Xú Nam Nhân, Đứng Lại Cho Bổn Vương

Nhan Thất Dạ nghe xong, lửa giận trong lòng càng dâng cao. Nâng thanh kiến lên liền hướng tới y đâm tới, không nghĩ đối phương lại có tốc độ nhanh hơn. Chỉ thấy hai ngón tay phải hướng tới mắt mình quét đến. Vội vàng lui về phía sau tránh né, lại không nghĩ khoảng cách quá gần chưa kịp né thì đã quá trễ.

“Á!”, hai mắt trở nên tối dần không thấy gì nữa, lại đau đớn, tựa hồ còn có chất lỏng nóng chảy ra.

Nhan Thất Dạ nhất thời mất đi tầm nhìn, trong khoảng khắc đấy trên bụng hắn bị trúng vài quyền, từng quyền giáng xuống vừa nhanh nhẹn, vừa mạnh mẽ. Chỉ cảm thấy lồng ngực bực tức vô cùng, hô hấp tựa hồ trong khoảng khắc bị đoạt dần đi. Mặc kệ chính mình có cố gắng thế nào, nhưng lại khó hít thở thông.

Nhưng mà lúc này, tựa như có bàn tay khổng lồ trong bóng tối lôi kéo lấy linh hồn của mình, một mực đi xa. Mặc kệ chính mình có dãy dụa thế nào, đều không thể thoát được sự trói buộc ấy, chỉ có thể dần dần lâm vào bóng tối, mặc kệ do ý thức mất dần đi.

Long Cách Uyên nhìn hắn chậm rãi ngã xuống đất, Nhan Thất Dạ dường như không còn cử động nữa. Mình quả thật ra tay không nhẹ, nhưng cũng không muốn lấy tính mạng người mà? 


Nhìn mấy lần không biết Nhan Thất Dạ đã chết hay còn sống, Long Cách Uyên quay người cầm lấy quần áo của chính mình và mặc vào. Mặc hắc cấm bào lên, 3000 sợi tóc đen bóng rũ xuống bên hông. Giờ phút này y trở nên thật trầm ổn, khôi phục lại bộ dáng uy phong vốn có.

Sau đó lại nhìn về phía Hứa Như khói, nàng ta bày ra một mặt ngu si (tác giả có ghi chữ ngu si nhé), nhấc chân đi tới. Mở miệng nói rất ôn nhu “Như Khói, nàng không sao chứ?”, mặc dù mình cũng không thương nữ tử này, nhưng dù sao cũng đã cùng với mình thân mật một hồi. Mặc kệ thế nào nhưng bản thân cũng có chút lo lắng.

Hứa Như Khói đột nhiên bừng tỉnh, bổ nhào vào lồng ngực Long Cách Uyên mà khóc rống. “ Ô ô… làm sao giờ, làm sao bây giờ? Hắn đã chết rồi phải không?”

Long Cách Uyên khẽ nhíu mày, cô gái này tựa hồ là nhát gan, sợ phiền phức. “Chắc hắn không có chết, ta không có ra tay giết hắn. Bất quá…”

“Bất quá cái gì?”, Hứa Như Khói hỏi tựa hồ rất kinh hoảng, không biết nàng hi vọng người này chết hay là hi vọng người này không chết.

Trong nội tâm Long Cách Uyên vẫn không xác định được, ngay lúc nãy, khi hắn ngã xuống, chính mình tựa hồ nhìn thấy ánh mắt của hắn thấy được sự tuyệt vọng. Tựa hồ đối mặt với tử vong mới có tuyệt vọng.

Nghĩ tới đây, Long Cách Uyên đứng dậy hướng tới Nhan Thất Dạ mà tiến đến. Vừa muốn ngồi xổm xuống xem người này còn hay không đã tắt thở, cúi đầu nhìn dọa bản thân y nhảy dựng. Hai mắt hắn mở to nhìn chằm chằm vào y.


Long Cách Uyên cảm thấy, người lúc này ánh mắt hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Tuy nhiên, lúc trước là vô cùng phẫn nộ, nhưng giờ đây không giống như kinh hãi. Ánh mắt không có chấn động, chỉ là nhàn nhạt, chỉ là vô vị, nhưng lại giống như vạn dặm sông băng (? giống như lạnh lùng nhỉ?) 

“Ngươi~!” Long Cách Uyên muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cổ họng lại đau nhức, cơ bản không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Rơi vào đường cùng, chỉ đứng dậy lùi về sau, nhìn xem những biến chuyển của hắn.

Nhan Thất Dạ nhìn Long Cách Uyên một hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Hắn nâng tay đè lên huyệt thái dương nhu nhu vài cái, sau đó lại nhìn về phía Long Cách Uyên, lúc này ánh mắt của hắn trở nên mơ hồ và có chút khó hiểu.

Long Cách Uyên không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng mình có thể cảm giác được, giờ phút này hắn rất nguy hiểm, với bộ dạng lúc trước hoàn toàn bất đồng. Hai đồng tử đen kịt dường như không đáy, trong bóng tối lại càng lóe sáng.

Hồi lâu sau, Nhan Thất Dạ cuối cùng cũng buông tha cho Long Cách Uyên, nhìn về Hứa Như Khói. Nhìn thấy nữ tử vẫn trần như nhộng, khẽ nhíu mày. 

Hứa Như Khói chỉ cảm thấy chính mình rơi vào một khoảng không đen tối, không có bất kì ánh sáng nào.


“Đem y phục của ngươi mang lên”, Nhan Thất Dạ đột nhiên mở miệng. Giọng nói chậm rãi, giọng điệu nhàn nhạt, không có phẫn nộ, không có chán ghét, thật ra là không có một chấn động gì để biểu lộ.

Hứa Như Khói lập tức lui về phía sau, nàng cảm thấy người trước mặt này không phải là trượng phu của mình. Hắn đã thay đổi, không hề táo bạo lỗ mãng, lại trở nên kinh hoảng khủng bố. Xung quanh hắn toát ra khí tức âm u lạnh lẽo, khiến cho người khác không có bất kì ý tứ chống đối cùng vi phạm.

Nhan Thất Dạ gặp Hứa Như Khói như mất hồn vội vàng tìm kiếm quần áo, chính hắn chậm rãi đứng lên, lúc đầu cảm giác mắt và phần bụng có chút đau đớn, bất quá loại đau đớn này cũng chẳng là gì. Nếu cùng trước kia so sánh một chút thì loại đau đớn này quả thực là một loại hưởng thụ.

Nhan Thất Dạ nhìn về phía Long Cách Uyên, ánh mắt y thật là trống rỗng, khẩu khí không chút gợn sóng, “Ngươi có thể đi rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận