Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 1: Trò chơi Thần linh.

Cánh cửa không hề sạch sẽ, trên sàn nhà toàn là máu và thịt vụn nát bấy.

Chủ nhà vội xách thùng nước ra lau dọn, vừa dọn dẹp vừa cười làm lành: "Ngại quá, tôi lập tức quét dọn sạch sẽ, mọi người đừng để ý."

Chủ nhà lau lung tung dưới sàn, lôi ra từng vệt máu, mảnh vải ướt nhẹp dính thịt nát còn sót lại, còn các khối thịt thì tùy tiện quét vào thùng rác.

Tình cảnh quá mức buồn nôn, các cô gái ở đây nhịn không được nôn mửa, ngay cả cánh đàn ông nhìn cảnh tượng máu me này cũng không kiềm được mà mặt mày trắng bệch, vịn tường cố kiềm nén cơn buồn nôn lên đến cổ họng.

Chủ nhà xách giẻ lau và thùng rác, không nhìn vẻ mặt khó coi của những người ở đây mà nói: "Mọi người nghe lời một chút thì tôi không cần vất vả quét dọn sàn nhà."

Miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại đầy tham lam, từ đầu tới cuối, ánh mắt không dời khỏi mấy khối thịt trong thùng rác, lúc nói chuyện cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

"Người trẻ tuổi thường không nghe khuyên bảo như vậy, bây giờ đã nhận được bài học rồi chứ? Đã sớm nói không nên chạy loạn – Phải nghe lời." Chủ nhà dặn dò phải "nghe lời" mấy lần, thực tế lại đang ước gì tất cả người chơi đều làm trái quy tắc.

Trong đại sảnh có tổng cộng chín người, lúc này tất cả đều lạnh lùng nhìn chủ nhà giả vờ dặn dò, sau đó xách thùng rác, chờ không nổi mà chạy lên lầu.

Phòng khách trở nên yên tĩnh, một thanh niên bỗng hiếu kỳ hỏi: "Chủ nhà sẽ xử lý đống thịt nát bấy đó thế nào? Sẽ không phải là tự ăn chứ?"

Mọi người nghe xong không khỏi run run, nhớ lại tần suất nuốt nước miếng của chủ nhà, tám chín phần mười là sẽ ăn đống thịt kia.

Nhưng đó là một đống thịt người, dù nát bét nhưng bản chất vẫn là thịt người!

Chỉ nghe một giọng nói khá lười biếng lên tiếng: "Cậu đừng học theo hắn mất vệ sinh như vậy, dám lấy thùng rác đựng nguyên liệu nấu ăn, xem anh chém đứt cậu."

"..."

Nhân tài này ở đâu ra vậy? Trong tình huống này còn nói chuyện vệ sinh được sao?

Mọi người giật giật khóe miệng nhìn về phía hai thanh niên vừa nói chuyện, tuổi tác hai người này khoảng chừng hai mươi mốt, còn ngoại hình, là hai tiểu bạch kiểm điển hình.

*Tiểu bạch kiểm = trai bao hoặc những chàng trai trắng trẻo, thường mang nghĩa châm chọc.

Người lên tiếng đầu tiên có mái tóc màu vàng, ăn mặc khá hợp thời, dáng dấp đặc biệt tinh xảo, giống như minh tinh lưu lượng đương thời.

Còn thanh niên chú ý vệ sinh bên cạnh, mái tóc ngắn đen như sơn mềm mại rũ xuống, lúc an tĩnh thì trông rất ôn hòa.

"Hai người này tên gì? Trông rất bình tĩnh."

"Ai biết? Có trời mới biết."

"Không phải vừa rồi đã tự giới thiệu một lần rồi sao? Sao không ai nhớ kỹ hết vậy?"

Người đang ồn ào là một tên cơ bắp, có lẽ hắn nghĩ trong đội toàn người lớn tuổi, học sinh cấp 3, phụ nữ và tiểu bạch kiểm nên hắn là mạnh nhất, vậy nên từng giờ từng phút không quên tìm cơ hội, nỗ lực trở thành linh hồn trong đoàn.

Những người khác mặc kệ hắn, mới vừa chứng kiến hai người sống sờ sờ trước mặt chết thảm như vậy, ai mà kiên trì chơi với hắn chứ?

Trong đội có một nữ sinh nhịn không được hỏi: "Bây giờ phải làm sao?"

"Làm sao à?" Một người đàn ông trung niên mặc Đạo bào lên tiếng: "Không nghe chủ nhà nói sao? Nghe lời, chỉ cần nghe lời là có thể sống. Không nghe lời, kết cục chính là bị xoắn nát thành thịt băm, rồi bị mấy thứ quỷ quái ở đây ăn tươi."

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy có một nỗi sợ không tên bao phủ trên đầu, trừ hai tiểu bạch kiểm.

Nửa giờ trước, tổng cộng 11 người bọn họ đột nhiên xuất hiện trong phòng khách một tòa nhà cũ. Mọi người ngơ ngác, tất cả tưởng đây là trò đùa dai, sau đó nghe được một giọng điện tử máy móc vang lên ở đại sảnh: [Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]

Kế tiếp, giọng điện tử kia tuyên bố quy tắc khó hiểu, sau đó thì im bặt. Đại sảnh trở nên yên tĩnh, trong đội ngũ có một cặp tình nhân theo phong cách smart hướng về phía phòng khách giơ ngón trỏ rồi nhổ nước bọt, sau đó ôm nhau đi ra phòng khách.

Mới vừa bước đến cửa đại sảnh lập tức bị một cơn gió xoắn nát thành thịt vụn. Máu thịt văng tung tóe lên cửa, nhưng quỷ dị là không một giọt nào văng vào đại sảnh.

Cánh cửa là đường ranh giới, bên ngoài máu me bẩn thỉu, bên trong không có một hạt bụi.

Mọi người sợ hết hồn, cũng không dám xem đây là trò đùa nữa.

"Có ai nhớ quy tắc vừa rồi không?"

Mọi người quay đầu lại, nhìn về phía tiểu bạch kiểm tóc đen.

Không ai mở miệng, vì họ không nhớ rõ, theo bản năng phẫn nộ, kinh ngạc, lo sợ, lại vừa bị một màn máu thịt be bét dọa sợ nên đã quên hết bảy tám phần nội dung vừa nghe.

Tiểu bạch kiểm tóc vàng lên tiếng: "Cao Yến?" Hắn gọi tên tiểu bạch kiểm tóc đen.

Cao Yến mặc áo sơ mi tay dài màu đen, hông thắt dây lưng lộ ra vòng eo thon chắc. Hai chân dài thẳng tắp mang giày lính, gương mặt tiểu bạch kiểm thuộc hàng cao cấp, là loại đẹp trai khiến người ta không khép nổi chân ấy.

Tên cơ bắp hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Cao Yến như mắt mù tai điếc, cậu lướt qua hắn, đi tới bàn tiếp khách, vươn tay nhấn nút mở máy ghi âm đặt trên bàn.

Một giây sau, giọng điện tử máy móc quỷ dị vang lên lần nữa.

Lúc này tất cả mọi người đều nghe rõ.

[Hoan nghênh tiến vào trò chơi Thần linh.]

[Phó bản sơ cấp màn tân thủ: Quan Lạc Âm.]

[Trong sáu ngày, xin tìm ra đôi cánh tay cuối cùng của Thần linh.]

[Lòng tốt từ Thần linh: Rõ ràng Thiên Thủ Quan Âm chỉ có 998 cánh tay, tại sao phải lừa đời lấy tiếng?]

[Điều lệ: Xin nghe lời Thần linh!]

[Ghi chú: Xin bảo đảm, phải nghe lời Thần linh.]


[Chúc ngài sớm qua cửa, tranh thủ trở thành Thần linh chân chính, tuyệt đối đừng bất cẩn tử vong.]

[Nhắc nhở thân thiện: Chú ý, không nên đến quá gần đồ vật bẩn thỉu, nếu chết đi, Thần linh không chịu trách nhiệm.]

Hai câu cuối cùng rõ ràng quái gở, căn dặn giống như là hy vọng mọi người trong đại sảnh sẽ chết hết.

Nhớ lại dáng vẻ đồng dạng bất âm bất dương của chủ nhà lúc nãy, có thể suy ra, ngoại trừ người chơi cùng loại, tất cả những người khác, bao gồm cả Thần linh đều vui vẻ khi họ tử vong.

Trong quy tắc luôn cường điệu "phải nghe lời Thần linh", chủ nhà cũng nhiều lần đề cập "nghe lời".

Đôi tình nhân vừa nãy cũng vì không nghe lời Thần linh, tự ý rời đi nên mới bị xoắn thành thịt nát.

"Thần linh thích trẻ ngoan nghe lời." Người trung niên Đạo bào lạnh mặt nói.

Cao Yến hỏi lại: "Thần linh sẽ coi mạng người như cỏ rác sao?"

"Đó là những kẻ đáng chết." Ông ta nhìn một lượt mọi người có mặt rồi nói: "Đây không phải là lần đầu tôi tham gia trò chơi, trước kia đã hai lần an toàn vượt qua trò chơi." Sau đó ông ta uyển chuyển nói: "Tôi vô kinh vô hiểm, nhưng đội ngũ của tôi đã chết hết, vì họ không nghe lời."

Mọi người nghe vậy lập tức giống như tìm được người đáng tin cậy, đồng loạt nhìn về phía người trung niên, muốn nghe thêm lời của tiền bối có "kinh nghiệm phong phú", sau đó có thể an toàn rời khỏi đây.

Người trung niên ngầm trở thành thủ lĩnh trong đội ngũ, ánh mắt ông u tối đảo qua Cao Yến và thanh niên tóc vàng rồi nói tiếp: "May là đây chỉ mới là phó bản sơ cấp tân thủ, thời gian dư dả, quỷ quái không nhiều, chỉ cần phải nghe lời, trên cơ bản mọi người có thể sống sót."

"'Trò chơi Thần linh' rất hào phòng đối với người chơi mới, vì họ thường rất nghe lời. Đầu tiên, tôi nói về các yếu tố chính kích hoạt trò chơi, chùa miếu, tượng thần v.v... Phàm là nơi có liên quan đến Thần linh đều có thể kích hoạt trò chơi. Trước khi mọi người vào đây, hẳn là đã tiếp xúc ít nhiều với những vật liên quan đến Thần linh."

"Độ khó trò chơi dựa vào kinh nghiệm của người chơi mà đặt ra, tôi có kinh nghiệm vượt qua hai trò, luôn giữ đúng quy tắc. Ngoài ra, người chơi cao cấp có thể chọn màn cấp thấp vào trò chơi quét kinh nghiệm, thế nên tôi chủ động tiến vào trò chơi."

"Mọi người đều là người mới, đây vốn là một phó bản không chết người."

Phó bản sơ cấp màn tân thủ, thế mà cố tình vừa mới bắt đầu đã chết mất hai người, đủ thấy quy tắc quan trọng đến cỡ nào.

Vài người trong phòng khách bắt đầu tin tưởng lời nói của người trung niên Đạo bào, dần dần hướng về phía ông ta.

Ông ta thấy thế thỏa mãn nói: "Căn cứ theo yêu cầu, trong sáu ngày này phải tìm được hai cánh tay cuối cùng. Thần linh nhân từ chính là nhắc nhở, nhắc nhở chúng ta tìm được hai cánh tay cuối cùng của Thiên Thủ Quan Âm thì vượt qua trò chơi."

Tên cơ bắp hỏi: "Đi đâu tìm hai cánh tay Quan Âm?"

Người trung niên: "Nếu chúng ta xuất hiện ở đây, vậy chắc chắn nó ở trong tòa nhà này. Chúng ta có sáu ngày, có thể từ từ tìm kiếm."

Một phụ nữ trong đội ngũ nói: "Bây giờ đi tìm sao?"

"Nhân lúc trời còn chưa tối, trước tiên quen thuộc hoàn cảnh ở đây trước, tìm hiểu tình huống rồi nói. Phó bản này tên là "Quan Lạc Âm", đó là một thuật pháp chiêu hồn gặp quỷ đến từ Mân Nam. "Quan Lạc Âm", nhất định sẽ bái Quan Âm."

*观落阴 – Quan Lạc Âm là một thuật pháp cao cấp trong dân gian Trung Quốc, do pháp sư làm phép hướng dẫn linh hồn xuất ra, tự mình đi đến địa phủ xem nguyên thần cung lý giải vận mệnh và giao lưu cùng người thân đã qua đời.

Những người còn lại gật đầu phụ họa, nghiễm nhiên đã xem người trung niên mặc Đạo bào là lãnh đạo, nghe theo phân phó của ông ta, tách ra lên lầu xem xét tình huống.

Ngoài trừ Cao Yến, thanh niên tóc vàng và một nữ sinh trung học, ba người đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ông ta thấy thế lên tiếng: "Mấy người không đi?"

Cao Yến dựa vào bàn, nhìn chằm chằm máy ghi âm, nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, im lặng vài giây mới trả lời: "Chúng tôi tìm hiểu phòng khách trước."

Thanh niên tóc vàng liên tục gật đầu: "Tôi đi theo ảnh."

Người trung niên nghe vậy đột nhiên mất kiên nhẫn với hai người.

Hai người này trả lời cho có lệ, đoán chừng là dự định hành động một mình.

Ông ta đã gặp loại người này rất nhiều rồi, ỷ bản thân có chút thông minh liền coi mình là nhân vật chính, biến trò chơi thành sân khấu phô diễn bản thân mà không nhìn lại mình, kết quả cuối cùng, có thể tham khảo đôi tình nhân vừa mới bắt đầu đã bị giết chết kia.

Trong trò chơi tử vong, ông căn bản không muốn đi nâng chân thúi đám trẻ tuổi này, để họ ăn vài bài học, tự nhiên sẽ biết sợ.

Chẳng qua, tiếc là sau khi ăn vài bài học, không chắc còn mạng mà tỉnh lại.

Người trung niên cười nhạt, không khuyên bảo nữa, tạm thời xem hai tên tiểu bạch kiểm này là người chết.

Ông ta nhìn về phía nữ sinh đang do dự hỏi: "Còn cô? Cô cũng thấy kết cục của đôi tình nhân kia rồi đó, trái quy tắc, lập tức xoắn chết, không có cơ hội chống án biện bạch."

Nữ sinh do dự hỏi ngược lại: "Không phải ông nói phó bản sơ cấp sẽ không chết người sao?"

Lúc này người trung niên hoàn toàn mất kiên nhẫn, phất tay áo xoay người lên lầu: "Người tự tìm chết, cản cũng không cản được."

Ông không muốn gặp loại đồng đội thích tìm đường chết này, chết một mình thì thôi đi, còn liên lụy người khác. Xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở hai câu, nếu tất cả đã không cảm kích thì loại ra khỏi đội thôi.

Người trung niên lạnh lùng nghĩ vậy, không chút cảm giác tùy tiện đá người mới chơi ra khỏi đội ngũ trong trò chơi tử vong là hành vi lạnh lùng đến cỡ nào.

Phòng khách chỉ còn lại ba người, Cao Yến, thanh niên tóc vàng và nữ sinh trung học.

Tóc vàng lên tiếng trước: "Em gái à, đừng sợ, anh bảo vệ em." Hắn còn nháy cặp mắt hoa đào phóng điện, dụ dỗ em gái vị thành niên.

Cô gái nở nụ cười như không: "Em gái cái đầu cậu đó tên gay kia, dám cua gái trước mặt chị, ông xã nhà cậu có biết không?"

Thanh niên tóc vàng lập tức biến sắc như nhìn thấy quỷ, lùi hai bước đến cạnh Cao Yến: "Anh Yến, cô ta..."

"Cậu nghĩ cậu không phải à?" Cao Yến liếc nhìn hắn, hỏi ngược lại.

Thanh niên tóc vàng bị nghẹn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Cao Yến vừa bước vào trong bàn tiếp khách vừa nói: "Cậu nên gọi người ta một tiếng chị, với lại cậu vốn là hoa đã có chủ, còn đi dụ dỗ người khác, cậu còn nói không đủ?"

Cao Yến tìm ngăn kéo, tốc độ rất nhanh, cuối cùng cậu lấy những thứ cậu xem là có ích ra đặt lên bàn – Hai bịch hạt dưa caramel và một hộp lá trà xanh.


Thanh niên tóc vàng vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Làm sao cô ta biết em có người rồi?"

Cao Yến ngước mắt, ánh mắt nhìn mấy vết đỏ trên cổ đối phương, dấu vết vừa đậm vừa nhiều không giống phụ nữ mút ra. Ngón áp úp trên tay trái hắn còn có vết hằn một vòng, chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể nhận ra.

Nữ sinh mặc đồng phục cấp 3 kiểu Nhật, thực tế cô đã thành niên, tuổi thật là hai mươi mốt.

"Tôi là Dương Miên, người Tuệ Hải. Chuyên ngành phân tích tài chính, sở thích cos." Dương Miên vuốt vài sợi tóc trêu chọc phía trước ra sau tai, sau đó mở lời: "Trước khi xuất hiện ở đây, tôi vừa dâng hương trong miếu Quan Âm ở Tuệ Hải."

Thanh niên tóc vàng đánh giá Dương Miên, ngạc nhiên về tuổi tác của cô, vì hắn chỉ mới mười chín. Như Cao Yến nói, hắn nên gọi đối phương là chị mới đúng.

"Tôi là Túc Giang, người Thượng Hải. Học đại học ở Tuệ Hải, chuyên ngành biểu diễn, mới debut không lâu, hiện tại là tuyến 38 chưa đến 1000 fan." Ngón tay cái Túc Giang chỉ qua Cao Yến: "Ảnh là chủ nhà tôi thuê, trước khi xuất hiện ở đây, chúng tôi cũng vừa dâng hương trong miếu Quan Âm ở Tuệ Hải."

Thế nên có vẻ người trung niên không nói sai, mấu chốt kích hoạt trò chơi là chùa miếu, tượng thờ v.v...

Lần này ba người đều vừa dâng hương trong miếu Quan Âm, nhưng số lượng quá ít, thế nên không thể hoàn toàn chắc chắn là dâng hương là bị kéo vào trò chơi.

"Cao Yến, hai mươi hai, người Tuệ Hải." Cậu là người Tuệ Hải, nhưng không phải quê ở đây. "Chuyên ngành marketing."

Dương Miên dựa tay lên bàn tiếp khách: "Làm sao anh biết tôi so với hắn..." Cô chỉ chỉ Túc Giang: "Lớn hơn vài tuổi."

Cô luôn ra vẻ mặt mỏng, lúc mặc đồng phục cấp 3, không ai nghĩ cô đã trưởng thành. Duy nhất Cao Yến có mắt nhìn, vừa liếc mắt đã nhận ra cô lớn tuổi hơn Túc Giang.

Cao Yến lấy một cái thẻ sinh viên sau máy ghi âm ra, đưa cho Dương Miên: "Lúc nãy tốc độ cô nhấn máy ghi âm rất nhanh, thẻ sinh viên trong túi rơi ra." Vừa nãy cậu đã lướt nhanh qua cái thẻ khi nhấn nút phát, thế nên biết thông tin cơ bản của Dương Miên.

Cô nhún vai: "Được rồi, chúc mừng tôi không nhìn lầm anh."

Cao Yến gõ bàn, gọi Túc Giang lại: "Thu dọn hạt dưa và trà xanh trên bàn đi." Sau đó cậu quay sang Dương Miên: "Tổ đội?"

Cô gật đầu: "Ừ."

Một đồng đội thông minh là không thể so sánh với đồng đội heo.

Túc Giang nghe lời ôm hạt dưa và trà xanh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn hai người. Tuy IQ của hắn có hạn nhưng rất biết nghe lời, lúc không hiểu sẽ không mù quáng làm càn.

Cao Yến cười cười, gõ bàn chủ động giải thích: "Lúc đầu thứ giải thích quy tắc trò chơi không phải là cái máy ghi âm này, máy ghi âm ghi lại quy tắc là do Dương Miên bấm nút thu khi thứ kia đang nói."

Đó cũng là lúc đó cô làm rơi thẻ sinh viên. Trùng hợp Cao Yến chứng kiến tất cả.

Mà Cao Yến nhìn thấy, chứng tỏ phản ứng của cậu trong khoảnh khắc đó rất nhanh, cũng chú ý tới thứ kia.

Túc Giang bừng tỉnh, một giây sau lại thắc mắc: "Là thứ gì giải thích quy tắc vậy?"

Cao Yến lùi hai bước, sau đó xốc tấm vải đỏ sau lưng lên: "Thứ này."

Vải đỏ được xốc lên, bên dưới là một pho tượng Quan Âm bằng gỗ tám tay, nhưng không có bàn tay. Tượng Quan Âm uy nghiêm, duy chỉ có tám cánh tay từ cổ tay ra ngoài là trống không. Tám bàn tay bị chém đứt, mặt cắt trơn nhẵn, cực kỳ quỷ dị.

Quan âm bồ tát luôn trang nghiêm từ bi, hết lần này tới lần khác trở thành BOSS quỷ quái tà thần trong trò chơi.

Nhưng không biết vì sao, sau khi thần linh uy nghiêm khoác lên khăn che mặt quỷ dị càng thêm phần khủng bố.

Hết chương 1

Chương 2: Lầu quan tài.

Túc Giang giật mình: "Móa, Quan Âm đứt tay? Quá tà môn."

Ánh mắt Dương Miên thay đổi, hiển nhiên không ngờ dưới tấm vải đỏ sẽ có một pho tượng Quan Âm quỷ dị như vậy.

Hơn nữa dễ làm không làm, cố tình làm thần linh.

Cao Yến nhỏ giọng: "Phiền phức."

Dương Miên nói: "Tay thần côn vừa rồi nói đây chỉ là phó bản màn sơ cấp, chỉ cần hoàn thành yêu cầu "tìm được hai cánh tay cuối cùng của thần linh" là qua cửa, độ khó không cao."

Cao Yến lên tiếng: "Ông ta nói không sai, nhưng có điều kiện, sau sáu ngày không thể qua cửa, chúng ta sẽ thế nào?"

Một khi vượt qua thời gian được đặt ra, không ai biết được kết cục của những người trong phó bản này.

Dương Miên lại nói: "Theo lý mà nói, nếu là màn tân thủ, độ khó sẽ không cao."

"Trước khi thấy bức tượng Quan Âm đứt tay này, tôi cũng nghĩ vậy."

Túc Giang hỏi lại: "Anh, ý anh là gì?"

Cao Yến ngước mắt: "Cậu đã gặp yêu tà quỷ quái nào dám có ý đồ lên đầu thần linh chưa?"

Túc Giang cẩn thận nghĩ lại, sau đó bừng tỉnh vỗ tay nói: "Trò chơi thần linh! Còn có bức tượng Bồ Tát này... Chân chính Boss là thần! Không phải ý là nằm chờ chết sao?"

Cao Yến thở dài, Dương Miên bày vẻ mặt một lời khó nói hết.

Túc Giang tủi thân co người, hắn biết lại nói sai rồi.

"Bồ Tát và các thần linh bình thường có năng lực trấn quỷ giết quỷ, quỷ quái nghe tên là sợ hãi. Tình huống bây giờ lẫn lộn đầu đuôi, quỷ quái yêu tà giả trang Bồ Tát thần linh trêu đùa người chơi, thậm chí ác ý bôi xấu thần linh..." Cao Yến chỉ chỉ bức tượng Quan Âm đứt tám bàn tay: "Tượng thần luôn được coi là hóa thân của thần linh, vừa nãy quy tắc có nói "Quan Âm lừa đời lấy tiếng", rõ ràng ác ý."

"Tuy hiện tại không biết tình huống chân thật của trò chơi, nhưng có thể đoán được "thần linh" trong trò chơi không phải là thần linh từ bi trang nghiêm trong quan niệm của chúng ta."


Dương Miên tiếp lời: "Trong dân gian, thần linh và yêu tà phân biệt rõ ràng. Nhưng từng có yêu tà giả làm thần linh ác ý chửi bới, lừa dối mọi người cung phụng nhang đèn để đạt mục đích thay thế thần linh."

Dân gian từng có thuyết dã thần, yêu tà tinh quái nhập vào tượng thần trong miếu nhỏ ở rừng núi lâu ngày không người thờ cúng, sau đó dùng tà thuật lừa tín đồ thu hoạch hương hỏa cung phụng.

Dần dà, tượng thần thành nơi nó ký thân, dã thần lai lịch bất chính cùng từ từ biến thành tiểu thần.

Nếu gặp phải dã thần tâm thuật bất chính thì gia đình không yên, toàn tộc suy bại.

Cuối cùng Túc Giang đã hiểu, "Ý tứ chính là, thần linh trong phó bản "Quan Lạc Âm" là yêu tà giả thành Quan Âm mà không phải là thần linh thật, hơn nữa yêu tà căm thù Thiên Thủ Quan Âm."

Cao Yến: "Có thể nói như vậy."

Túc Giang cốc cốc đầu: "Tình huống thật phức tạp."

Dương Miên hỏi Cao Yến: "Anh còn nhìn ra cái gì nữa không?" Cô hỏi như vậy, nghiễm nhiên đã nhận Cao Yến là thủ lĩnh trong nhóm.

Cậu rũ mắt, cầm vải đỏ phủ lên đầu bức tượng tà Quan Âm đứt tám bàn tay, sau đó tùy tiện tìm một cái túi vải rách nhét bức tượng vào rồi mang ra trước bàn: "Lúc giải thích quy tắc, có hai tin tức quan trọng, một cái là "Quan Lạc Âm", cái kia chính là câu "Thiên Thủ Quan Âm chỉ có 998 cánh tay", thiếu hai cánh tay."

Quan Lạc Âm là cách gọi một thuật pháp Đạo giáo vùng Mân Việt (Phúc Kiến, Quảng Đông ), ở phương bắc còn gọi là xuống âm phủ, quá âm v.v..., bản chất không khác bao nhiêu.

"Thiên Thủ Quan Âm tức là đại từ bi, lòng bàn tay Thiên Thủ Quan Âm có các con mắt, cho nên còn gọi là Thiên Thủ Thiên Nhãn Quan Thế Âm. Các bức tượng thông thường hoặc là nặn 998 cánh tay, hoặc là 42 cánh tay, 16 cánh tay và 8 cánh tay. Bát tí là chủ tí, tương đương với Thiên Thủ Thiên Nhãn. Về phần tại sao ít hơn hai cánh tay... Theo cách nói dân gian, hai cánh tay cuối cùng của Quan Âm ở trên người của những người thành tín quỳ lạy Quan Âm."

"Móa nó!" Hai tay Túc Giang nổi đầy da gà, bình thường thì không thấy gì, bây giờ nghe lại thấy sợ là sao?

Dương Miên giật giật mí mắt: "Ý của anh là muốn đặt tà thần ở đầu giường ngủ cùng sao?"

Cao Yến vác túi vải ra sau lưng, nghe vậy rất ngạc nhiên hỏi: "Cô muốn làm thần linh?" Độc thân cũng phải có chút tôn nghiêm chứ.

Dương Miên: "?" Là nghĩ cô có ý kia sao? "Không, tôi không muốn."

Cao Yến: "Vậy sao cô lại nghĩ tôi muốn?"

Dương Miên: "..." Hình như đồng đội này hơi quá mạnh mẽ?

Cao Yến cười cười, ấm áp ôn hòa như vậy, chính là loại người tốt mà dù có giương oai cỡ nào cũng không làm người ta tức giận được.

Nhưng đây chỉ là hình tượng bề ngoài mà thôi.

Túc Giang đã hiểu quá rõ, còn Dương Miên thì mơ hồ cảm nhận được, dường như Cao Yến không ôn hòa vô hại như vẻ ngoài.

Ba người đi lên lầu, đây là một khu dân cư 9 tầng kiểu cũ, hành lang chật hẹp, khó khăn lắm hai người mới có thể sóng vai cùng đi.

Bức tường loang lổ, nước sơn bong tróc, cửa mỗi phòng đều là màu xanh thẫm u ám, ngoài hành lang vắng vẻ không một bóng người.

Lúc trước chủ nhà vô tình nhắc đến việc người chơi đặt trước phòng ở tầng năm, thế nên ba người tiếp tục đi lên lầu. Tiếng bước chân vang lên trong hành lang tĩnh mịch cực kỳ vang dội, phảng phất như đạp lên lồng ngực vậy, khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.

Túc Giang và Dương Miên đi trước, Cao Yến vác cái túi đựng bức tượng tà Quan Âm đứt tay trên lưng đi sau cùng.

Lúc cậu đi lên đến bậc thang cuối cùng, cậu bỗng quay đầu nhìn xuống.

Hành lang trống rỗng, các cánh cửa xanh biếc âm u đóng chặt, tịch mịch và lạnh lẽo. Trên mỗi cánh cửa có một cái lỗ đen nho nhỏ, phía sau lỗ mắt mèo như có cư dân đang lạnh như băng nhìn chằm chằm người chơi, ánh mắt đầy thèm thuồng và tham lam.

Tầm mắt Cao Yến dời xuống, trông thấy mỗi nhà đều bày một bát gạo đặt trước cửa, trên bát gạo là ba cây hương Phật. Ba cây hương đã đốt hết, chỉ còn lại thanh tre hồng hồng nho nhỏ.

Trên lầu chính là tầng 5, ba người đứng ở đầu hành lang.

Túc Giang lên tiếng: "Chúng ta mới đi lên hai tầng mà đã đến tầng 5, dưới đất có hai tầng ngầm." Lần này hắn phản ứng khá nhanh: "Tại sao không gọi là tầng âm 1, tầng âm 2."

Cao Yến đi về phía trước: "Lầu quan tài. Ngầm là âm, trên mặt đất là dương, âm dương hợp cư, người quỷ cùng nhà."

Túc Giang: "Thật âm tà."

Dương Miên ngạc nhiên với kiến thức của Cao Yến về quỷ thần, đồng thời cũng rất lo lắng.

Phong thủy lầu quan tài cực hung, hơn nữa còn đụng phải BOSS cao cấp trong trò chơi thuộc về thần linh, quả thật là bốn bề thọ địch, độ khó tăng vọt.

Cô bắt đầu nghi ngờ đây thật sự là phó bản sơ cấp màn tân thủ sao?

Này rõ ràng là một màn cao cấp dành cho đại lão(oldbie) và pháo hôi (vật hy sinh). Đại lão đến quét kinh nghiệm, pháo hôi cần cù đưa nguyên liệu nấu ăn cho quỷ quái.

Tầng 5 có tổng cộng 9 căn hộ, vừa lúc chín người, mỗi người một căn. Các căn phòng gần hành lang đều bị lấy rồi, chỉ còn lại ba căn tận cùng hành lang. Cửa ba căn hộ mở rộng, bên trong tối đen như có mãnh thú ăn thịt người, 6 căn hộ đã có người ở đang đóng chặt cửa.

Túc Giang hỏi: "Chia ra ở sao?"

Dương Miên lên tiếng: "Hay là ở cùng nhau đi, nhiều người có thể phối hợp với nhau."

Đối với chuyện này, Cao Yến sao cũng được, cậu và Túc Giang vốn là quan hệ chủ nhà và khách thuê.

Túc Giang ký hợp đồng hai năm, đã ở chỗ cậu hơn một năm, bình thường trừ những lúc vị kia của hắn về nước, hắn sẽ ra ngoài ở một hai tháng, còn thời gian khác đều ở cùng Cao Yến, thế nên cậu sẽ không mất tự nhiên.

Nhưng còn Dương Miên, thân là con gái lại trực tiếp gợi ý ở chung phòng, tuy nói để bảo đảm an toàn nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Cao Yến và Túc Giang không có dị nghị, Dương Miên lại không được tự nhiên, cô hỏi lại: "Sao hai người không khuyên tôi."

"Chúng tôi không ngại." Cao Yến chọn một căn hướng tây đi vào, không thấy Dương Miên đáp bèn quay đầu lại nhìn cô, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: "À đúng rồi, hai chúng tôi đều là gay, thế nên cô yên tâm đi."

Giọng điệu và thần thái thoải mái ung dung, giống như đây là một chuyện rất bình thường tùy tiện vậy, không cần phải ngạc nhiên.

Dương Miên: "?" Cô hẳn là nên chúc mừng bản thân gặp được chị em tốt, hay là nên bi ai cho thị trường cung không đủ cầu đây?

Cao Yến đặt bức tượng Quan Âm đứt tay ở chân giường, vẫn không lấy tấm vải đỏ phủ lên tượng xuống.

Túc Giang vươn tay muốn giật tấm vải đỏ xuống, Cao Yến nhanh tay lẹ mắt ngăn cản được: "Đừng xốc lên."

Túc Giang ngoan ngoãn rụt tay về: "Anh, có ý gì à?"

"Vải đỏ che đầu, ngăn tà."

Trên thực tế, cậu vẫn chưa xác định tượng thần với người chơi là chính hay tà.

Dương Miên đang muốn nói gì đó thì tiếng mở cửa vang lên cắt ngang cô.

Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy người đàn ông trung niên mặc Đạo bào và một người đàn ông gầy gò rất không có cảm giác tồn tại đứng ở cửa căn phòng số 3.

Hai người đang nói gì đó, thấy ba người Cao Yến lập tức im bặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

Bố cục ở tầng 5 có hình chữ U, số phòng theo chiều kim đồng hồ, nhóm Cao Yến chọn chính là phòng số 5 ở giữa, mà số 4 và 6 không có ai ở. Dương Miên bỗng đi đến phòng số 6, đóng cánh cửa đang mở rộng.


Cô đứng ở cửa, quay sang hai người kia cười một cái mà không nói gì.

Người trung niên quan sát phản ứng của ba người, thầm phân tích trong lòng rồi chủ động làm thân: "Mọi người có phát hiện gì ở phòng khách không?"

Cao Yến lên tiếng: "Trao đổi tin tức?"

Ông ta ngẩn ra, vẻ mặt hơi không vui.

"Tôi xem ông đã đuổi ba người chúng tôi ra khỏi đội ngũ, không chừng còn nghĩ ba người chúng tôi sẽ chết trong trò chơi. Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể tự tổ đội." Cao Yến lười biếng nhìn người trung niên, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: "Quả thật chúng tôi phát hiện vài thứ dưới lầu, vậy nên... Trao đổi tin tức chứ?"

Người trung niên nhìn chòng chọc Cao Yến, suy tư một lúc lâu rồi mới nói: "Chỉ cần các người phối hợp, nghe lời, không tự tiện hành động, không phá quy tắc, tôi vẫn sẵn lòng tiếp nhận các người."

"Vậy không cần." Cao Yến từ chối ngay lập tức.

Người trung niên bị nghẹn, ông vốn nghĩ ít nhất Cao Yến sẽ giả vờ suy tính một chút, nhưng cậu từ chối quá nhanh làm ông mất mặt. Người trung niên tức giận, lần thứ hai khẳng định ba người Cao Yến tuyệt đối không thể tham gia đội ngũ.

Ông ta định phất tay bỏ đi, nhưng đúng là hiện giờ ông rất muốn biết manh mối mà ba người tìm được, vì vậy mặt lạnh cứng ngắc nói: "Được, trao đổi tin tức. Nhưng cậu phải nói trước, các cậu phát hiện được gì rồi?"

Cao Yến không xoắn xuýt nói trước hay sau, sảng khoái nói cho đối phương biết truyền thuyết hai cánh tay cuối cùng của Thiên Thủ Quan Âm ở trên người tín đồ và phát hiện ra lầu quan tài.

Người trung niên nghe vấn đề trước thì vẻ mặt không có kích động gì lớn, nhưng khi ông ta nghe đến lầu quan tài, vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi.

Cao Yến hất hàm: "Đến lượt ông."

"Mẹ của chủ nhà vừa bệnh chết không lâu, thứ sáu này hắn sẽ tiến hành Quan Lạc Âm chiêu hồn. Ngày mai pháp khí sẽ dần dần được đưa tới, mà pháp sư thì thứ sáu mới đến. Quan Lạc Âm nhất định sẽ bái Quan Âm, vậy nên chúng ta muốn tìm cánh tay Quan Âm, hẳn là nên tìm trong đống pháp khí được đưa đến."

Đây là một tin vô cùng quan trọng.

Người đàn ông gầy gò bên cạnh vội vã đi vào căn phòng số 8 đối diện, người trung niên cũng đóng cửa lại – Xem ra vừa rồi ông ta đưa người đàn ông có cảm giác tồn tại rất thấp kia ra cửa, chẳng qua vừa khéo gặp Cao Yến.

Dương Miên đóng cửa phòng số 4 đối diện, sau đó tiến vào phòng số 5.

Cao Yến đóng cửa lại nói: "Trịnh Uy Dân có vấn đề, hai người nhớ đề phòng ông ta."

Trịnh Uy Dân là tên của người trung niên mặc Đạo bào, lúc ở đại sảnh họ đã giới thiệu lẫn nhau. Ba người đều nhớ tên này, hơn nữa còn biết ông ta là Đạo trưởng của một Đạo quán ở thành phố kế bên.

Cao Yến lên tiếng: "Bố trí của phó bản này rất cao, nói là màn sơ cấp thì hơi lãng phí tài nguyên."

Túc Giang sửng sốt: "Nếu không phải là màn sơ cấp... vậy phải là cấp bậc gì?"

Dương Miên mặt lạnh nói: "Cấp bậc gặp người chết. Vừa bắt đầu đã chết hai người, cậu biết nó hung tàn cỡ nào rồi đó. Đừng tin những gì Trịnh Uy Dân nói, phỏng chừng ông ta gài bẫy mọi người. Vừa nãy khi Cao Yến nói ba chúng ta sẽ chết trong trò chơi, Trịnh Uy Dân không một chút phản ứng. Rõ ràng trong mắt ông ta, chúng ta chết chắc rồi, mà lúc trước ông ta lại nói ngược lại, sẽ không ai chết."

Túc Giang bừng tỉnh, lập tức mắng Trịnh Uy Dân lỗ mũi trâu, lòng dạ hiểm độc.

"Thế mà ông ta còn là Đạo sĩ?! Sao không bị sét đánh chết vậy?!"

Ánh mắt Cao Yến dời đến tượng Quan Âm đang phủ vải đỏ, đột nhiên hỏi: "Mọi người có mệt không?"

Túc Giang đang mắng chửi cho thỏa, nghe vậy nói: "Hiện tại em tức đến tỉnh, rất muốn giật mấy sợi tóc trên đầu phun chết ông ta!"

"Vậy cậu đi gõ cửa, anh ngủ trước."

"..." Túc Giang lập tức ngừng mắng chửi: "Em ngủ với anh nha."

Cao Yến nhìn Túc Giang, rất ôn hòa nói: "Tuy hai chúng ta nằm chung một ổ nhiều lắm là hai cái trứng, nhưng anh là một quả trứng cao quý chưa ấp được theo đuổi, không nhận lời mời ngủ cùng một 0 đã có chồng."

Túc Giang muốn quỳ xuống trước anh Yến của hắn luôn, không nói hai lời ra ngủ sô pha.

Hết chương 2

Chương 3: Ba cây hương Phật.

Đêm khuya, Cao Yến bỗng mở choàng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn, giống như có một vật gì đó to lớn vừa đi vừa nghỉ ngoài hành lang, phát ra tiếng vang nặng nề.

Cao Yến luôn ngủ không sâu, ngoài hành lang vừa có tiếng động là cậu lập tức thức dậy.

Túc Giang ngủ trên sô pha, miệng thì thầm "ông xã", còn Dương Miên thì ngủ trên cái giường đơn còn lại, hô hấp nhẹ nhàng, rõ ràng ngủ rất say.

Cao Yến: "..." Hai người đều thoải mái, rất lợi hại.

Lúc này cửa phòng bỗng nhẹ nhàng đẩy ra, "két" một tiếng hé một khe hở. Một cánh tay tái nhợt mềm mại như bạch xà duỗi vào qua khe cửa, bàn tay mở ra, lòng bàn tay có một bướu thịt, giữa cái bướu lại có một khe hẹp. Cái khe hơi hé, sau đó từ từ hé to ra. Lúc nó đang mở phát ra tiếng vang như vỏ trứng gà bị vỡ, trong cái khe là một con ngươi màu đen.

Bướu thịt chính là một con mắt, nếu như không phải mọc lộn chỗ, ngoại hình quá xấu, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì con mắt này khá đẹp.

Cao Yến thầm nghĩ như vậy, sau đó cậu ngồi dậy, chăm chú nhìn cái tay kia. Vị trí của cậu vừa khéo, có thể trông thấy cửa phòng, mà con mắt lại không nhìn thấy cậu.

Cái tay kia lục lọi một lúc, sau đó hơi dừng lại rồi hướng về phía khác.

Cao Yến quay đầu nhìn Túc Giang và Dương Miên vẫn đang ngủ như chết, hai chân chạm đất. Cậu tìm thấy một cây lược có chuôi nhọn trên ô vuông tủ đầu giường, cậu cầm phần răng lược, hướng chuôi nhọn ra ngoài, sau đó nằm trên giường đợi.

Cái tay kia rất dài, không có xương, từ cửa phòng kéo dài đến tận chân giường vẫn không thấy bản thể của nó. Bướu thịt trong lòng bàn tay phát hiện ra giường của Cao Yến, thế là nó dọc theo chân giường leo lên, cầm lấy mắt cá chân cậu.

Cảm xúc dinh dính, giống như ốc sên bò qua, Cao Yến cau mày, bật dậy định khống chế cánh tay kia. Bỗng thấy tấm vải đỏ phủ bức tượng Quan Âm đứt tay bị xốc lên, con mắt trong lòng bàn tay kỳ quái vừa thấy tượng Quan Âm lập tức rụt về với tốc độ ánh sáng, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại, ngoài cửa còn vang lên tiếng rít hoảng sợ nho nhỏ.

Cao Yến nhẹ nhàng nhảy xuống giường, yên lặng không tiếng động đi đến sau cửa rồi cúi người nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo, bên ngoài tối đen, không một chút ánh sáng.

Hai giây sau, Cao Yến giơ tay đâm mạnh chuôi lược vào lỗ mắt mèo, cảm giác này rõ ràng đã đâm trúng thứ gì đó, còn nghe thấy tiếng nước "xì xì".

Một giây sau, hàng loạt tiếng la hét hoảng sợ vang lên, trên hành lang nhốn nháo hoảng loạn.

Cao Yến mở cửa ra, chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng bò xuống cầu thang, cậu không đuổi theo mà nhìn về phía dưới cửa của năm căn phòng còn lại trên hành lang – Tất cả đều đặt một bát gạo, trên đó cắm ba cây hương đã cháy sạch.

Cao Yến trầm mặt, trong lòng tức giận, nhìn xung quanh một lượt tám cửa phòng, cuối cùng dừng ở cửa phòng số 7, dưới góc tường trống không.

Cao Yến im lặng thở dài, sau đó đóng cửa phòng nằm lại giường. cậu nhắm mắt, sắp xếp các manh mối một lần rồi ngủ.

Ngày hôm sau, mọi người bị một tiếng hét đánh thức.

Túc Giang trực tiếp lăn từ sô pha xuống, ôm đầu hô to: "Chồng ơi cứu mạng! Nhanh ném anh Yến!"

Dương Miên: "..." Cô nhìn về phía Cao Yến đang đen mặt ngồi dậy, khá thông cảm: "Chia rẽ rồi." *Tình bạn gay này chắc có bền lâu.

*Nguyên văn 妥妥塑料基友情 – tình bạn gay hoa plastic. Hoa plastic + tình tỷ muội/huynh đệ/vv là một từ ngữ mạng, hình dung tình cảm như hoa plastic nhìn bên ngoài thì vĩnh viễn không héo tàn nhưng lại lục đục trong lòng, hai người nhìn thân mật không có gì dấu diếm nhau nhưng thật ra dễ trở mặt. Từ giờ mình dùng câu "Tình bạn gay này chắc có bền lâu" cho nó thân thuộc nha ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận