Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Cốc cốc cốc! Sở Lương Âm vừa đặt lưng nằm xuống chưa được bao lâu, đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, không nhẫn nại nhíu mày, “Ai?”

“Còn ai nữa? Là ta đây, mau mở cửa.” Giọng nói của Ninh Chiêu Nhiên cách một cánh cửa vang lên, nghe như tiếng yêu nghiệt, hơn nữa tửu lâu ban đêm khá yên tĩnh lại càng vang dội hơn.

Két, Sở Lương Âm ngồi dậy đi ra mở cửa cho nàng, đập vào mắt chính là chậu hắc mẫu đơn, đóa hoa lớn như cái bát, chính là chậu hoa đã thấy ở Tồn Hương đường lúc sáng.

“Ý gì đây?” Sở Lương Âm nhíu mày, quan sát Ninh Chiêu Nhiên ôm chậu hắc mẫu đơn đi vào, lạnh lùng hỏi.

“Còn ý gì nữa? Đương nhiên là để tặng cô rồi.” Đem chậu hoa đặt lên trên bàn, Ninh Chiêu Nhiên phủi phủi tay, “Thế nào? Có đủ thành ý chưa?”

Sở Lương Âm xoay người đóng cửa lại, chậm rãi đi đến cạnh bàn, đưa tay sờ đóa hoa vô cùng lớn kia, sau đó rụt tay về, “Cô tặng cho ta?”

Ninh Chiêu Nhiên nở nụ cười quyến rũ, chợt nghiêng người, khuôn mặt tinh xảo để sát với gương mặt của Sở Lương Âm, “Đương nhiên không phải ta, là ca ca ta.”

“Ca ca cô?” Sở Lương Âm để hai tay trước ngực, rất có ý tứ nhìn nàng hỏi: “Ca ca của cô đến đây sao?”


Ninh Chiêu Nhiên xoay người kéo ghế ra ngồi, một tay khẽ vuốt mái tóc dài trên vai, “Đã đến đây, nhưng huynh ấy có việc gấp phải đi rồi. Mặc dù không gặp được cô, chỉ có tâm ý của huynh ấy, nhìn đi, đây chính là tâm ý của huynh ấy.”

Sở Lương Âm cười một tiếng, giọng điệu có chút kỳ quái: “Hắn ta tự mình đi mua?”

“Tất nhiên.” Ninh Chiêu Nhiên khẽ hất cằm đắc ý.

“Thật vậy sao? Vậy ta thật cảm động, cảm ơn.” Nàng ngồi trên ghế nở nụ cười hứng thú.

Ninh Chiêu Nhiên cũng không phát hiện ra điểm nào không đúng, con ngươi khẽ chuyển, liền thấy ‘Dạ sương’ được đặt trên bàn trà nhỏ cạnh cửa sổ, nàng nhìn ‘Dạ sương’ rồi lại nhìn Sở Lương Âm, “Khi nãy cô không có ở đây là vì đi trộm đồ chơi này à?”

“Ừm.” Sở Lương Âm gật đầu trả lời.

“Đây là hoa gì? Sao ta chưa từng thấy qua.” Ninh Chiêu Nhiên cầm lên lay qua lay lại, khẳng định loài hoa này nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Hoa độc.” Sở Lương Âm lạnh nhạt nói.


“Có độc?” Ninh Chiêu Nhiên nhanh tay ném trả lại, sợ bị dính độc, “Cô đem cái này về làm gì?”

“Tự có chỗ hữu dụng. Trời cũng đã tối lắm rồi, Ninh đại tiểu thư mau trở về phòng đi, ta muốn đi ngủ.” Đứng lên, nắm tay Ninh Chiêu Nhiên, dẫn nàng đi vài bước đến cửa, mở cửa ra, đem nàng ra ngoài, đóng cửa lại, tất cả hành động đều rất lưu loát.

“Được rồi được rồi, ta trở về ngủ là được chứ gì, nhưng mà cô đừng có quên tâm ý của ca ca ta đấy.” Lúc gần đi cũng không quên nhắc đến tâm ý của Ninh Tùy Phong.

Sở Lương Âm ở sau cửa nghe vậy, cười lạnh hai tiếng, tâm ý? Quả nhiên là tâm ý!!!

Sáng sớm hôm sau, Sở Lương Âm vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Nhĩ Tương đang bưng chậu nước đi ngang, Nhĩ Tương cũng nhìn thấy Sở Lương Âm, phút chốc dừng lại nhìn Sở Lương Âm, lại nhìn chậu nước trong tay mình, nháy mắt mấy cái, ngập ngừng nói: “Thất sư thúc muốn rửa mặt sao?”

Sở Lương Âm đứng ở cửa khẽ nhíu mày, “Đưa vào trong đi.” Thị lực của Nhĩ Tương càng ngày càng tốt rồi đó.

Nhĩ Tương bưng chậu nước vào trong phòng Sở Lương Âm, vừa đi vào liền thấy chậu hắc mẫu đơn, hai mắt tròn xoe kinh ngạc, quay đầu nhìn Sở Lương Âm, “Thất sư thúc…..Mẫu đơn này là người mua?” Đem chậu nước để lên ghế, hắn đi đến gần nhìn, đóa hoa rất lớn, hình như lớn gấp hai lần mặt gương mặt nhỏ nhắn của hắn.


“Ờ.” Sở Lương Âm thản nhiên trả lời, sau đó đi tới rửa tay rửa mặt.

Nhĩ Tương thò tay sờ đóa hoa, vừa chạm vào liền rụt tay lại, sợ làm hỏng.

Rửa mặt qua loa xong, Sở Lương Âm liếc mắt thấy bộ dạng yêu thích của Nhĩ tương liền hỏi, “Thích hả?”

Nhĩ Tương dò xét ánh mắt của Sở Lương Âm, hơi đỏ mặt gật đầu, “Rất đẹp.”

“Thích thì đem đi đi.” Sở Lương Âm cầm kiếm trên bàn xoay người rời đi, để lại một mình Nhĩ Tương đứng ở đó mở to hai mắt nhìn, hoa này đưa cho hắn?

Đi xuống lầu, đại sảnh lớn như vậy cũng kín người không còn chỗ ngồi, đập vào mắt toàn là đầu người với đầu người, dù là vậy, Sở Lương Âm chỉ cần liếc mắt cũng thấy được Ninh Chiêu Nhiên đã chiếm được chỗ tốt, một chân đạp lên ghế dài bên trái, bày ra tư thế người lạ chớ lại gần, roi da suốt ngày vắt ngang hông cũng được để trên bàn trước mặt, mắt hẹp dài như muốn thông báo cho người khác biết người này chớ nên đụng vào.

“Tẩu tử tương lai, tối hôm qua ngủ ngon chứ?” Nhìn thấy Sở Lương Âm đi tới, Ninh Chiêu Nhiên nở nụ cười sáng lạn, ngọt sớt gọi một tiếng tẩu tử.

Ninh Chiêu Nhiên không kiêng dè gọi một tiếng tẩu tử, hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò nhìn sang đây, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đám người này có những gương mặt quen thuộc, ở Vân Vọng sơn đều đã có gặp qua, chỉ là hai vị kia có nhớ rõ hay không thôi.

“Bây giờ gọi một tiếng tẩu tử, ta đây không phải chiếm tiện nghi của ca ca cô sao?” Sở Lương Âm đặt kiếm trong tay lên bàn, xoảng một tiếng, những ánh mắt tò mò ban nãy vội nhìn sang nơi khác.


“Không sao không sao, ca ca ta sẽ rất vui.” Ninh Chiêu Nhiên cực kỳ hài lòng, chỉ cần nàng bình thường thuyết phục, chuyện này xem như thành công.

Khóe miệng Sở Lương Âm cong cong, ngoài cười nhưng trong không cười, trên bàn chỉ có một bình trà, cái gì cũng không có, đột nhiên nàng vỗ lên bàn, tạo ra âm thanh ầm ầm rất lớn, trong nháy mắt cả tửu lâu đều yên tĩnh.

“Tiểu nhị, mau mang thức ăn lên đây, lão nương đói bụng.” Nàng tùy tiện rống một tiếng, lông mi xoắn xuýt, ánh mắt bất thiện, càng làm cho người bốn phía không dám hô hấp, đệ tử Tùng Vụ môn đều là người nho nhã lệ độ, chỉ duy nhất nữ nhân họ Sở này là bưu hãn thô lỗ, chẳng ai là không nghe đến đại danh của nàng, một thân một mình quét sạch Đường môn Liễu châu, xác phơi khắp nơi, người có thủ đoạn độc ác như vậy, nếu không chọc được thì đừng chọc tới.

Tiểu Nhị bên kia đáp lời, chợt chạy nhanh như chớp, có thể nói là do trong lòng sợ hãi.

Ninh Chiêu Nhiên cười châm biếm Sở Lương Âm, bờ vai run run, bỗng dưng, ánh mắt nàng khẽ động, nụ cười trên mặt cứng ngắc mấy phần, sau đó chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thay đổi dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

“A, kia không phải là Gia Cát công tử sao?” Không biết là ai đã hô to, tửu lâu đang yên tĩnh nhất thời xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía lầu trên, chỉ thấy có một người từ trên lầu đi tới, hơi thở lúc ẩn lúc hiện, mỉm cười dịu dàng không mang theo chút sát thương nào, khiến người ta vừa nhìn đã sinh ra thiện cảm, nhưng cũng không khỏi thầm nghĩ cuộc đời này vẫn không bì kịp.

“Gia Cát công tử.” Không ít người đứng dậy chào hỏi Gia Cát Vô Phạm, Gia Cát Vô Phạm thân thiện đáp lại, cũng không thiếu người mời hắn ngồi cùng, nhưng Gia Cát Vô Phạm đều uyển chuyển từ chối, cuối cùng, chống lại ánh mắt khác nhau của mọi người trong tửu lâu, Gia Cát Vô Phạm nhanh nhẹn đi đến bàn của Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên ngồi xuống, tiếng ồn ào khi nãy bị đánh tan, cuối cùng toàn bộ tửu lâu lại yên tĩnh lần nữa.

Sở Lương Âm liếc mắt nhìn Gia Cát Vô Phạm, cũng không nói gì, ánh mắt Ninh Chiêu Nhiên vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, ba người không ai nói gì, thế nhưng bầu không khí lại cực kỳ hài hòa, nhưng trong mắt người ngoài thì đây chính là gốc rễ được sinh ra của một tiên một yêu một la sát.

Cộp cộp. Chính vào lúc này, ở cầu thang lại vang lên tiếng bước chân, không có gì ngoài một bàn ba người này, tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người đi xuống, tửu lâu yên tĩnh lại lần nữa xôn xao, trong đó không ít nữ tử mở to hai mắt, nhìn người xinh đẹp kia đi xuống, giơ tay nhấc tay đều như mang theo gió mát, Nguyệt công tử Tùng Vụ môn quả là danh bất hư truyền, gặp được một lần liền suốt đời không quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui