổi kịp bước chân hắn, hắn cao to, chân dài, Lâm Xuân phải nắm góc váy lên, chạy chậm mới đuổi kịp bước chân hắn.
Tiết Băng chờ ở cửa, có chút hưng phấn, hắn theo Tạ Minh Tranh, nên hy vọng những người không đối phó Tạ Minh Tranh đều không có kết cục tốt (? chỗ này mình không hiểu lắm). Khi thấy Lâm Xuân nắm góc váy cẩn thận đi theo bên cạnh Tạ Minh Tranh ra khỏi Điện Hàm Quang, Tiết Băng mở to hai mắt.
Tam công chúa, hình như vẫn bình yên vô sự?
Tiết Băng nhíu mày, thầm nghĩ chắc điện hạ đang chờ thời cơ khác. Rốt cuộc trong cung lúc này còn loạn, chờ quét sạch cung, rồi tính sổ cũng không muộn.
Tiết Băng nghĩ, không có sắc mặt tốt với Tam công chúa, thậm chí còn lạnh nhạt mà trừng mắt liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Xuân thấy phản ứng của Tiết Băng, bĩu môi, đều nói người hầu theo chủ nhân, có lẽ đây cũng là thái độ của Tạ Minh Tranh với nàng. Nàng hiện giờ như hổ lạc Bình Dương, mặc cho người gây khó dễ, vì giữ được mạng nhỏ, chỉ có thể nhẫn nại trước. Nên nàng coi như không nhìn thấy phản ứng của Tiết Băng.
Tạ Minh Tranh nhìn về phía Tiết Băng, dư quang liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi đi lấy bộ liễn tới đây.”
Tiết Băng ngẩn người, bộ liễn?
Ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Xuân, lại lần nữa sửng sốt.
Không chỉ Tiết Băng sửng sốt mà Lâm Xuân cũng ngây ngẩn cả người.
Bộ liễn? Là đem cho nàng?
Nàng nhìn sườn mặt Tạ Minh Tranh, rất nhanh rõ ràng, hắn nhất định là sợ mình đi nói với người khác, lỡ như có cơ hội chạy trốn, nếu ngồi trên bộ liễn, thì không thể chạy trốn được.
Lâm Xuân nghĩ, Tạ Minh Tranh cũng xem trọng nàng quá rồi, với thân thể này, trước mặt những cấp dưới cao lớn thô kệch của hắn, căn bản không để vào mắt. Nàng lại không muốn chết, vậy tại sao phải tìm đường chết chạy trốn chứ?
Nhưng như vậy lại thuận tiện cho nàng, nàng không muốn đi bộ mãi đâu.
Tiết Băng đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tạ Minh Tranh thúc giục nói: “Còn không mau đi?”
Tiết Băng lúc này mới có động tác, lui xuống, rất nhanh lấy ra một cái bộ liễn, gọi vài người nâng. Lâm Xuân lên bộ liễn, đi theo sau ngựa Tạ Minh Tranh.
Tạ Minh Tranh đang muốn đi đến Điện Lưỡng Nghi.
Điện Lưỡng Nghi là cung điện nơi các hoàng đế Đại Sở của các triều đại ở, trước đường dùng để ngày thường triệu kiến thần tử, thương nghĩ chính sự, nhưng triệu kiến thần tử ở chỗ này thì tư mật và hàng ngày hơn chút. Ngoại trừ việc này, các hoàng đế cũng sẽ phê chữa tấu chương ở đây. Sau Điện Lưỡng Nghi, là tẩm cung của hoàng đế.
Lâm Xuân đi theo sau Tạ Minh Tranh, nhìn bóng dáng hắn cưỡi trên lưng ngựa, rất cao lớn uy mãnh. Nàng nghĩ hai năm qua, dần dần cũng có các quý nữ biểu lộ sự ái mộ với Tạ Minh Tranh, thẳng thắn mà nói, nếu chỉ nhìn mặt và dáng người, Tạ Minh Tranh quả thực đáng giá để ái mộ.
Nàng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn ngắm Tạ Minh Tranh, từ lúc nàng sai người đánh Tạ Minh Tranh, nàng vẫn luôn chột dạ. Hôm nay nghiêm túc nhìn, cảm thấy hắn kỳ thật cũng có thể tính là một lang quân tuấn tú.
Nhưng mà… Ai có thể nghĩ ra được? Vị lang quân tuấn tú này, thật ra có bệnh kín.
Nếu những quý nữ ái mộ hắn biết được, khẳng định thương tâm muốn chết.
Tựa hồ là chú ý tới tầm mắt phía sau, Tạ Minh Tranh bỗng nhiên nghiêng đầu.
Lâm Xuân lập tức dời tầm mắt.
Đợi đến khi hắn quay đầu lại, Lâm Xuân mới liếc nhìn bóng dáng hắn, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi.
Nàng có loại cảm giác chột dạ nói bậy sau lưng người khác, nhưng mà… Nàng không nói bậy về hắn, chỉ trần thuật một sự thật ở trong lòng thôi.
Nhưng mà việc này thật không dễ nghe, với tính cách của Tạ Minh Tranh, nếu biết sẽ so đo.
Lâm Xuân buông tiếng thở dài, cảm thấy buồn.
Nàng không phải là đại phu, làm sao chữa bệnh kín cho hắn đây? Hiện tại bắt đầu khổ học y thuật, hình như cũng không kịp rồi?
Nàng mặt ủ mày ê, bộ liễn dừng trước Điện Lưỡng Nghi.
Tạ Minh Tranh xoay người xuống ngựa, quay đầu lại nhìn Lâm Xuân. Lâm Xuân vội vàng đuổi kịp bước chân hắn, vào Điện Lưỡng Nghi.
Tạ Minh Tranh đã sai người kiểm kê Điện Lưỡng Nghi, thay người từ trong ra ngoài, hiện giờ tất cả đều là người của hắn. Lâm Xuân trước đây cũng từng tới Điện Lưỡng Nghi, nhìn những gương mặt xa lạ đó, với cảnh tượng quen thuộc, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất. Nàng nghĩ đến phụ hoàng đã chết, cũng nghĩ đến quá khứ của mình.
Lâm Xuân không khỏi đỏ mắt.
Nàng lơ đãng, không chú ý Tạ Minh Tranh dừng bước chân khi nào, đột nhiên đâm vào ngực hắn.
Ngực hắn cứng như sắt, mũi Lâm Xuân bị đâm đến đau, nước mắt ở hốc mắt lại rơi xuống lần nữa.
“Ngươi làm gì vậy…” Ngẩng đầu, thấy gương mặt kia của Tạ Minh Tranh, Lâm Xuân oán giận đột nhiên im bặt, hậm hực cười cười: “Không có gì, chỉ là ngực Tứ hoàng huynh quá cứng.”
Nàng ngượng ngùng cười, cảm thấy mình lúc này nhất định mười phân chân chó. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, làm gì biện pháp nào nữa đâu?
Ánh mặt Tạ Minh Tranh dừng trên mặt mình, có chút sâu thẳm, Lâm Xuân bị hắn nhìn đến sợ hãi trong lòng, tưởng mình vừa rồi mới nói gì đắc tội hắn.
“…Thật ra cứng cũng khá tốt, tương đối có khí khái nam tử.” Nàng không biết mình đang nói chuyện quỷ quái gì, dù sao cũng là làm theo ý hắn.
Nhưng dường như hoàn toàn ngược lại, bởi vì ánh mắt Tạ Minh Tranh càng tối sầm.
Lâm Xuân cuộn ngón tay lại, nắm góc áo, không nhịn được nuốt nước bọt hai lần.
Người này… Sao lại tâm tình bất định thế?
……
Sao hắn lại đi tới chỗ mình!
Lâm Xuân theo bản năng lùi về sau một bước, bị Tạ Minh Tranh bắt được cổ tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...