Hoàng hậu bị cấm chừng tư quá đã gây nên
không ít sóng gió chốn hậu cung. Hiền phi và Thục phi không ngờ mình cáo ốm không đến Trường Khanh cung lại bỏ lỡ trò hay như vậy.
Thượng Quan Uyển Nhi và Mộ Từ có nằm mơ
cũng đều muốn đè đầu cưỡi cổ Hoàng hậu. Nay lại dễ dàng được Mộ Tuyết
thực hiện như thế khiến hai người nửa buồn nửa vui. Vui là Mộ Tuyết sẽ
trở thành cái gai trong mắt tất cả các phi tần. Mà buồn chính là Mộ
Tuyết không chỉ là thân muội của Mộ Từ mà bây giờ Thượng Quan Trung lại
đang theo đà bên Mộ gia, nếu Mộ Tuyết có chuyện không hay thì người liên lụy chính là hai nàng.
Trong Tư Mộ cung, Thượng Quan Uyển Nhi
buồn chán đến chết ngồi trong điện nghe Thanh Dung đọc sách về những
chuyện trong hậu cung từ xưa đến nay, bàn tay trắng nõn vuốt vuốt xiêm
áo rồi mệt mỏi đứng dậy, phiền chán nói:
- Đều là những chuyện đau khổ, chẳng liên quan gì, bản cung nghe mà chán.
Thanh Dung gập sách lại để lên bàn, ngõn tay gõ gõ lên chồng sách trên bàn hai cái, đôi mi thanh tú hơi động, nói:
- Tiểu thư, nay địch đông ta ít,
Hoàng hậu cho dù thất thế vẫn còn Âu Dương Hồng Ngọc, chúng ta không thể không cẩn thận.
Nhắc đến Âu Dương Hồng Ngọc, Thượng Quan Uyển Nhi nhíu chặt mi nhưng không thèm để ý, nhấp một ngụm trà, cười lạnh nói:
- Thanh Dung, ngươi yên tâm,
trước kia Âu Dương Hồng Ngọc là nhân vật lợi hại nhưng là… Nói đến đây,
Thượng Quan Uyển Nhi có vài phần đắc ý: – trước khác, nay khác, chúng ta đã có Mộ Tuyết làm hậu thuẫn.
Nghĩ đến Mộ Tuyết nhìn không thấu kia,
Thượng Quan Uyển Nhi tuy hận không thể cắn xé nàng nhưng cũng không thể
không khâm phục bản lĩnh diễn xuất của nàng. Nay đến cả Hoàng hậu cũng
vì nàng mà bị Hoàng thượng cấm chừng tư quá, nữ nhân này, sau này sẽ là
kình địch lớn của nàng.
Thanh Dung nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói, ánh mắt lộ ra mấy phần nghi hoặc nhưng chỉ suy tư, mím môi lát sau lạnh nhạt nói:
- Nếu chuyện của Hoàng hậu đã là
sớm định thì chúng ta dây dưa vào đó cũng không phải là chuyện tốt,
không bằng bứt ra, chúng ta biết thời biết thế làm theo ý tứ của Hoàng
thượng.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn xuống móng tay
đeo hộ giáp (cái nhọn hoắt cài trên ngón tay) đầy vàng ròng, phỉ thúy,
khóe miệng cười yếu ớt rồi chậm rãi đứng dậy, bước ra đại điện, một thân cẩm trù hoa phục ở giữa trưa được mặt trời chiếu phát ra tia sáng chói
mắt. Trên tóc cài trâm ngọc, hoa tai ngọc linh đinh rung động, cực kì
đẹp đẽ quý giá.
Thanh Dung bước theo sau ra đến ngoài
điện, hơi cười che đi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mắt nhìn thấy chiếc bóng dưới đất, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn Thượng Quan
Uyển Nhi cười nói:
- Tuy rằng bây giờ thế cục chưa định nhưng tiểu thư còn có việc có thể làm.
Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc quay đầy, đôi mắt khó hiểu nhìn thì đã thấy Thanh Dung cười lạnh:
- Tiểu thư đã quên việc ở trên yến hội?
Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên lạnh lùng, trong lòng lập tức hiểu, thần sắc lạnh lùng, hít sâu một hơi, nói:
- Thanh Dung đang nói đến Hoa Như Sương?
- Đúng vậy, Hoa Như Sương tuy chỉ là vũ cơ nhưng nàng ta ở Kim Loan điện một điệu múa mà được Hoàng
thượng coi trọng. Hoài Nguyệt cũng không có tần phi nào được Hoàng
thượng ban thưởng tự (tên), tiểu thư nên cẩn thận.
Thanh Dung đứng một bên, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng gằn từng tiếng đâm vào lòng Hiền phi.
Nghĩ đến cảnh tượng yến hội ngày ấy, ánh
mắt Thượng Quan Uyển Nhi dần nhướng lên, bàn tay vuốt vuốt áo cũng cứng
đờ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Mộ Tuyết ca ngợi Hoa Như Sương,
trong lòng chợt lạnh, giọng nói càng lạnh lùng:
- Ngươi trước đi điều tra Hoa mỹ nhân kia đi, tùy cơ động thủ.
Thanh Dung hiểu ý cười, lĩnh mệnh bước đi.
Chạng vạng, trong Trường Khanh cung
truyền ra tin bệnh lạ của Tam vương gia không trị tự lành khiến nhiều
người như lọt trong sương mù, không rõ thế nào mà lại “không trị tự
lành”.
Tin vừa truyền ra, hậu cung lại náo nhiệt một phen. Mọi lời đồn đại quỷ quái xà thần đều tự đi, Tháo Hậu chính là người niệm Phật, tuy nói phật đạo không duy nạp những thuyết về quỷ
thần nhưng Thái hậu vẫn sai người đến mời chủ trì Tướng Quốc tự đến siêu độ niệm kinh, ba ngày sau thiết đàn thuyết pháp ở Trường Khanh cung.
Trong Hướng Ân điện, Tiêu Đồng sai vài cung nữ mang bữa tối lên rồi đi vào phòng ngủ nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng Hoàng thượng còn chưa đến.
Minh Nguyệt quay lưng về Tiêu Đồng, đứng
trước cửa sổ, bàn tay trắng nõn đặt lên khung cửa sổ, nghe Tiêu Đồng nói chỉ khẽ à lên rồi đến trước thềm, không để ý mà nói:
- Hiền phi và Thục phi có động tĩnh gì không?
Tiêu Đồng tiến lên vài bước, thắp sáng nến trên bàn, mím môi cười cười:
- Còn có động tĩnh gì, đương nhiên là đối phó Hoa mỹ nhân.
Hậu cung phức tạp, mỗi phi tần đều ra sức tranh giành nhau há lại có thể để người khác đạp lên.
Minh Nguyệt gật đầu, bàn tay trắng nõn
nhẹ vuốt quyển sách trên bàn rồi lại đem cất vào trong giá sách, đầu
ngón tay vuốt ve một quyển sách thô ráp, thần sắc như đang suy tư.
Tiêu Đồng thấy thế cũng không biết nên
nói gì, tâm tư của tiểu thư nàng không thể hiểu nhưng nàng tin tưởng trí tuệ của tiểu thư. Việc Như Nguyệt có thể đăng phi vị thật phức tạp
khiến nàng vắt óc cũng khó mà nghĩ thấu.
Lúc sau, ngoài điện có tiếng xướng:
- Hoàng thượng giá lâm…
Tay Minh Nguyệt hơi run lên, ngón tay kia đau đớn, máu tươi tràn ra. Thu hồi tay giấu trong tay áo, Minh Nguyệt
nhìn trang sách cắt qua ngón tay mình, liễm hạ đôi mi dài rồi xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
- Nô tì tham kiến Hoàng thượng.
Minh Nguyệt đứng trước Hướng Ân điện cười yếu ớt, dáng người mảnh khảnh, ánh mắt mềm nhẹ, kéo tay Ngự Hạo Hiên nói:
- Hoàng thượng ngồi đi.
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt, trong mắt
không lộ bất kì cảm xúc gì, chỉ thuận ý ngồi xuống. Sau đó, phát hiện
trên bàn đầy mĩ vị, mày kiếm hơi động đã thấy Minh Nguyệt gắp một miếng
cá vào bát hắn, giọng nói mềm nhẹ:
- Hoàng thượng, đây là món cá nô tì tự làm, người nếm thử xem.
Nói rồi lại tự gắp một miếng cá vào bát hắn.
Tần công công đứng bên cạnh sửng sốt, hắn nhìn bát canh cá rồi nhanh chóng lấy ngân châm (kim bạc để thử độc)
trong tay áo ra châm thử vào bát canh cá kia khiến tất cả các cung nữ
trong Ngưng Tuyết cung ngây ngốc mà Tiêu Đồng lại kinh ngạc nhìn Tần
công công. Lúc này, ngân châm đã châm vào bát canh.
Minh Nguyệt đang nhanh chân nhanh tay
cũng đình trệ lại một chút. Nàng quay đầu nhìn Ngự Hạo Hiên đã thấy hắn
mặt không đổi sắc, chỉ nhìn ngân châm trong tay Tần công công không đổi
màu, lúc này mới động đũa ăn, giống như chuyện vừa rồi rất bình thường.
- Cá rất mềm, ngon lắm.
Ngự Hạo Hiên cắn một miếng rồi đột nhiên nói, sau đó lại nhìn về phía Minh Nguyệt, giọng nói tràn đầy ý cười:
- Không nghĩ tới Minh Nguyệt lại xuống bếp, còn có thể nấu món ăn ngon thế này.
Nói rồi hắn ăn hết, trong mắt đầy ý cười.
Tiêu Đồng thấy trong mắt Minh Nguyệt có
một tia ảm đạm mà trong lòng nàng có chút bế tắc. Tiêu Đồng phúc thân
với Ngự Hạo Hiên rồi đi ra ngoài đại điện, đến Ngự trù phòng mang nốt
những món ăn tiểu thư chuẩn bị lên.
Minh Nguyệt nhìn thần sắc không hề che
dấu của Ngự Hạo Hiên, trong lòng có chút chua xót. Tay vừa động, không
phát hiện chiếc đũa đã rơi xuống, cho đến khi đũa ngọc rơi xuống đất
phát ra tiếng thanh thúy, Minh Nguyệt bỗng dưng hoàn hồn.
Ngự Hạo Hiên cũng nghe tiếng này mà sửng
sốt, quay đầu nhìn Minh Nguyệt. Lúc này Minh Nguyệt cũng thu hồi ánh
mắt, bình tĩnh nhìn chiếc đũa ngọc rơi xuống thềm đá khắc hoa, trong mắt cảm xúc rối bời, mà chiếc đũa ngọc vỡ nát kia như đang cười nhạo nàng.
- Minh Nguyệt?
Ngự Hạo Hiên nhẹ giọng kêu, nghi hoặc
nhìn nàng. Mà Minh Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, cười với hắn. Tuy nụ cười
không che dấu được sự ảm đạm nhưng vẫn ôn nhu nói:
- Nô tì vừa phá hoại mất hơn 10 bộ áo cừu giữ ấm của tướng sĩ biên quan rồi.
Ánh mắt Ngự Hạo Hiên hơi động, lẳng lặng
nhìn bộ dáng Minh Nguyệt đang thất thần, đột nhiên cười rộ lên, bàn tay
vỗ vỗ tay Minh Nguyệt, cũng không nói thêm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...