Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 49: Người chơi trung cấp

Edit: OnlyU

Đầu ngón tay Chử Toái Bích run rẩy, hắn bỗng vươn tay kéo Cao Yến đè dưới người, hai tay ôm mặt cậu mà kề sát vào: "Em đang trả thù hành vi trêu chọc của anh trước đây sao?"

"Không phải, có qua có lại."

Chử Toái Bích cười khổ: "Em mà nói thêm gì nữa, anh sợ sẽ biến thành cầm thú mất."

Cao Yến mím môi không nói nữa.

Hắn dùng ngón cái vuốt ve bờ môi cậu đến đỏ bừng, thoạt nhìn gợi cảm không gì sánh được.

"Sao không nói gì?"

"Anh không cho em nói mà."

Hắn cười khẽ: "Có phải em thường ăn kẹo nên miệng mới ngọt như vậy không?"

Cao Yến đáp: "Có lẽ vậy." Cậu dừng một chút rồi nói thêm: "Kẹo là anh cho, thế nên ngọt cũng là anh cho."

Chử Toái Bích hít một hơi lạnh, sau đó nặng nề thở dài, trán chạm trán cậu: "Làm sao bây giờ? Anh muốn "ngủ" em."

Hai mắt cậu lóe một cái: "Không được đâu."

"Tại sao?"

Cao Yến nhỏ giọng đáp: "Còn chưa hẹn hò mà."

Hắn lẳng lặng nhìn cậu, ý đồ từ trong ánh mắt nhìn xem cậu có đang trêu chọc hắn không, nhưng tiếc là không có.

Cao Yến không nói dối, cậu đang dốc sức thả thính, thế nhưng lại thật sự nghĩ rằng hiện tại chưa thể làm đến bước cuối cùng, bởi vì hẹn hò yêu đương nhất định phải làm theo từng bước.

Xác định quan hệ, kế tiếp phải hẹn hò, hẹn hò xong mới có thể nước chảy thành sông.

Không có thương lượng – Chử Toái Bích thấy rõ những lời này trong mắt Cao Yến, ngực hơi bị đè nén, không biết nên khen anh bạn nhỏ có nguyên tắc hay là trách cậu quá nguyên tắc.

Thôi vậy, dù sao thì đặc biệt có nguyên tắc là được rồi.

Chử Toái Bích xoay người xuống giường, tiện tay cầm quần áo vừa cởi ra ném ở đầu giường đi vào phòng tắm.

Cao Yến ngồi dậy, gương mặt còn hơi đỏ hỏi: "Không phải anh vừa tắm xong sao?"

"Hạ hỏa."

Cậu nghe vậy ho khan vài tiếng, không nói nữa.

Cao Yến nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, dường như còn có vài tiếng thở dốc, cậu vừa nghe thấy, phảng phất như có một đống lửa từ cổ họng đốt cháy thẳng xuống lòng ngực, lửa nóng hừng hực.

Cậu rót một ly nước lạnh uống một hơi hết sạch, trấn an cơ thể xao động.

Lúc Chử Toái Bích đi ra, lửa nóng trong lòng Cao Yến cũng đã giảm đi. Ban đêm, hai người song song nằm cạnh nhau, cũng may có hai cái chăn, không đến mức lửa cháy đổ thêm dầu.

Cao Yến nhắm mắt lại, vốn tưởng là sẽ không ngủ được nhưng rất nhanh đã vào mộng đẹp. Trong mộng, Tiểu Quan Âm xuất hiện.

Lần này Tiểu Quan Âm xuất hiện rất nhanh, vì thường là sân chơi kết thúc nửa tháng sau mới xuất hiện.

Tiểu Quan Âm nói: "Lần này anh hoàn thành rất xuất sắc, thế nhưng tuyệt đối không được học xấu."

Cao Yến buồn cười nói: "Anh làm gì mà học xấu?"

Tiểu Quan Âm nói rất nhỏ: "Anh tuyệt đối đừng học theo tên khốn đó, hắn thích tàn sát BOSS sân chơi."

Cao Yến nghĩ ngay đến Chử Toái Bích, không khỏi bật cười nói: "BOSS sân chơi muốn giết anh, anh không thể giết lại sao?"

Hiển nhiên Tiểu Quan Âm cũng nghĩ cô gái tóc bím là trường hợp đặc biệt, không khỏi phát sầu, Tiểu Quan Âm không muốn Cao Yến giống Chử lão cẩu sẽ bị trò chơi ghi hận, thế nhưng gặp trường hợp đặc biệt như cô gái tóc bím thì... sẽ phải giết ngược lại.

"Giữ mạng quan trọng hơn." Tiểu Quan Âm vỗ vỗ lên mu bàn tay Cao Yến, thành khẩn căn dặn: "Anh phải sống sót, em rất coi trọng anh."

Cao Yến cười cười nhìn Tiểu Quan Âm, đột nhiên hỏi: "Em không sợ anh lớn mạnh sẽ cướp thần vị và tính mạng của em sao?"

Tiểu Quan Âm sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Sao có thể?"


"Hả?"

Tiểu Quan Âm đáp: "Không phải tất cả thần linh đều căm thù người chơi, cũng không phải tất cả thần linh đều không hy vọng thần linh tân sinh sinh ra. Chúng em từng đào thải thần linh năm xưa, đã hiểu sớm muộn gì cũng có ngày bị đào thải. Hơn nữa, chúng em sống cũng đủ lâu rồi."

Tiểu Quan Âm nhẹ nhàng nói về quá khứ của thần linh năm xưa, mở ra một góc khăn che mặt của thần linh xưa cũ.

"Có vài người lòng tham không đáy, thần linh cũng giống vậy, dù được sống lâu hơn nữa cũng chê ít. Nhưng đối với chúng ta mà nói thì đã đủ lâu rồi. Chức vị thần linh là vinh quang, là khen thưởng, cũng là ràng buộc, là nghiêm phạt, không thể giải thoát khỏi sự cô độc."

Ngoài những chuyện này, Tiểu Quan Âm không nói gì thêm nữa.

[Chúc mừng người chơi Cao Yến qua cửa, hoàn thành nhiệm vụ màn thăng cấp sơ cấp "Canh rùa biển", hoàn thành nội dung đề mục, giết chết BOSS cô gái tóc bím phá quy tắc, giữ gìn quy tắc trò chơi. Nhưng giết chết BOSS là trái với quy tắc bảo vệ BOSS màn chơi, vậy nên có thưởng có phạt.]

[Đánh giá màn thăng cấp sơ cấp: A.]

[Đánh giá nhiệm vụ nhánh: A.]

[Thưởng nhiệm vụ: Người chơi Cao Yến thăng cấp thành người chơi màn trung cấp, thu được công pháp rèn thể, thu hoạch kinh nghiệm sân chơi, kinh nghiệm chuyển hóa nâng cao tố chất cơ thể người chơi. Người chơi Cao Yến thu được "Không gian trọng tổ" do A Tu La Vương tặng. Người chơi Cao Yến thu được nhật ký tóc bím dài. Người chơi Cao Yến được thần linh tạ lễ "Giữ gìn quy tắc".]

[Công pháp rèn thể: tác dụng rèn luyện thể chất. Ngày đại thành công pháp, sấm sét cũng không đánh chết được anh.]

[Không gian trọng tổ: Ba giây thời gian sơ hở có thể gây dựng lại tất cả vật chất không gian trong vòng 10m, nếu như anh thành thần, nói không chừng ngay cả thời gian cũng có thể làm lại. Quà tặng từ A Tu La Vương, nói thật, cô bé keo kiệt hiếm khi tặng quà hào phóng như vậy, thật khiến thần linh kinh ngạc.]

[Nhật ký tóc bím dài: Danh sách nguyện vọng trở thành sự thật, viết tên đối tượng lên nhật ký là có thể ra lệnh cho đối tượng làm việc, dù là trên giường. Không giới hạn giới tính, nhưng đối tượng chỉ định phải mạnh hơn Cao Yến, ai bảo Cao Yến là 0?]

[Thần linh tạ lễ: Một giọt dương chi cam lộ.]

[Công hiệu của dương chi cam lộ: Cải tử hồi sinh.]

[Xét thấy người chơi Cao Yến chính tay tiêu diệt một trong hai BOSS màn thăng cấp, trái với quy tắc bảo hộ BOSS sân chơi, vì vậy nghiêm phạt, trừ nửa giọt dương chi cam lộ.]

[Công hiệu của nửa giọt dương chi cam lộ: Vô dụng.]

Vô... vô dụng?!

Cao Yến rất nghi ngờ đây là thần linh chó má cố tình hại cậu, lúc tặng quà cho một giọt dương chi cam lộ, khiến người ta mừng rỡ như điên. Kết quả một giây sau trừng phạt lấy lại nửa giọt, ha hả, nếu nói không phải cố ý thì sau này cậu sẽ không hố thần linh chó má nữa!

Có điều kỹ năng gây dựng lại không gian rất nghịch thiên, Cao Yến vừa nghe lập tức hết hồn, không ngờ Asuro sẽ giao kỹ năng này cho cậu. Lúc gần đi, Asuro có nói sẽ tặng cậu một món quà, không ngờ sẽ là "không gian trọng tổ".

Lần này màn thăng cấp được khen thưởng rất nhiều, so sánh với màn trước keo kiệt bần cùng, có thể nói là khá phong phú, hơn nữa công năng nghịch thiên.

Không nói đến không gian trọng tổ, dù chỉ là nửa giọt dương chi cam lộ cũng rất có ích rồi. Trong thông báo có bổ sung hai chữ "vô dụng" nhưng chưa chắc thật sự hoàn toàn vô dụng.

Tiểu Quan Âm lên tiếng: "Chỉ cần còn hơi thở thì nửa giọt dương chi cam lộ cũng có thể cứu sống được, khôi phục như ban đầu."

Quả nhiên cũng là công năng nghịch thiên.

"Nhật ký tóc bím dài... Viết nguyện vọng lên đó, sau đó chỉ định người nào đó, ra lệnh hắn hoàn thành nguyện vọng của anh. Không phân giới tính, là ý nói anh có thể ra lệnh cho người chơi, quỷ quái, ngay cả BOSS cũng được?"

Tiểu Quan Âm đáp: "Theo lý thuyết thì không sai."

"Theo lý thuyết?"

"Vì quy định đối tượng bị cưỡng chế phải mạnh hơn anh."

"Vậy nên?"

"Thế nhưng người mạnh hơn anh có thể thoát ra khỏi mệnh lệnh cưỡng chế của nhật ký tóc bím dài."

"Ý là không có tác dụng gì?"

"Cũng không phải, chẳng qua sẽ rước lấy thù hận, thù hận nhân đôi. Nếu như đối tượng bị cưỡng chế không phát hiện vấn đề thì không sao, nhưng sẽ thù hận anh như cũ. Nếu đối tượng là BOSS, dưới tình huống không biết sẽ hoàn thành nguyện vọng của anh, nhưng nó sẽ thù hận anh mà không rõ vì sao, chỉ nhằm vào anh."

Cao Yến gật đầu, cậu đã hiểu ý của Tiểu Quan Âm.

Nếu muốn sử dụng nhật ký tóc bím dài thì không được để đối tượng bị cưỡng chế phát hiện dị thường, từ đó đối phương mới không sinh ra tâm lý kháng cự mà thoát khỏi khống chế của nhật ký. Đồng thời nó mang đến tác dụng phụ chính là đối tượng bị cưỡng chế gia tăng thù hận đối với cậu.

Quả nhiên, thần linh chó má không có khả năng đối xử tốt với cậu, nếu như không có bẫy mới là có vấn đề lớn.

Tiểu Quan Âm xoắn ngón tay, nhăn nhó nói: "Em có thể xuất hiện trong hiện thực, vì anh đã là người chơi trung cấp rồi nên em có thể xuất hiện trong hiện thực và cả trong trò chơi cùng anh."

Cao Yến hỏi: "Em có kỹ năng gì không?"

Tiểu Quan Âm sửng sốt: "Cái gì kỹ năng?"


Cậu trêu chọc Tiểu Quan Âm: "Không có kỹ năng mà vào game thì chẳng lẽ anh phải bảo vệ em sao? Em kéo chân sau thì phải làm sao?"

Tiểu Quan Âm trợn to hai mắt, trong mắt ngấn lệ, mím môi muốn khóc nhưng giả vờ kiên cường: "Em sẽ không cản trở! Tại sao A Tu La kia kéo chân sau anh, tính kế anh, anh không nói gì còn cho nó kẹo!"

Ghen tỵ? Muốn rơi nước mắt?

Cao Yến thở dài, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Quan Âm, lại lấy kẹo ra đưa cho bé ăn.

"Đùa với em thôi, không có ý ghét em đâu. Lần trước anh nghe em nói không phải mình anh là người chơi có dấu ấn thần linh Quan Thế Âm, vậy bên cạnh họ đều có sự hiện hữu của em sao?"

"Quan Thế Âm có 33 hóa thân mà." Tiểu Quan Âm bĩu môi, sau khi ăn kẹo thì nhanh chóng bị dụ, nhắc đến Quan Thế Âm hóa thân ở người chơi khác thì hơi kiêu ngạo.

"Chúng không thể so sánh với em, Quan Thế Âm có 33 hóa thân, chính thân là Quan Tự Tại Bồ Tát, hóa thân đại từ bi, thành Phật từ lâu."

*Bồ tát Quán Tự Tại hay Quán Thế Âm, hai tên khác nhau trong tiếng Hán. Đời Tây Tấn, Ngài Trúc Pháp Hộ dịch là Quan Thế Âm. Đời Đường, Ngài Huyền Trang Pháp sư dịch là Quán Tự Tại. Nhưng đều dịch ra từ một tên trong tiếng Phạn – AVALOKITEŚVARA.AVA: có nghĩa là cùng khắp

LOKITE: có nghĩa là nhìn thấy được tất cả mọi nơi.

ŚVARA: có nghĩa là vị chúa tể, bậc có quyền hành xử mọi việc một cách tự do.

AVALOKITE 'SVARA: là vị Bồ Tát thực hành Trí tuệ Bát Nhã thâm sâu, quán sát đối tượng Đương Thể Tức Không và không bị một chướng ngại bởi các yếu tố giả hợp, tạo thành cái ảo tưởng của đương thể nên được gọi là Quán Tự Tại.

Cao Yến kinh ngạc: "Không phải Quan Thế Âm vì cứu khổ cứu nạn mà từ bỏ cơ hội thành Phật, tiếp tục làm Bồ Tát sao?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Quan Âm nhăn nhó, ghét bỏ nói: "Đó là pháp thân, trước khi Quan Thế Âm Bồ Tát độ kiếp đã thành Phật từ lâu, tên là Chánh Pháp Minh Như Lai."

"Thì ra là vậy. Vậy em rất lợi hại nha."

Tiểu Quan Âm hừ một tiếng: "Giờ mới biết."

Cao Yến cười híp mắt nhìn cậu bé, lại nói chuyện một lúc rồi mới tạm biệt. Tiểu Quan Âm lưu luyến không rời, rất không được tự nhiên, đột nhiên nhào lại ôm bắp chân Cao Yến rồi vội xoay người chạy trốn.

"Anh không nên vì tiểu A Tu La Vương tặng anh không gian trọng tổ mà đối xử tốt với nó, nó đã lừa anh từ màn trước rồi. Tiểu A Tu La không hề giống A Tu La mà gian xảo như hồ ly."

Cao Yến cười cười, vẫy vẫy tay tạm biệt Tiểu Quan Âm.

Sau khi thức dậy, cậu vô thức quay đầu tìm Chử Toái Bích. Hắn đã thức dậy, đang ngồi dựa đầu giường nghịch bật lửa trong tay.

"Dậy rồi à?"

Cao Yến cào cào tóc, chống tay ngồi dậy, sau đó giơ ngón tay xoa xoa cái trán đau nhức.

"Đau đầu à?"

"Hơi hơi."

"Đến đây, dựa vào lòng anh."

Cao Yến trực tiếp vùi đầu vào lồng ngực hắn, hai tay vòng quanh ôm hông hắn. Cậu nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi hương cây cỏ thoang thoảng trên người hắn. Không lâu sau, hai đầu ngón tay Chử Toái Bích nhè nhẹ xoa lên trán cậu, đau đớn từ từ giảm bớt.

"Sao anh dậy sớm vậy?"

"Không phải anh dậy sớm mà là em dậy quá trễ."

Cao Yến mở mắt, vươn tay sờ soạng dưới gối đầu tìm điện thoại di động mở ra xem giờ, 10 giờ rưỡi.

"Thật đúng là em dậy trễ."

"Tối qua Tiểu Quan Âm đi vào giấc mộng của em à?"

"Đúng vậy, cho em "Công pháp rèn thể", "Không gian trọng tổ", "Nhật ký tóc bím dài", còn có nửa giọt dương chi cam lộ."

"Toàn là những thứ phù hợp với em, lần này coi như rộng rãi."

"Ừm."

Trán Cao Yến đã hết đau, cậu bèn ngồi thẳng dậy đếm xem hiện tại đã có bao nhiêu đạo cụ. Trừ bốn đạo cụ mới này, trong túi cậu chủ yếu có cành liễu, tâm kinh, đốt xương ngón tay của Nanako và huy chương đồng.


"Em phát hiện đạo cụ có từ màn sơ cấp, dù nói là đạo cụ cao cấp nhưng thật ra hạn chế rất lớn, hơn nữa đa số là đạo cụ không có tính công kích."

"Nhưng chúng là đạo cụ cần giai đoạn trưởng thành. Ngay từ đầu không nhìn ra tác dụng nhưng khi em tăng kinh nghiệm từ các màn chơi, tác dụng của chúng sẽ trở nên rõ ràng."

Cao Yến nhướng mày, nói sang chuyện khác: "Tiểu Quan Âm nói có thể sẽ xuất hiện trong hiện thực."

Gương mặt Chử Toái Bích lập tức đen thui, một A Tu La Vương vừa đi lại tới một Tiểu Quan Âm?

Sao mấy lão quái vật này thích giả vờ nai tơ đến cướp Cao Yến của hắn quá vậy.

"Trong nhà không có chỗ làm phòng cho trẻ em." Hắn hàm ý nói.

Cao Yến cười không thôi: "Anh còn giằng co với Tiểu Quan Âm?"

Hắn nói theo quan niệm của Cao Yến: "Chúng ta vừa đến giai đoạn hẹn hò, còn chưa kết hôn nữa, sao có thể có con được?"

Cậu nghe vậy, gương mặt tươi cười lập tức cứng đờ, nghiêm túc nói: "Anh nói có lý."

Cao Yến bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên để Tiểu Quan Âm ở đâu.

Chử Toái Bích khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật khẽ, loại chuyện như hẹn hò yêu đương sao có thể để trẻ con xen vào?

"Đúng rồi, vừa nãy anh đang làm gì vậy?"

Hắn cầm cái bật lửa trên tủ đầu giường đưa cho cậu: "Cho em, dương hỏa đã pha loãng."

Ở màn trước cậu đã mượn bật lửa một lần nhưng không nhìn kỹ, lần này có thời gian từ từ quan sát. Cao Yến đặt bật lửa trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ, một lúc lâu sau phát hiện cái bật lửa này không khác gì cái ở thế giới hiện thực.

"Đây rốt cuộc là làm bằng vật liệu gì?"

"Anh không rõ lắm, nhưng công năng cũng khá. Sau khi anh lấy được nó thì cải tạo thành hình dạng bật lửa, vừa khéo có thể chứa dương hỏa, thoạt nhìn giống cái bật lửa thông thường."

Đồ chứa này không thể đựng chất lỏng và vật thể rắn, đó chỉ là thứ vô dụng nhưng vào tay Chử Toái Bích lại có thể dùng để đựng dương hỏa cực mạnh được pha loãng.

"Vừa nãy anh đang lập kế hoạch huấn luyện kỹ năng binh kỹ cho em, sau khi về nước sẽ dạy em. Vừa lúc em đã là người chơi màn thăng cấp, tố chất cơ thể được nâng cao, năng lực đối kháng cũng tăng cao, còn có công pháp rèn thể của em... Thời gian nửa năm cũng đủ để em thay da đổi thịt."

Cao Yến do dự nói: "Em còn công việc."

Chử Toái Bích ngẩng đầu, nhìn cậu nói: "Nghỉ đi."

Cậu cau mày.

Hắn gõ xuống tủ đầu giường hai cái vang lên tiếng động thanh thúy, nhắc nhở Cao Yến: "Em nên biết em khác với người thường, em phải tiếp thu trò chơi thần linh, tiếp thu sự thật em là người chơi."

Cao Yến đáp: "Em không có không tiếp thu."

Hắn nhìn cậu mà không nói tiếng nào.

Cậu thở dài, rũ vai nói: "Sau khi về nước em sẽ nghỉ việc. Em hiểu lời anh nói, cũng biết bản thân đang làm gì."

Không phải cậu không tiếp thu trò chơi thần linh, càng không phải chống cự thân phận người chơi, chỉ là suốt thời gian sáu ngày trong sân chơi phải giành giật cơ hội sống sót từng giây từng phút, vậy mà trong hiện thực chỉ một hai giây trôi qua, bao nhiêu người sẽ sinh ra cảm giác không thích ứng và cảm giác chênh lệch quá nhiều như nước sông so với mặt biển thế này.

Trong hiện thực, năm tháng trôi qua yên ả, trong sân chơi, bị quỷ thần chém giết. Người có tâm lý thừa nhận kém có lẽ sẽ phát điên. Mà không điên phỏng chừng cũng thành tâm lý biến thái. Cao Yến không muốn nghỉ việc cũng vì muốn tìm kiếm chút cân đối giữa hai bên mà thôi.

Nhưng như lời Chử Toái Bích nói, người chơi không giống người thường, từ sau khi cậu thăng lên thành người chơi trung cấp, khác biệt vô cùng rõ ràng.

Tố chất cơ thể rõ ràng trở nên mạnh mẽ hơn, những bệnh vặt trên người cậu dần dần biến mất, ngay cả trái tim cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Cao Yến xòe tay ra, dùng ánh mắt mô tả đường chỉ tay, im lặng hồi lâu.

"Chúng ta về nước thôi."

"Không cần vội." Chử Toái Bích nâng mặt Cao Yến, chạm trán vào trán cậu, ánh mắt chuyên tâm và ôn hòa: "Chúng ta có thể ở lại đây chơi hai ngày, thư giãn một chút."

Cao Yến đáp: "Không cần đâu, thật ra chúng ta không có nhiều thời gian, đúng không?"

"Ở phương diện khác, trực giác của em nhạy bén đến nỗi làm anh sợ luôn."

Cậu cười cười không nói.

"Được rồi, thu dọn hành lý, sáng mai chúng ta sẽ đi. Còn lại một ngày, anh dẫn em đi chơi, tiện thể đi xem tượng A Tu La. Tuy tiểu A Tu La Vương kia mưu mẹo nham hiểm nhưng không thể phủ nhận nó đúng là rất thích em. Nếu như sau này gặp lại, không chừng có thể giúp đỡ."

Chử Toái Bích kéo Cao Yến đứng dậy, tìm mấy bộ đồ đưa cho cậu, sau khi thay đồ xong thì ra ngoài du ngoạn danh lam thắng cảnh. Cho đến đêm khuya hai người mới về, cả ngày đi chơi vui vẻ, về đến khách sạn nhanh chóng ngủ mất.

Máy bay cất cánh 10 giờ hôm sau, sáng sớm phải lên đường, nhưng Dương Miên và Tạ Tam Thu không đi cùng hai người.

Dương Miên ngáp một cái rồi nói: "Tạ Tam Thu nói ở đây chơi thêm hai ngày, còn nói có một ngôi chùa gần đây mở sân chơi, vừa lúc dẫn em vào xem."

Cao Yến nghe vậy hơi lo lắng: "Vừa ra đã vào lại, có phải quá thường xuyên không?"

Dương Miên lắc đầu nói: "Tàm tạm, em còn chịu được. Tạ Tam Thu nói thời gian của người chơi mới không nhiều lắm, hoặc là có thiên phú làm người ta sợ hãi, thông minh như anh Yến, dựa vào đầu óc có thể sống sót qua cửa. Nhưng em không như vậy, em không thông minh giống anh, nhiều khi ngay cả quy tắc sân chơi cũng không hiểu, thế nên đành phải càn quét từng màn chơi, đoạt kinh nghiệm và đạo cụ, quan trọng là nâng cao giá trị vũ lực."

"Được rồi." Cao Yến có thể lý giải cách Tạ Tam Thu rèn luyện Dương Miên, vì vậy chỉ nói: "Anh và anh Chử về nước trước vậy."

"Vâng, tạm biệt anh Yến."


Bọn họ chia tay ở Campuchia, nhưng cho đến nửa năm sau, lúc Cao Yến vào sân chơi lần nữa rồi trở ra thì mới gặp lại hai người.

Lúc đó Dương Miên mặc đồ đen cả người, mái tóc cũng đen, gương mặt vốn mang chút bụ bẫm trẻ con đã thay đổi gầy đi rất nhiều, ánh mắt sắc bén như dao, hai mắt phảng phất như đầy máu lau không hết.

Dương Miên chân chính trưởng thành, rắn rỏi kiên cường, giống như một thanh tà đao uống qua máu vạn người.

Sáu ngày trong sân chơi thế mà trong hiện thực chỉ như một cái chớp mắt, nhưng Cao Yến vẫn ở nước ngoài ba ngày, đến ngày thứ tư vừa về nước là nộp đơn xin nghỉ việc.

Sau đó cậu bắt đầu huấn luyện binh kỹ theo kế hoạch Chử Toái Bích đặt ra, ngay tại một phòng tập cách đó không xa.

Phòng tập này làm ăn kinh doanh không tốt nên đang chuyển nhượng, Chử Toái Bích mua lại, sửa sang và cải tạo một chút sau đó để Cao Yến tập luyện ở đây.

Một ngày 24 giờ, ngoại trừ thời gian ngủ 6 tiếng, toàn bộ thời gian khác đều tập luyện, từ kỹ năng binh kỹ đến vũ lực, từ phòng thủ đến tấn công, tất cả đều bắt đầu học từ con số 0.

Hai tháng đầu chỉ để Cao Yến rèn luyện cơ thể, dạy năng lực phản ứng, tăng tốc độ và sức mạnh.

Nhanh chóng có phản ứng đối với nguy hiểm và các đòn tấn công có thể giúp cậu tìm được chiến lược chính xác trong thời gian nhanh nhất, hoặc là phòng thủ, hoặc là tấn công, quan trọng là giữ mạng.

Quỷ quái và BOSS sân chơi nổi tiếng về tốc độ và sức mạnh, quỷ quái và BOSS khác nhau lại có năng lực khác nhau, mà tốc độ và sức mạnh chúng nó đều có, ưu thế bẩm sinh.

Cơ thể quỷ quái linh hoạt nhẹ nhàng, không theo quy luật lực hút của trái đất, có thể tùy ý nhảy lên, leo trèo, có thể ẩn thân vào khe hẹp, lỗ thủng, còn có thể nhập vào cây chuối, cây hòe, chúng vốn đã xuất quỷ nhập thần, tốc độ còn rất nhanh.

Dù ngoại hình to lớn nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.

Nhưng đồng thời quỷ quái có một khuyết điểm chính là thích đùa giỡn người chơi.

Dù tốc độ của chúng rất nhanh nhưng đa số thời gian chúng đều chọn chậm rãi đuổi bắt, hù dọa người chơi.

Thứ hai chính là sức mạnh, sức lực của quỷ quái rất lớn, trên cơ bản là gấp ba gấp bốn lần người thường. Quỷ quái màn trung cấp có thể còn lợi hại hơn quỷ quái trong màn sơ cấp, chúng còn có trí tuệ nhất định.

Cao Yến cần nâng cao tốc độ và sức mạnh của bản thân, nhất là sức mạnh.

Bởi vậy cường độ luyện tập hai tháng đầu rất cao, tuy ba tháng sau bắt đầu học kỹ năng binh kỹ và kỹ xảo đánh nhau, nhưng vẫn không giảm bớt huấn luyện sức mạnh.

Trong phòng luyện tập, Chử Toái Bích và Cao Yến đứng đối diện. Hắn ăn mặc bình thường, còn cậu thì mặc đồ thể thao thoải mái, trên mặt toàn là mồ hôi, mái tóc cũng thấm ướt.

Chử Toái Bích vươn tay: "Nếu như em có thể tấn công anh trong phòng nửa giờ thì dù kết quả thế nào, chỉ cần tấn công thành công thì huấn luyện nửa năm qua đạt chất lượng."

Cao Yến thở hổn hển, tầm mắt từ bàn tay Chử Toái Bích dời đến gương mặt hắn, cậu cầm khăn mặt lau lung tung mồ hôi tuôn ra như mưa trên mặt, xoa cằm nói: "Được, thử bây giờ luôn à?"

"Nghỉ ngơi một tiếng đi."

Sáng nay, từ 5 giờ sáng hắn đã dẫn Cao Yến đến đây tập luyện cho đến tận bây giờ. Chỉ là thể lực của hắn quá tốt, còn cậu đã mệt đến sắp hết sức mà hắn vẫn đứng thẳng như không có việc gì.

Cao Yến thở phào một hơi, đi qua bên cạnh mở chai uống hơn nửa chai, sau khi nghỉ ngơi một chút mới lên tiếng: "Dương Miên và Tạ Tam Thu chưa quay về sao?"

"Chưa."

Cậu cau mày: "Từ lúc chia tay ở Campuchia, Dương Miên và Tạ Tam Thu đi khắp nơi trên thế giới, ngựa không ngừng vó tiến vào các màn chơi. Mới vừa ra lại vào tiếp ngay lập tức, không sợ Dương Miên chịu không nổi sao?"

Chử Toái Bích hỏi ngược lại: "Em có biết Tạ Tam Thu chơi màn sơ cấp bao lâu mới lên màn trung cấp không?"

"Bao lâu?"

"Gần bảy năm."

Cao Yến kinh ngạc không thôi, cậu từ màn sơ cấp đến trung cấp chỉ cần không đến nửa năm. Mà ở màn sơ cấp, cậu gặp nhiều người chơi dù tư chất có ngu dốt cỡ nào cũng chỉ lăn lộn hai ba năm là có thể lên màn trung cấp. Huống chi tư chất của Tạ Tam Thu không tính là kém, bằng không hắn sẽ không đến được màn cao cấp, trở thành một trong hai người chơi cấp bậc Ngụy Chủ Thần trên toàn thế giới.

Cao Yến hỏi: "Tại sao?"

"Xây dựng nền móng." Chử Toái Bích lời ít ý nhiều giải thích: "Trong thời gian 7 năm, hắn giống Dương Miên bây giờ liên tục vào game, qua cửa, lại vào game. Ngày qua ngày, một năm lại một năm, có người tính trong vòng 7 năm này, hắn qua cửa chừng 200 màn."

Cậu trợn to hai mắt: "Không mệt chết sao? Tinh thần của hắn không sụp đổ chứ?"

Cao Yến hơi lo lắng cho Dương Miên, cường độ cao như vậy sẽ làm tinh thần của cô suy sụp.

"Sẽ không, Tạ Tam Thu là người khổ hạnh, Dương Miên cũng là loại người giống hắn. Dương Miên coi như may mắn, có Tạ Tam Thu bên cạnh chăm sóc. Trước đây hắn một mình đi 200 màn, kết quả là người khác dùng thời gian bảy tám năm đi qua màn trung cấp và màn cao cấp, cuối cùng ở màn cao cấp khốn khổ đấu tranh hoặc ngã xuống từ lâu, mà Tạ Tam Thu chỉ dùng thời gian 1 năm đi qua màn trung cấp, 2 năm đã trở thành người chơi cấp Ngụy Chủ Thần."

Ánh mắt Cao Yến chợt lóe: "Hắn thay đổi trình tự qua cửa, người chơi khác càng coi trọng màn trung cấp và cao cấp, còn Tạ Tam Thu thì tích lũy kinh nghiệm ở màn sơ cấp, đồng thời rèn luyện bản thân đến trạng thái tốt nhất."

"Nói chính xác, hắn tự rèn bản thân thành vũ khí. Nếu anh tỷ thí chiêu thức đơn thuần với hắn thì chưa chắc sẽ thắng được hắn."

Cao Yến mở hộp kẹo, lấy một viên đưa cho Chử Toái Bích, sau đó mới ngậm một viên.

Hắn nhận viên kẹo bỏ vào miệng rồi nói: "Giống như Sisyphe đẩy một tảng đá to lên núi, cứ đẩy lên cao rồi lại lăn xuống, không ai biết trong quá trình đẩy tảng đá, hắn đã rèn cơ thể thành vũ khí đáng sợ gì. Dương Miên giống hắn, thích hợp luyện thể."

*Các vị thần linh đã xử phạt Sisyphe phải không ngừng vần một tảng đá lên đỉnh một quả núi để từ đó tảng đá lại tự lăn xuống. Họ phần nào có lý khi cho rằng không có hình phạt nào khủng khiếp hơn cái công việc vô ích và vô vọng.

Cao Yến gật đầu, vứt khăn mặt trên vai xuống, ánh mắt đầy ý chí chiến đấu: "Em hiểu rồi, bây giờ bắt đầu đánh một trận đi."

Hai mắt Chử Toái Bích lộ ý cười, đầu lưỡi đẩy viên kẹo trong khoang miệng qua một bên: "Nhường em ba phút."

Hết chương 49


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận