Trong sân, người đàn ông nghiêm giọng quát hỏi: "Lão đồng chí, bà có dám cam đoan mình nói thật không? Tôi đã hỏi những người khác rồi, bọn họ đều nói bà có đưa một cô gái trẻ về nhà.""Không biết người ta là ai mà bà lại dám cho cô ta ở lại à?""Cô ta có thư giới thiệu không? Có giấy phép công tác không? Ai cho phép bà tự mình thu lưu người có thân phận không rõ ràng hả?”Ồ, thì ra là thế.Kiều Vi đã đoán được danh tính của người đàn ông ở bên ngoài sân rồi.Màu tiến vào đi, tôi ở đây này!Cô mở miệng nhưng cổ họng lại đau quá.
Đau đến mức tôi chỉ phát ra vài âm thanh khàn khàn.Kiều Vi nhìn về phía cửa, giường ở cuối, chiếc bàn gãy hơi hướng ra ngoài.
Muốn ra cửa phải đi bộ tới, cách đó khoảng năm sáu bước.
Chỉ cần có thể đi tới là có thể mở cửa và kêu cứu.Kiều Vi trước tiên đỡ chiếc giường, sau đó là chiếc bàn, chậm rãi yếu ớt bước một bước, lại một bước nữa...Trong sân, lão thái thái không thể phủ nhận mình sợ hãi người đàn ông này, thấp giọng thừa nhận: “Nàng chỉ là một cô bé, không phải người mù lang thang, không… nàng đến tỉnh lỵ để tìm.” người nào đó..."Người đàn ông hỏi: "Cô ấy ở đâu?"Bà lão chỉ vào túp lều do gia đình mình dựng trong góc, mở miệng nói dối: “Hôm qua tôi thấy cô ấy về, hôm nay lại không thấy cô ấy ra ngoài, hẳn là cô ấy ở đây.”Người đàn ông mím môi và sải bước tới.Bà lão cảm thấy có chút áy náy, kỳ thật bà căn bản không nhìn thấy Kiều Vi.
Hôm qua cô đi thăm họ hàng và bỏ bê bữa cơm của Kiều Vi.
Kiều Vi cũng không đến tìm cô, hôm nay cô muốn lừa dối anh, ai biết bỗng nhiên người đàn ông mặc quân phục lái xe jeep này tới tìm Kiều Vi.Xét theo khí chất khi nói chuyện, anh ta trông giống như một cán bộ cấp cao.
Không biết đó là ai.“Kiều Vi!” Người đàn ông đập cửa, “Là tôi đây!”Kiều Vi ở trong phòng, trong lòng hét lớn: Vào đi! Mời vào!Tuy nhiên, cổ họng tôi đau đến mức tôi không thể hét lên và tôi cảm thấy lo lắng.
Cô bước thêm một bước về phía trước, vịn vào bàn để thở.May mắn thay, người đàn ông dường như đang kiềm chế rất nhiều cơn tức giận, vỗ nhẹ vài cái cũng không có người phản ứng, quay đầu lại hỏi: "Cô ấy có ở đó không?"Bà lão lo lắng: “Con có ở đó không?”Một tiếng "rầm", người đàn ông đá tung cánh cửa! Bản lề của trục cửa đều bị gãy.Bà già sợ hãi lùi lại.Kiều Vi lo lắng sợ người đàn ông rời đi mà không nghe thấy tiếng đáp lại, khi cô nghe thấy một tiếng “ầm” lớn, cửa mở ra, ánh nắng từ bên ngoài ùa vào, nghiêng như thác ánh sáng, bao phủ căn nhà nhỏ.
sáng và tối.Khung cửa ngắn, người đàn ông cao lớn cúi đầu bước vào, đứng trong thác ánh sáng, lạnh lùng nhìn cô.Anh ta mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, có bờ vai rộng, cao và đôi chân dài.
Ánh sáng chiếu vào một bên mặt anh, cắt khuôn mặt anh thành hai nửa sáng và tối.Một bên có cạnh sắc và đôi mắt sắc bén.
Sống mũi cao một bên đổ bóng như đỉnh núi.Anh mím chặt môi, không biết là đang ủ rũ hay đang đè nén cảm xúc, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Kiều Vi...""Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có thể lựa chọn.""Ly hôn, hoặc về nhà với tôi."Đúng như Kiều Vi dự đoán, người đàn ông này chính là Nghiêm Lỗi, chồng của Kiều Vi Vi ban đầu được nữ chính nhắm tới.Anh ấy luôn gọi Kiều Vi Vi là Kiều Vi, thật trùng hợp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...