Xin Một Lần Yêu Em


Đặng Ngọc Tuyết mặc chiếc váy ngủ mát mẻ, hở nữa vòng ngực, trông khá quyến rủ, tay cầm thêm ly sữa nóng đi vào thư viện.

Nhìn thấy Trần Ngọc Phúc đang chăm chú đọc sách, vẻ đẹp lãng tử của anh khiến lòng cô ta rạo rực, mỗi lần nhìn thấy anh là tim cô ta đập liên hồi chẳng thể kiểm soát.
Đôi môi mỏng của Đặng Ngọc Tuyết cong lên, cầm ly sữa uyển chuyển bước tới chỗ anh.

Cảm nhận được có người tới gần Trần Ngọc Phúc ngẩng đầu lên nhìn xem là ai, thấy người đi tới là Đặng Ngọc Tuyết anh cũng chẳng quan tâm lắm tiếp tục đọc sách.

Vốn dĩ Trần Ngọc Phúc cũng biết Đặng Ngọc Tuyết có tình cảm với anh, nhưng anh lại chẳng để ý, thậm chí còn không muốn tiếp xúc với cô ta.

Nhưng Đặng Ngọc Tuyết không có ý định từ bỏ vẫn cứ bám lấy anh, làm nhiều thứ chỉ để anh chú ý tới cô ta.

Thật đáng tiếc là, cho dù cô ta có làm bất cứ thứ gì thì anh cũng chẳng thèm liếc cô ta dù chỉ một lần, mà chỉ khiến anh càng thêm bài xích với cô ta.

Đặng Ngọc Tuyết thấy được biểu cảm của anh liền có chút hơi hụt hẫng, nhưng vẫn nở nụ cười đi tới chỗ anh.
- Em thấy anh chưa ngủ nên em đem cho anh ly sữa, anh uống đi.
Trần Ngọc Phúc hờ hững ừ một cái, mắt vẫn tập trung lướt trên những dòng chữ.
Bầu không khí ngượng ngùng, chẳng ai nói với ai, Đặng Ngọc Tuyết vò nhăn nhúm tà váy, cô ta đành kiếm chuyện gì đó để bắt chuyện với anh.
- À...chuyện đó...anh có thể nói chuyện với em một chút không.
Trần Ngọc Phúc ngừng đọc gập quyển sách lại, ngước lên nhìn cô ta.
- Có chuyện gì sao?
- A..là chuyện của em và Ngọc My...thật ra...anh biết đó dù thì chúng ta đã là một gia đình, nhưng em cảm thấy hình như Ngọc My vẫn không thích em.

Chú cũng vì chuyện này mà bao năm qua suy nghĩ rất nhiều.
- Vậy ý cô là gì?
Đặng Ngọc Tuyết ngừng một lúc thì nói
- Em thấy Ngọc My rất tin tưởng anh cho nên nếu có thể, anh nói nói với em ấy vài câu, chắc là em ấy sẽ nghe lời anh, em không muốn vì mẹ con em mà chú và Ngọc My hiểu lầm nhau.
Đặng Ngọc Tuyết giả bộ đáng thương, khóc sụt sịt, hy vọng anh sẽ cảm động, cô ta nghĩ rằng chỉ cần có liên quan đến Trần Ngọc My thì sẽ suy nghĩ.

Nhưng không, mọi hy vọng của cô ta sụp đổ, Trần Ngọc Phúc mặt vô cảm không một cảm xúc nhìn cô ta, ánh mắt đó tràn đầy sự chán ghét.
Bầu không khí vốn ngượng ngùng bây giờ càng ngượng hơn, bỗng tiếng vỗ tay vang lên phá tan bầu không khí ngường ngùng đó.
Cả Đặng Ngọc Tuyết và Trần Ngọc Phúc đều nhìn ra cánh cửa.

Trần Ngọc My ung dung khoanh tay bước vào, trên môi không quên nở nụ cười mỉa mai.
- Chà...trình độ diễn xuất của chị vẫn không giảm nhỉ, thật khiến tôi thán phục.
Đặng Ngọc Tuyết mắt vẫn còn ướt nhìn cô, Trần Ngọc My dừng trước mặt cô nụ cười càng nở sâu hơn.


- Nhưng mà chị không cảm thấy đã nói nhầm người rồi sao, tôi cảm thấy chị nên nói với ba tôi thì có vẻ hợp lí hơn đó.

Nhưng mà hình như chị nói cũng nói rồi, làm gì có chuyện ông ta suy nghĩ vì tôi chứ.
Sự tức giận sôi trào trong máu cô ta, nhưng vì Trần Ngọc Phúc đang ngay bên cạnh nên cô ta đành cắn rắng nuốt cục tức này vào bụng.
Đặng Ngọc Tuyết nở một nụ cười khổng thể nào sượng hơn.
- Em nói gì vậy chứ, chú vẫn luôn lo lắng cho em mà, lúc em không có ở đây chú luôn nhắc đến em.

Nước mắt cô ta bắt đầu chảy
- Ngọc My à, em đừng có lạnh lùng như thế được không, em không thể xem chúng ta là người nhà được sao, nếu như chị làm sai gì thì em cứ nói chị sẽ sửa mà.
Trần Ngọc My mắt sâu thẳm nhìn cô ta vô cùng chán ghét, cứ mỗi lần ở trước mặt mọi người cô ta đều tỏ vẻ thương hại, cứ như cô ta là người bị hại vậy.
Trần Ngọc Phúc cũng bắt đầu khó chịu, sự ồn ào của Đặng Ngọc Tuyết khiến anh bực bội.
- Đặng Ngọc Tuyết đừng có đứng đây khóc lóc nữa, cho dù cô có làm gì thì cũng vô dụng thôi, thật khiến bọn tôi bực bội.

Nhưng mà nếu mẹ con cô rời khỏi đây thì bọn tôi sẽ biết ơn cô lắm đó.

Đặng Ngọc Tuyết đứng sững người khi nghe Trần Ngọc Phúc nói, cô ta không tin được đây là những lời phát ra từ chính miệng anh.

Cô ta không ngờ anh lại ghét cô tới vậy, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng nói nặng lời với cô ta dù cho anh chưa bao giờ để ý tới cô ta.
Đặng Ngọc Tuyết siết chặt tay, ngay bây giờ cô ta chẳng thể nói gì được nửa.
Trần Ngọc My nhìn thấy mặt cô ta đen như nhọ nồi trong lòng rất hả hê.
- Nếu không còn chuyện gì thì mời cô rời khỏi đây.
Đặng Ngọc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, bấm bụng rời đi đóng sầm cửa lại.

Cô ta tức giận đến mức thoàn thân run lên, miệng không ngừng mắng chửi.
- Trần Ngọc My...con khốn...tao nhất định sẽ khiến mày mất hết tất cả, mày sẽ phải quỳ xuống chân tao cầu xin thôi, haha.
Nói rồi cô ta đi một mạch thẳng về phòng, mỗi bước đi của cô ta vô cùng nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui