Xin Một Lần Yêu Em
Trần Ngọc My mở mắt, chống tay từ từ ngồi dậy, cô nhíu mày khí chịu day day trán.
Chắc do hôm qua uống nhiều rượu quá nên giờ vẫn còn chóng mặt, lục trí nhớ hình như tối qua cô uống cũng không nhiều lắm hơn nữa tửu lượng của cô rất tốt, cô còn nhớ mình nằm ở phòng làm việc chứ đâu phải trong phòng.
Sau một hồi Trần Ngọc My đứng dậy, kéo rèm cửa sổ sang một bên, ánh sáng liền ập vào khắp căn phòng.
Ở bên dưới lầu phát ra vài tiếng ồn, Trần Ngọc My đi xuống thấy Trần Ngọc Phúc đang nấu ăn, cô có chút bất ngờ nghĩ rằng anh sẽ không về bên này nữa.
Trần Ngọc Phúc xoay người thấy cô đứng đó liền cười.
Mau xuống đây phụ anh một chút
Trần Ngọc My bước tới nhìn đồ ăn trên bàn nói.
Anh về đây từ lúc nào
Trần Ngọc Phúc đưa đồ ăn cho cô.
Sáng nay
Trần Ngọc chẳng để ý nữa ngồi xuống bàn xúc cơm.
Cả hai im lặng ăn cơm, một lúc sau Trần Ngọc My mới nói chuyện hòa hoãn không khí.
Thời gian gần đây không thấy anh, người ở bên kia cũng hay gọi tới hỏi anh
Um, anh có một dự án bên nước ngoài, suốt những ngày đó anh đều ở bên ấy
Trần Ngọc My gật gù, thảo nào khi cô lên công ty đều chẳng thấy anh, còn tưởng có phải vì trận cãi nhau hôm bữa nên không muốn gặp mình.
Trần Ngọc Phúc nhìn tủ rượu trên kệ, một chiếc kệ to chỉ toàn là rượu thượng hạng, trước đây rưởu để đầy kệ còn giờ thì chẳng còn mấy chai.
Trần Ngọc Phúc ngẩn ngơ một hồi lại nhìn sang cô đang tập trung ăn cơm, hình như cô lại gầy nữa rồi, cũng đúng thôi nếu anh không nấu cơm thì cô chẳng chịu ăn.
Trần Ngọc My gắp quả trúng cút, nhưng do đũa quá trơn nên cô không gắp được, Trần Ngọc My bực bội nhíu mày không nhịn được mà chửi tục.
Trần Ngọc Phúc mắc cười liền gắp quả trúng bỏ vào bát cho cô, Trần Ngọc My bỏ nguyên quả trúng thêm muỗng cơm to vào miệng ăn ngon lành.
Em đừng uống rượu nữa không tốt đâu
Em uống đâu nhiều
Không nhiều? em nhìn xem toàn bộ rượu bị em xử hết
Nhờ thế mà em phát hiện ra rằng tửu lượng của em kém đi thì phải, mới chỉ uống vài ly đã gục rồi, giống như hôm qua vậy, em nhớ chỉ uống được ba ly thôi liền ngủ lúc nào không hay.
Trần Ngọc Phúc nghe xong liền ngợ ra, anh nhìn cô đượm buồn, có chút lo lắng.
Ăn mau đi rồi đi làm, hôm nay anh chở em
Em có xe của em
Trần Ngọc Phúc đứng dậy thu dọn phần của mình.
Xe của em hỏng rồi, sáng nay anh cho người mang đi sửa hẳn là tới chiều sẽ xong.
Trần Ngọc My ăn xong lên thay đồ, còn anh quay về phòng lấy ít tài liệu.
Trần Ngọc Phúc cầm tài liệu lên vừa định đi thì đôi mắt chuyển hướng nhìn sáng cái tủ đồ, anh nhịn không được đi tới mở cánh tủ ra, bên trong có một bộ đồ màu đen trên bộ đồ còn dính vài giọt sương chưa khô.
Anh nhíu mày cầm nó lên mang ra ngoài vườn rồi châm lửa lên đốt.
Bộ đồ nhanh chóng cháy rụi, Trần Ngọc My vừa đi ra nhìn thấy anh đốt thứ gì nhưng cũng chẳng hỏi.
Cả hai ngồi lên xe, Trần Ngọc Phúc nhìn đồng hồ quay sang nói với cô.
Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến thặm môh của mẹ trước
Trần Ngọc My không nói gì chỉ nhìn vào màn hình điện thoại làm lơ câu nói của anh.
Trần Ngọc Phúc thở dài, lần nào cũng thế, mỗi lần nhắc đến mẹ cô đều tỏ ra không quan tâm.
Trần Ngọc Phúc chẳng để ý nữa quay sang khởi động xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...