Tin tức Thân Giác đính hôn với Kiều Giang Nguyên nhanh chóng được truyền đi, làm kinh động đến toàn bộ giới quý tộc ở đế đô, thậm chí các trang báo lớn đều tranh nhau đăng tin trước. Kỳ thật cái này cũng có liên quan đến tác phong của huyết tộc, đại bộ phận huyết tộc đều không thích đeo thứ gông xiềng mang mỹ danh là hôn nhân này lên người, bọn họ quen thói tùy tiện, thích thì ở bên nhau, không thích thì không ở cùng nhau nữa, rất ít người nguyện ý kết hôn. Nếu như kết hôn rồi, ngày tháng tuổi già dông dài về sau đều sẽ bị cột vào với nhau.
Bởi vì huyết tộc không thể ly hôn.
Đồng thời Thân Giác và Kiều Giang Nguyên còn đều là đàn ông. Tuy rằng luật pháp huyết tộc không cấm hôn nhân đồng tính, nhưng đại bộ phận huyết tộc khi kết hôn đều là khác phái.
Kiều Giang Nguyên vốn định nhảy cóc qua bước đính hôn này, nhưng Thân Giác không đồng ý, cho nên bọn họ cứ đính hôn trước, còn ngày kết hôn thì được định ở cuối năm.
Dù sao cũng là lễ đính hôn của hai vị công tước, hết thảy đều không thể sơ xài. Từ lúc tin tức bọn họ muốn đính hôn được truyền ra, người của hai nhà đều vội đến phát điên, đặc biệt là Kiều gia. Thân Giác bên này không có trực hệ tới giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được một vị anh họ mà huyết thống chắc phải bắn đại bác tám đời mới qua nổi.
Gia cảnh nhà anh họ sa sút, toàn bộ lộ phí khi đến đế đô đều đều là Thân Giác trợ cấp.
Đến lúc đó vị anh họ này sẽ đảm đương vai trò người nhà của Thân Giác, tới tham gia nghi thức của lễ đính hôn.
Trong khoảng thời gian chuẩn bị lễ đính hôn này, Kiều Giang Nguyên tới tìm Thân Giác càng thường xuyên hơn, là một vị hôn phu, y nghiễm nhiên trở thành vị chủ nhân còn lại của trang viên, người hầu trong trang viên khi nhìn thấy Kiều Giang Nguyên, thái độ càng thêm cung kính.
……
“Xem lâu như vậy rồi, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Kiều Giang Nguyên đi đến bên cạnh Thân Giác, thấy đối phương vẫn còn chuyên tâm trên bàn làm việc, không khỏi mở miệng nói.
Y đã ngồi ở chỗ này một tiếng đồng hồ, Diệp Nghiệp cũng đã tiến vào thay nước trà một lần rồi, nhưng Thân Giác thậm chí còn chưa từng ngẩng đầu lên.
Kiều Giang Nguyên nói xong, thấy Thân Giác vẫn còn bất động, ánh mắt khẽ nhúc nhích, bèn vươn tay nhẹ nhàng che đi tập văn kiện mà đối phương đang xem, “Được rồi, công việc có làm mãi cũng không hết được, công tước đại nhân của tôi ơi, ngài thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
Thân Giác nhìn bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, ánh mắt cũng bất biến, “Bỏ ra.”
Kiều Giang Nguyên: “……”
Y nhấp môi, thỏa hiệp thu tay lại, “Được rồi, em cứ tiếp tục xem đi, tôi chờ em.”
Một lần chờ này chờ tới tận ba tiếng đồng hồ, y ngồi trên sô pha trong thư phòng, gần như là sắp ngủ gật đến nơi rồi mới nghe thấy tiếng động của ghế dựa bên kia.
Kiều Giang Nguyên vội vàng ngẩng đầu lên, thì thấy Thân Giác đã đứng dậy.
Cậu chỉnh đốn lại quần áo rồi nhấc chân đi ra ngoài. Kiều Giang Nguyên thấy thế, vội vàng gọi Thân Giác một tiếng, “Em đi đâu vậy?”
Thân Giác nghe thấy thanh âm của Kiều Giang Nguyên, dường như có chút kinh ngạc, kinh ngạc đối phương vậy mà vẫn còn ở nơi này, “Đi ngủ, trời cũng sắp sáng rồi.”
Ánh mắt Kiều Giang Nguyên có chút u oán, “Tôi đã ở chỗ này đợi em ước chừng năm tiếng đồng hồ rồi, em xác định bây giờ phải đi ngủ ngay?” Y lấy đồng hồ quả quýt trong túi ra, “Từ giờ cho đến hừng đông chỉ còn ba mươi phút nữa, mà hôm nay em và tôi nói chuyện với nhau còn không quá năm câu. Thân Giác, chúng ta đã sắp kết hôn.”
Đối với Thân Giác mà nói, Kiều Giang Nguyên chỉ là một công cụ để cậu lợi dụng mà thôi, cậu gần như là không đặt chút tâm tư nào lên người đối phương cả. Nhưng khi nghe đối phương nói vậy, cậu cảm thấy mình có lẽ là đã quá mức có lệ.
Thân Giác suy nghĩ một chút, bèn thay đổi phương hướng. Cậu đi đến cạnh một chiếc sô pha khác, ngồi xuống, còn ngồi vô cùng nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào Kiều Giang Nguyên, “Vậy bây giờ anh muốn nói cái gì?”
Biểu tình Kiều Giang Nguyên trong nháy mắt cứng đờ, hơn nửa ngày, y mới bất đắc dĩ bật cười, như là đang xả giận.
Y đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh Thân Giác, thấy ánh mắt cậu chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm mình, y khẽ mím môi, thử vươn tay ra. Lúc y sắp chạm vào tay cậu, Thân Giác “Vèo” một cái thu tay về.
“Anh làm cái gì vậy?” Thân Giác nhíu mi.
Kiều Giang Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói: “Thân Giác, chúng ta sắp kết hôn rồi, em có biết không?”
“Biết.”
“Vậy em không cảm thấy chúng ta hẳn là nên bồi dưỡng cảm tình sao? Chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể ngồi ở chỗ này.” Kiều Giang Nguyên nhìn Thân Giác lạnh nhạt như băng lúc này, đột nhiên có chút hoài niệm Thân Giác trước kia.
Khi đó Thân Giác vô cùng ương ngạnh, trừ bỏ gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp ra thì gần như chỗ nào cũng là khuyết điểm, lại còn có một chút dính người. Bất kể là Kiều Giang Nguyên đi đến chỗ nào, Thân Giác cũng phải đi theo đến cùng, nếu Kiều Giang Nguyên quen một người bạn mới, Thân Giác sẽ ngầm điều tra người kia thật rõ ràng, lại nói những chuyện đó cho Kiều Giang Nguyên biết, để Kiều Giang Nguyên đừng ngây ngốc mà bị lừa.
Khi đó cậu quá dính người, thậm chí khiến Kiều Giang Nguyên có chút phiền chán. Y phiền chán Thân Giác tùy thời đều muốn khống chế hướng đi của y, quản lý vòng giao tiếp của y.
Hiện tại Thân Giác không còn ương ngạnh như trước nữa, gặp chuyện cũng bình tĩnh, ngoại trừ quá mức lạnh nhạt thì gần như không có tật xấu gì.
Nhưng Kiều Giang Nguyên ngược lại có chút hy vọng Thân Giác dính người trước kia có thể quay trở về, không đúng, nếu hai người có thể trung hoà cho nhau thì tốt rồi.
Con người chính là như vậy, đã muốn tự do, lại muốn có cả tình yêu.
……
Kiều Giang Nguyên thấy Thân Giác lạnh nhạt như vậy thì có chút bất lực, nhưng y cũng muốn có thể trở thành người hòa tan đi khối băng lạnh trên người Thân Giác.
Dục Thanh có thể nhìn thấy, y cũng muốn nhìn thấy.
“Nếu không, hôm nay tôi không quay về nữa?” Kiều Giang Nguyên thấy Thân Giác không nói lời nào, lại một lần nữa thử thăm dò nói.
Y cảm thấy bọn họ rất nhanh nữa sẽ kết hôn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cũng không phải một ý hay. Thân Giác không chủ động, thế thì y chỉ có thể chủ động.
Thân Giác không nghĩ nhiều nên gật đầu, trong mắt Kiều Giang Nguyên lập tức hiện lên một mạt vui mừng. Cho dù y biết mình chỉ được ngủ ở phòng dành cho khách thôi cũng đã khiến y vui sướng vô cùng rồi.
Kiều Giang Nguyên là người cực kỳ có kiên nhẫn, y cảm thấy nếu bước được bước đầu tiên, sau này tất sẽ có thêm bước thứ hai, thứ ba, rồi mọi thứ sẽ theo đúng trình tự. Y muốn chiếm cứ vị trí của mình trong không gian cá nhân của Thân Giác.
Tháng ngày kế tiếp, Kiều Giang Nguyên luôn ngủ lại nơi này của Thân Giác, Thân Giác cũng không cự tuyệt. Lúc tham gia yến hội bên ngoài, Kiều Giang Nguyên sẽ càng thân mật ôm eo Thân Giác. Chỉ là lúc y muốn tiến thêm một bước nữa thì lại bị cự tuyệt.
Thân Giác lui về phía sau một bước, ánh mắt và động tác đều bày tỏ rõ sự kháng cự của cậu.
Kiều Giang Nguyên thấy thế thì chỉ mỉm cười, thu tay về, “Được rồi, không hôn em, chúng ta đi vào thôi.”
Thời gian thoáng cái trôi qua, mới đó mà đã đến trước lễ đính hôn của Thân Giác và Kiều Giang Nguyên một ngày. Dựa theo lệ thường, ngày trước khi diễn ra lễ đính hôn thì hai bên không được gặp mặt nhau, cho nên ngày hôm nay Kiều Giang Nguyên đành trở về trang viên của mình. Toàn bộ ban ngày, y đều không thể chợp mắt, vì đã sắp đến lễ đính hôn.
Trời mới vừa sẩm tối, Kiều Giang Nguyên đã rời khỏi giường. Y không cần nam phó hầu hạ, vì y ngại đối phương động tác quá chậm. Lúc cha Kiều Giang Nguyên nhìn thấy Kiều Giang Nguyên xuống lầu, khẽ lắc tờ báo trong tay, “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?”
Kiều Giang Nguyên đi qua, mỉm cười nói: “Cha, người hà tất phải giả bộ hồ đồ? Cha không biết hôm nay là ngày gì sao?”
“Chẳng qua cũng chỉ là một lễ đính hôn mà thôi.” Cha Kiều gấp tờ báo trong tay lại, kêu quản gia cẩn thận nói rõ trình tự tối nay lại một lần nữa.
Kiều Giang Nguyên ngồi ở bên cạnh nghe vô cùng nghiêm túc. Buổi tối 9 giờ, bọn họ sửa sang lại hết thảy, sau đó lập tức xuất phát đến khách sạn. Lễ đính hôn sẽ chính thức cử hành vào đúng 12h đêm nay.
Lúc Kiều Giang Nguyên đến, Thân Giác bên kia vẫn còn chưa thấy tới. Tới tận 11 giờ, Kiều Giang Nguyên mới nhìn thấy vị anh họ kia của Thân Giác chậm chạp tới.
Anh họ ở khách sạn trong thành phố chứ không ở trang viên của Thân Giác, cho nên bọn họ không xuất phát cùng nhau.
Chờ đến 11 giờ rưỡi, Kiều Giang Nguyên bắt đầu có chút nôn nóng. Hiện tại bạn bè thân thích đều đã lục tục nhập tòa rồi, nhưng nhân vật chính còn lại của buổi tiệc vẫn còn chưa thấy tới.
Cha Kiều đi đến bên cạnh Kiều Giang Nguyên, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa thấy người tới sao?”
Kiều Giang Nguyên ừ một tiếng.
Cha Kiều nhíu mi, “Chuyện gì thế này?” Ông thở dài, “Ngày hôm nay quan trọng như vậy, nó còn đến trễ sao? Đã nói là 10 giờ phải đến rồi, bây giờ 11 giờ rưỡi rồi mà vẫn chưa thấy đâu.”
“Cha, người đừng nóng giận, để con đi tìm em ấy.” Kiều Giang Nguyên nói xong thì lập tức đi ra ngoài, cha Kiều vội vàng giữ chặt y lại, “Thân Giác vẫn còn chưa tới, con lại rời đi, con để những người này lại xem ai đính hôn? Con đừng đi, sai người hầu đi là được rồi.”
Y vội vàng sai người hầu đi xem tình huống bên kia của Thân Giác như thế nào rồi.
Nhưng đến tận 12 giờ rưỡi, người hầu kia vẫn chưa trở về. Kiều Giang Nguyên đứng ngồi không yên, không màng đến sự phản đối của cha Kiều, cấp tốc rời khỏi khách sạn, tự mình lái xe đến trang viên của Thân Giác.
Y đến trang viên, nhìn thấy người hầu của mình đang đứng cạnh quản gia, người hầu sốt ruột nói cái gì đó với quản gia, mà biều tình quản gia lại vô cùng khó xử, còn lắc đầu liên tục.
Kiều Giang Nguyên xuống xe, đóng cửa xe, sắc mặt xanh mét đi vào bên trong. Quản gia nghe thấy tiếng động, nhìn thấy là Kiều Giang Nguyên, trên mặt hiện lên một chút hoảng hốt.
“Thân Giác đâu?” Kiều Giang Nguyên đứng trước mặt quản gia.
Người hầu bên cạnh lập tức mở miệng, “Công tước, bọn họ không cho tôi vào, cho nên tôi mới không thể nhìn thấy Thân công tước.”
Quản gia thực khó xử mà nhìn Kiều Giang Nguyên, “Công tước nhà chúng tôi…… ngài ấy.……”
“Em ấy làm sao vậy? Bị bệnh sao? Để ta vào thăm em ấy.” Kiều Giang Nguyên nói rồi lập tức đi vào bên trong, quản gia vội vàng ngăn cản.
“Không, không phải bị bệnh, là ngài ấy……”
Nói được một nửa rồi lại không nói tiếp.
Kiều Giang Nguyên chuyển mắt nhìn về phía quản gia, “Nếu không bị bệnh, ngươi hẳn là biết hôm nay là ngày gì chứ? Ngươi không gọi công tước nhà các ngươi dậy sao?”
Quản gia vẫn đứng chắn trước mặt Kiều Giang Nguyên, “Xin lỗi, công tước đại nhân của tôi hiện tại không tiện gặp khách.”
Kiều Giang Nguyên nghe vậy thì càng tức giận, y một đường lái xe đến đây kỳ thật đã nghẹn một bụng tức giận rồi, y cho rằng trừ khi Thân Giác đưa ra được một lý do chính đáng, nếu không y không có cách nào đơn giản tha thứ cho việc cậu đến trễ. Thế mà bây giờ quản gia của Thân Giác lại còn ngang nhiên dám ngăn cản y ở ngoài trang viên
“Ta còn là khách sao? Hôm nay là ngày ta và công tước các ngươi đính hôn.”
Kiều Giang Nguyên trực tiếp đẩy quản gia ra, đi vào bên trong, quản gia thấy thế, cũng không dám tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ có thể đi theo phía sau khuyên nhủ Kiều Giang Nguyên: “Kiều công tước, chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi, nhưng công tước của chúng tôi hiện tại đích xác không tiện gặp khách.”
Kiều Giang Nguyên mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi lên lầu, y đi đến thư phòng trước, không nhìn thấy Thân Giác đâu, bèn chuyển hướng đi về phía phòng ngủ của Thân Giác. Lúc sắp đến cửa phòng ngủ rồi, đột nhiên có một bóng người bất ngờ nhảy ra.
Là Diệp Nghiệp.
Diệp Nghiệp vô cùng hoảng loạn chắn trước mặt Kiều Giang Nguyên, “Kiều công tước, hiện tại công tước của chúng tôi thực sự không tiện gặp khách, phiền ngài đợi ở phòng khách một lúc ạ.”
Đây là người thứ hai nói với y Thân Giác không tiện gặp khách.
Bất kể là hai chữ “Không tiện” hay là một chữ “Khách” này đều khiến Kiều Giang Nguyên vô cùng bực bội.
Hôn phu của y vào ngày đính hôn lại đến trễ, thậm chí còn có thể nói là thất ước. Bây giờ bạn bè thân thích đều đang ở khách sạn chờ bọn họ, thế mà người hầu của Thân Giác còn muốn ngăn cản y.
Hết thảy chuyện này đều khiến Kiều Giang Nguyên giận không thể át.
Giờ khắc này y bất chấp cái gì phong độ quý tộc, trực tiếp đẩy Diệp Nghiệp ra, đi nhanh về phía trước.
Rất nhanh, y đã đứng ở trước cửa phòng Thân Giác.
Phía sau cửa vô cùng im ắng, Kiều Giang Nguyên bình phục lại tâm tình, mới duỗi tay gõ cửa.
“Thân Giác, em đã dậy chưa?” Khác với giọng điệu lúc nãy, ngữ khí hiện tại của Kiều Giang Nguyên lại trở nên ôn hòa.
Không có ai trả lời.
Lúc này Kiều Giang Nguyên đột nhiên quay đầu lại, phát hiện quản gia và Diệp Nghiệp lúc nãy vẫn còn ngăn cản mình bây giờ đều đang đứng ở rất xa, biểu tình của bọn họ đều vô cùng phức tạp. Kiều Giang Nguyên không khỏi nhíu mi, trong thoáng chốc, dường như y nghĩ tới cái gì đó, vươn tay ra vặn nắm cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...