Quần thần trong sảnh cười rộ đều chúc mừng Hoàng thượng mà Ngự Hạo Hiên cũng chỉ cười nhẹ không nói, coi như vui lòng đón nhận.
Cung phi hai bên ai nấy mặt xám như tro
tàn kể cả là Thượng Quan Uyển Nhi vừa rồi còn dương dương tự đắc. Nàng
nhìn Khuynh Thành quận chúa không chút xấu hổ mà cười rất tươi sáng, bàn tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.
Minh Nguyệt không khỏi buồn cười nhưng
trước ánh mắt tìm tòi kia khiến nàng chỉ có thể cúi đầu. Tiêu Đồng phía
sau nhìn trái nhìn phải thấy không khí đại điện có chút kì lạ, nàng nhìn hết thảy tất cả những cảm xúc của các phi tần mà thu vào đáy mắt.
Lúc này, ngoài điện lại có mấy chục cung
nữ tiến lên, mỗi người đều bưng mỹ thực, hương thơm ngào ngạt. Tiểu quận chúa vỗ tay hoan hô:
- Thiên triều quả không hổ là bá chủ thiên hạ, ngay cả mỹ thực trong cung cũng thật bất đồng.
- Hahaha. Lãnh Cô Vân lại cười to rồi nhìn những đồ ăn cung nữ bưng lên nói: – xem ra lần này Hoàng
thượng rất thành tâm thực hiện hôn ước này. Một khi đã vậy, hạ thần kính Hoàng thượng một li, nguyện chúc Lãnh Tiêu quốc cùng Thiên triều chung
sống hòa bình đến tận thiên thu.
- Được. Ngự Hạo Hiên cười nâng cao chén.
Hai chén kim bôi (chén vàng) chạm vào, triều thần hoan hô, tiếng trống rộn rã, mỹ nhân nhảy múa.
Mười hai mỹ nhân quả thật có kĩ thuật múa phi phàm tựa như thiên tiên giáng thế. Múa xong một khúc, mỹ nhân lui
xuống, lúc này Tần công công the thé:
- Hoa mỹ nhân đến.
Hoa mỹ nhân? Mọi người sửng sốt, Hoàng
hậu kinh ngạc. Hoa Như Sương đã khiến mình mất mặt lại chỉ là một mỹ
nhân tứ phẩm nho nhỏ lại dám xuất hiện trên yến hội.
Minh Nguyệt quay đầu nhìn ngoài điện, Hoa Như Sương mặc vũ y (đồ múa) hồng nhạt đầy vẻ yêu dã, phía sau là tám
cung nữ bước vào. Không biết tiếng nhạc từ đâu mà chỉ thấy Hoa mỹ nhân
như con bướm bay múa, mà tám cung nữ còn lại vung lụa như cuộn sóng
khiến mười hai cung nữ khi này còn đang vênh váo tự đắc cũng khiếp sợ.
Minh Nguyệt nhìn nữ tử Hoa Như Sương xinh đẹp như cánh bướm, bàn tay nhẹ vuốt tóc, kĩ thuật múa quả thật yêu dã
xinh đẹp, tướng mạo mềm mại, mị hoặc, chỉ tiếc trong đôi mắt lại không
đủ mưu kế, nhiều nhất chỉ có thể ngoi lên làm Tiệp dư thôi.
Nghĩ đến đây Minh Nguyệt hơi thất vọng.
Vốn nghĩ Hoa mĩ nhân là người tài có thể lợi dụng nhưng không nghĩ lại
chỉ là hạng người có chút thủ đoạn nho nhỏ.
Chớp đôi mi dài, tay trắng nõn cầm chén ngọc uống một hơi cạn sạch, trong miệng có chút chua xót.
- Đức phi nương nương có tâm sự?
Bỗng nhiên trong tiếng ca múa xôn xao có
giọng nói trầm thấp của nam tử truyền đến, Minh Nguyệt rùng mình nhẹ
giương mắt đã thấy Ngự Hạo Thiên đang nhìn mình, thần sắc thản nhiên, mà tiểu quận chúa bên người hắn đã không thấy đâu. Cho đến khi nghe tiếng
Hoàng hậu rất khắc chế gọi “hoàng thượng” thì Minh Nguyệt mới biết thì
ra tiểu quận chúa đã rúc vào người Ngự Hạo Hiên.
Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Thiên nhẹ cười
nhưng không nói. Bàn tay trắng chỉ nhẹ xoay xoay chén ngọc, nhướng mi.
Hoa mỹ nhân xuất hiện chính là chất xúc tác khiến Âu Dương Hồng Ngọc và
Thượng Quan Uyển Nhi cạnh tranh gay gắt. Vì thế, đôi mắt nàng hơi lóe,
nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi:
- Hoa mĩ nhân này quả nhiên là quốc sắc thiên hương.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, sắc mặt
hơi biến. Nàng biết rõ Minh Nguyệt đang ám chỉ điều gì, hơi suy nghĩ
lại, Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Minh Nguyệt lại phát
hiện Tam vương gia đang nhìn hai nàng. Vì thế đành gật đầu cười, những
lời châm chọc cũng đành nuốt xuống.
Nhìn vẻ mặt Thượng Quan Uyển Nhi Minh
Nguyệt khó mà nhịn cười nhưng lại không biết nàng cười khiến mấy người
chú ý. Sau đó, nghe Lãnh Cô Vân trầm thấp nói:
- Hoàng thượng, vị này chính là tài nữ đệ nhất đế đô Đức phi nương nương chăng/
Ngự Hạo Hiên trả lời Minh Nguyệt nghe
được nhưng cũng không liếc nhìn bọn họ, chỉ cầm chén rượu lên, nhẹ mím
môi, liếc nhìn kẻ vẫn đang chăm chú nhìn mình nói:
- Tam vương gia thật có nhã hứng.
Mỹ nữ như mây nhưng hắn vẫn chỉ nhìn mình.
Trong mắt Ngự Hạo Thiên lóe ra điều gì đó nhưng Minh Nguyệt không thấy rõ mà cũng không cần thấy. Nhớ lại mình
khi trước trêu đùa hắn nhưng lại không chút áy náy. Dù sao hắn cũng là
nam tử duy nhất từng tiếp xúc cùng Mộ Tuyết.
Tam vương gia bị Minh Nguyệt nói cũng
không lộ ra chút thất thố nào mà chỉ cười rộ lên, tiếng cười sang sảng.
Sau đó, hắn cầm chén uống sạch. Lần này lại là Minh Nguyệt kinh ngạc chỉ vì nam tử uống rượu mà cả sảnh đường như say.
Hoa mỹ nhân múa xong, quần thần ủng hộ,
ngay cả Lãnh Cô Vân cũng liên tục tán thưởng, trên điện rất náo nhiệt.
Lúc này ngự trù phòng lại mang lên vài món ăn trân quý nhưng ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào tiểu quận chúa đang ngồi trên đùi Hoàng thượng.
Một cô nương chưa lấy chồng lại làm ra
việc này trước mặt mấy trăm người thật là tổn hại phong hóa, các phi tần không ai không ghen tị nhưng lại thấy Lãnh Cô Vân cười ha hả như thể
đây chính là ý của hắn.
Minh Nguyệt hơi cúi đầu, trong lòng hơi
đau đớn nhưng nàng lại nhẹ cười rộ lên, đem tất cả những gì đã qua phủ
đầy bụi mà chỉ nhớ đến đoạn dối trá ngắn ngủi này.
Trường hợp hôm nay, không biết Như Nguyệt nhìn thấy sẽ như thế nào? Minh Nguyệt than nhẹ, khóe miệng nhàn nhạt
cười, bàn tay trắng nõn lại cầm chén rượu hoa quế tinh tế nhấm nháp cho
đến khi trước mặt xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều cùng tiếng
chuông bạc phát ra.
Suy nghĩ nhất thời tản đi, Minh Nguyệt
nhìn nữ tử trước điện đang múa xoay tròn, nàng hơi kiễng mũi chân linh
hoạt xoay tròn trên đất, thân mình xinh đẹp mảnh khảnh uốn lượn, tiếng
chuông ở cổ chân trần thay cho tiếng đàn, từng tiếng, từng tiếng động
lòng người.
Múa đã xong mà trong sảnh sững sờ không
tiếng động rồi chỉ nghe thấy Ngự Hạo Hiên vỗ tay, tiểu quận chúa cười
tươi chạy lên điện nhào vào lòng Ngự Hạo Hiên. Vẻ mặt làm nũng ngây thơ
đáng yêu, Ngự Hạo Hiên mỉm cười không nói chỉ vỗ nhẹ sau lưng Khuynh
Thành lại khiến Lãnh Cô Vân cười lớn.
Vẻ mặt Hoàng hậu cực khó coi, tay cầm
khăn cũng run lên nhè nhẹ. Nhưng lúc này Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy, hơi chao đảo nhẹ dựa vào Tiêu Đồng rồi nói:
- Chúng ta đi trước.
Tiêu Đồng đang kinh ngạc nhưng lập tức
hiểu ý, đỡ Minh Nguyệt bước xuống lên thềm đá, nhẹ nói với Hoàng hậu
rằng có chút say rượu rồi vòng qua cột đá đi ra khỏi đại điện.
Vừa ra khỏi đại điện, Minh Nguyệt liền
dẫn Tiêu Đồng ra Ngự hoa viên, hít sâu một ngụm khí lạnh ngoài điện rồi
nhắm mắt, gió lạnh thổi trong đêm khuya.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng cảm giác Minh Nguyệt đang rất cố gắng khắc chế vì thế mà gắt gao đi theo, cẩn thận kêu.
Minh Nguyệt lấy sáo trúc trong tay áo, nương theo ánh trăng mà nhẹ vỗ về hoa văn khắc trên đó rồi lạnh lùng nói:
- Tam vương gia thích ngắm trăng dưới hoa sao?
Tiêu Đồng sửng sốt đã thấy trong rừng cây một bóng màu trắng lướt đến rồi tiêu sái đứng trước mặt họ, người đầy hơi rượu nói:
- Bổn vương thích ngắm mỹ nhân dưới trăng.
Minh Nguyệt cười lạnh cũng không giận hắn ăn nói ngả ngớn mà ôn nhu cười rộ, nhìn đôi mắt hắn trong sáng nhưng có vài tia đỏ, bàn tay nâng sáo trúc lên nói:
- Vật yêu quý của Tam vương gia, hôm nay xin trả lại.
Ánh mắt Ngự Hạo Thiên lạnh lùng, mông mỏng hơi nhếch nhìn thẳng nàng không nói nửa chữ.
Tiêu Đồng đứng bên cạnh có chút sợ hãi.
Nàng không biết Minh Nguyệt và Tam vương gia thân cận khi nào. Cây sáo
vốn vẫn để trong phòng ngủ tiểu thư sao lại là…
Nhìn thần sắc Ngự Hạo Thiên cứng ngắc, giận dữ, Minh Nguyệt quay đầu nói với Tiêu Đồng:
- Tiêu Đồng lâu rồi ngươi không đến thăm tỷ tỷ?
Tiêu Đồng vừa nghe hơi nhướng mày rồi lui về sau hai bước nói vâng rồi vội vàng hòa tan trong bóng đêm.
Trong ngự hoa viên, phong cảnh lạnh lùng, tâm tư hỗn độn, Ngự Hạo Thiên nhìn thần sắc lạnh lùng của Minh Nguyệt
đáy lòng như bị cào xé sau đó vội vã ôm nàng vào lòng.
Minh Nguyệt không giãy dụa nhưng đôi mắt
lạnh như băng, cả người trốn trong vòng tay hắn, đôi môi lạnh băng gắt
gao mím lại, bàn tay nhỏ chạm đến trường bào tơ lụa của hắn, ngón tay
ngọc lấy bột phấn trắng vẽ loạn.
Đêm lạnh như sương, trong cung Ngưng
Tuyết đèn đuốc ảm đạm, sau canh ba, Minh Nguyệt đi ngủ. Nhưng lúc này
lại thấy ngoài điện có tiếng bước chân rồi phòng ngủ bị mở ra.
Minh Nguyệt kinh hãi chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng người màu vàng đặt nàng lên giường.
Hơi nhướng mắt, Minh Nguyệt vừa định giãy dụa lại nghe Ngự Hạo Hiên tràn đầy ý cười xuất hiện trước mắt mình,
giọng nói trầm thấp nhẹ thì thầm vào tai:
- Minh Nguyệt tức giận.
Tức giận? Minh Nguyệt có hơi không hiểu vừa định phản bác lại thì hắn lại nói:
- Minh Nguyệt hôm nay ăn dấm chua của trẫm.
Ánh mắt tối sầm lại, Minh Nguyệt hơi buồn bực, lãnh đạm nói:
- Nô tì không có.
- Không có sao?
Ngự Hạo Hiên vẫn cười, ngón tay thon dài ấm nóng mơn trớn khóe mắt lạnh như băng của nàng rồi hôn lên đó, môi bạc mỉm cười:
- Nàng ghen, ta nhìn thấy.
Rồi vội ôm lấy nàng, vùi đầu vào tóc nàng, khóe miệng mang theo ý cười nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...