Tả Khâu bảo Hoa Khanh Trần theo mình vào thư phòng, nhanh chóng viết tấu chương, ra hiệu cho Hoa Khanh Trần nhìn xung quanh, không có ai. Tả Khâu đóng cửa lại, chắp tay thi lễ với không khí: "Ngũ độc Giang Nam, xin các vị xuất hiện, ta nhờ các vị giúp đôi việc."
Tả Khâu vái ba cái, một ông cụ đen gầy, trên đầu nổi một cái bướu to như cái trống bay tới trước mặt Tả Khâu, giọng khàn khàn hỏi: "Tả đại nhân có chuyện gì?"
"Bao đại sư, chuyện hôm nay ngài cũng thấy rồi, Tri châu Doanh Châu xem mạng người như cỏ rác, giết người lương thiện để mạo nhận công danh, chặn giết người tố cáo lên trên, người và thần đều căm phẫn. Ta muốn dâng tấu nhưng sợ tấu chương của ta không đến được kinh thành, bị bọn chúng chặn lại, dù có đến được kinh thành, hẳn là tấu chương này cũng không đến được tay của Hoàng thượng, đảng Hoàng hậu có thế lực lớn trong triều, Trung Thư Tỉnh đã hoàn toàn bị bọn họ nắm giữ. Ta đã đoán được đại khái ai mời các vị đến bảo vệ ta, ta muốn xin ngài thông qua người đó, đưa tấu chương của ta lên triều đình."
Bao lão đầu cười, lộ ra cái miệng đầy răng đen: "Ngươi là người thông minh, nhưng hẳn là vị kia không muốn để ý đến ngươi nữa rồi. Chúng ta đã một năm không nhận được tiền thuê, chúng ta còn bảo vệ ngươi là vì ngươi là một vị quan tốt, hơn nữa, xung quanh ngươi có Vô Nhận và Cuồng thúc, rảnh rỗi không có việc gì chơi với hai người họ cũng rất thú vị."
Lòng Tả Khâu trầm xuống: "Hiện tại thế lực đảng Hoàng hậu đang mạnh, trước mắt ta chỉ có thể thông qua thầy của ta là Đại Lý Tự Khanh Đoàn đại nhân để dâng tấu, ông ấy luôn bị đảng Hoàng hậu chèn ép trông chừng, tấu chương này của ta sợ là sẽ mang đến tai họa cho thầy."
"Ở kinh thành, ngoại trừ Đoàn đại nhân ngươi không còn bạn bè nào khác đáng tin cậy để giúp ngươi truyền lên trên sao?"
"Cấp bậc của bọn họ chưa đủ."
"Chuyện này có hơi phiền phức." Bao lão đầu sờ cái bướu trên đầu: "Hay là ngươi đưa tấu chương cho ta, ta đi thử xem, ném thẳng nó vào đại nội thì sao?"
"Không được!" Tả Khâu không cần suy nghĩ đã từ chối, tự ý vào đại nội là phạm pháp.
"Vậy ngươi nói xem nên là thế nào?"
Tả Khâu suy nghĩ một lát, dựa vào bàn viết một dòng chữ: Tri châu Doanh Châu, giết người mạo công, giết sạch ba thôn, người người oán trách.
Tả Khâu đưa tấu chương cho Bao lão nhân: "Bao đại sư, xin ngài giao tấu chương của ta có vị chủ cũ của ngài, người kia không muốn quản chuyện của ta nữa, ta cũng không cần ông ta quản. Nhưng có lẽ ông ta trung thành với Hoàng thượng, giết người lương thiện mạo nhân công lao là quốc sự, không phải gia sự."
Sau đó, Tả Khâu đưa tờ giấy kia cho Bao lão nhân: "Sau khi giao tấu chương xong, cho dù ông ta dâng hay không dâng lên vẫn xin ngài tìm trẻ con truyền nội dung trên giấy này ra ngoài, thêm nữa là nhờ người khắc lên cột đá trước Đại Tiền Môn."
Tả Khâu lại bái Bao lão đầu: "Xin đại sư chú ý an toàn, lần này đi trở về bình an."
Bao lão đầu vươn tay nhận tấu chương và tờ giấy rồi nhét vào trong vạt áo, chắp tay nói: "Ngươi cứ chờ đi." Thân thể nhoáng lên, đã không còn bóng dáng.
"Công phu tốt!" Hoa Khanh Trần nãy giờ đứng một bên khen.
Tả Khâu xoay người lại, nói với Hoa Khanh Trần: "Nguyên Hữu, ngươi về lại kinh thành, chú ý kĩ tình hình, nhờ phụ thân của ngươi giúp đỡ, dâng tấu vạch tội Tri châu Doanh Châu."
Hoa Khanh Trần ôm quyền: "Vâng."
"Chú ý an toàn." Tả Khâu vỗ vai Hoa Khanh Trần: "Tất cả các đường vào kinh hẳn là đều bị ngăn cản, ngươi đi tìm Mục Bình, bảo hắn hôm nay gửi tấu chương xin công lao, phái quân đội hộ tống, ta mượn 50 người kia qua, giả thành quân sĩ, ngươi cũng giả thành quân sĩ đi cùng với họ, an toàn hơn chút."
"Đại nhân, nếu phái hết 50 người kia đi, lỡ như người Thát lại đến tấn công thành thì phải làm sao, hoặc là Tri châu Doanh Châu kia lấy cớ phái quan binh đến lục soát thành thì làm thế nào? Chi bằng không mang theo, ta nghĩ tên cẩu quan kia dù có to gan đến đâu cũng không dám cướp quân thiếp của quân Trấn Biên đâu."
"Không, hắn ta làm ra chuyện ác độc như thế, gan còn lớn hơn cả trời, đảng Hoàng hậu tất nhiên sẽ giúp hắn ta che giấu kĩ càng, nhờ vào đó mà tranh công, thậm chí còn vu cáo hãm hại chúng ta."
Hai người bàn bạc một lát, quyết định phái 25 người đi theo cùng, để lại 25 người thủ thành. 50 tên "giặc cướp" thu giữa đường này có võ công cao cường, hiện tại đã một lòng với Tả Khâu vì Tả Khâu đối xử tốt với họ, dẫn dắt họ làm người chứ không phải là thanh đao giết người. Lần này đánh úp Thát Đát, mỗi người bọn họ đều lập không ít công lao, Tả Khâu và Mục Bình cũng báo cáo lên theo đúng sự thật.
Sau khi Hoa Khanh Trần đi, Tả Khâu đóng thành, chưa được sự cho phép thì không được ra khỏi thành, nói với bên ngoài là đề phòng người Thát đến trả thù.
Mạc Tuyết Dao hỏi Đan Tầm: "Ngươi nói xem tấu chương của Tả đại nhân có thể đưa lên trên không?"
Đan Tầm duỗi tay chân: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, thường xuyên xem bói sẽ ảnh hưởng đến công đức của ta. Ừm, ngươi chỉ cần nhớ, Tả đại nhân và Hoa Hoa đều là người sống lâu, sau này đừng hỏi lại vấn đề tương tự thế này nữa."
Mạc Tuyết Dao nổi giận, xoay người đi tìm Văn Ngạn Xung: "Đại Thông, vẫn đang học à? Nghỉ ngơi đi."
Văn Ngạn Xung ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, ra hiệu cho Mạc Tuyết Dao ngồi xuống trước, hắn tiếp tục đọc sách rồi ghi chép. Mạc Tuyết Dao buồn bực hỏi: "Lần nào ta đến ngươi cũng đổi sách khác, chúng ta không mang nhiều sách như vậy, mấy quyển sách này của ngươi ở đâu có thế?"
"Thầy là người đã gặp thì sẽ không quên, ngài ấy viết lại những quyển sách đã từng đọc cho ta." Văn Ngạn Xung đau khổ nói: "Ta không học nhiều biết rộng như thầy, chỉ có thể nỗ lực hết sức. Còn hai tháng nữa ta phải đến kinh thành để thi nên thầy tăng lượng bài học." Mạc Tuyết Dao cười nham hiểm: "Ngươi cũng có ngày hôm nay! Nhớ ngày đó ngươi còn cười nhạo ta đần."
"Ta sai rồi. Ngoài trời còn có trời, so với thầy ta chỉ là một con giun thôi." Tâm trạng Mạc Tuyết Dao rất tốt, nàng thuận tay cầm quyển du ký, ngồi đối diện với Văn Ngạn Xung bắt đầu đọc.
Lư Long đóng thành hai tháng, không có chuyện gì xảy ra. Trong thời gian đó, Tả Khâu phái mấy người đến Nghĩa Vũ dò xét tình hình, quay về đều báo cáo không có khác thường.
Không khác thường mới thật sự khác thường.
Tả Khâu mời Đan Tầm qua xem xét: "Đại tiên, Tri châu Doanh Châu biết rõ chúng ta đã tấu lên trên nhưng lại không có hành động gì khác, thật sự là khả nghi, xin ngươi đi xem thử."
"Ừ, gọi ta là Đan Tầm."
"Xin Đan Tầm đi Doanh Châu điều tra một chuyến."
"Thế này còn tạm được, đi đây." Đan Tầm không đem theo gì, cũng không chào hỏi Mạc Tuyết Dao, cứ thế mà chạy. Mấy ngày nay Mạc Tuyết Dao cứ lải nhải suốt, lo Tri châu Doanh Châu sẽ chơi xấu, lỗ tai Đan Tầm sắp mài ra kén đến nơi rồi, vừa lúc đi thăm dò xem.
Đan Tầm tìm ngựa, đứng ở trên đầu ngựa phi nhanh trong một ngày đã đến thành Nghĩa Vũ. Trong thành vẫn lộn xộn như trước, Đan Tầm lấy một viên mã não trên người một tên trộm, tiến vào phủ Tri châu làm chút chuyện.
Đan Tầm đi chưa đến hai ngày, Lư Long đón tiếp sứ thần của thiên tử, trận thế rất lớn, Thiếu khanh của Đại Lý Tự, Thị lang Hình bộ, Thị lang Binh bộ, Đốc sát Ngự sử, Ngự Lâm quân, thêm những người linh tinh khác tổng cộng hơn 300 người, bao vây huyện nha Lư Long.
Đốc sát Ngự sử Triệu Thực nói với Tả Khâu: "Tri châu Doanh Châu cáo trạng ngươi thông đồng với địch, giết người lương thiện mạo nhận công lao, có nhân chứng, vật chứng. Ngươi cáo trạng Tri châu Doanh Châu giết người lương thiện mạo nhận công lao, chỉ có nhân chứng, không có vật chứng. Chúng ta phụng chỉ đến đây điều tra sự thật."
"Tất cả mọi người trong huyện nha đứng yên tại chỗ, chúng ta muốn điều tra tìm bằng chứng, tiến hành dò hỏi." Một quan viên áo đen nói.
Mạc Tuyết Dao sợ ngây người, nàng không ngờ sự việc lại có thể phát triển kì lạ như vậy.
Tả Khâu ra hiệu cho mọi người đừng lộn xộn: "Đều ở lại hết đi, thành thật trả lời câu hỏi của các vị đại nhân."
Nhóm Cẩm Y vệ bắt đầu tìm kiếm khắp huyện nha, mười mấy quan viên tiến hành dò hỏi riêng người của huyện nha, câu hỏi đa dạng đủ loại, ví dụ như: "Tả Khâu đi giết người Thát lúc nào, giết bao nhiêu người Thát, dùng binh khí gì?", "Ngày 28 tháng Chạp Tả đại nhân ăn gì?", "Dân cư từ nơi khác đến trong thành có thống kê hay không?", "Ngày 15 tháng giêng Tả đại nhân mặc quần áo màu gì?"...
Mạc Tuyết Dao trả lời mấy câu hỏi hơi lộn xộn, lén liếc nhìn về phía phòng ngủ, nàng rất sợ kho báu của Đan Tầm bị Cẩm Y vệ tìm ra, như vậy, dù Tả đại nhân có lý cũng không thể nói nên lời. May là Cẩm Y vệ ra khỏi phòng nàng với hai tay trống trơn, không lấy gì cả.
Hổ Đản Nhi, Tam Nha Tử và Thuận Nghĩa đang dưỡng thương ở hậu viện của huyện nha bị thẩm vấn trọng điểm, thậm chí còn dùng hình, mục đích lại chỉ là vì phán đoán xem bọn họ có vu cáo hãm hại Tri châu Doanh Châu là Hoàng Ngọc không. Mạc Tuyết Dao và người trong nha môn không đành lòng nhưng chẳng thể làm gì, sợ một khi không cẩn thận sẽ khiến Tả đại nhân bị buộc tội.
Mấy ngày nay, người trong huyện nha đều sống trong hoảng sợ.
Mạc Tuyết Dao vô cùng hy vọng Đan Tầm có thể ở bên cạnh mình, đáng tiếc nàng chuột đã bị Tả Khâu phái đi, đến nay vẫn chưa về. Nàng lặng lẽ tìm Văn Ngạn Xung, hỏi: "Chứng cứ mà tên cẩu quan kia vu cáo hãm hại Tả đại nhân là gì? Chúng ta có cách nào phản bác không?"
Văn Ngạn Xung nhìn xung quanh, thì thầm: "Thiếu Khanh của Đại Lý Tự lén nói với thầy, tên Tri châu kia trình lên một phần bức thư Tả đại nhân viết cho người Thát, còn có hai thôn dân làm chứng, nghe nói bên tên Tri châu kia còn có mấy bức thư tương tự."
"Thư chắc chắn là làm giả! Người làm chứng chắc chắn cũng có vấn đề!" Mạc Tuyết Dao căm giận nói.
"Vì thư từ như vậy là chứng cứ trực tiếp nhất, nên họ đến Lư Long kiểm chứng trước. Lần này những quan viên Hoàng thượng phái đi nhìn bề ngoài là trung lập, nhưng thật ra phần lớn đều là đảng bảo hoàng. Thầy không làm chuyện trái với lương tâm thì hẳn không có vấn đề gì, ngược lại đảng Hoàng hậu sẽ gặp vấn đề lớn. Không có vấn đề thì những người ngày cũng sẽ tìm ra vấn đề, huống chi, bọn chúng vốn đúng là làm ra chuyện giết người mạo nhận công lao."
Ngày thứ hai, những viên quan từ trong kinh đến đó đi tìm kiếm manh mối ở trong và ngoài thành, huyện nha vẫn bị bao vây.
Mọi người trong thành Lư Long sau khi nghe tin này thì sợ hãi, họ nhốn nháo tụ tập lại thảo luận, thợ rèn Thôi cầm khảm đao mới ra lò chém mạnh lên cái bàn dài, tức giận nói: "Chỗ chúng ta khó khăn lắm mới có một vị quan tốt, đào giếng nước cho chúng ta, còn đánh bại người Thát, mấy kẻ gian đó dám vu cáo hãm hại Tả đại nhân, ta liều mạng với bọn chúng!"
Lão Ông vội kéo hắn ta: "Đừng nói bậy! Đừng gây họa cho Tả đại nhân."
"Cơn tức này ta nhịn không nổi!"
"Đúng vậy, Ông lão, ngài đưa ra chủ ý đi, chúng ta không thể để Tả đại nhân bị oan được!" Mọi người quay quanh nhao nhao nói.
Ông lão hạ hai tay xuống: "Mọi người an tâm đừng vội, không được để người ta nắm được cán, gây thêm họa cho Tả đại nhân, ta có một chủ ý..."
"Chủ ý gì thế?" Có người không kiềm nổi tò mò, giục Ông lão nói nhanh.
"Trên sử sách có dù vạn dân, thư vạn dân, mặc dù chúng ta không nhiều người như vậy, nhưng người toàn thành cũng gần bốn nghìn, ta viết bài văn khen ngợi Tả đại nhân, mọi người kí tên phía sau, không biết chữ thì ấn dấu tay, trình cái này lên, có lẽ sẽ có lợi cho Tả đại nhân."
"Được, ta đi lấy bút cho ngài, ngài viết nhanh đi."
Quan điểm của dân chúng biên thùy vô cùng mộc mạc, bọn họ cảm thấy Tả đại nhân tốt, bị người ta oan uổng, phải nghĩ cách giúp đỡ.
"Thư vạn dân" rất nhanh đã viết xong, chưa đến một đêm đã giao đến tay quan viên thẩm án. Không biết những viên quan này nghĩ như thế nào, dù sao Tả Khâu sau khi nhìn thấy thư vạn dân dài thật dài này thì hốc mắt đỏ hoe, nửa năm nay, hắn vất vả không uổng công.
Người trong kinh thành đến Lư Long mười ngày, không tìm ra bất kì chứng cứ Tả Khâu thông đồng với địch nào, ngược lại còn chứng kiến rõ ràng những công trạng của Tả Khâu, biết cả chuyện có linh thử giúp người ở đây tìm được vị trí lấy nước giếng.
Tả Khâu có ba tội trạng: Một là thông đồng với địch, có thư do Tri châu Doanh Châu trình lên làm bằng chứng, thứ hai là giết người lương thiện mạo nhận công lao, có hai người dân làm chứng, ba là lập từ đường cho bản thân, nhận nhang đèn của dân thành Lư Long.
Qua kiểm chứng thực tế, chữ của Tả Khâu và chữ trên bức thư thông đồng với địch có lực bút khác nhau, chứng minh đây là làm giả. Thời gian giết người mạo nhận công lao không khớp, lúc ấy Tả Khâu đang ở huyện nha, có biết bao nhiêu người làm chứng. Trong từ đường chỉ cung phụng hai con chuột, càng chẳng có chút liên quan nào với Tả Khâu.
Sau khi chứng minh Tả Khâu trong sạch, người trong kinh thành rời Lư Long, chạy tới Nghĩa Vũ, điều tra án Tri châu Doanh Châu thông đồng với địch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...