Xin Một Lần Yêu Em


Tên kia sau một hồi bị ăn những cú đấm trời đánh của Trần Ngọc Phúc thì nằm bất tĩnh nhân sự.

Trần Ngọc Phúc chẳng mặc kệ hắn chạy nhanh tới chỗ Trần Ngọc My đỡ cô dậy, Trần Ngọc My đứng dậy thì ngạc nhiên, khi nãy do ở trong bóng tối nên cô chẳng nhìn thấy gương mặt người kia, bây giờ thì cô nhìn thấy người đó chính là người hồi sáng cô gặp.
Chàng trai kia thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ một lúc thì anh cúi đầu cảm ơn cô.
- Cảm ơn cô đã cứu em gái tôi.
Trần Ngọc My cũng gật đầu lại, Trần Ngọc Phúc lo lắng hỏi han cô.
- Ngọc My em có sao không? Hắn có làm gì em không?
Thấy vẻ sốt sắng của anh cô lắc đầu, Trần Ngọc Phúc thấy cô không bị thương thì cũng một phần an tâm.
- Vậy thì tốt rồi, hai người cũng không sao chứ?
Chàng hai nhìn cô em gái ngây ngô trong lòng mình rồi quay sang nhìn hai người mỉm cười.
- Chúng tôi không sao.

Trần Ngọc Phúc gật đầu.
- Vậy hai người ở đâu để tôi đưa về cùng.
Chàng trai kia có vẻ ngượng ngùng
- À...!cảm ơn anh, nhà chúng tôi cũng gần ngay đây.
- ừm vậy được rồi, trời cũng khuya rồi hai người nhanh chóng về đi còn về tên kia tôi sẽ giao hắn cho cảnh sát.
Chàng trai kia gật đầu rồi rời đi, từ lúc nãy đến giờ Trần Ngọc My vẫn không hề rời mắt khỏi bọn họ.
Trần Ngọc Phúc nhặt chiếc áo rồi khoác lên vai cô
- Chúng ta cũng về thôi.
Sau đó Trần Ngọc Phúc rút điện thoại ra gọi điện cho cảnh sát, chỉ một lúc sau cảnh sát cũng tới.
Trần Ngọc My chợt nhớ ra bức tranh của mẹ cô vẫn còn ở biệt thự mới, Trần Ngọc Phúc lái xe hai người cùng nhau về biệt thự mới.
Rất nhanh hai người đã về tới nơi, người hầu ra đón tiếp hai người, vì cũng đã khá khuya nên tất cả mọi người đều đã về phòng nghĩ ngơi, mọi thứ trong ngôi nhà thật yên tĩnh.
Trần Ngọc My lên lấy bức tranh sẵn tiện thu dọn vài thứ còn sót ở đây, còn Trần Ngọc Phúc thì vào thư viện đọc vài quyển sách đợi cô.
Trong căn phòng, Trần Lâm Ưng nhíu chặt mày, mồ hôi chảy ướt đẫm trên trán, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Đừng...đừng tới đây...đừng...
Trong giấc mơ, người phụ nữ tóc dài, mặc chiếc váy trắng đứng giữa cánh đồng hoa, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
Nhưng chỉ một lúc sau bà ta lại nở một nụ cười quái dị, bà từ từ tiến về phía của ông, cả người Trần Lâm Ưng đứng im chẳng thể nào di chuyển.
Bà ấy cứ đi về phía của ông cho tới khi khoảng cách của bọn họ chỉ còn một bước.
Bỗng cơn gió mạnh chẳng biết từ đâu xuất hiện, bầu trời trong xanh lại chuyển thành màu đen tối sầm, những tia chớp đùng đùng xé tan bầu trời đen.
Trần Lâm Ưng đột nhiên cảm thấy rất khó thở, miệng muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt nên câu.

Giọng nói của bà vang lên tưởng rất gần nhưng nó như ở dưới địa ngục phát ra.
- Không phải tôi đã cảnh cáo ông không được động tới con bé sao, tại sao ông lại muốn làm hại con bé.Trần Lâm Ưng ông xem lời cảnh cáo của tôi như gió thoảng qua tai hay sao?
Trần Lâm Ưng đứng chôn chân tại chỗ, chẳng thể nói được câu nào.
- Trần Lâm Ưng chính ông khiến cho con bé trở nên như vậy thì ông lấy quyền gì ghét bỏ nó, chính ông đã giết chết con bé, chính ông đã phá nát gia đình của chính ta, chính ông , chính ông là thủ phạm....
Sau đó là một giọng cười lớn vang lên.
Trần Lâm Ưng chợt tỉnh dậy, ông bật người dậy thở hổn hển, nhìn qua bên cạnh thấy Chu Mai Linh vẫn còn say giấc ngủ.Ông từ từ nhẹ nhàng bước xuống giường đi ra ngoài, đứng trước một căn phòng ông hơi do dự nhưng cũng quyết định bước vào.

Ở trong căn phòng, sắp nơi đều treo hình của của người đàn bà đó, còn có hình một gia đình đang hạnh phúc ôm lấy nhau, nơi đây trừ ông thì chẳng một ai có thể bước vào căn phòng này.

Trần Lâm Ưng như người vô hồn nhìn những bức ảnh treo trên tường, chợt ông cầm lên một bức ảnh, trong bức ảnh người đàn phun nữ cầm đóa hoa cẩm tú cầu đang nở nụ cười hạnh phúc.

Trần Lâm Ưng vuốt nhẹ khuôn mặt trên bức ảnh, một giọt nước mắt của ông lăn xuống gò má, ông ôm trầm lấy bức ảnh vào trong lòng.
- Đức Hạnh...tôi xin lỗi, tôi thật sự hối hận rồi, tôi mong bà hãy tha thứ cho tôi, tôi xin lỗi....
Trần Lâm Ưng lúc này trông thật yếu đuối, bên ngoài cửa Trần Ngọc My cúi đầy nhìn bức tranh cầm trên tay, đôi mắt cô đượm buồn chỉ toàn là đau thương.


Trong lúc cô cầm đồ chuẩn bị rời đi chợt cô nghe thấy tiếng giọng nói của ông phát ra trong căn phong.

Mọi câu nói của ông cô đều nghe không sót một chữ.
Trong đầu cô đang suy nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết, Trần Ngọc My thở dài định rời đi thì cô giật mình.
Trần Ngọc Phúc đã đứng đó từ bao giờ mà cô không hay biết.
Đôi mắt anh nhìn cô cũng buồn không kém, bốn con mắt cứ thế nhìn nhau.

Trần Ngọc My cầm theo bức tranh nhanh chóng rời đi trước.

Trần Ngọc Phúc nhìn vào căn phòng, rũ mi mắt cũng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận