Táo gai là sơn tra, là quả đỏ đỏ này nè mọi người, hay dùng làm hồ lô trong phim cổ trang í.
Khi cửa được đóng lại, Hách Điềm mở mắt, cậu vươn tay từ trong chăn sờ lên đôi mắt của mình, không phải ảo giác, hơi đau.
Trong bóng tối mọi thứ đều mờ mịt, nhưng đúng là hôm nay cậu có nhìn thấy những đồ vật mơ hồ, chẳng qua là chỉ xuất hiện một chút mà lúc đó cậu thì không chú ý lắm.
Hách Điềm kéo chăn qua đầu, trằn trọc hồi lâu mới ngủ được.
Hôm sau, Lục Trì Dự ngồi xe lăn gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào trong.
Hách Điềm đã thức dậy từ sớm, nghe được tiếng động liền xốc chăn lên, ngồi trên giường nhìn Lục tiên sinh.
Ơ, buổi sáng cũng bị mờ.
Trước khi Lục Trì Dự cất lời, Hách Điềm nói: "Tiên sinh, hình như tôi bị cận".
Cái này là học được từ sách vở, Hách Điềm cảm thấy triệu chứng rất giống.
"Cận?" Nói xong hắn điều khiển xe lăn đến bên cửa sổ.
"Chính là thấy không rõ lắm".
Lục Trì Dự vươn tay giữ gáy cậu, mở mí mắt nhìn kỹ, trông còn nguyên vẹn không hao tổn gì ngay cả tơ máu cũng không có.
Hắn thả tay xuống hỏi: "Còn có triệu chứng nào không?".
Hách Điềm lắc đầu, hơi do dự: "Lúc trước có mấy lần phát bệnh thì mắt rất đau, còn chảy máu nữa".
Lục Trì Dự im lặng một hồi: "Chúng ta đi ngay bây giờ".
"Vâng".
Theo yêu cầu của tiên sinh, cậu biến về bản thể rồi nhảy vào lòng bàn tay ngài.
Lục Trì Dự nhanh chóng dẫn theo Hách Điềm rời khỏi biệt thự nhà họ Lục dưới sự hộ tống của một vệ sĩ.
Mà bên kia thành phố S, Lục Chấn Hưng mặt mày âm u đang đứng trước trại tạm giam.
Lục Trì Thanh vẫn bị bắt, lý do là người bị hại đến giờ vẫn không tìm thấy, mà chứng cứ Lục Trì Thanh trói người có vô cùng xác thực, hơn nữa có Lục Trì Dự tạo áp lực, dù là ông ta tự mình đến đây cũng không có cách nào mang Lục Trì Thanh đi được.
Chỉ ở trong một đêm mà khuôn mặt Lục Trì Thanh đã mang vẻ tiều tụy.
Hắn thật sự không ngờ sẽ bị bắt rồi bị đưa vào đồn cảnh sát.
Sau khi cha Lục chết, hắn không cần giả bộ ngoan ngoãn, làm việc luôn phóng túng, thường xuyên chạy đến trước mặt Lục Trì Dự ghê tởm hắn, nhưng từ trước đến nay Lục Trì Dự luôn nhường nhịn khá nhiều.
Kể từ khi bị đánh hắn đã cảm thấy bất thường nhưng chỉ cho rằng Lục Trì Dự bị tàn phế trong lòng thấy thất bại, không nghĩ tới Lục Trì Dự sẽ thật sự không để ý đến tình anh em, cũng tốn công cha Lục dặn dò trước khi lâm chung.
Lục Trì Dự đúng là muốn hủy hoại hắn hoàn toàn!
Nghĩ đến cái giường ngủ cứng ngắc làm cả người đau nhức và ánh mắt hung ác, lối sống lôi thôi của bạn tù, Lục Trì Thanh nghiến răng hét với Lục Chấn Hưng đang ở bên ngoài: "Ba, ba nhất định phải cứu con ra ngoài!"
Lục Chấn Hưng nheo đôi mắt sắc bén liếc về phía người bên cạnh, người cảnh sát đi theo quả nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông ta sầm mặt: "Cháu nói bậy bạ gì đó, đương nhiên chú sẽ nghĩ cách cứu cháu, chú là chú hai của cháu, làm sao mà mặc kệ cháu được".
Tuy nhận được lời đảm bảo nhưng trong lòng Lục Trì Thanh vẫn lo lắng, nhưng hắn cũng sợ chọc giận Lục Trì Dự liền không hề ầm ĩ nữa, chỉ dùng ánh mắt biểu đạt hy vọng.
Lục Chấn Hưng lại quan tâm vài câu liền như không có việc gì theo cảnh sát ra ngoài.
Rời khỏi trại tạm giam, Lục Chấn Hưng cũng không quay đầu lại, lên xe.
"Lục Trì Dự thế nào rồi?"
"Sáng nay ra ngoài, nhìn thì như muốn đi du lịch".
"Du lịch? Lục Trì Dự thật sự có hứng thú à, tình nhân nhỏ kia của hắn không thấy đâu thật à? Chắc chắn không phải là nó giấu người?"
"Cái này...!Tôi không biết".
Sắc mặt Lục Chấn Hưng châm biếm: "Nó đúng là rất giống lão già khốn kiếp kia, quá máu lạnh, tình nhân nhỏ không biết sống chết thế nào còn đi du lịch".
Đầu kia điện thoại im lặng.
"Nó muốn đi đâu? Đuổi kịp được không?"
"Hắn chỉ dẫn theo Vương Hưng".
Đây là điều không thể, Lục Trì Dự chỉ có một đội vệ sĩ chỉ huy bởi Vương Hưng, rất khó thâm nhập.
"Quên đi, sớm muộn gì nó cũng mất tất cả thôi, tùy nó".
Đến khi Lục Trì Dự không còn gì, đem Lục Trì Thanh về là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cúp điện thoại, Lục Chấn Hưng nghe trợ lý tài chính cá nhân báo cáo, càng nghe càng cười tươi như thể nhìn thấy tiền tài và Lục thị tương lai đều thuộc về mình.
Thành phố Y, thành phố du lịch nổi tiếng trong nước.
Cửa máy bay tư nhân màu trắng chậm rãi mở ra, vệ sĩ đồ đen tỉ mỉ đẩy xe lăn xuống sân bay từ trên tầng thượng, Lục Trì Dự cẩn thận bảo vệ quả dâu nhỏ trong tay.
Lúc ngồi máy bay tên nhóc kia hưng phấn cực kỳ, rõ ràng là thấy không rõ mà vẫn nài nỉ hắn bay cao hơn một chút, xích lại cửa sổ nhìn mây và trời bên ngoài.
Vào phòng, Vương Hưng im lặng đi ra, Hách Điềm liền vội vã biến trở lại hình người.
Lục Trì Dự sớm có chuẩn bị đưa quần áo cho cậu.
Hách Điềm mặc áo sơ mi trắng và quần yếm màu xám, còn thiếu một chiếc mũ họa sĩ thì trông thật sự giống công tử nhỏ nho nhã thời dân quốc.
"Bây giờ ra ngoài ạ?"
Lục Trì Dự nhìn ánh mắt hơi mờ của cậu, gật đầu.
Lúc đi ra ngoài, vệ sĩ Vương Hưng mặc thường phục đi theo sau hai người không xa, Hách Điềm chịu trách nhiệm đẩy xe lăn, Lục Trì Dự thỉnh thoảng chỉ hướng đi.
Ba người đi đến núi Thanh Thành phía tây nam của thành phố Y.
Người ta đồn rằng ở đây có sự kiện thần quái, dân bản địa nói trên diễn đàn là từng thấy yêu tinh, miêu tả không rõ thật hay giả, không thể phán đoán, Lục Trì Dự cũng chỉ mang Hách Điềm tới thử vận may.
Độ cao so với mặt biển của núi Thanh Thành không tới một nghìn mét, nhìn ra xa xa có cây xanh tươi, mây mù lượn lờ, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vọng đường núi, rất có sắc thái huyền bí.
Điều này làm cho hai người hơi mong đợi, nhưng vấn đề nan giải chính là việc lên xuống xe lăn bất tiện.
Hách Điềm bê không nổi, mà để Vương Hưng mang đi, dù là Hách Điềm hay Lục Trì Dự đều thấy không ổn.
Vả lại ở đây không phải là địa điểm du lịch hút khách của thành phố Y, không được khai phá hoàn toàn nên không có ai khiêng đi.
"Tiên sinh, tôi tự đi lên, hai người ở đây chờ tôi được không?".
Hách Điềm đề nghị vậy vì chỉ có cậu mới có thể phát hiện yêu tinh.
Lục Trì Dự nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mà dưới ánh mắt tha thiết cầu xin của Hách Điềm mới đồng ý.
Được chấp thuận, Hách Điềm cười tươi, lại nói với Vương Hưng đứng phía sau: "Phiền anh bảo vệ tiên sinh".
Đây vốn là trách nhiệm của Vương Hưng, anh ta cứng đờ gật đầu.
Trong lòng anh cảm thấy ủy thác này kì lạ, nói như thể cậu nhóc này đang bảo vệ tiên sinh, vị trí có vẻ hơi sai.
"Nhanh trở lại".
Hách Điềm gật đầu, xoay người đi lên núi.
Lục Trì Dự nhìn theo cậu nhóc áo trắng quần xám bước lên từng bậc từng bậc đá, biến mất giữa bóng cây dày đặc chỉ còn lại thềm đá trống trải lốm đốm ánh sáng.
Hách Điềm lên núi, đi qua một vòng rồi lại một vòng bậc thang, dần đến gần sườn núi.
Ở đây cây cỏ tràn đầy không khí mát lạnh, hít một hơi, mũi hơi hồng.
Cậu vừa đi vừa nhìn xung quanh, nghĩ bước ra ngoài bậc thang thử xem, nhưng núi có dốc đứng, cậu vừa duỗi chân lại lùi về.
Nhìn độ cao cách mặt đất mấy trăm mét mà buồn rầu, nếu như sẩy chân ngã xuống thì chắc chắn không còn xương, nhất là người mềm mại như cậu.
Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể tiếp tục leo lên.
Trên núi Thanh Thành ngoại trừ một hai cái đình cổ dùng để nghỉ chân thì không còn gì, ngay cả một vị khách du lịch cùng không.
Hách Điềm nghĩ rằng cả ngọn núi chỉ có một người còn sống là cậu đang bước đi.
Đi mệt rồi, cậu tìm được một tảng đá to trên một cái bệ nhô ra ngồi nghỉ.
Nhìn thành phố thấp thoáng dưới tán cây xa xa, giữa lớp không khí trông có vẻ mênh mông mà hư vô.
Nhìn một hồi liền say mê.
Lạch cạch.
Nghe như tiếng hòn đá nhỏ bị đá, Hách Điềm vội quay đầu lại, vẻ mặt hồi hộp.
Trước mặt cậu chẳng biết khi nào đã có một người cầm một cái rổ, bên trong là táo gai tươi còn dính nước, đang cười tủm tỉm nhìn về phía cậu.
"Anh trai nhỏ này, mua táo gai không?"
Hách Điềm cảm giác người này rất khác, phải nói là anh ta không giống con người, hơi thở của anh ta hoàn mỹ hòa quyện vào núi Thanh Thành, không hề có cảm giác xa cách.
"Bao...!bao nhiêu tiền?".
Nói thì nói vậy, nhưng cậu chưa từng gặp yêu tinh khác nên không tránh khỏi có hơi sợ, nhất là dâu tây như cậu nằm cuối chuỗi thức ăn.
Thanh niên cười tủm tỉm kia nhìn ra Hách Điềm sợ, nghiêng eo vỗ một tảng đá khác, để rổ qua một bên rồi ngồi xuống.
"Không đắt không đắt, 200 tệ* một kí, lần đầu tôi gặp yêu tinh kỳ lạ như vậy, cậu là ai á?"
Bị liếc một cái đã biết không phải người, Hách Điềm càng hồi hộp hơn, mông xê ra sau, mở to mắt nhìn anh ta.
*Xấp xỉ 723k.
"Trời ạ tôi sẽ không ăn cậu đâu, tôi chỉ thích ăn táo gai thôi".
Nói xong lấy một trái trong rổ ăn tại chỗ, lại lấy ra một trái khác: "Nè, không lấy tiền đâu".
Hách Điềm dè dặt nhận, nhưng không ăn: "Tôi rất kỳ lạ ư?"
Thanh niên ăn rồi nhả hạt táo gai: "Quanh thân cậu đều là linh khí, như quả bóng bay bị vỡ, vậy mà còn không kỳ lạ?"
"Quả bóng bị vỡ?" Hách Điềm thì thào lặp lại.
"Thôi không nói nữa đâu, cậu mua táo gai hông? 200 tệ một kí, chua ngọt ngon miệng không lừa cậu đâu!" Thanh niên cầm rổ kia bỗng nhiên âm trầm lại gần: "Không mua thì tôi liền nguyền rủa cậu đấy".
Lúc này Hách Điềm đã nhìn ra thanh niên không có ý xấu: "Anh lừa tôi, yêu tinh sẽ không học nguyền rủa".
Đây là sự thật, lão thần tiên từng nói yêu quái hiện đại tu đều là chính thống, tà thuật như nguyền rủa tất cả đều không được dính, một khí dính vào thì linh khí toàn thân sẽ tan vỡ.
Thấy không lừa được Hách Điềm, thanh niên kia gãi đầu: "Không còn cách nào, không lãng phí thời gian với cậu nữa, tôi phải xuống núi bán táo gai".
Anh ta xoay người đi về phía chân núi, như thể chưa từng xuất hiện tò mò về thân phận của Hách Điềm.
"Chờ đã!"
"Cậu đổi ý quyết định mua táo gai hả!"
Dường như thanh niên rất nóng lòng bán táo gai, Hách Điềm đứng lên: "Tôi có chút chuyện muốn hỏi ý kiến anh, nếu như chịu giúp thì tôi sẽ mua hết táo gai của anh".
Nói thì khí phách thế nhưng thật ra trên người một đồng cũng không có, cơ mà để lát nữa có thể mượn tiên sinh.
Vừa nghe có chuyện làm ăn, thanh niên táo gai liền ngồi lại tảng đá.
"Được, muốn hỏi gì?"
"Không phải anh vừa nói tôi như quả bóng bị vỡ, toàn thân rỉ linh khí à, có cách nào trị được không?"
Vẻ mặt thanh niên sơn tra kia hơi phức tạp: "Linh thể tan vỡ mới có thể làm linh khí tản đi khắp nơi, nếu không phải thì là tu bàng môn tà đạo làm linh khí mất khống chế nổ tan xác..."
Hách Điềm ngỡ ngàng lắc đầu: "Tôi không làm gì hết mà".
Thanh niên sơn tra hiển nhiên biết cậu không nói dối, thiếu niên ngồi đối diện trên tảng đá xinh đẹp, đôi mắt sạch sẽ, hơi thở thuần khiết, mùi cũng vô cùng tươi mát dễ chịu, yêu tinh ngửi rất thích, đâu có giống yêu làm việc ác.
"Bản thế của cậu là gì?"
Lúc này Hách Điềm không giấu giếm: "Dâu tây".
Vẻ mặt thanh niên táo gai liền trở nên rất kỳ quái: "Dâu? Sao có thể?"
Bản edit chỉ được đăng ở wattpad Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...