Xách một thùng nước ấm lớn, Nhĩ Tương nhắm mắt đi đến phòng của Sở Lương Âm, mặc dù hắn có võ công trong người, nhưng không uyên thâm như Hoành Hạ, chẳng qua hắn học để rèn luyện thân thể thôi, nhưng mà, công phu có làm hắn cường tráng thân thể hay không cũng chẳng có tác dụng mấy, hắn chỉ cần mang vật nặng hai chuyến thì đã bắt đầu thở dốc.
Đem thùng nước đặt dưới đất, hắn nghỉ ngơi chốc lát, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đột nhiên, trước mắt có ánh sáng xẹt qua, bóng dáng Sở Lương Âm mờ nhạt thoáng qua, hắn lập tức để tay xuống nhìn kỹ hơn, nhưng lại không thấy gì cả, đừng nói là bóng người, ngay cả một con ruồi muỗi cũng không có.
Nhĩ Tương nhíu mày, hắn đứng cách phòng Sở Lương Âm chỉ hơn mười thước, hắn chưa tới mức không thấy rõ đồ vật, rõ ràng có một bóng người đi ngang qua, màu trắng, chắc hẳn là bóng người, nhưng mà, trong nháy mắt đã không thấy, chẳng lẽ hắn bị hoa mắt thật sao?
Xách thùng nước lên lần nữa, Nhĩ Tương nhanh chóng đi đến phòng Sở Lương Âm, vừa đi tới cửa đã nhìn thấy, Sở Lương Âm đã đứng ở ngay cửa sổ, gió thổi hiu hiu vào, bên ngoài trời cũng đã tối hẳn.
Nhĩ Tương không lên tiếng, xách thùng nước đổ vào trong thùng nước tắm, đi lại mấy lần như thế, lúc này mới đầy.
“Sư thúc, người tắm rửa đi!” Lau khô mồ hôi trên mặt, Nhĩ Tương đứng bên cạnh cửa, nhặt quần áo Sở Lương Âm đã ném dưới đất, xem ra hắn cũng bao luôn việc giặt quần áo cho Sở Lương Âm.
“Ừm, ngươi vất vả rồi.” Đóng cửa sổ lại, Sở Lương Âm xoay người mỉm cười với Nhĩ Tương, Nhĩ Tương sửng sốt, nhìn Sở Lương Âm cười rạng rỡ như vậy, hình như có chuyện gì đó rất vui.
“Ặc? Không vất vả, đa tạ sư thúc.” Hắn thật không biết tại sao tâm tình Sở Lương lại đặc biệt cao hứng như thế, có chuyện vui sao, Nhĩ Tương không khỏi rùng mình một cái, nàng ấy có chuyện vui gì nhỉ? Nói không chừng lại làm chuyện thương thiên hại lý gì đó.
Ngay lúc hắn còn miên man suy nghĩ, Sở Lương Âm đã đến đứng trước mặt hắn, nàng đi rất nhanh mang theo gió quất vào mặt hắn, khiến hai măt hắn rung lên, khẽ ngẩng đầu ngớ ngẩn nhìn Sở Lương Âm, “Sư thúc….”
Sở Lương Âm nhướng mày, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ lên mặt Nhĩ Tương, “Còn không đi? Định nhìn bà tắm à?”
“Hả?” Nhĩ Tương ngớ ra, ngay sau đó khẩn trương lắc đầu, một tay ôm thùng gỗ, một tay ôm quần áo dính đầy bụi bẩn của Sở Lương Âm, “Không phải không phải, Nhĩ Tương không dám, sư thúc đừng nóng giận.” Sau đó nhanh nhảu rời khỏi phòng Sở Lương Âm, gấp gáp để độ suýt chút nữa đã đặt mông ngồi dưới đất, nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn hệt như con thỏ nhỏ bị hù dọa.
Sở Lương Âm khẽ cười một tiếng, tiện tay đóng cửa lại, xoay người đi vào, ném quần áo xuống đất, sau cùng nội y màu xanh biếc rơi trên nền, dáng người thon thả duyên dáng biến mất sau tấm bình phong, chỉ để lại một cái bóng dụ hoặc người ta.
Đêm khuya vắng người, trấn nhỏ chìm trong đêm tối tĩnh mịch, đặc biệt càng thêm yên ả.
Trên đường phố, đèn lồng phía trước một khách điếm nhỏ đung đưa theo gió, ánh đèn mờ tối chỉ đủ chiếu sáng tấm bảng hiệu ở cửa.
Tất cả phòng ở sau hậu viện đều đã thổi tắt đèn, một mảnh tối đen kịt, trăng khuyết trên cao đã bị mây bay che mất, mặt đất lần nữa mất đi nguồn sáng.
Bỗng dưng, có hai gian phòng cách đó không xa đồng loạt thắp sáng, hai bóng người đi lại trong phòng, còn có thể nghe được từ một gian phòng truyền tới tiếng chửi rủa, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
“Mẹ nó, con cẩu nào dám hạ độc bà thế hả?” Tiếng chửi bậy của Sở Lương Âm vang xa đến mấy dặm, cả phòng nàng hỗn loạn, y phục trên người nàng cũng không còn ngay ngắn, hai tay gãi khắp người, cần cổ trắng ngần và cánh tay xuất hiện rất nhiều mẩn đỏ, những chỗ nàng gãi càng xuất hiện nhiều thêm, vén quần áo lên nhìn thoáng qua toàn là dấu mẩn đỏ, càng lúc càng ngứa, càng ngứa càng muốn gãi.
Thế nhưng, nàng ở bên này gãi ngứa mà chạy khắp phòng, cách đó hơn mười thước, người ở trong gian phòng kia cũng không khá hơn là mấy, Nguyệt Ly Phong ngồi trên ghế, nhẫn nại chịu đựng toàn thân như có hàng ngàn con kiến chích, cắn chặt răng, con ngươi đỏ hoằng, hai tay nắm thành quyền, không cần nhìn cũng biết trên tay đã nổi lên không biết bao nhiêu là nốt đỏ như bệnh sởi, tình hình này không khác biệt mấy so với Sở Lương Âm.
Sở Lương Âm chật vật trong phòng, vẫn còn trong tình trạng ngứa điên cuồng, rõ ràng nàng đã bỏ ‘ngứa ba ngày’ vào nước tắm của Nguyệt Ly Phong, sao kết quả lại hạ trên người mình?
“Mẹ kiếp, tên chết tiệt.” Ghế dựa bị nàng đá bay,trong đêm tối yên tĩnh, âm thanh cực kỳ vang dội.
Ở phòng bên kia, Nguyệt Ly Phong cũng vừa nghi hoặc vừa phẫn hận như nàng, rõ ràng hắn thừa dịp Sở Lương Âm không có ở trong phòng đã bỏ ‘ngứa ba ngày’ vào thùng nước tắm của nàng, sao ngược lại hắn bị??
Toàn bộ khách điếm chỉ có bọn họ là khách, động tĩnh lớn như thế, Nhĩ Tương và Hoành Hạ ở cách đó không xa đương nhiên nghe được, hai người uể oải từ trên giường bò dậy, đầu tiên là vọt vào phòng Nguyệt Ly Phong.
“Công tử…..Người, người làm sao vậy?” Hai người đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn cả người Nguyệt Ly Phong căng thẳng dường như đang cực lực chịu đựng điều gì đó.
Nguyệt Ly Phong thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, “Không có việc gì.” Có thể nhìn ra giọng nói của hắn rất khó chịu.
Hoành Hạ đi về phía trước vài bước, quan sát nhìn nốt đỏ trên cổ hắn, tức thì mở to mắt, miệng há lớn, “Chẳng lẽ đây là chuyện tốt của Thất sư thúc?”
Nhĩ Tương theo sau, cẩn thận vén ống tay áo Nguyệt Ly Phong, cũng hoảng sợ, nhìn thoáng Nguyệt Ly Phong, ánh mắt bất đắc dĩ nói, “Công tử, đây là ‘ngứa ba ngày’, không có giải dược, phải chờ ba ngày qua đi mới khỏi.”
“Ta biết, hai người trở về ngủ đi, ta không sao.” Nguyệt Ly Phong ngồi ở đó dường như không thể động, mỗi lần hô hấp đều cảm thấy da dẻ toàn thân ma sát ngứa ngáy vô cùng, cảm giác đó như đòi mạng.
Hoành Hạ và Nhĩ Tương nhìn nhau, cũng không nói gì.
“Bên phòng Thất sư thúc cũng sáng đèn, vừa nãy còn nghe tiếng Thất sư thúc mắng chửi người, để ta sang đấy xem.” Nhĩ Tương rũ mắt làm bộ đáng thương, sau đó trong chớp mắt xoay người đi ra khỏi phòng Nguyệt Ly Phong.
Cốc cốc, Sở Lương Âm lúc này vẫn còn lăn lộn trong phòng, nghe tiếng gõ cửa, Sở Lương Âm nhíu mày chửi rủa, khoác quần áo vào, thuận tiện gãi chỗ ngứa mấy cái, bước vài bước đã tới cửa, Nhĩ Tương ở bên ngoài bị hành động mở cửa thô lỗ của Sở Lương Âm dọa cho giật mình.
Nhĩ Tương trợn mắt há hốc mồm, nhìn Sở Lương Âm đang gãi ngứa mấy nốt đỏ, không nói nên lời.
“Thất sư thúc….người…Người cũng trúng ‘ngứa ba ngày’ sao?” Nhĩ Tương dường như đoán được chuyện gì đã xảy ra, hai người này hạ độc đối phương, ai dè lại hại ngược bản thân, giờ tốt rồi, ai cũng trúng chiêu, thật tốt!!
Mặt mày Sở Lương Âm hầm hầm tức giận, khiến Nhĩ Tương lui ra sau mấy bước.
“Ngươi nói cái gì? Chủ tử ngươi thế nào? Chết chưa?” Sở Lương Âm lớn tiếng chửi mắng, tuyệt đối không sợ Nguyệt Ly Phong nghe thấy.
Nhĩ Tương nuốt nước miếng, “Vẫn chưa…công tử có thể nhịn được.”
“Hừ, đáng lẽ bà nên hạ độc dược mới đúng, độc chết cái tên vô liêm sỉ kia, dám kê đơn bà, con mẹ nó dạy dỗ chưa đủ phải không?” Giọng nàng vút cao, vang vọng cả bầu trời đêm, Nhĩ Tương cúi đầu nhìn mũi chân mình, khiến người ta không nhìn rõ gương mặt hiện tại của hắn. Mặc kệ Sở Lương Âm rống giận thế nào, hắn cũng chẳng thấy sợ hãi, ngược lại nín nhịn cười, ây ôi, hắn phải nói thế nào đây!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...