Sau khi lâm triều, hắn tới ngự thư phòng
phê duyệt tấu chương các nơi dâng lên, cố ý để cho bản thân bận rộn,
Nhưng vừa được một chén trà thì thấy Tần An kích động đẩy cửa đi vào,
hoảng sợ quỳ xuống, run run nói:
- Hoàng thượng, ngoài Ngự thư
phòng có hai cung nữ cầu kiến. Nói là Đức phi đến Tư Mộ cung, uống trà
cùng Hiền phi nương nương xong thì trúng độc hôn mê.
“Ba” một tiếng, tấu sớ trong tay hắn rơi
xuống, nghiên mực cũng đổ xuống, mực dây đầy trên thảm cừu trắng khiến
Tần An hoảng sợ không dám nói gì nữa. Hắn nắm chặt tay, khi cơn đau đớn
từ ngực trái truyền đến thì cố gắng trấn tĩnh, lạnh lùng nói:
- Đức phi trúng độc hôn mê?
Với hắn nàng còn đề phòng như thế thì sao có thể để người khác lừa gạt, thậm chí còn uống trà độc?
- Hồi bẩm Hoàng thượng, sau khi
Đức phi nương nương hôn mê, cung nữ bên người nàng hoảng sợ nên dùng
ngân lượng nhờ cung nữ đi ngang qua đến đây bẩm báo. Chắc hẳn việc này
không phải là giả.
Tần An cũng lo âu nói. Cung nữ ngoài cửa
cầm năm mươi lạng bạc đang thở dốc kia hẳn là không nói dối. Trong Hoài
Nguyệt quốc, năm mươi lạng bạc tương đương bổng lộc một tháng của quan
tứ phẩm. Nếu không phải vì việc quá gấp thì Tiêu Đồng sao có thể vung
đến 100 lượng bạc?
Hắn nhìn thần sắc chân thật của Tần An mà trong lòng nhất thời bối rối. Hắn nắm chặt tay, nhưng cũng không muốn
để người khác thấy hắn vì một nữ nhân mà hỗn loạn, hít sâu một hơi,
trong lòng lẫn lộn. Lúc sau, cuối cũng hắn thiếu kiên nhẫn mà khoanh
tay, nhắm mắt khẽ nói:
- Nhanh đến Ngưng Tuyết cung…
Hắn không bỏ được nàng, vô luận là lúc
nào cũng vậy. Hắn không chỉ cảnh cáo mình hơn một một lần rằng nàng
chính là quân cờ để giải ma chú của hắn. Nàng và Như Nguyệt, Hoàng hậu,
Âu Dương Hồng Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi đều như nhau. Là những nữ
nhân hắn từng ân sủng cho nên đều là những người hy sinh cho hắn. Hắn
cũng từng vô số lần tự nói, nàng đặc biệt với hắn như vậy, khiến hắn
nóng ruột nóng gan như vậy chỉ là vì ngạo khí và sự thần bí của nàng.
Nhưng lúc này, khi thấy nàng nằm đó, sắc mặt tái nhợt thì sự đau lòng
của hắn lại thật rõ ràng…
Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét thổi
khiến mùi hàn mai tràn ngập căn phòng. Hắn đứng trước cửa sổ, muốn mượn
cơn gió để tự thanh tỉnh chính mình. Hắn không nên tới gần nàng như
thế, lại càng không nên quan tâm đến nàng như thế. Nếu không hắn sẽ dễ
dàng bị nàng làm cho hỗn loạn, dần không còn là chính mình, càng ngày
càng không thể quản đến chuyện hỗn loạn trong hậu cung.
Thượng Quan Uyển Nhi có trí tuệ ngang Âu
Dương Hồng Ngọc, cho nên nàng sẽ không ngu ngốc mà hạ độc với sủng phi
của đế vương trong tẩm cung của chính mình. Mà Mộ Tuyết, tuy rằng hắn
không thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng với một nữ tử cẩn
thận như vậy, đề phòng hắn còn không chừa một kẽ hở thì sao có thể tin
tưởng những tần phi bụng dạ khó lường trong hậu cung. Nhưng nếu là người khác đứng giữa động thủ, muốn giá họa, một đá ném hai chim thì “người
khác” đó sao biết được Mộ Tuyết sẽ đến Tư Mộ cung? Lại uống chén trà đó?
Thạch tín là cấm dược trong hoàng cung.
Dù Thái y viện cũng không có. Trong hậu cung, ngoài “Phi tử hồng” để
dưỡng nhan thì các cung phi không có bất kì thuốc gì, thậm chí là “Phi
tử hồng” cũng là Thái y bắt mạch cho cung phi, xác định không mang thai
thì mới được dùng thuốc này để dưỡng nhan sắc. Cho nên, kẻ nào có thể
qua mắt được thị vệ Huyền vũ môn mà mang cấm dược đó vào được hậu cung?
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đem mọi mối
liên hệ dồn đến người nàng. Nàng dùng thân phận tân nương ngồi trong
kiệu hoa tiến vào Huyền Vũ môn, đương nhiên không thể tra xét, cả thị nữ bên người nàng là Tiêu Đồng cũng vậy. Nếu hắn đoán không sai thì Tiêu
Đồng là nhị nữ nhi của Mộc Thành Khí là thân muội muội của Như Nguyệt.
Năm đó xét nhà, Mộc Như Tiên lên núi học nghệ. Cả nhà nàng bị giết, nàng ôm hận mà giả làm nô tỳ đến ở nhà kẻ thù. Lại theo chủ tử tiến cung. Có thể thấy rằng trong lòng nàng nhất định có mục đích không đơn giản.
Trên giường đột nhiên phát ra động tĩnh,
suy nghĩ của hắn bị kéo lại. Cảm giác được ánh mắt của người trên
giường, hắn hơi hơi quay đầu, nhìn ánh mắt vô lực lại mơ hồ của nàng,
bước nhẹ lên, nhỏ giọng nói:
- Ái phi làm sao vậy? Có phải không thoải mái.
Vừa nói vừa chăm chú nhìn thần sắc của nàng, căn cứ vào phỏng đoán khi nãy, sự nghi hoặc trong lòng càng sâu thêm một tầng.
Nếu không phải Hiền phi hạ độc, người giá họa cũng không thể biết được nàng hôm nay đột nhiên đến Tư Mộ cung. Như vậy, khả năng duy nhất chính là nàng…
Thần sắc của nàng như là lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, mới biết hắn là ai nhưng sự kinh ngạc lại nhanh chóng biến mất. Nàng lập tức mím môi, nhắm mắt lại, sau đó mang theo mấy phần mê hoặc mà nói:
- Nô tì vừa gặp ác mộng, không nghĩ tới vừa mở mắt lại gặp Hoàng thượng.
Ác mộng? Mày kiếm của hắn hơi động. Nàng mơ thấy hắn sao? Nhẹ vuốt sợi tóc trên trán nàng, nhẹ nói:
- Ái phi gặp ác mộng gì? Có phải liên quan đến trẫm mà vừa nhìn thấy trẫm đã nhắm mắt lại.
Vì sao hắn luôn không nhìn thấu nàng, dù là lúc này.
Ánh mắt của nàng có phần suy yếu, sau đó chớp hạ mi dài, mím môi nói nhỏ:
- Giấc mộng kia nô tì đã quên
rồi. chỉ nhớ là nô tỳ khắp nơi gọi Hoàng thượng, rồi tỉnh lại không ngờ
vừa mở mắt đã nhìn thấy người.
Nói xong, nàng vươn bàn tay mềm mại nhẹ
nắm tay hắn đang đặt trên trán nàng, đôi môi tái nhợt khẽ cười. Tựa như
hắn là chỗ dựa cả đời của nàng.
Tim run lên nhưng cũng dâng lên cảm giác
tự chán ghét. Mỗi lần đều như vậy, chỉ cần nàng nhẹ nhàng thì thầm thì
hắn không thể kiên định với những quyết định ban đầu. Ngay cả nghi ngờ
nàng cũng không muốn. Trong lòng hắn giao chiến nhưng vẫn kìm lòng không đậu, không thể khống chế mình mà nắm lại tay nàng, sau đó kéo đến bên
môi hôn. Rồi như hơi đăm chiêu nói:
- Nếu thật như lời ái phi nói, như vậy trẫm tất nhiên là một phu quân tốt
Nếu nàng nói thật, dù ác mộng cũng gọi
tên hắn thì hắn cũng sẽ không so đo nàng đã làm những gì. Nàng muốn làm
thế nào với những nữ nhân trong hậu cung này cũng đều được.
Nàng nhìn hắn, khóe môi mỉm cười rồi nhu thuận gật gật đầu, rồi sau đó chớp mắt nhìn xuống không nói thêm gì.
Nhìn nàng như vậy, hắn nghĩ mình điên
rồi. Kế hoạch bao nhiêu năm như vậy, hắn chỉ vì một nữ nhân không thể
nắm bắt lại buông tay. Nhưng giờ khắc này, nhìn nàng như không muốn rời
xa mình thì hắn chỉ có thể hận không thể ôm chặt nàng vào lòng, mặc kệ
tất cả, chỉ cùng nàng…
Giờ phút này, dường như hắn đã hiểu được
vì sao năm đó phụ hoàng lại mê luyến một nữ nhân của thần tử như vậy.
Thậm chí vì bảo vệ danh dự của nữ nhân đó mà hi sinh phi tử của mình.
Nhưng hắn không phải là phụ hoàng. Dã tâm của hắn là có được cả thiên
hạ. Hắn không thể si mê như thế được, nhưng trái tim này sao luôn luôn
muốn có nàng…
Tam đệ từng nói với hắn rằng: “tình yêu nam nữ nhìn không thấy, sờ không ra, nó ẩn sâu trong lòng. Khi đến
lặng lẽ không tiếng động, ngươi không thể cảm nhận được. Nhưng khi nó
rời đi thì sự đau đớn và muốn cứu vãn lại trong lòng ngươi sẽ chứng thực sự tồn tại của nó. Nó vẫn luôn có thể khiến người lạnh lùng trở nên
điên cuồng, người dịu dàng trở thành hung ác, lại có thể làm cho hoàng
huynh buông tha kế hoạch nhiều năm như thế, chỉ cầu một nụ cười của
nàng, một lời nói dịu dàng của nàng….”
Lúc ấy, hắn đứng trong rừng hoa mai cười
lớn. Hắn cười Tam đệ đem mấy chuyện tình yêu trong dân gian để giảng
giải với hắn, còn tin là thật mà nói cho hắn như vậy. Hắn không phải là
không tin vào tình yêu nhưng luôn cảm thấy tình yêu quá nực cười. Hắn
từng thấy vô số đêm mẫu phi nhìn giường trống mà lặng lẽ rơi lệ. Hắn
từng thấy mỗi ngày mặt trời mọc rồi lặn, Thái hậu luôn đứng ở ngoài đại
điện đợi bóng dáng đó lâm giá. Tình yêu của nữ nhân quá mức si ngốc. Mà
nam nhân giống như phụ hoàng thì ngoài nữ nhân đó ra cũng chưa từng đối
xử thật tình với nữ nhân nào.
Hắn từng nghĩ, bởi vì thứ không chiếm
luôn là thứ tốt nhất cho nên phụ hoàng mới mê luyến nữ nhân đó như vậy.
Nhưng khi nữ nhân kia thuận theo ý của phụ hoàng, lao vào vòng tay phụ
hoàng thì cũng không phải là một hai đêm phong lưu rồi thôi. Phụ hoàng
còn càng si mê lưu luyến nữ nhân đó, một ngày không thấy thì sầu tương
tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...