Lúc ra khỏi phòng ngủ, Thái hậu, Hoàng
hậu và đám Âu Dương Hồng Ngọc đã đến. Hắn quét qua mọi người nhưng không thấy bóng dáng của Minh Nguyệt,. Không hiểu vì sao, trong lòng có chút
mất mát lại có mấy phần mừng thầm. Nàng không đến, dù hắn không thể gặp
nàng nhưng ít nhất cũng chứng tỏ rằng nàng cũng không quan tâm đến Tam
đệ nhưng hắn còn chưa kịp vui sướng thì ngoài cửa, Tần An xướng cao:
- Đức phi nương nương đến
Cùng với giọng nói của Tần An, hắn chuyển ánh mắt về phía cửa. Một lát sau đã thấy nàng một thân tố khiết chầm
chậm đi vào. Sau đó, nàng thi lễ với Thái hậu và Hoàng hậu. Hắn nhìn
thái độ lạnh nhạt tự nhiên này của nàng mà trong lòng có chút không
thoải mái, nhưng định bước lên nói chuyện với nàng thì tay áo hắn bị
Mạnh Yên Nhiên đứng sau nắm lại từ bao giờ…
Nhướng mày kiếm, hắn vô cùng bực mình quay đầu nhìn nữ tử lớn mật này, vung tay áo nói:
- Tam vương phi chớ lo, bệnh của Tam đệ cũng không phải là bệnh lạ, chắc chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì ổn rồi…
Sau đó quay đầu nhìn phía Minh Nguyệt, phát hiện nàng đã thấy mình và Mạnh Yên Nhiên ở phía sau…
Tim run lên, hắn như có phản xạ không
điều kiện, định bước lên giải thích gì đó với nàng. Sáng nay, câu “sợ
hãi” của nàng khiến tim hắn hơi đau đớn. Nhưng khi hắn vừa bước lên định nói gì đó với nàng thì đã thấy nàng cúi người, nhẹ nói:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng…
Sự xa lạ của nàng khiến hắn khó chịu,
cũng khiến hắn đau lòng nhưng trước mặt mọi người, hắn không vội bước
lên nâng nàng dậy mà hơi lãnh đạm nói:
- Ái phi không cần đa lễ…
Sau đó hơi quét qua Mạnh Yên Nhiên bên
mình, đột nhiên nhớ tới khi nãy Minh Nguyệt vừa thấy mình và Mạnh Yên
Nhiên nói chuyện thì lòng căng thẳng, vội nói với Mạnh Yên Nhiên:
- Mộ Tuyết gả cho trẫm mới mấy tháng, chắc chưa gặp Tam Vương phi.
Nghĩ đến Minh Nguyệt có thể hiểu lầm quan hệ của mình và Mạnh Yên Nhiên, hắn vội để Mạnh Yên Nhiên hành lễ với
nàng. Nhưng Mạnh Yên Nhiên cũng cảm thấy thái độ của hắn với Minh Nguyệt có sự khác lạ, khi hắn nói ra những lời này thì nàng hơi trố mắt, rồi
rất miễn cưỡng bước lên, ánh mắt hết sức làm càn mà đánh giá Minh
Nguyệt, sau đó mới hơi cúi người nói:
- Nô tì tham kiến Đức phi nương nương.
Hắn vừa nghe đến câu nói vấn an cực không tôn trọng này thì không khỏi tức giận, vừa định trách cứ thì Minh
Nguyệt đã lại nhẹ nhàng nói:
- Tam đệ muội miễn lễ…
Hắn giật mình, sự tức giận khi nãy của
hắn vì một câu nói này của nàng mà tan thành mây khói, khóe môi cũng mỉm cười, xem ra chuyện của nàng và Tam đệ là hắn đa tâm rồi. Nếu Minh
Nguyệt thật sự có liên hệ với Tam đệ thì chắc chắn nàng sẽ không gọi
Mạnh Yên Nhiên là tam đệ muội, nói rõ thân phận, lập trường của nàng như vậy. Nhưng mà, trong cung đình, chưa có cung phi nào xưng hộ với chính
phi của Vương gia như thế…
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi sợ nàng sẽ
bị người khác đàm tiếu về cách nói năng này mà định bước lên nhắc nhở
nàng. Nhưng hắn còn chưa kịp nói thì đã nghe tiếng Hoàng hậu:
- Muội muội, Tam vương gia thân
thể không khỏe, ngươi cùng Tam đệ muội để khi khác lại hàn huyên, trao
đổi tình cảm đi, nên để cho Tam vương phi đi chăm sóc Tam vương gia….
Hoàng hậu luôn nhanh mồm nhanh miệng, hắn cũng chưa từng để ý. Nhưng hôm nay, nàng lại để cho Minh Nguyệt khó xử
như vậy trước mặt bao người. Sắc mặt hắn lạnh băng lại, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Minh Nguyệt, lại nghe nàng cúi đầu nhận sai:
- Hoàng hậu nương nương nói đúng, nô tì nhiều chuyện.
Lòng hắn co rút lại, sau đó thấy Âu Dương Hồng Ngọc đã phát hiện hắn đang tức giận, định bước lên hòa giải thì
hắn lạnh lùng nói:
- Người đâu, đưa Hoàng hậu về Phượng tê cung tĩnh tư mấy ngày.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều vô cùng
hoảng sợ. Dù sao Hoàng hậu cũng là mẫu nghi thiên hạ, nay vì một tần phi mà bắt nàng cấm chừng tư quá thì đúng là nói khó mà thông. Nhưng nhớ
đến những lời ủy khuất của Minh Nguyệt, hắn thề trong lòng sẽ không bao
giờ để cho nàng chịu ủy khuất trước bất kì ai. Hắn đã đồng ý sẽ làm một
phu quân tốt của nàng…
Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc tái nhợt, tất nhiên nàng hiểu được ý tứ của hắn. Nàng lo lắng bước lên định cầu tình cho Hoàng hậu:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nang…
Hắn tức giận không muốn nói lại đến lần
thứ hai. Lúc này, mẫu hậu cũng nhìn ra sự tức giận của hắn vì thế vội
cắt ngang lời Âu Dương Hồng Ngọc:
- Hồng Ngọc, ngươi lập tức đưa Hoàng hậu về cung.
Trong đại điện không khí nhất thời đọng
lại, mọi người ai nấy thấp thỏm lo âu vì hắn chưa bao giờ trách cứ Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc trước mặt người khác. Hắn luôn ôn nhu, dù sự
ôn nhu đó là giả dối nhưng hôm nay, hắn lại đối xử như vậy với Hoàng
hậu, đương nhiên trong lòng nàng thấy ngạc nhiên. Lát sau, Tần An bước
lên đánh tan sự ngưng đọng này, mời Âu Dương Hồng Ngọc đỡ Hoàng hậu đi.
Lúc này, Hoàng hậu đã bị dọa cho thành con rối gỗ, mặc Âu Dương Hồng
Ngọc dẫn ra ngoài…
Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc vừa đi,
Thái hậu liền thở dài một tiếng, hắn biết Thái hậu tuy rằng đứng về phía hắn nhưng trong lòng vẫn thương Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc. Dù sao máu mủ tình thâm, là một nữ nhân, bà không thể không thương bọn họ. Lúc sau, bà liếc nhìn Tam Vương phi rồi gọi khuê danh của nàng ta sau đó
cùng Tam vương phi đi vào phòng xem Tam đệ. Hắn đứng trong đại điện,
nhìn đôi mẹ chồng nàng dâu biến mất sau cửa phòng ngủ, trong lòng thoáng dâng lên sự mất mát
Mẫu hậu là mẹ đẻ của Tam đệ, mà hắn… chỉ là ông trời thương tiếc mà cho hắn gặp được người mẹ vô tư như vậy thôi…
Minh Nguyệt nhìn hắn, như là muốn mà lại không dám tới gần, định rời đi thì lại sợ hắn tức giận, một lát sau nàng mới nhẹ nói:
- Hoàng thượng tức giận?
Lòng hắn khi nghe lời này của nàng thì
lại nhu hòa lại. Vẫn như bình thường, dù lửa giận đùng đùng như chỉ cần
một câu nói của nàng thì mọi thứ lại tan thành mây. Hắn nhìn người đứng
trước mình, trong mắt nàng mang theo sự lo lắng khiến lòng hắn trở nên
mềm mại. Hắn nhẹ vuốt tóc nàng, thở dài nói:
- Trẫm không tức giận, trẫm sớm bị tước bỏ quyền tức giận rồi.
Hắn tức giận, bởi vì bọn họ khi dễ nàng
nếu cuộc sống của hắn không có nàng thì hắn cũng mãi chỉ là người đứng
xem. Dù lúc trước thấy Như Nguyệt bị Hoàng hậu làm nhục hắn cũng chẳng
bênh vực. Nhưng là, người đang đứng cạnh hắn là nàng, hắn sao có thể để
người khác làm tổn thương đến nàng…
Nàng giật mình, như là rất không hiểu ý
của hắn mà hắn khi nói ra những lời này thì cũng chắc chắn trái tim của
mình hơn. Vỗ nhẹ mái tóc nàng, nhẹ nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào sự
nghi hoặc trong mắt nàng, sau đó chỉ nghe thấy nàng khẽ nói:
- Hoàng thượng nói nô tì không hiểu.
Không hiểu sao? Môi mỏng khẽ cười, nàng
quả thực không hiểu bởi vì tình cảm này đến chính hắn cũng không hiểu.
Nhưng trong lòng hắn đã kiên định tình cảm với nàng. Có lẽ, tình cảm này còn chưa sâu đến mức hắn không thể tự kiềm chế nhưng cũng đủ để khiến
hắn không thể rời khỏi nàng. Vì thế, hắn nhìn nàng thật sâu rồi nhắm mắt lại, cúi đầu, hơi thở hai người hòa vào làm một. Hắn lãnh đạm nói:
- Minh Nguyệt không cần hiểu, chỉ cần ở bên cạnh trẫm là tốt rồi.
Nhìn hắn vì nàng mà làm mọi việc, nhìn
hắn hoàn thành kế hoạch rồi, trong lòng chỉ ôm mình nàng. Sau đó, hắn
muốn nàng nhìn hắn yêu nàng, chiều nàng như thế nào, để cho nàng sinh
nhi dục nữ cho hắn, trở thành mẫu thân của thái tử…
Lúc hắn nói câu này, nàng hơi run lên rồi nhắm mắt lại. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng dần hỗn loạn.
Sau đó, hắn nghe nàng mềm nhẹ nói:
- Nô tì sẽ luôn ở bên Hoàng thượng, mãi mãi.
Mãi mãi…. Hắn mở mắt, muốn cười nữ nhân
này đã cho mình lời hứa hẹn hư không. Nàng thật sự quá thích nói dối,
mỗi lần đều có thể dễ dàng nói ra những lời hứa hẹn như vậy. Thậm chí
còn vài lần thừa nhận nàng đã yêu hắn. Nhưng hắn lại biết rất rõ là nàng đang nói dối, nhưng cho dù là biết nàng nói dối thì hắn vẫn rất vui…
Cười khẽ, nhìn đôi mi dài run rẩy của
nàng, cảm giác được sự lo lắng của nàng. Hắn ôn nhu vuốt ve mặt nàng,
hôn nàng rồi không chút nể tình mà đánh tan mặt nạ của nàng:
- Minh Nguyệt, vì sao nàng luôn nói những lời khiến trẫm động tâm nhưng nàng lại không thể làm được.
Sau đó, khi nàng kinh ngạc mở bừng mắt, muốn trốn tránh thì hắn lại mạnh mẽ kéo nàng lại, môi khẽ cười ôm nàng vào lòng…
- Minh Nguyệt…
Nhẹ gọi tên nàng, nhưng không nghĩ sẽ nói cho nàng rằng hắn đã quyết định sẽ cầm tù nàng cả đời, quyết định cả
đời này sẽ nhốt nàng bên người, nếu nói ra, hắn lại cảm thấy không thú
vị……
Nàng dần dần thay đổi, hắn có thể cảm
giác được sự thay đổi của nàng. Lần đầu tiên, nàng nói cho hắn rằng một
bàn thức ăn kia là nàng tự tay làm vì hắn…
Trong hậu cung này, hắn chưa bao giờ ăn
đồ ăn do bất kì tần phi nào làm vì hắn. Tuy rằng Âu Dương Hồng Ngọc đã
từng làm như thế nhưng hắn cũng chỉ nhìn rồi khen vài câu, chẳng hề động đũa. Hắn không phải muốn Âu Dương Hồng Ngọc đau lòng mà căn bản không
muốn đi nếm. Bởi lẽ hắn biết tâm tư của nữ nhân, các nàng vĩnh viễn muốn lưu lại một điểm đặc biệt của mình trong lòng phu quân. Chỉ có như vậy
thì các nàng mới thấy cuộc đời này không uổng công, dù sao, đây là hậu
cung, trong muôn hồng nghìn tía, để có được sự sủng hạnh của đế vương là vô cùng khó…
Cho nên, ngày ấy, hắn vốn chưa từng làm nữ nhân nào bị tổn thương đã nói với Âu Dương Hồng Ngọc rằng:
- Tử Thần trí tuệ vô cùng, rất được lòng trẫm, thê tử như vậy là phúc khí của trẫm…
Rồi an ủi nàng một chút sau đó rời đi…
Bước vào Ngưng Tuyết cung, trong điện tỏa ra mùi thức ăn. Hắn biết Minh Nguyệt đang chờ hắn dùng bữa. Nhưng khi
bước vào sâu trong điện, cảm thấy mùi hương đó khác lạ, dường như mang
theo một mùi vị chua chua cay cay, mà hắn chưa bao giờ ăn những đồ chua
cay, Ngự thiện phòng cũng chẳng bao giờ chuẩn bị đồ ăn đó…
Tần An đứng trước điện cao giọng xướng:
- Hoàng Thượng giá lâm….
Sau đó, lúc hắn đi tới trước bàn ăn thì
thấy Minh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ. Nàng vẫn một thân tố
khiết như trước, tóc búi đơn giản mà thanh nhã, khi thấy hắn bước tới
thì hơi cười, phúc thân nói:
- Nô tì tham kiến Hoàng thượng.
Sau đó bước lên trước, nhẹ kéo tay hắn, cười yếu ớt nói:
- Hoàng thượng ngồi đi.
Đây là lần đầu tiên nàng thân thiết mà tự nhiên với hắn như vậy, không có chút mất tự nhiên nào khiến đáy lòng
hắn trở nên thật ấm áp. Nàng không còn đề phòng hắn như trước nữa. Không hiểu sao, hắn thấy tâm tình mình trở nên tốt hơn, cảm thấy sự trả giá
của mình không hề uổng phí. Vì hắn biết muốn để cho một nữ tử trí tuệ
như nàng dỡ đi sự phòng bị với một kẻ đầy tội nghiệt như hắn là không dễ nên nàng có thể đối với hắn như thế này là hắn đã vui rồi…
Vừa ngồi xuống, nàng đã cầm đũa ngọc gắp
một miếng cá trắng nõn đặt vào bát hắn, sắc mặt có hơi mất tự nhiên
nhưng cười rất xinh đẹp nói:
- Hoàng thượng, đây là món cá nô tì tự làm, người nếm thử xem.
Hắn không thích đồ chua, cay cho nên khi
thấy miếng cá này thì có phần không biết nên làm gì. Hắn cầm đũa ngọc,
cũng chẳng biết nên làm thế nào nhưng lại có chút tò mò về món ăn này.
Đồ ăn trong cung đình rất nhiều nhưng hắn chưa từng nghe nói gì về canh
cá chua này. Nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Tần An cầm ngân châm thử
độc trong bát canh cá kia…
Khi nhìn đến Tần An cầm ngân châm thử độc thì ánh mắt nàng có hơi ngưng lại. Hắn định bảo Tần An dừng lại thì
cũng không kịp, nhìn lại chiếc ngân châm không biến đổi sắc màu thì
trong lòng hoảng lên. Khó lắm mới được nàng đối xử ôn nhu như vậy giờ
lại sợ vì việc này mà hóa thành bong bóng thì hắn vội gắp miếng cá lên
ăn. Dù ghét đồ chua cay nhưng hắn vẫn cười nói:
- Cá rất mềm, ngon lắm.
Sau đó nhìn nàng nói:
- Không nghĩ tới Minh Nguyệt lại xuống bếp, còn có thể nấu món ăn ngon thế này.
Hắn ghét chua cay nhưng không biết vì
sao, hôm nay món cá này lại chẳng hề thấy khó nuốt. Nhưng nàng lại chớp
mắt, mím môi không nói, hắn nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng nóng nảy,
hắn gọi một tiếng Minh Nguyệt, vừa định giải thích việc Tần An làm nhưng còn chưa kịp mở lời thì nghe tiếng chiếc đũa ngọc rơi xuống đất vỡ tan
tành.
Lúc này, nàng hơi giật mình, như là giờ mới hoàn hồn. Sau đó, nàng nhìn những mảnh đũa ngọc vỡ khẽ nói:
- Nô tì vừa phá hoại mất hơn 10 bộ áo cừu giữ ấm của tướng sĩ biên quan rồi.
Hắn giật mình, nhìn thần sắc đau thương
của nàng mà trong lòng tê rần, sau đó nắm tay nàng nhưng lại không biết
nên nói gì mới có thể khiến nàng cười như trước đó…
Đêm đó, hắn ôn nhu và dịu dàng muốn nàng. Còn nàng lại chỉ yên lặng chấp nhận hắn. Mỗi một lần phong cuồng, hắn
bức nàng gọi tên hắn, muốn nàng nói với hắn rằng nàng thương hắn. Mà
nàng lại chỉ mở to đôi mắt mông lung nhìn hắn khiến cho hắn càng điên
cuồng mà có phần hơi tàn nhẫn với nàng…
Sau canh ba, nàng cực mệt mỏi mà ngủ say. Còn hắn lại vì chuyện hôm nay mà mất ngủ, Trên giường, hắn ôm thân thể
nhỏ bé của nàng, nhìn khuôn mặt tinh tế mà không hoàn mỹ của nàng, lại
nhìn đến nàng hơi nhíu mày thì khẽ vuốt. Nhưng nàng lại như rất bài xích với sự động chạm của hắn mà né tránh….
Hắn ngừng tay, nhẹ vuốt sợi tóc trên trán nàng, kéo ra sau tai, ánh mắt nhìn vết sẹo của nàng, khẽ vuốt…
- Vốn là giai nhân…
Hắn nhẹ nói những lời này rồi đau lòng mà hôn lên vết sẹo mà hắn từng rạch xuống mặt nàng vì trước đó không muốn
nàng gả vào cung đình. Nếu biết lúc trước nàng sẽ thành Mộ Tuyết thì có
lẽ hắn sẽ không ngoan tâm mà làm như vậy. Nhưng ấn ký này dù sao cũng đã tồn tại…
Hắn đã hủy hoại Mộ Tuyết khi nàng còn
sống, thậm chí còn đạp tan đường lùi của nàng. Bật cười, thường nghe
người ta nói, ông trời thích đùa lòng người, đây chẳng phải là đang đùa
cợt hắn sao? Nữ tử trước kia hắn hủy hoại giờ lại bị một linh hồn khác
nhập vào, cuốn lấy đời hắn, khiến hắn không còn tự do… Có lẽ, hắn thật
sự trúng tình căn như Thái tổ nói…
Mi dài của nàng run lên cọ qua tay hắn,
sau đó, dưới ánh trắng, hắn thấy nàng hơi mông lung mở mắt. Nhưng ánh
mắt đẹp khiến hắn ngừng thở khi thấy hắn thì lại kinh ngạc trợn to…
- Tỉnh?
Hắn cười yếu ớt nhìn thần sắc đáng yêu của nàng, nhẹ ôm nàng, đặt nàng gối đầu lên tay mình, nói nhỏ:
- Trẫm đánh thức nàng?
Đêm nay, hắn đã khiến nàng mệt muốn chết, chẳng ngờ nửa đêm còn đánh thức nàng…
Mi dài của nàng hơi run lên rồi nói nhỏ:
- Là nô tì không thể ngủ sâu.
Hắn nhìn nàng, biết nàng lại tự phong bế mình để hắn không thể chạm tới, không khỏi thở dài mà dỗ nàng nói:
- Minh Nguyệt có thể nói cho trẫm biết nàng suy nghĩ gì không?
Nàng nghĩ cái gì đến nay hắn chưa từng biết. Trừ bỏ cảm giác được sự giấu diếm và bài xích của nàng…
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng
vẫn không muốn thẳng thắn với hắn. Nhưng sự mệt mỏi trong mắt nàng lại
khiến hắn nhìn mà đau lòng. Hắn ôm lấy nàng, không muốn bức bách nàng,
nhưng nàng lại nói:
- Nô tì suy nghĩ Hoàng thượng sao còn chưa ngủ.
Thở dài một hơi nhẹ, hắn nhắm mắt lại,
sớm biết nàng sẽ che dấu bản thân không còn chỗ hở, như thể chỉ có như
vậy nàng mới không bị bất kì thương tổn nào. Hắn vuốt tóc nàng, không
khỏi có chút đau lòng ôn nhu nói:
- Bởi vì trẫm muốn biết vì sao Minh Nguyệt ngay cả trong giấc ngủ cũng bất an đến thế.
Rồi sau đó hắn trợn mắt nhìn nàng chớp mi dài, dụ dỗ nói:
- Nói cho trẫm, vì sao nàng trong lòng trẫm mà vẫn còn bất an.
Nhưng là nàng cũng chỉ hơi chớp mi, sau đó là nhẹ nhàng lắc lắc đầu……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...