Sự thờ ơ của nàng khiến cho hắn biết cái gì gọi là tuyệt vọng. Đêm đó hắn lảo đảo trở về Tẩm tâm cung, một mình nằm trên giường cả đêm không
ngủ. Trong cơn mưa đêm này, hắn đã biết mình sai lầm rồi. Nàng sẽ không
yêu mình, vĩnh viễn không thể nào. Bời vì nàng không có tim, cũng không
có tình cảm…
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính thừa nhận mình thất bại, Tuy rằng
sau này còn nhiều cơ hội, hắn vẫn sẽ tỉ mỉ bài trí mọi thứ. Dù sao trò
chơi này mới chỉ bắt đầu, hắn không phải là người dễ dàng nhận thua.
Nhưng lúc này, hắn lại không dám tiếp tục….
Cho tới giờ hắn chưa bao giờ dễ dàng đi tha thứ cho người khác. Nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy thương xót phụ hoàng mình, cũng đồng thời
thống hận sự si tình của mình với nữ tử kia. Nếu hắn có thể làm được cái gọi là đế vương bạc tình thì có lẽ hắn đã có thể gạt Minh Nguyệt qua
một bên. Nhưng bất luận cố gắng thế nào cũng chỉ là công dã tràng…
Giường lạnh băng, chỉ có một mình hắn, hắn cảm giác mình lạnh đến
phát run. Mỗi lần hắn định xoay người tìm dến hơi ấm của nàng thì chỉ
chạm vào khoảng không lạnh lùng khiến hắn thất kinh tỉnh giấc…
Đêm khuya, mưa vẫn tí tách rơi ngoài điện như tàn phá nỗi tương tư
của hắn, khiến hắn chỉ có thể đứng bồi hồi trong đại điện, chờ đợi bình
minh đến….
Sau khi lâm triều, Tần An hỏi hắn có đến Ngưng tuyết cung không khiến hắn thất thần. Từ “đi” còn chưa nói ra miệng thì hắn đã tự phản đối
chính mình. Hắn chiếm được bao nhiêu và đã mất đi bao nhiêu? Hắn không
biết nên lấy gì để bù đắp lại những vết nứt giữa nàng và hắn cho nên hắn cần phải tỉnh táo lại…
Vì thế, hắn nhắm mắt, phất tay áo, lười nhác mà trầm tĩnh nói:
- Khởi giá Ngự thư phòng…
Hắn vì nàng đã bỏ bê không ít chuyện quốc sự, lạnh nhạt với những
người trung thành và tận tâm với hắn. Hắn không nên vì một nữ tử khó
đoán mà phải hao tâm tốn sức. Tuy rằng hắn biết mình không thể làm được…
Trong Ngự thư phòng, Tần An mang toàn bộ tấu chương đặt lên bàn, nghiền mực đỏ rồi nhỏ giọng nói:
- Hoàng thượng, muội muội Hoa Như Tiêu của Hoa mỹ nhân tiến
cung. Hơn nữa được Hiền phi giới thiệu, ba ngày nữa sẽ tới Tẩm tâm cung
làm ngự tiền thị nữ.
Hắn nhíu mày kiếm, cũng chẳng có tâm tư gì với việc này vì thế thản nhiên đáp:
- Vậy sao?
Nói rồi mở một tấu chương, đọc được hai hàng đột nhiên nhớ ra cái gì, liếc nhìn Tần An nói:
- Mấy ngày này Hiền phi và Hoa mỹ nhân rất thân cận?
Thượng Quan Uyển Nhi là một nữ nhân trí tuệ mà độc đoán. Nàng ở trong hậu cung dù có thể leo lên ngôi vị tứ phi, có được vinh quang như hôm
nay nhưng là tứ cố vô thân. Mà chính nàng cũng không thích dựa dẫm hay
mượn sức ai. Nhíu mày kiếm, hắn cảm thấy thật kỳ quái.
Tần An dường như nhận ra nghi hoặc của hắn, vội nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, từ ngày Hoa mỹ nhân trên yến hội ca
múa được Hoàng thượng khen ngợi, Hiền phi nương nương tìm mọi cách mượn
sức Hoa mỹ nhân. Đã nhiều ngày nay tốn không ít tiền của để đưa muội
muội của Hoa mỹ nhân vào Tẩm tâm cung làm thị nữ. Theo nô tài thấy, nàng dường như là muốn Hoa Như Tiêu làm thám thính cho nàng…
Một giọt mực đỏ rơi xuống tấu chương, hắn viết mấy từ vào tấu chương rồi tiện tay đặt qua một bên, môi mỏng cười lạnh nói:
- Hoa Như Sương là người do một tay Đỗ thái phi đưa lên,
Thượng Quan Uyển Nhi chẳng lẽ thấy ngày nhàn rỗi quá nên sinh lắm
chuyện…
Nói rồi đứng lên, khoanh tay đi tới trước cửa sổ, nhìn mưa phùn dần tạnh, lạnh lùng nói:
- Tùy nàng thôi, Thượng Quan Uyển Nhi chẳng làm được trò trống gì đâu…
Chỉ cần trong cung này có Minh Nguyệt thì những nữ nhân khác có thể gây nên sóng gì đủ khiến hắn thấy thú vị…
Tần An nghe xong không nói. Đột nhiên, Hoa Quỳnh hiện thân, ôm quyền nói
- Hồi bẩm Hoàng thượng, sau khi Đức phi nương nương rời khỏi rừng mai thì đến Ôn tuyền biệt quán tắm rửa…
Nói rồi nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi lại do dự cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, nô tỳ thấy Đức phi nương nương hồi cung hai mắt đỏ ửng, hình như là… đã khóc…
Thân mình hắn cừng đờ, tim cũng run lên, sau đó lập tức quay đầu nhìn Hoa Quỳnh đã thấy Hoa Quỳnh cúi đầu cực thấp. Khi nàng phát hiện hắn
đang nhìn nàng thì cẩn thận nói:
- Nô tỳ đi theo Đức phi nương nương, chỉ thấy nàng chạy
thẳng, đi nghiêng ngả lảo đảo rất chật vật. Cả ngày lúc nào cũng đứng
trước cửa sổ trầm tư, thần sắc đau thương, chắc là có khúc mắc với
chuyện của Hoàng thượng và Quý phi nương nương nên…
- Đủ rồi
Hắn cắt đứt lời Hoa Quỳnh nói, không muốn lại nghe tiếp nhưng trong
lòng hỗn loạn khiến hắn không thể thuyết phục mình mặc kệ nàng. Nàng
nghiêng ngả lảo đảo trở về Ngưng tuyết cung, mắt nàng ửng đỏ, như vậy
nàng… Hắn nắm chặt tay, ra lệnh cho bản thân không được suy nghĩ. Sau
đó, hít sâu một hơi, nói với Hoa Quỳnh đang căng thẳng:
- Về sau không cần báo với trẫm chuyện của Đức phi. Từ hôm
nay, ngươi bám sát Lãnh Cô Vân, để ý nhất cử nhất động của hắn cho trẫm…
Hoa Quỳnh nghiêng đầu, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ và khó
hiểu nhưng nàng vốn không nhiều lời nên lập tức cúi đầu, ôm quyền nói:
- Nô tỳ tuân mệnh, nô tỳ xin lui
Dứt lời thì nhanh chóng biến mất.
- Hoàng thượng…
Hoa Quỳnh đi rồi, Tần An có chút lo lắng nhìn hắn, thật cẩn thận mở
miệng. Mà hắn chỉ nhắm mắt lại, khẽ phất tay áo, ý bảo Tần An đi ra
ngoài, rồi nói:
- Trẫm muốn một mình yên tĩnh, ngươi đi ra ngoài đi…
Hắn cần một mình sửa sang lại những suy nghĩ lung tung của mình. Hắn
cũng không muốn bản thân vừa nghe đến tên của nàng đã rối loạn. Bởi vì
trò chơi này là do hắn bắt đầu, do hắn bài trí…
Nàng đến mang cháo cho hắn, khi Tần An báo lại chuyện này cho hắn,
hắn không rõ cảm giác của mình là gì. Hắn nhìn bát cháo tỏa mùi thanh u
trong tay Tần An, nhíu mày hỏi:
- Sao nàng…
Đã có lòng đưa đến, vì sao không tự mình mang vào mà lại nhờ Tần An?
Sắc mặt Tần An có chút quẫn bách rồi sau đó lắp bắp nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, Đức phi nương nương hôm nay có chút
kì lạ. Nàng sai người mang cháo đến, khi xe liễn chưa dừng thì lại sai
nha đầu Tiêu Đồng bưng vào…
Lòng hắn trầm xuống, không hiểu vì sao cảm giác phiền chán vô cùng, buột miệng nói:
- Truyền nàng đến gặp trẫm, ngay lập tức…
Đến đưa cháo nhưng ngay cả hắn cũng chẳng muốn gặp. Đến tột cùng nàng muốn làm gì? Thử hắn sao? Hay là vì chuyện đêm qua nên muốn dùng bát
cháo này để chặt đứt liên lụy? Hắn không hiểu nàng. Nàng nghĩ gì, muốn
làm gì hắn cơ bản không hiểu, không đoán nổi…
Ngoài điện vang lên tiếng của Tần An. Hắn biết là nàng đã đến, không
biết vì sao đột nhiên hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào.
Những lời Hoa Quỳnh nói lại lơ đãng hiện ra làm hắn có chút chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ. Quyết tâm buông tha nàng, quên đi nàng khi nãy giờ lại dao động. Hắn không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu trăn trở vì nàng.
Nhưng trong cuộc sống của hắn, điều này dường như đã thành thói quen.
Tiếng bước chân của nàng mang theo sự bình tĩnh vốn có của nàng, chậm rãi bước vào Thượng thư điện. Nàng to gan không thỉnh an hắn. Tuy rằng
hắn sớm đã quen với việc không tuân thủ lễ nghi của nàng nhưng lúc này
hắn lại hy vọng nàng sẽ mở miệng nói với hắn trước, cho dù bắt đầu bằng
những lời thỉnh an. Nhưng nàng lại đi đến bên bàn rồi dừng lại, sau đó
ngồi trước bàn, cầm thìa nhẹ nhàng khuấy bát cháo tỏa hương mai…
Hắn nghe nàng nhẹ nhàng khuất, ôn nhu thổi, mãi cho đến nửa nén hương sau nàng mới nhẹ nói:
- Hoàng thượng, đồ ăn đã lạnh…
Đây là câu nói đầu tiên của nàng với mình. Hắn không khỏi cười lạnh,
trong lòng lạnh lẽo khiến hắn muốn lập tức quay lại bóp cổ nàng, hỏi
nàng có phải thật sự không có chút tình cảm gì với hắn không. Hắn không
hiểu nàng, thực sự không hiểu…
- Vì sao?
Hắn nhìn rừng mai phía xa xa, lạnh lùng hỏi một câu. Vì sao nàng có
thể kiên quyết đến như vậy, có thể đem tình cảm của bọn họ phá tan trong một đêm. Mà hắn thì vẫn cứ ở trong vực sâu tình ái, tiến thoái lưỡng
nan, muốn ngừng mà không được. Hắn quay đầu nhìn thần sắc ngây ngốc của
nàng, nắm chặt tay thành quyền, hỏi lại một câuL
- Vì sao…
Nàng nhẹ nhàng cười với hắn, đôi mắt hồn nhiên kia mang theo mấy phần khó hiểu như một đứa trẻ không hiểu chuyện, khẽ hỏi:
- Ý Hoàng thượng là gì?
Mày kiếm nhíu lại, trong lòng phiền chán khiến hắn không muốn tiếp
tục diễn trò cùng nàng. Nhưng hắn lại sợ những gì mình làm sẽ càng khiến nàng chán ghét mình. Dù sao hai ngày này nàng đã quá sợ hãi hắn rồi. Vì thế hắn đè nén sự phiền chán trong lòng, bước đến bên bàn, một lời nói
thắng:
- Trẫm nghe nói canh bốn đêm qua nàng đến Ôn tuyền biệt quán…
Ánh mắt của nàng hơi ảm đạm nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn hắn, mi dài rung động. Một lúc sau lại như có chút lo lắng nhắm mắt lại, ôn nhu nói:
- Khi đó nô tỳ bị tiếng mưa đánh thức cho nên…
Lại là nói dối. Hắn nhíu mắt, không đợi nàng nói xong lại tiếp tục vạch trần:
- Vậy vì sao canh bốn lại cả người ẩm ướt về Ngưng tuyết cung?
Sau đó khi nàng còn đang ngây ngốc thì lại lạnh lùng trào phúng, nhẹ nói:
- Đều thấy rồi phải không?
Sắc mặt nàng nhất thời tái nhợt lại, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn rồi
sau đó nhẹ đứng dậy lùi về phía sau vài bước nhưng lại va vào chiếc bàn
phía sau. Nàng theo phản xạ định đỡ lại, thần sắc chật vật nhưng vẫn
kiên cường nhìn hắn, dường như đang nghĩ nên nói dối ra sao cho hắn cảm
động…
Hắn cười lạnh lên tiếng, trong lòng cảm xúc hỗn loạn. Hắn không hiểu
vì sao mỗi lần gặp nàng hắn đều như người điên. Hắn không muốn như vậy
nhưng lại không thể khống chế sự điên cuồng với nàng. Nắm chặt tay thành quyền, lạnh lùng trào phúng:
- Minh Nguyệt… qua đêm qua… nàng còn có thể yêu trẫm sao?
Sau đó quay đầu nhìn khuông mặt kinh ngạc của nàng, từng bước đi tới, muốn xé nát mặt nạ của nàng.
Hắn đứng trước mặt nàng, nhìn nàng cố gắng đè nén chính mình phải
bình tĩnh. Môi mỏng khẽ cười lạnh, nhẹ vỗ về đôi mi dài của nàng cho đến khi nàng sợ hãi run rẩy, hơi thở hỗn loạn thì mới dừng lại. Nàng khiến
hắn cả người không yên, như vậy sao hắn lại vì thương xót nàng mà để
nàng bình tĩnh.
Hắn chậm rãi buông tay, đặt xuống bàn phía sau lưng nàng, hơi thở hòa lẫn với hơi thở của nàng, vây nàng trong vòng tay, nhìn đôi mắt đã lừa
dối trái tim hắn, đợi nàng nhắc tới chuyện xưa…
Nàng hơi nắm chặt khăn lụa, thần sắc kích động, mất tự nhiên nói:
- Minh Nguyệt… trong lòng khổ sở, lúc Minh Nguyệt tỉnh lại
Hoàng thượng đã đi cho nên Minh Nguyệt muốn đi tìm Hoàng thượng nhưng
không ngờ…
Lời còn chưa dứt, trong mắt đã nổi lên sương mù rồi sau đó, hắn thấy nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống…
Không khí xung quanh như bị rút sạch, chỉ còn lại áp lực. Hắn nhìn
đôi mắt nàng rơi lệ, tim như bị bóp chặt khiến hắn không thể thở nổi.
Hắn thuyết phục mình rằng nàng đang diễn trò nhưng nước mắt của nàng lại khiến hắn muốn tin tưởng nàng. Hắn nhắm mắt lại, không muốn nhìn sự bi
thương của nàng nhưng không thể khắc chế mà ôm lấy thân mình yêu kiều
của nàng, tựa cằm lên trán nàng, ngửi thấy mùi hương thanh u lành lạnh
của nàng, khàn khàn nói:
- Minh Nguyệt… trẫm còn có thể ôm nàng sao?
Nếu những lời khi nãy của nàng nói là sự thật như vậy hắn còn có thể
có được nàng sao? Thân thể nàng cứng đờ lại, tựa như muốn nói gì nhưng
hắn lại vội ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng cơ hội nói chuyện,
giật khăn sa trên mặt nàng xuống, hôn lên môi nàng…
Ngày đó, hắn ở Ngự thư phòng điên cuồng muốn nàng mấy lần. Hắn nhìn
nàng giãy dụa, cầu xin tha thứ, nhưng là hắn lại chỉ nhẫn tâm cắn xuống
xương quai xanh của nàng. Bởi vì hắn biết lòng nàng có điều gì đó giấu
diếm hắn. Nàng vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn. Cho nên hắn hung hăng
muốn nàng, muốn nàng hoàn toàn trở thành người của mình, muốn nàng cả
đời không quên được hắn…
Ngày đó, hắn ôm nàng, đưa nàng đến rừng hải đường do chính mẫu phi
hắn trồng khi còn sinh tiền. Hắn học theo mẫu phi, đặt nàng nằm trên mặt đất, nhìn những cánh hải đường bay múa đầy trời, cảm thụ hơi thở tươi
đẹp cuối cùng của cuộc sống…
Đây là lần đầu tiên hắn nguyện ý chia sẻ mọi thứ của mình với một nữ
nhân. Cho nên khi nàng hỏi đây là nơi nào, hắn đã nói cho nàng
- Đây là nơi trẫm thích nhất
Rồi sau đó cùng nàng nằm trên mặt đất, hôn trán nàng, ôm nàng, nhẹ nhàng cười nói bên tai nàng:
- Trẫm vẫn nghĩ cả đời này dù tóc bạc trắng cũng không tìm được người cùng trẫm đến đây…
Hắn quay đầu nhìn hoa rơi rợp trời, chậm rãi nhắm mắt lại, nắm chặt tay nàng, để mặc những đóa hải đường rơi xuống người…
Sau ngày ấy, hàng đêm hắn đều ngủ lại Ngưng tuyết cung, hắn biết như
vậy sẽ chỉ càng khiến mình trầm luân nhưng hắn càng hiểu, cho dù giờ hắn thanh tỉnh thì cũng không thể thoát khỏi sự ôn nhu này…
Ba ngày sau, mọi thứ bình tĩnh lại, hắn nghĩ đến kế hoạch của mình
bày ra với nàng mà cũng do dự không quyết, dù sao sau ngày đó bị ám sát
cũng không có gì xảy ra. Nhưng hắn lại không nghĩ được mọi thứ đều là
nàng bày ra và cũng sẽ chẳng vì hắn mà thay đổi. Nhưng hắn dù biết rõ,
tình thế hỗn loạn này là do nàng tạo ra nhưng cũng vẫn không thể buông
tay nàng…
- Trong giếng phát hiện thi thể của nam tử, tổng cộng có ba
gã. Lúc thi thể vớt lên đã bị thối rữa, biến dạng, vừa thấy đã biết là
bị người đầu độc, cố ý hủy dung rồi mới vứt vào giếng…
Tần An báo lại chuyện này với hắn, hắn cũng chỉ bình tĩnh nghe hết rồi nhắm mắt lại.
Nàng vì cứu Như Nguyệt mà không từ thủ đoạn. Nhưng lúc này đây hắn
không nghĩ nàng làm tất cả là vì Như Nguyệt. Bởi vì hắn dần dần phát
hiện, trong mắt nàng càng lúc càng nhiều sự bi thương, đau đớn, đó là
một loại bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ. Ánh mắt này, hắn đã từng nhìn
thấy trong mắt Thái hậu vô số lần…
Trước kia, nàng vì Như Nguyệt mà làm đến một giới hạn, hắn cũng không cho rằng cái gọi là kiếp trước kiếp sau có thể khiến nàng vì Như Nguyệt mà hy sinh đến mức độ này. Mà bây giờ, hắn càng không cho rằng Như
Nguyệt có khả năng khiến Minh Nguyệt bất chấp tất cả như vậy. Bởi vì
càng tới gần nàng, càng phát hiện nàng không phải là không có gì mong
muốn mà thứ nàng mong muốn hắn không thể biết.
Nhíu mày kiếm, hắn trầm tư một chút rồi đưa một chiếc lệnh bài cho Tần An, nói:
- Đem lệnh bài này giao cho Đức phi, hơn nữa nói cho nàng,
mấy hôm nay trẫm bận chính sự, sợ là không có thời gian ở cùng nàng…
Tần An đáp vâng rồi đón lấy lệnh bài nhưng khi nhìn đến chữ viết trên lệnh bài thì hoảng hốt nói:
- Hoàng thượng, không được. Đây là Tử Ngọc Cửu Long có thể điều động binh mã trong Hoài Nguyệt quốc, chuyện này…
Hắn xua tay cắt ngang lời Tần An, nhắm mắt lại, khẽ nói:
- Trẫm chính là muốn để nàng biết, trẫm thật lòng với nàng…
Nếu nàng có thể hiểu được tấm lòng này của hắn mà buông tha hết thảy, nói hết với hắn thì tốt rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...