Nguyệt Ly Phong phi thân vượt qua dòng sông, trong nháy mắt đã đứng sau lưng Sở Lương Âm, Sở Lương Âm cũng không thèm nhìn hắn, nhấc chân đi tới chỗ khe hở của vách đá, Nguyệt Ly Phong đi sau, liếc mắt nhìn bề rộng của khe hở kia, đi một mình vào trong, muốn xoay người cũng khó.
Sở Lương Âm tiêu sái bước vào, quả nhiên rất hẹp, khe hở này cao chừng mấy trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước), nhưng bởi vì chiều rộng có hạn, cho nên ngẩng đầu nhìn thật giống như cái lồng sắt nhốt người, càng đi vào sâu cảm giác càng thêm ngột ngạt.
Sở Lương Âm đi vào trong một lúc, Nguyệt Ly Phong mới đi vào, hai bên khe hở là vách đá nhẵn bóng khô ráo, vả lại trước mặt còn có gió thổi đến, có thể đoán được đường ra đằng trước, cộng thêm cách đá như thể, ắt hẳn bình thường có người thường xuyên lui tới, có lẽ đây chính là đường tắt đi vào Song Khuyết.
Bước đi của Sở Lương Âm không nhanh lắm, không gian chật hẹp, lại không thể xoay người, chỉ có thể đi từ từ.
Nguyệt Ly Phong và nàng duy trì một khoảng cách nhất định, Sở Lương Âm đi chậm hắn cũng đi chậm, Sở Lương Âm đi nhanh, hắn cũng đi nhanh, hai người giống như điều khiển từ xa, hơn nữa còn ở trong khe hở, thoạt nhìn rất buồn cười.
“Mệt chết đi được.” Sở Lương Âm đi phía trước lên tiếng than phiền, đi vào nơi chật hẹp thế này, cho dù võ công cao cường cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể bước từng bước, dựa vào hai chân của mình để đi, vách đá hai bên ma sát với cánh tay, đúng là mệt chết.
“Võ công sư thúc cao cường, đi một đoạn như vậy đã là cái gì chứ.” Nguyệt Ly Phong đi phía sau trả lời, giọng điệu châm biếm.
“Ngươi không nói lời nào người ta không nói ngươi câm đâu. Họ Nguyệt kia, hiện tại ở đây ngươi đừng có mà chọc ta, ở đây chỉ ta với ngươi, hơn nữa nơi này vừa hẻo lánh vừa chật hẹp, nếu như lão nương giải quyết ngươi, bảo đảm không ai tìm được.” Sở Lương Âm bất ngờ quay lại nhìn hắn, nhưng thân thể không quay lại, chỉ có đầu và tay xoay lại, thoạt nhìn rất kỳ quái.
Khóe môi Nguyệt Ly Phong cong lên nụ cười nhàn nhạt, vừa nhã nhặn vừa ôn hòa, toát ra rực rỡ của ánh mặt trời, bừng sáng cả không gian eo hẹp, thế nhưng ở trong này chỉ có một ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cho nên trông hai người có vẻ âm u thiếu sức sống.
“Sư thúc định ở đâu giết người diệt khẩu sao? Đều nói ‘con ong độc nhất ở đuôi, nữ nhân độc nhất ở nơi tấm lòng’, xem ra lời này không sai chút nào.” Hắn trực tiếp nhìn nàng, nụ tươi cười phơi phới như cũ.
Sở Lương Âm uốn éo thân thể, vất vả xoay cả người lại, nàng đối mặt với Nguyệt Ly Phong, hai người ở nơi chật hẹp giằng co với nhau, muốn kéo dài cũng khó khăn, nếu thật sự động thủ lại càng không thể ra tay được, lúc này, vũ khí duy nhất chỉ có thể là võ mồm.
“Họ Nguyệt kia, ngươi không cần dùng mấy lời này kích động bà, ta biết ngươi nhiều năm như vậy, đã sớm biết. Nói như thế, lúc trước đã nói, mai này chúng ta nước sông không phạm nước giếng, vừa nãy ngươi chủ động ra tay hãm hại bà, định tính toán thế nào?” Nàng để một tay lên vách đá, tư thế kia y hệt đại ca giang hồ.
Nguyệt Ly Phong khẽ cười nhạt, nhìn thoáng nơi khác, sau đó tầm mắt dính chặt trên mặt Sở Lương Âm, chậm rãi: “Nếu như ta nhớ không lầm, người động thủ trước chẳng phải là cô hay sao?” Hắn không gọi sư thúc, mà dùng ‘cô’.
Lông mày Sở Lương Âm nhíu lại, gương mặt dữ tợn, “Thúi lắm, ngươi động thủ trước, đừng tưởng trời tối bà đây không thấy, bà đây có con mắt thứ ba đấy nhé, thấy rõ lắm.” Ăn nói thô tục, đây là điều Nguyệt Ly Phong ghét nhất.
Nụ cười trên mặt thu lại vài phần, Nguyệt Ly Phong bĩnh tĩnh như trước, “Cô nói mình có con mắt thứ ba, có thể thấy rõ cô luôn nhìn ngó ta, nói cách khác, cô luôn tìm cơ hội ra tay, nói tới nói lui, cũng chẳng phải cô đang thừa nhận cô liên tục nghĩ cách hãm hại ta?”
“Bà đây tìm cách hãm hại ngươi? Bà chẳng có thời gian rỗi mà làm mấy chuyện ruồi bu, Vân Liệt Triệu còn không biết tung tích ở đâu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Bà đây mất cả ngày để nghĩ tới ngươi?” Lời nói của nàng rõ ràng là công kích, thế nhưng nghe qua có chút gì đó là lạ.
Chỉ có điều Nguyệt Ly Phong cũng không suy nghĩ nhiều, nhẹ giọng cười một tiếng, mang theo vài phần giễu cợt, “Thật vậy à? Đã như vậy chúng ta quay lại điểm ban đầu. Hiện tại ta cũng rất lo lắng cho Lục sư thúc, không có thời gian so đo với cô.”
“Tốt, mặc dù ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu’ (không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được), nhưng hiện tại ngươi và ta có cùng một mục đích, không cần vì ngươi mà làm chậm trễ việc của bà đây.” Dứt lời, nàng theo bản năng xoay người nhanh chóng, nhưng lại quên mất bản thân hiện đang ở nơi chật hẹp, lúc quay lại có dùng lực, cánh tay ma sát với vách đá hai bên, khiến nàng ăn đau kêu thành tiếng.
“Mẹ nó, đau quá.” Nàng xoay cơ thể, giơ tay sờ một bên cánh tay, bên ngoài tay áo bị rách, nhưng cũng không thấy được bên trong, chẳng qua có hơi đau.
Nguyệt Ly Phong ở phía sau cười khẽ, rõ ràng là đang cười nàng.
Sở Lương Âm lần nữa quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm, hắn lơ đễnh nghiêng đầu nhìn, chỉ còn thiếu lè lưỡi chọc tức thôi.
Nhìn bộ dạng của hắn, ánh mắt Sở Lương Âm càng thêm mãnh liệt hung ác, bất ngờ, nàng lấy độ lớn của góc quỷ dị xoay người, giống như ám tiễn bay vèo đến trước mặt Nguyệt Ly Phong, một tay giữ lấy vạt áo của hắn, đem cả người hắn đặt trên vách đá.
Cả người Nguyệt Ly Phong dựa trên vách đá, khe hở vẻn vẹn bằng chiều rộng một người liền có chút khoảng cách, mà tốc độ của Sở Lương Âm quá nhanh, sau khi đem cả người hắn đặt trên vách đá, thân thể của nàng cũng chen vào chỗ khoảng cách đó, hai người mặt đối mặt, ở nơi eo hẹp như vậy, việc khi nãy khó mà thực hiện được, thế nhưng nhìn hiện tại đi, xem ra cũng rất dễ dàng.
Nhưng muốn trở lại ban đầu cũng không dễ lắm, Sở Lương Âm vẫn giữ vạt áo hắn, cũng phát hiện tư thế này không bình thường, sau lưng mình là vách đá gắt gao đè ép, phía trước là Nguyệt Ly Phong, thật đúng là tầng tầng vách đá bao quanh, một tảng đá khảm một tảng đá, khía cạnh nào nhìn cũng thấy hoàn chỉnh, hơn nữa còn hết sức hoàn mỹ, nhưng bởi vì trên dưới trái phải đều có áp lực, cho nên muốn tách hai tảng ra cũng khó khăn hơn gấp bội.
Nguyệt Ly Phong nhìn Sở Lương Âm trước mặt, trên thực tế hai người bọn họ không thèm để ý khoảng cách với nhau, ngay cả hơi thở của đối phương phun lên mặt mình.
Nàng giữ vạt áo của hắn, trái lại hắn không hề tỏ ra nhếch nhách gì cả, rũ mắt nhìn thân thể hai người dán chặt vào nhau, lại cảm thấy vách đá sau lưng gắt gao chèn ép, hắn thản nhiên nói: “Thế này không được hay cho lắm, mặc dù ở đây không có ai khác, nhưng vẫn không ổn, sư thúc có thể đi ra được không?” Hắn lịch sự ôn hòa nhắc nhở, nhưng hô hấp của hắn thì không phải thế.
“Bà đây cũng muốn, nhưng hiện tại chỉ cần hít thở thôi ta cũng thấy phía sau lưng rất đau, hay là ngươi đi ra trước đi?” Nếu như một người có thể xê dịch, như thế ắt hẳn phải chịu ma sát với vách đá, mà hiện tại vách đá gắt gao đè ép như vậy, nếu như ma sát chắc hẳn sẽ ăn đau không nhỏ, nhất định rất đau, nàng không muốn di chuyển đâu.
Nguyệt Ly Phong có chút bất đắc dĩ, “Nhưng người ra tay trước là sư thúc, người đi trước không phải nên là sư thúc hay sao? Lời nói này của hắn thật có lý.
Sở Lương Âm nhíu mày, ngông cuồng trả lời, “Dựa vào cái gì? Bà đây không muốn di chuyện, nếu ngươi không muốn dính vào bà thì đi ra đi.”
Nguyệt Ly Phong nghe được lời của nàng, đôi mắt cười rộ lên, nhìn hắn khoảng cách gần như vậy, có thể thấy gương mặt trơn bóng như ngọc không thấy lỗ chân lông của hắn, “Chẳng lẽ sư thúc cố tình tạo khoảng cách gần với Ly Phong? Việc này khiến Ly Phong không thể không nghĩ là sư thúc cố tình chiếm tiện nghi của Ly Phong sao?” Khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười không thể không phơi phới hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...